Nhóm người Hạo Đức Phương đã xuất phát còn U Minh Tổng đốc phủ bên này đến cả tuyển chọn phái người tới tham gia cũng chưa xong, quan trọng là hình như Miêu Nghị không có ý sẽ phái người tới tham dự.
Trong Tổng đốc phủ im ắng bình lặng, Miêu Nghị ngồi trong các cầm một chiếc bình thủy tinh trong suốt, bên trong là một con ve toàn thân trắng thuần như bạch ngọc, chạm chạm vào nó vài lần nó sẽ phát ra tiếng kêu, tiếng kêu rất êm tai, cực kỳ thú vị, cũng chẳng biết Từ Đường Nhiên lấy đâu ra thứ đồ chơi thú vị hiếm có này.
Dù gì thì thuộc hạ của Từ Đường Nhiên quản lý Tụ Hiền Đường – Lộ Tử Quảng sẽ luôn nghĩ cách tìm tới một số đô chơi vui tới biếu tặng.
- Đại nhân, thật sự không phái người tham gia hôn lễ ư? Liệu làm vậy có khiến người ta nghi ngờ không?
Dương Triệu Thanh ở bên cạnh không kiềm được mà mở miệng nhắc nhở. Miêu Nghị nghịch chiếc bình thủy tinh trong tay, nói với giọng khinh thường:
- Có gì hay mà tham gia? Biết rõ là giả rồi, ta còn đưa con tin đến tay Bàng Quán làm gì chứ? Hơn nữa, ai sẽ đi? Thân phận thấp quá thì không đủ điều kiện đại diện cho ta, người quan trọng hơn chút nữa đi thì chắc chắn sẽ trở thành con tin.
Đây đúng là một vấn đề, Dương Triệu Thanh quay đầu lại liếc nhìn Dương Khánh, thấy Dương Khánh chẳng có phản ứng nào, đến vị này còn không có y kiến gì thì chuyện có phái người đi hay không đã chẳng còn quan trọng, nên dứt khoát không nói việc này nữa, lại nhắc nhở.
- Tướng lĩnh dưới địa cung lại hỏi khi nào xuất binh.
Miêu Nghị híp mắt nhìn chằm chằm con ve bên trong bình thủy tinh:
- Nói với bọn họ, kiên nhẫn chờ đợi, không có quân lệnh của ta, phải án binh bất động, mọi việc đều như cũ. Không được tiết lộ bất cứ điều gì với những người dưới, không được để Thiên Đình phát hiện ra bất cứ động tĩnh nào!
Phủ nguyên soái Mão Lộ giăng đèn kết hoa lấp lanh, tân khách từ nhiều nơi lần lượt tới không phải kẻ giàu sang cũng là người cao quý.
Bên trong biệt viện tiếp khách cách phủ đệ xa hoa trăm dặm, hôn sự này nhìn có vẻ long trọng, thực ra đã được giản lược đáng kể rồi. Suy tính tới vấn đề an toàn, hôn lễ quyết định được cử hành ở biệt viện này, tới lúc rước râu thì trực tiếp rước cô dâu từ phủ nguyên soái tới biệt viện là coi như đã xuất giá, động phòng cũng ở đây luôn, lược bớt những chuyến đi qua lại không cần thiết.
Vương Lạc thân mặc hỷ phục, tự mình đứng ở cửa tiếp khách, nụ cười trên mặt tươi rói, miệng cười vui đến mức chẳng khép lại lúc nào.
Nghe được ngữ khí trêu chọc trong lời chúc của khách tới hoặc là người quen cũ, trong lòng gã không khỏi có vài phần đắc ý, nếu không phải y dở hơi làm xằng bậy một phen thì lấy đầu ra chuyện tốt này cơ chứ, quả là sai có phúc của sai. Có điều trong lòng y vẫn cảm tạ Hạo Đức Phương, Vương gia đối với y không tệ, nếu không có sự tiến cử của Vương gia thì cũng sẽ không có chuyện tốt này. Điều không hoàn hảo là lần này Vương gia lại không tới tham gia hôn lề này, chỉ có thể đợi sau khi thành hôn đưa tân phu nhân tới bái kiến Vương gia thôi.
