Phi Thiên

Chương 3575: Phổ Lan tới (2)



- Năm đó từng muốn đi Linh sơn du ngoạn, cư sĩ có tâm sắp xếp, ai ngờ lại bị trì hoãn ngoài ý muốn.

Phổ Lan nói:

- Với thận phận địa vị hôm nay của Vương gia, muốn đi Linh Sơn bất cứ lúc nào cũng được, Linh Sơn đương nhiên tôn sùng khách quý, không cần bần tăng sắp xếp nữa rồi. Thấy nàng mãi không nói đến vấn đề chính. Miêu Nghị trêu nói:

- Xem ra cư sĩ thật là đến tìm bản vương hồi tưởng chuyện cũ.

Phổ Lan bình tĩnh nói:

- Bần tăng mặc dù đang ở phật môn, nhưng vẫn chăm chú quan sát Vương gia, mấy năm nay Vương gia suốt đoạn đường mây mưa thất thường, thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi, có thể làm những việc mà người thường không thể, không biết bao nhiêu tính mệnh vì Vương gia mà ngã xuống, trận chiến nam quân chưởng lệnh thiên vương Vương gia càng thể hiện phong thái kiêu hùng, dấy lên mưa máu, người bỏ mạng đâu chỉ hàng tỉ... xin hỏi Vương gia một câu, có từng áy náy hay không?

Miêu Nghị liếc mắt nhìn nàng, không biết nữ nhân này có ý gì.

- Bản vương sao lại không muốn vô ưu vô lo, sao lại không muốn sống yên bình, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, trước quản gia còn nói với ta, nơi có người thì sẽ có ân oán, nhịn như thế nào? Cư sĩ chỉ thấy bản vương bức người, có từng chứng kiến bản vương bị bức đến bước đường cùng, nhớ lại năm đó một triệu nhân mã luyện ngục muốn đầy một mình bản vương vào chỗ chết, còn nữa như bây giờ những kẻ muốn lấy đầu bản vương có kẻ nào từng áy náy không? Sợ đều chỉ là hận bản vương không thể chết sớm mà thôi! Lần này bản vương nếu không hạ thủ vi trước thì sẽ có người hạ thủ với bản vương, đổi lại là cư sĩ thì ta nên làm như thế nào? Cư sĩ chỉ thấy được mặt ngoài, chưa từng chứng kiến lý do bên trong, nên mới có lời ấy. Phật gia nói đem mình cho hổ ăn thịt, thật sự có người như thế sao? Chí ít bản vương chưa từng thấy qua, bản vương cũng không làm được. Cư sĩ hỏi bản vương, nếu như muốn nói biển khổ vô biên quay lại là bờ, bản vương có thể nói cho cư sĩ, bản vương chưa từng áy náy, sẽ không quay đầu, cũng không quay lại được, phía trước mặc cho biển khổ biển máu, bạch cốt hóa thành thuyền độ! Cư sĩ hài lòng chưa?

Phổ Lan lắc đầu than thở.

- Vương gia hiểu lầm, chớ buồn, bần tăng không có ý hỏi tội, có điều cảm khái năm đó khi mới gặp Vương gia, khi đó Vương gia nghĩa hiệp can đảm, giúp đỡ kẻ yếu, nếu không có Vương gia cứu giúp, bần tăng cũng không có ngày hôm nay. Năm đó Vương gia nghĩa hiệp can đảm, bây giờ dưới chân lại là đạp lên núi thây biển máu, bần tăng chợt thấy như mơ.

Nói đến chỗ này vẫn luôn là chỗ khiến Miêu Nghị hoang mang, không khỏi cau mày nói:

- Theo thời gian mà cư sĩ nói, nói câu bất kính, với tư sắc của cư sĩ, bản vương năm đó nếu gặp qua, không đến mức một chút ấn tượng cũng không có, bản vương thực sự không nhớ nổi từ lúc nào đã cứu cư sĩ.

- Trời mưa rồi!

Phổ Lan nói thầm một tiếng, đột nhiên dừng bước, đưa tay hướng bên ngoài mái hiên của cây câu, cảm nhận mưa phùn lặng yên không một tiếng động đang rơi.

