Phi Thiên

Chương 3578: Ra tay trước lấy ưu thế (1)



Bằng sức của hai người này muốn bảo hộ ai ở nơi trọng binh tụ tập của Miêu Nghị đương nhiên là không thể, mục đích thực sự là báo động, một khi xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, bằng thực lực của hai người muốn vô thanh vô tức diệt cả hai là việc không thể.

Miêu Nghị cũng chỉ liếc mắt về sau, nhưng vẫn chưa nói gì.

Vào trong cung điện dưới lòng đất, một nhóm dừng trước một cánh cửa kim loại. Vệ Khu rõ ràng có thể cảm thấy trên cửa kim loại truyền tới trận trận sóng pháp lực.

Miêu Nghị Vung tay lên, cửa kim loại hiện lên bảo quang, cửa mở ra, một động khẩu âm u biên hoá kỳ lạ xoay tròn xuất hiện.

Miêu Nghị đưa tay nói:

- Mời!

Vệ Khu dừng bước không tiến lên, ánh mắt dò xét động khâu, cau mày nói:

- Vật này là pháp bảo, Vương gia để ta chui vào pháp bảo là có ý gì?

Miêu Nghị nói:

- Đây là kho trữ báu vật của bản vương, người bình thường không có cơ hội nhìn thấy, chẳng lẽ Vệ tiên sinh sợ bản Vương mưu hại ngươi hay sao?

Vệ Khu chính xác là phòng bị chuyện này, nhưng lại cảm thấy Miêu Nghị không có khả năng làm như vậy, trừ phi Miêu Nghị là người ngu, bằng không hắn sẽ biết hậu quả mình một khi vượt quá thời gian không liên lạc với bên ngoài. Nhưng hắn vẫn cẩn thận một chút nói:

– Ta chẳng qua cảm thấy có chút kỳ quái, Vương gia lại cam lòng để ta quan sát bảo khố người ngoài khó thấy của ngài sao, tại sao không lấy đồ vật ra cho ta xem, ngược lại lại muốn tiết lộ bảo khố bí mật.

Miêu Nghị liếc mắt nhìn tùy tùng phía sau hắn, bỗng nhiên truyền âm nói:

- Tàng bảo khố cũng không có bảo vật gì, chỉ có một đồ vật đó thôi, thiết kế bảo khố này, cũng là vì bảo hộ vật đó. Đồ đạc Tiên sinh muốn xem không tầm thường, thủ đoạn của Yêu Tăng ngươi cũng biết, đề phòng ngoài ý muốn, vật kia ta cho Long tộc xem, Long tộc và Hạ Hầu gia như nhau không muốn thấy Yêu Tăng tái sinh, dựa theo ước định giữa ta và long tộc, cho dù là ta cũng không thể dễ dàng lấy bảo vật ra.

Vệ Khu ngạc nhiên, hỏi,

- Ngươi nói đến long tộc?

Hắn còn tưởng rằng mình nghe lầm.

Miêu Nghị liếc nói:

- Ngươi tưởng rằng lần trước Tào Mãn tới là ta có ý từ chối sao? Vậy là các ngươi cả nghỉ quá rồi ta hiện giờ có cần phải đối nghịch các ngươi không? Thật không dám dấu diếm, sau khi Tào Mãn đến mới cố ý từ Hoang cổ từ địa lấy về.

Vệ Khu vẻ mặt hiện rõ sự kinh ngạc.

- Hoang cổ tử địa còn có long tộc tồn tại?

Hắn biết Miêu Nghi sau khi tiếp nhận địa bàn của Hạo Đức Phương việc ra vào hoang cổ dễ dàng hơn nhiều, bây giờ người ta nắm giữ địa bàn nam quân, ra vào đương nhiên là càng thêm thuận tiện, nhưng tình hình long tộc ra sao?

Miêu Nghị vuốt cằm nói:

- Vào trong xem xong ngươi đương nhiên sẽ hiểu ra, nếu không phải vì loại bỏ nghi ngờ của các ngươi, căn bản không cần để các ngươi biết.

