Phi Thiên

Chương 3527: Lạnh lùng đứng nhìn (2)



Nhận lệnh bài chưởng môn Bảo Liên đi tới vị trí thủ lĩnh xoay người đối mặt với mọi người, lấy lệnh bài trong tay cho mọi người xem.

Tham kiến chưởng môn! Trong đại điện mọi người đều hành đại lễ.

Dưới gốc cây to của Linh điền, Đức Minh đạo trưởng nằm dưới gốc cây uống say ngây ngất, Đức Thực quản trưởng câm bầu rượu đi tới, đá đá vào đùi Đức Minh.

- Sư huynh, nữ nhi ngươi nhận chức chưởng môn, việc trọng đại như vậy, ngươi còn không mau tăm rửa sạch sẽ đi

Đức Minh nhếch miệng cười, im lặng

- Ngươi cứ lén đắc ý đi. Đức Thực mắt đỏ như gà chọi khinh bi lên tiếng, đi tới cạnh đặt mông ngồi xuống, ngẩng đầu đổ rượu vào miệng.

Bên cạnh chợt truyền đến tiếng Đức Minh chậm rãi.

- Sư đệ, ngươi cảm thấy chuyện năm đó ta sai lầm rồi sao.

Đức Thực nghiêng đầu nhìn, thấy hắn mắt say lờ đờ lộ ra vài phân không tỉnh táo, đương nhiên biết hắn nói việc năm đó là chỉ cái gì, than thở:

- Sư huynh, ngươi vẫn còn vì chuyện năm đó canh cánh trong lòng sao? Đều đã qua nhiều năm như vậy rồi đừng nghĩ nhiều nữa.

Đức Minh phun ra mùi rượu ha ha cười nói:

– Ta hiểu sự kiên trì của phụ thân năm đó, nhưng bây giờ thì sao, hắn chẳng lẽ không biết Bảo Liên gả cho Ngưu Hữu Đức tiếp nhận vị trí chưởng môn Chính khí môn sớm muộn sẽ có biến sao? Khác gì với lý niệm lúc đầu của ta? Vòng vo một vòng, cuối cùng vẫn là con đường năm đó ta muốn đi. Ha ha, năm đó người phản đối ta, bây giờ đều không lên tiếng, ta suy nghĩ rất lâu, suy nghĩ cẩn thận mới hiểu ra nguyên nhân, năm đó ta tiếp xúc tương đối sâu với

chuyện bên ngoài, sư môn bọn họ lại tương đối nông cạn, quan niệm thay đổi chậm chạp, đã nhiều năm như vậy, bọn họ tiếp xúc cũng nhiều dần, rốt cuộc cũng từ từ đối mặt với thực tế.

Đức Thực cúi đầu hơi trầm mặc một hồi, nói:

- Không giống, bởi vì Bảo Liên thích Ngưu Hữu Đức nên chưởng môn mới gả Bảo Liên cho Ngưu Hữu Đức.

- Cho nên mới để Bảo Liên làm chưởng môn?

Đức Minh trêu tức một tiếng, chợt lại ha ha nói:

- Lý do này ngươi không cảm thấy buồn cười sao?

Dứt lời im lặng, uống rượu tiếp.

Yên lặng một hồi Đức Thực chợt cũng cầm lấy hồ lô rượu ngẩng đầu ùng ục tu, rượu tí tách chảy ra ướt đâm vạt áo.

Hoàng Phủ Đoan Dung đi vào biệt viện nhà mình, trước sau như một vô cùng yên tĩnh, nam chủ nhân không thích những người không có nhiệm vụ ra vào biệt viện nhà mình.

Ngọ Ninh ngồi ngay ngắn trong đình, tay nắm một thanh huyết sắc đại đao, một mảnh vải trắng cẩn thận lau, lau rất chăm chỉ

Hoàng Phủ Đoan Dung chậm rãi đi vào trong đình nhìn chằm chằm thanh đao trên tay hắn, phu quân rất ít khi lấy ra cây đao này, không biết hôm nay vì sao lại ngang nhiên đem ra ngoài đình, tuy là nơi đây rất ít người đến, nhưng vạn nhất?

- Chàng có tâm sự gì sao?

Hoàng Phủ Đoan Dung ngồi đối diện ở bàn đá hỏi một tiếng.

- Không có!

Ngọ Ninh lắc đầu phủ nhận, tựa hồ vẫn đắm chìm vào việc lau đao.