Miêu Nghị nhìn ra phía ngoài, đúng là trời mưa, thuận miệng đáp một câu.

- Nơi đây mưa nhiều, nghe nói là quản gia Tô Vận của Hạo Đức Phương thích ngăm mưa. Vì vậy Hạo Đức Phương mỗi khi xây phủ đều chọn nơi có nhiều mưa.

Phổ Lan lại thu tay lại lấy ra một ống tiêu, để lên môi thổi mặt nhìn ra bên ngoài đang lất phất mưa phùn, đầu ngón tay trắng nõn lên xuống, tiếng tiêu nức nở thâm trầm.

- ... Miêu Nghị á khẩu không trả lời được, cảm giác gặp một người bị bệnh thần kinh, không hiểu nổi nữ nhân này rốt cục là có ý gì, một nữ nhân xuất gia lại chạy tới nơi này thổi tiêu, giở trò quỷ gì? Nhưng làn điệu này tựa hồ đã nghe qua đâu đó, bởi vì hắn không phải người hay nghe tiêu, chính là bởi vì nghe ít, cho nên thỉnh thoảng có nghe ít nhiều đều có chút ấn tượng, bị làm điệu này mơ hồ gợi lên trong đầu chút cảnh sắc.

Cũng chỉ thổi một đoạn, sau khi thu ống tiêu lại trong tay, Phổ Lan xoay người cười hỏi:

- Bài hát này là bần tăng năm đó tự sáng tác ra, hẳn là ít có phụ họa, không biết Vương gia nghe vậy có ấn tượng gì không? Năm đó trời đêm im lặng, thấy Vương gia cô đơn một mình, đặc biệt đứng ở chân núi thổi cho Vương gia.

- Thổi cho bản vương?

Miêu Nghị chỉ chỉ vào mình, hai mắt nghị hoặc, hắn nghe tiêu rất ít, còn có người đặc biệt vì hắn thôi, vậy càng không thể nào không có ấn tượng, nhưng làn điệu quả thật có chút quen thuộc.

Phổ Lan nói:

- Năm đó ở Vô tướng tinh, nhân gian chiến hỏa tàn sát bừa bãi, bần tăng cửa nát nhà tan, dắt tiểu nhi trà trộn cùng dân chạy nạn, ngủ đêm núi hoang đột nhiên gặp phải bầy sói trong núi tập kích, dân chạy nạn bốn trốn, bần tăng bụng đói, lại mang theo tiểu nhi, căn bản không chạy nổi, lúc té ngã xuống đất mấy con sói đói nhào tới, vốn tưởng rằng chạy trời không khỏi nắng, ai ngờ Vương gia đột nhiên hiện thân, mấy con sói đói nhào tới đều bị Vương gia vung kiếm chém chết, lại thấy Vương gia cứu những dân chạy nạn khác, đánh tan lũ sói đói. Lúc đó đi cùng Vương gia còn có hai người, cũng chỉ có Vương gia một mình rút kiếm cứu ta cùng những kẻ phàm phu tục tử. Sau đó Vương gia lại từ trong rừng mang cây cối tới, dựng nồi sắt lên nấu thịt sói cho dân chạy nạn đỡ đói, bần tăng còn từng thổi một miếng thịt sói nấu chín dâng cho Vương gia, Vương gia không nhận, bần tăng lại lôi nhi tử quỳ gối trước mặt Vương gia, cầu xin Vương gia thu tiểu nhi làm đồ đệ, cũng bị Vương gia cự tuyệt. Nhưng Vương gia lại chỉ cho bần tăng con đường sống, bảo bần tăng đi Lương vương cảnh nội thành Đại lương, tìm Lương vương Phi, chỉ cần nói là chỉ cần nói là họ hàng Vương phi cho đi tìm là được, còn bảo nói với Vương phi chỉ cần Vương phi bằng lòng thu nhận, người sẽ nợ một món nhân tình. Chính là đêm đó, bần tăng từng thổi bài này cho Vương gia.