Phi Thiên

Chương 3496: Chiến Vô Tình (1)



Vừa định thần lại, Khấu Lăng Hư lại cúi đầu, căn cứ vào tin tình báo báo lên để kiểm tra con đường đại quân muốn tiên tới trên tinh đô một hồi, thầm nói:

- Hắn đi thẳng một đường, chẳng chút dây dưa, không giống như muốn đi thưởng tới khu Dần Quý là để giải vây cho Hạo Đức Phương, băng qua Mão Lộ. Thần Lộ, Tị Lộ, có ý gì vậy? Sao mà lão phu lại không hiểu ý đồ chiến lược của tên nhóc này thế nhi?

Đường Hạc Niên gật đầu nói:

- Quả thật có hơi không hiểu, có điều người này rất thiện chiến, nhiều lần đại chiến đã chứng minh hắn có chỗ hơn người, chắc chắn sẽ không làm gì uổng công, đợi tới khi tin tức đầy đủ hơn thì hắn là có thể hiểu rõ.

Khấu Tranh ở bên cũng đang dốc sức suy nghĩ, đối với nhân tài mới Miêu Nghị này y thật sự xem thường hắn từ trong xương cốt, không cho rằng hắn có thể mạnh hơn mình, đến cả phụ thân cũng không hiểu ý đồ của hắn, y cũng muốn có chút biểu hiện để phụ thân coi trọng hơn, nhưng suy nghĩ nát óc cũng chẳng ra rốt cuộc chiến thuật của Miêu Nghị là gì.

Đối với Miêu Nghị mà nó, hắn rõ ràng mục tiêu chiến lực của mình, đương nhiên biết mình đang đi đường tắt. Có thể người ngoài căn bản không biết ý đồ của hắn, tuy nói hắn trực tiếp xông thẳng từ điểm xuất phát cho tới mục tiêu, nhưng cái gọi là “đâm thẳng” không phải là vẽ ra một đường thẳng rồi trực tiếp đi, ba đường địa bàn đan xen nhau, hình thành địa vực nam quân, thế nào cũng chỉ thấy tuyến đường hành quân của Miêu Nghị cứ vòng qua vòng lại bên trong địa bàn của ba tuyến đường ấy, chẳng hiểu gì cả.

Lúc này, thế lực khắp nơi ít nhiều đều thu được động tĩnh từ đại quân U Minh, khu Dần Quý – nơi Hạo Đức Phương và Bàn Quán ác chiến có một đội nhân mã hộ vệ quan sát nên bất cứ lúc nào cũng có thể nhận được tình hình ở nơi đó, không cần quan tâm thì chẳng bỏ. Nhất thời, sự chú ý của mọi người đều bị đại quân U Minh kỳ lạ hấp dẫn.

Đến ngay cả Thanh Chủ cũng bày ra la bàn tinh đồ trong đại điện Ly Cung, kể cả bọn người Phá Quân. Vũ Khúc cũng vây lại cùng suy nghĩ.

- Cái tên này rốt cuộc tính làm gì vậy hả?

Chẳng biết đây đã là lần thứ mấy Thanh Chủ hỏi câu này.

Mấy người vây quanh Tinh Bàn suy tới tính lui cũng chẳng ra được đáp án, rồi lại chẳng ai dám nói Miêu Nghị đang mù quáng làm loạn hoặc là cố làm ra vẻ bí ẩn, dù sao thì chiến tích của Miêu Nghị vẫn còn đó, chiến tích đầy chói mắt.

Tín Nghĩa Các, Quỷ thành, Tào Mận này giờ nhìn chằm chằm la bàn tinh đô ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Xu và Thất Tuyệt, hỏi:

- Các ngươi có hiểu chiến thuật của Ngưu Hữu Đức không?

Vệ Xu im lặng một hồi, không khỏi cười khổ.

- Lão gia nói rất đúng, xem ra chúng ta bên này quả thực thiếu hụt người có ánh mắt thống lĩnh quân đội và tác chiến.

Khu ác chiến. Dần Quý, sức chiến đấu của thân quân Hạo Đức Phương quả thật không giống người thường, ở dưới trạng thái địch nhiều ta ít, dưới trạng thái xảy ra nội loạn, ở trong tình trạng trở tay không kịp, ở trong tình trạng tổn hại quá nửa, bọn họ vẫn có thể tiêu diệt quân địch có số quân gấp đôi mình, vẫn có thể ổn định tình thế.

Lúc này đã dẹp được loạn nội bộ, củng cố trung tâm, nhất trí bình tĩnh đối địch, phòng thủ vững chắc, chờ đợi Viện binh.

Thân quân của Hạo Đức Phương vốn là quân tinh nhuệ trong Nam quân, mà nhân mã có thể đi theo cạnh Hạo Đức Phương thì lại càng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, sức chiến đấu khủng bố như vậy cũng chẳng có gì là lạ.