Hai người con trai của Bàng Quán cũng đứng ngoài cửa đón khách. Bàng Tử Trường và Bàng Tử Lộ. Đương nhiên hai người không hớn hở ra mặt được như Vương Lạc, thầy vẻ đắc ý của Vương Lạc, hai người hừ lạnh trong lòng, lát nữa ngươi sẽ phải khóc.
Có điều khi có khách tới, hai người vẫn cố gắng nở nụ cười. Nếu thân phận địa vị của khách tương đối tầm thường thì dặn dò người hậu dẫn khách tới biệt viện đãi khách, nếu là khách quý thì sẽ do Bàng Tử Lộ đích thân dẫn tới phủ nguyên soái bên kia để gặp phụ thân, dù sao thì không phải ai cũng có thể bước vào phủ nguyên soái.
Mọi người trong phủ nguyên soái hôm nay cũng khá vui mừng. Bàng Quán cũng Vậy.
Trần Hoài Cửu đưa mấy vị tân khách tới phòng khách rồi nhanh chóng bước tới bên cạnh Bàng Quán, truyền âm:
- Lão gia, nhận được thủ vệ tinh môn đưa tin, lão tặc hẳn là đã tiến vào địa giới Mão Lộ rồi.
Chuyện Hạo Đức Phương bại lộ hành tung vào lúc này cũng là cực chẳng đã, đã tới địa bàn của Bàng quán, người canh thủ tinh môn chính là người của Bàng Quán. Hạo Đức Phương muốn không bị bại lộ cũng khó.
Mười ngón tay Bàng Quán dùng sức nắm chặt tay vịn trên ghế, nở nụ cười gằn:
- Được! Thông báo cho người phía dưới chuẩn bị sẵn sàng.
Trần Hoài Cừu:
- Có phải sắp xếp để mấy người phu nhân chuẩn bị trốn đi không ạ? Bằng không chẳng may khi ra tay sẽ không kịp thông báo cho gia quyên trong phủ tập hợp đúng lúc, có thể sẽ bị ảnh hưởng.
Bàng Quán im lặng một hồi, lắc đầu đáp:
- Không cần, tới lúc này rồi tuyệt đối không thể làm gì khiến người ta nghi ngờ.
- Dạ!
Trần Hoài Cửu đáp, khè lẩm bẩm trong lòng, chỉ mong mọi chuyện đều thuận lợi.
Bàng Quán bổng cất tiếng hỏi:
- Người phái tới chỗ Ngưu Hữu Đức bên kia thì sao?
Trần Hoài Cửu:
- Dựa vào sự bẩm báo của Đoạn Xuân Nhi, Ngưu Hữu Đức không có ý định phái người tới mà đang khua chiêng gõ trống thu xếp, căn bản không quan tâm tới bên này, đã bí mật triệu tập đại quân, có một số nhân mã lặng lẽ ra khỏi U Minh, hoặc âm thầm thủ phục ở cửa ra của U Minh, hoặc ẩn núp ở nơi quan trọng, chuẩn bị sẵn sàng cho đại quân xuất kích.
Bàng Quán khẽ gật đầu.
- Ngưu Hữu Đức năng chinh thiện chiến, về phương diện điều binh khiển tướng chúng ta không cần lo lắng, mà có quan tâm cũng chẳng có tác dụng gò. Một đám người đã từng nắm giữ quyền cao chức trọng nhẫn nhịn ở U Minh nhiều năm như vậy, có cơ hội lấy lại thứ mà mình đã từng mất đi, sĩ khí mạnh mẽ, chỉ cần ra khỏi U Minh, chắc chắn sẽ như mãnh hổ xuống núi!
Bên trong phủ nguyên soái, nơi ở của nữ quyến, bạn bè thân bằng của tân nương tụ họp, đều nhìn tân nương với ánh mắt vui vẻ...
Tân nương ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, người hầu đang cẩn thận giúp nàng búi tóc, bạn bè thân bằng, đương nhiên đều là nữ nhân, ra ra vào vào, không ngừng vui đùa trò chuyện.
Khấu Văn Thanh trong phòng cũng nở nụ cười, nhìn chằm chằm tân nương trong gương, che miệng cười nói: