Phi Thiên

Chương 3509: Người khởi xướng (2)



Bàng Quán chậm rãi cúi đầu, trong chớp nhoáng tựa hồ già đi không ít.

Từ giờ về sau, hắn đã không phải là Mão Lộ nguyên soái, quyền cao chức trọng gì nữa. Ngưu Hữu Đức có thể đảm bảo bộ hạ vẫn giữ chức vụ ban đầu, nhưng lại không thể đảm bảo cho hắn, nếu được vậy hắn lúc nào cũng có thể kêu gọi nhân mã, e là Ngưu Hữu Đức ăn ngủ không yên, huống hồ hắn là phản tặc mà Thanh chủ chỉ định, hắn không xuống đài thì Ngưu Hữu Đức cũng không cách nào khai báo Với thiên đình!

Lời của nữ nhi, hắn nghe rõ ràng, nhưng lại không thể nói một lời ngụy biện, bây giờ hắn đã không còn nắm giữ quyền sanh sát bất kỳ kẻ nào, quyền thể bình sinh phấn đấu đã bị Ngưu Hữu Đức cướp đi chỉ trong một lần hành động!

Cũng chính vì vậy, Bàng Ngọc Nương mới dám nói như vậy, nếu là bình thường nào dám nói như vậy trước mặt phụ thân.

Trần Hoài Cửu lúc này không có mặt ở đó, Bàng Quán ra lệnh người phía dưới đầu hàng, nhân mã nơi xa vẫn cần có người làm trung gian liên lạc, Trần Hoài Cửu đương nhiên là sự lựa chọn duy nhất.

Bên trong biệt viện đãi khách đám khách quý bị vây, giống như vỡ tổ, không ngờ tới, ai cũng không ngờ tới, sự tình đột nhiên lại chuyển ngoặt kịch tính như vậy. Hạo Đức Phương và Bàng Quán dĩ nhiên và nhau bại dưới tay Ngưu Hữu Đức.

- Hì Hì. Chiến trường chính của Hạo Đức Phương và Bàng Quán, không ngờ lại bị viện quân lâm thời thôn tính, sao lại có cái lý đó?

Trời đất ơi. Ngưu Hữu Đức lại là con rể của Bàng

- Vị con rể này vừa lộ diện liền thôn tính luôn nhạc phụ của mình, ngoan ngoãn, thật là đáng nể!

- Người ta đó mới gọi là gian hùng, hạng người nhân từ nương tay như chúng ta ngược lại bị người đời coi là vô năng, cũng chỉ có thể coi là ăn chơi lay lắt sống qua ngày, ôi thế đạo này!

Nghe đủ lời nghị luận về Miêu Nghị, nổi khiếp sợ trong lòng Hoàng Phủ Quân Nhu và Quảng Mị Nhi không cách nào hình dung, trên chiến trường phong vân biến hoá kỳ lạ và tinh phong huyết vũ các nàng không hiểu, lại nghe được những biến cố ly kỳ như vậy, nam nhân mã các nàng quen thuộc lại một tay khuấy động phong vân nam khiến cho hình ảnh nam nhân trong lòng các nàng đột nhiên trở nên xa xôi quá, có chút xa lạ, thậm chí làm cho các màng hết hồn.

Với danh nghĩa chính khí môn đến đây chúc mừng tân khách Ngọc Hư Chân Nhân cũng nghe được đủ kiểu nghị luận, đành phải tránh ở một góc dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn trời nhẹ nhàng thở dài, nhớ lại năm đó tiểu tử trẻ tuổi mới tới chính khí môn cung kính lễ độ, chợt như giấc mộng!

Thiên đình ly cung, Thanh chủ và đám người vây quanh tinh đô la bàn đối mặt nhìn nhau, ngay cả bọn họ cũng bị tin tức kinh biến làm cho im lặng.

Im lặng một hồi, Thanh chủ cười lạnh nói:

- Khá lắm tên tặc tử gian trá, nói khoác mà không biết ngượng, muốn nam quân địa bàn, trẫm lại muốn xem hắn làm thế nào qua ải của Cung Thiên Thu và Vũ Văn Xuyên.

