Tỉnh lại. Miêu Nghị trở mình, nghiêng người nhìn Bảo Liên cuộn mình quay lưng lại với hắn, tóc mây tản ra.
Hắn có thể tưởng tượng ra thân thề trơn mát mềm mại dưới lớp chăn kia, đêm qua khi động phòng hắn đã sớm nhìn no mắt, hắn còn nhớ như in sự rung động và ngượng ngùng khi Bảo Liên lần đầu nếm thử vị ngọt trái cấm.
Ngày cưới là do chưởng môn Ngọc Linh định ra, hôm qua Bảo Liên nhập môn. Miêu đại quan nhân lại cưới thêm một thê tử
Đôi mi run run của Bảo Liên, hắn biết nàng đang giả vờ ngủ, âm thầm buông tiếng thở dài, nữ nhân này tội gì phải khổ thế!
Từ nhỏ hắn ít nhiều đã biết tâm tư của nữ nhân đối với hắn, cái gọi là tình cảm thật lòng này trước giờ hắn không muốn bị cuốn vào, vì đó hắn hết sức lãng tránh, hắn không muốn hại nàng.
Không phải Miêu Nghị hắn sĩ diện mà là tình cảm của hắn đối với Bảo Liên không phải là yêu đương gì đó, căn bản không có cảm giác gì cả, sắc đẹp của Bảo Liên cũng chẳng phải hàng tuyệt sách, tính cách cũng không phải loại hắn thích.
Bây giờ cứ cưới một người rồi lại một người nữa, chính hắn cũng không biết nên nói gì cho phải, chính hắn cũng ngán luôn rồi, cẩn thận suy nghĩ một lát, ngoại trừ chính thê Vân Tri Thu do hắn thật sự có tình cảm mới cưới thì thê thiếp khác có ai đến với hắn vì tình cảm thật lòng đâu? Trên thực tế, đa số thiếp thất của hắn đều cưới vì lợi ích quan hệ, đến ngay cả cưới Tần Vi Vi cũng vì hắn muốn trói chặt Dương Khánh.
Hắn cũng có chút tình cảm với Hoàng Phủ Quân Mai, lúc vừa bắt đầu cũng chẳng có gì, nhất thời xúc động cuốn vào nhau. Sau đó trong lúc hai người chia chia hợp hợp mà dần dần có tình cảm, nhưng hắn tạm thời không thể cưới Hoàng Phủ Quân Mai vào cửa.
Hiện tại hắn phát hiện mình chẳng có cảm giác gì với chuyện cưới thêm thiếp nữa rồi, có nhu cầu thì lấy về là được, khi có dục vọng thì trầm luân cùng nhau, khi hết nhu cầu thì có thể mặc kệ không quan tâm. Dù gì bây giờ có cưới nhiều hơn nữa hắn cũng nuôi được, còn vấn đề thích hay không đã không còn quan trọng, hắn cảm thấy mình dần dần chẳng khác gì những quyền quý kia. Nếu nói có gì khác nhau, thì hình như giờ chưa tới mức cứ nhìn trúng ai đẹp là cưới.
Nhớ tới tình cảnh thời niên thiếu, khi cầu thân với nhà đối diện bị từ chối, lại nghĩ tới cảnh thê thiếp thành đàn bây giờ, có cảm giác như vừa tỉnh khỏi giấc mộng vậy. Bàn tay hắn tiến vào trong chắn, trượt tới ngực Bảo Liên, nắm chặt nơi no đủ kia, thân thể Bảo Liên run lên rất rõ ràng.
- Biết nàng tỉnh từ sớm rồi. Miêu Nghị cười, trêu một tiếng.
Bảo Liên ưm một tiếng, thẹn thùng xoay người đấm hắn một cái. Vùi đầu vào lông ngực hắn.
Sắc mặt Miêu Nghị phức tạp, đưa tay vuốt ve mái tóc hơi loạn của nàng, nhẹ buông tiếng thở dài:
- Bảo Liên, sao nàng phải khổ vậy chứ?
- Dường như Bảo Liên hiểu rõ ý của hắn, im lặng một lát, bỗng nhiên duỗi đôi tay trắng nõn từ trong chăn ra ôm hắn:
- Là phúc ta hưởng, là tội ta chịu ta cam tâm tình nguyện!
Tính cách quật cường thể hiện ra từ trong câu nói, căn bản chẳng cần nghĩ tới hậu quả.
Nàng cũng chẳng ở đây mấy ngày, hưởng thụ mấy ngày tân hôn vui vẻ. Miêu Nghị ở cùng nàng mây ngày này, trên cơ bản gương mặt lúc nào cũng là nụ cười đây sủng nịnh.
Sau khi nhận được tin Bàng Quán phái người tới. Miêu Nghịđưa Bảo Liên lên làm chưởng môn Chính Khí Môn tạm thời gác lại, hiện giờ Miêu Nghị không có tâm trạng quan tâm tới việc này, chỉ có thể bảo chưởng môn Ngọc Linh tạm thời đừng manh động, hắn không muốn bất cứ sự việc ngoài ý muốn nào xuất hiện vào lúc này.
Bàng Quán phái tới một vị nữ tướng, cũng chính là người đã tham gia vào lần mật mưu hồi nọ
- Đoạn Xuân Nhi, nàng chỉ dẫn theo vài trăm người tới đây.
Chuyện này càng bảo mật càng tốt, mạng thêm nhiều người, nhiều người phức tạp, sẽ dề dàng để lộ tin tức, cần chọn người có thể tin tưởng tuyệt đối.
Huống hồ vốn chẳng phải tới đánh nhau chém giết gì, bọn họ tới chỉ đề nắm chắc hướng đi của đại quân U Minh đề kịp thời thông báo cho Bàng Quán..
Mấy trăm người Đoạn Xuân Nhị mang theo ở ngoài đợi, chỉ có một mình Đoạn Xuân Nhi tiến vào Tổng đốc phủ bái kiến Miêu Nghị.
Gặp bên trong phủ, thây Bàng Quán phái một nữ nhân tới làm giám quân. Miêu Nghị bỗng ngẩn ra, chợt nở nụ cười.
Đoạn Xuân Nhi còn tưởng trên mặt mình có gì đưa tay sờ sờ, hỏi:
- Tại sao Đại đô đốc lại cười? Chẳng lẽ trên mặt ta có gì sao?
Miêu Nghị khoát khoát tay, lại giơ tay tỏ ý mời dùng trà đồng thời cười nói:
- Không có, chỉ là nhớ tới một chuyện mà thôi
- Ô? Không biết chuyện gì, có thể nói nghe chút không?
Đoạn Xuân Nhi nhìn thẳng hắn, hỏi. Vừa này rõ ràng nhìn thấy đối phương nhìn thấy nàng mới cười.
Miêu Nghị hơi im lặng rồi hỏi:
- Không biết Đoạn tướng quân đã từng có hôn phối?
Đoạn Xuân Nhi ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ Đại đô đốc có lương duyên tác hợp cho ta?
Miêu Nghị:
- Nói như vậy, hẳn là Đoạn tướng quân chưa gả cho ai?
Đoạn Xuân Nhi hơi ngừng một lát, chẳng biết vì sao hắn hỏi chuyện này, thẳng thắn nói:
- Đã già rồi, làm gì có chuyện chưa từng gả cho ai, đã gả cho người ta từ sớm, sau đó đối phương cảm thấy không hợp với ta nên hưu(bỏ) ta rồi, sau đó ta cảm thấy không thoải mái khi y lấy người khác nên giết chết cả y và tân thê tử củ y rồi!
Miêu Nghị chảy mồ hôi lạnh, ho khan nói:
- Chính vì vậy ta mới cảm thấy kỳ lạ, ta phát hiện một chuyện, bình thường nữ tử có vị trí cao gần như đều là người độc thân, nữ tướng thuộc hạ của ta phần lớn cũng thế, Đoạn tướng quân đã giúp ta xác nhận suy đoán của mình.
Đoạn Xuân Nhi:
- Thế thì có gì lạ đâu, nữ nhân muốn làm việc lớn khó khăn cỡ nào chứ? Có phu lang hay con gái đều sẽ bị ràng buộc, không giống nam nhân các người, bỏ vợ bỏ con kiến công lập nghiệp là lẽ đương nhiên, nếu nữ nhân làm vậy thì chắc hẳn nam nhân sẽ không chịu nổi, hưu nàng ta luôn là chuyện rất bình thường.
- Ừm. Đoạn tướng quân quả nhân cao kiến, thụ giáo.