Vệ Khu quay đầu về sau dặn dò một tiếng,

- Mấy người đi vào xem sao!

- Khoan đã!

Miêu Nghị ngăn cản một tiếng.

Vệ Khu lập tức cảnh giác nói:

- Chẳng lẽ Vương gia chột dạ?

Miêu Nghị thầm mắng lão già này thật đúng là cẩn thận, khó đối phó hơn nhiều so với Hạ Hầu Lệnh.

Hắn lạnh lùng nói:

– Ta chỉ muốn nhắc nhở trước Vệ tiên sinh một câu, bọn họ vào xem có thể, nhưng phải chú ý cái miệng của mình, không được phép tiết lộ tình hình bên trong, bằng không trời mới biết Yêu Tăng sẽ làm ra chuyện gì. Nếu thật có gì bất trắc, đừng trách bản vương không giữ lời!

Vệ Khu:

- Điểm ấy ngươi yên tâm, miệng của bọn họ tuyệt đối đáng tin cậy, không được cho phép thì nửa chữ cũng sẽ không nói ra ngoài. Miêu Nghị nghiêng đâu nói với Dương Triệu Thanh:

- Vệ tiên sinh nếu lo lắng ngươi có thể dẫn bọn họ vào xem trước.

- Vâng! Dương Triệu Thanh chắp tay đồng ý, chợt lắc mình tiến vào bên trong động xoay tròn.

Vệ Khu phất tay bao hai người.

- Các ngươi vào xem sao. Hai người kia lập tức lắc mình vào, xuyên qua bóng tối, trước mắt nhanh chóng sáng lên, không khỏi hai mắt nhìn nhau, phát hiện đi tới một thế giới khác, có núi có sông.

Dương Triệu Thanh bay ở cách đó không xa hướng hai người hô:

- Nhìn bên đó.

Tay chi về một ngọn núi.

Hai người mở pháp mắt nhìn, mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc, phát hiện trên đỉnh núi có một con cự long, một con cự long màu đen đang chiếm giữ đỉnh núi dáng vẻ như đang ngủ say.

- Đi theo ta.

Dương Triệu Thanh nói một tiếng.

Hai người theo hắn bay đi, lơ lừng ở đỉnh núi phụ cận, cự long lân giáp ngăm đen tỏa sáng tựa hồ đã nhận ra sóng pháp lực, bỗng nhiên mở đôi mắt với con ngươi đỏ lòm, hơi thở phun ra, đột nhiên bụi bặm bay lên cao, nhấc thân thể dài thượt của nó xoay quanh trên không trung, bay quanh ba người, nhìn chằm chằm, hình như có địch ý, uy vũ dữ tợn.

Dương Triệu Thanh chắp tay nói:

- Phụng lệnh Vương gia đến đây kiểm tra bảo vật.

Hắc long ong ong phát ra tiếng.

- Vì sao lại có hai người lạ?

Dương Triệu Thanh:

- Là ý của vương gia, ngươi biết nếu không được vương gia cho phép, chúng ta cũng không vào được.

Hắc long rung đùi đắc ý ngừng lại, mặt hướng ba người, đột nhiên nhe rằng há to miệng, trong miệng đầu lưỡi cuồn cuộn nổi lên, lập tức thấy ánh sáng chói lòa.

Một bông sen màng cả lá và gốc, lá sen kiều diễm như huyết ngọc vậy, cọng cây, cánh hoa, trên đài sen của tâm hoa không thấy hạt sen, phần gốc nối liền với củ sen thì trắng noãn như ngọc, so với phía trên tuyệt nhiên là hai màu khác nhau, ánh sáng phát ra từ củ sen, vật ấy vừa nhìn đã biết là không giống bảo vật bình thường.

Hắc long cũng chỉ đem bảo vật cho xem chút vậy thôi sau đó đâu lưỡi lại thu vào, nuốt trở lại miệng.

- Xem xong rồi, đồ vẫn còn đó, cút đi. Dương Triệu Thanh nói với hai người bên cạnh:

- Thế nào? Trở về phục mệnh thôi!!