Hắn không thừa nhận, Hoàng Phủ Đoan Dung cũng không hỏi nữa, biết người này, muốn nói sẽ nói, không muốn nói mình hỏi nhiều cũng không thích hợp, nàng nhìn một chút bốn phía, hỏi:

- Nhu Nhu đi ra ngoài rồi sao?

Ngọ Ninh:

- Buồn bực ở trong phòng không ra ngoài... Hắn dừng một chút, lại thêm một câu

- Nàng ta có tâm sự.

- Haizz! Ai biết.

Hoàng Phủ Đoan Dung thở dài, biết đoán chừng là do Ngưu Hữu Đức, chính mắt chứng kiến Ngưu Hữu Đức hô mưa gọi gió, chỉ có thể đứng nhìn Ngưu Hữu Đức nạp thiếp, sau khi bị nhốt được thả ra liền trực tiếp trở về nhà, tâm tình có chút không vui.

- Gần đây Ngưu Hữu Đức kia cũng thật dày vò người khác. Vì thượng vị ngay cả nhạc phụ Bàng Quán cũng không tha, Hạo thiên vương cũng bị hắn bức tử, lúc này sắp thành thiên vương rồi, phong quang vô hạn. Có điều hàng tỉ tính mệnh chết thảm biết kêu oan với ai? Đều nói nhất tướng công thành vạn cốt khô, rõ ràng bày ra trước mắt! So với loại người không chừa thủ đoạn lấy tính mạng con người để bước lên vị trí này, việc đen tối sau lưng Quần anh hội chúng ta làm quả thực quá từ bi, Quần anh hội thành lập nhiều năm như vậy giết người cũng không bằng số lẻ của hắn, người nào ác người nào thiện? Hắn hại chết nhiều người như vậy lại đường đường chính chính khiến người trong thiên hạ ước ao kính nể, Quần anh hội giết mấy người còn phải lén lút, thật không biết thiên lý ở đâu!

Ngọ Ninh dường như không yên lòng nói:

- Chuyện của người khác có quan hệ gì đến chúng ta đâu? Chức đại chưởng quỹ của nàng tuột mất rồi, ngươi dường như không chút khó chịu.

Hoàng Phủ Đoan Dung bỉu môi, hơi lộ ra vẻ bất mãn nói:

- Gia gia vừa chết, hôm nay là Nhị gia gia Hoàng Phủ

Trác đương gia, trên tay thiếp nắm giữ Quần anh hội tài lộ hắn sao có thể yên tâm, lấy người khác thay thiếp không phải chuyện sớm muộn hay sao? Có gì phải kinh ngạc.

Nàng bây giờ cho dù là thăng cấp, thành Hoàng Phủ gia chưởng hình phạt, gia quy còn đó, con em gia tộc không ai ăn no rồi việc lúc nào cũng phạm gia quy, cho nên rất thanh nhàn, nói trắng ra là bề ngoài thăng cấp bên trong tụt hạng, trên tay không có thực quyền.

Nhưng nàng hiện tại cũng không để tâm, tình thể ép buộc cũng nghĩ thông suốt rồi, vất vả khổ cực không phải là vì muốn nắm giữ thêm chút tài nguyên tu luyện sao, ngược lại Ngưu Hữu Đức âm thầm cho một phần chính khí thương phủ, hai mẹ con cả đời áo cơm không lo, cũng không thiếu tài nguyên tu luyện, đúng thật là gặp chuyện khó xử chỉ với thế lực hôm nay của Ngưu Hữu Đức còn gọi là việc sao? Chẳng muốn lo lắng làm gì, sống phóng túng an tâm tu luyện không phải là được rồi sao.

Ai biết Ngọ Ninh lại trả lời điều không được hỏi, thình lình ném ra một câu.

- Nàng dường như rất quan tâm đến Ngưu Hữu Đức.

Hoàng Phủ Đoan Dung không cho rằng đương nhiên xua tay, từ chối nói:

- Thiếp quan tâm gì tới hắn, thiên hạ người người đều đang nghị luận lẽ nào thiếp một câu cũng không thể nói?

Ngọ Ninh lại nói ra một câu.

- Ngưu Hữu Đức và Nhu Nhu rốt cục có quan hệ thế nào?

Hoàng Phủ Đoan Dung sợ hãi cả kinh, nghe được sự lạnh lùng trong lời nói của hắn, chỉ thấy Ngọ Ninh quay lưng về phía bàn đá ngồi đưa đao trước mắt, thanh đao sáng quắc như như gương phản chiếu ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào nàng.