Khấu thiên vương phủ đệ, tin tức truyền đến cũng khiến đám người Khấu Lăng Hư khiếp sợ, mà Khấu Lăng Hư kinh sau khi nghe tin Hạo Đức Phương tự vung đao chặt đầu đưa thủ cấp, hai gò má giật giật, chậm rãi nhắm đôi mắt khẽ nhòe lệ.

Khấu Tranh kinh ngạc ngẩn người trong chốc lát mới nói:

- Ngưu Hữu Đức lại là con rể của Bàng Quán, cái tên Ngưu Hữu Đức này có phải điên rồi không, phản lại nhạc phụ mình ngay lúc lâm trận! Đường Hạc Niên cũng than nhẹ một tiếng nói:

- Vương gia, chuyện cho tới giờ xem ra. Bàng Quán e là bị Ngưu Hữu Đức lừa, chuyện này người khởi xướng không chừng chính là Ngưu Hữu Đức!

Trong đại điện nghị sự phủ nguyên soái Mão Lộ, một đám tướng lĩnh đang diễn tập trước tinh đồ la bàn, điều binh khiển tướng chuẩn bị ứng đối, muốn lấy nam quân địa bàn không phải là chuyện trước mắt đã xong vậy là lấy được rồi, còn nhiều việc cần hoàn thành.

Miêu Nghị thân mang chiên giáp chắp tay sừng sừng đứng trong điện, mặt không chút cảm xúc.

Trần Hoài Cửu đi vào, nhìn về phía Miều Nghị ánh mắt phức tạp dị thường, nhưng khi tới trước mặt Miêu Nghị vân cung kính hành lễ nói: - Cô gia!

Miêu Nghị chỉ nói một câu với hắn.

- Ngươi yên tâm, chuyện ta đã đáp ứng ta sẽ làm được. Trước mặt mọi người ta đã gọi Bàng soái là nhạc phụ thì sẽ không nuốt lời, từ trên xuống dưới nhà họ Bàng một người ta cũng sẽ không giao cho thiên đình!

Trần Hoài Cửu hiểu hắn có ý gì, để cho mình an tâm giúp hắn làm việc nên khẽ khom người.

- Lão nô hiểu.

Miêu Nghị hơi gật ra hiệu, một tướng đi đến mời Trần Hoài Cửu đi cùng hắn.

Cơ hồ là sau đó, Tô Vận cuối cùng cũng khôi phục vẻ mặt chất phác của nữ nhi, dung mạo khiến người khác nhìn thấy vết tích năm tháng nhưng lại khiến người ta phải ngưỡng mộ, cũng bị người dẫn tới trước mặt Miêu Nghị.

Miêu Nghị cũng mới gặp nữ nhân này trong bộ dạng nữ nhân, trong lòng âm thầm thán phục, không ngờ nữ nhân này mặc đồ nữ lại lay động lòng người đến thế, khí chất hợp cùng tri thức và trí tuệ khiến cho vẻ đẹp kiều diễm của nàng ta không chút dung tục, kỳ thực là mỹ nhân hiếm thấy trên đời, chẳng trách lại có thể lọt vào mắt xanh của Hạo Đức Phương.

Hai người đứng đối diện, ánh mắt Miêu Nghị toát lên sự trâm lãnh của kẻ trải qua nhiều phong ba, còn ánh mắt của Tô Vận lại toát lên sự tĩnh mịch, không thần tháii của người vừa trải qua phong ba.

- Xin bớt đau buồn.

Miêu Nghị nói một tiếng.

Tô Vận khẽ nói:

- Ta biết ngươi muốn gì, chỉ cần ngươi tuân thủ lời đã hứa với Vương gia, đối xử tử tế với các huynh đệ Vương gia giao phó cho ngươi, ta sẽ làm như ngươi muốn!

- Nhất ngôn cửu đỉnh.

Miêu Nghị đưa một tay mời nàng ta, cho người dẫn Tô Vận đứng qua một bên.

Lúc Vô Đạo đi nhanh tới nhẹ giọng nói:

- Đại đô đốc, Cung Thiên Thu và Vũ Văn Xuyên đang tăng tốc độ tập kết nhân mã, đồng thời chạy thẳng về đây, e là đến với ý đồ xấu!

Miêu Nghị không chút rung động nào nói: - Chuyện nằm trong dự liệu của ta, không phải là

muốn học theo Đằng Phi và Thành Thái Trạch, mộng đẹp này không tới phiên bọn chúng nằm mơ.