Bàng Tử Trường đang quan sát trận chiến xoay người chắp tay nói với Bàng Quán:

- Phụ thân, chúng ta đã tổn thất hai mươi triệu người, đều là nhân mã tinh nhuệ dưới trướng phụ thân, chiến tổn quá lớn, cứ tiếp tục đánh như này cũng không ổn. Viện quân của phe địch cũng sắp tới rồi, hay là ta khẩn cấp điều một nhánh đại quân tới đây, tạo thành một đội quân chỉ toàn là quân tinh nhuệ, dùng thế sắc bén như đao để đột phá, nhanh chóng tiêu diệt Hạo Đức Phương!

Bàng Quán gần như thờ ơ chăng chút quan tâm, bình tĩnh nói:

– Nên làm thế nào, trong lòng ta rõ hơn con!

Bàng Tử Trường muốn nói lại thôi, cuối cùng nhìn về phía Trần Hoài Cửu, ý là muốn Trần Hoài Cửu khuyên nhủ phụ thân. Trần Hoài Cửu lắc đầu với y, ý bảo đừng hỏi nhiều nữa.

Có một số việc, thấy Bàng Quán không nói, đương nhiên Trần Hoài Cửu cũng không tiện nói, lão có thể hiểu được suy nghĩ của Bàng Quán, đây là ý đồ chiến lược lấy mạng người ra bổ sung. Chiến lược “một phát diệt gọn” của Ngưu Hữu Đức rất được lòng lão gia, chỉ cần nhân cơ hội này loại bỏ được thân quân của Hạo Đức Phương thì sẽ bớt được hậu họa lớn sau này. Hiện giờ, một khi diệt Hạo Đức Phương, chưa nói tới việc mấy chục triệu quân thề chết trung thành với Hạo Đức Phương kia chạy mất mà không tới cứu viện nữa thì sẽ trở thành phiền phức, thậm chí còn thế thể hình thành thế liên hợp với Cung Thiên Thu, Vũ Văn Xuyên. Nếu có thể đánh tan quân tinh nhuệ của Hạo Đức Phương một cách triệt để, thì Cung Thiên Thu và Vũ Văn Xuyên ai sẽ phục ai?

Vì lẽ đó, lão gia muốn giả mà thành thật, muốn mọi chuyện thật chân thực thì phải phối hợp với Ngưu Hữu Đức bên kia, cố gắng cho Ngưu Hữu Đức thời gian một ngày.

Đây chính là hành động lấy mạng người ra kéo dài thời gian, mà hy sinh trong chiến lược kéo dài thời gian này chính là tinh nhuệ dưới trướng của lão gia, khiến biết bao gia đình phải chịu liên lụy, bảo sao lão gia có thể nói ra miệng được chứ?

Từ tin tức bên này nhận được thì Ngưu Hữu Đức bên kia không hề giả dối, thật sự nghe theo Thiên chi, đi theo đường tắt, tới thẳng đây để giải cứu Hạo Đức Phương, hiện giờ đồ chiến lược tranh chấp này đã sáng tỏ, đương nhiên có chỗ dùng tới đại quân cấp tốc. Thêm nữa, Cung Thiên Thu và Vũ Văn Xuyên tỏ ra là mình chỉ đang quan sát, khiến tình hình bên này không cấp bách nữa, càng khiến lão gia tin tưởng vào chiến lược này.

Nhớ tới điều này, Trần Hoài Cửu truyền âm với Bàng Quán:

- Sau này e là cô gia và mấy chục triệu quân tinh nhuệ của Hạo Đức Phương sẽ có một trận ác chiến

Bàng Quán khẽ gật đầu.

- Hắn hắn rất rõ, chỉ có ta mới có thể thực sự giao cho hắn địa bàn Mão Lộ, ta cần nhân mã của hắn ổn định một phương, mà Thanh Chủ chỉ nói láo mà thôi, căn bản chẳng hề có ý tốt. Sau khi Hạo Đức Phương được giải vây, Hạo Đức Phương có thể tặng địa bàn Mão Lộ lại cho hắn mới lạ! Hắn muốn yên tâm sở hữu địa bàn Mão Lộ, hiện giờ không liều mạng thì chờ tới khi nào chứ? Cũng không cần quá lo lắng, tên con rể này của ta quả thật là một viên tướng tài hiếm thấy, nếu hắn đã dám mạo hiểm thì đương sẽ có thể nắm chắc, huống hồ còn có đại quân ngăn cản của ta phối hợp, khiến hắn có thể đánh bại viện quân tinh nhuệ của Hạo Đức Phương!

Trần Hoài Cửu gật đầu đầy tán thành.