Phi Thiên

Chương 3600: Xin Vương gia thành toàn (1)



Diêm Tu, Hắc Thán đứng cạnh vừa lưu tâm Hạ Hầu Thác. Vừa chú ý phản ứng của Dương Khánh.

Dương Khánh trong lòng có cảm giác chua xót, thêm cả khiếp sợ. Vẻ mặt vẫn như cũ mỉm cười nói:

- Thiên Ông còn muốn nói điều gì? Hạ Hầu Thác nói:

- Ngươi biết lão phu muốn gì, ngươi cũng biết lão phu có thể cho ngươi cái gì...

Phanh! Hắc Thám đột nhiên xuất thủ, một quyền đập Vào mặt của Hạ Hầu Thác, răng lẫn máu bay ra. Hạ Hầu Thác hét lên rồi ngã gục, ngật đi.

- Ông nội ngươi ầm ĩ chết mất.

Hắc Thán hùng hùng hổ hổ, lại đả Hạ Hầu Thác một cước, nói với Dương Khánh:

- Đừng nghe hắn nói bậy, lão già này chính là miệng mồm lợi hai, hắn đang sử dụng cái gì à đúng rồi kế ly gián, mọi người không nên trúng kể của hắn. Dương Khánh mỉm cười.

- Lào hồ ly này quả thực không đơn giản, ta không bằng hắn!

Diêm Tu tiến lên, yên lặng đem Hạ Hầu Thác thu vào.

Không bao lâu sau, lục đạo tướng chủ cùng nhau đến. Tiến vào đạo quan chung quanh quan sát một hôi. Đơn Tình nói:

- Hóa ra nơi này chính là chỗ ẩn thân của Hạ Hầu Thác. Dương Khánh hỏi:

- Bên ngoài xử lý thế nào rồi? Ngao Thiết:

- Đã thu dọn sạch sẽ.

Cầm mấy vòng tay trữ vật dâng lên.

Dương Khánh đưa tay cản lại.

- Vương gia nói rồi, chiến lợi phẩm phân cho lục đạo, Vương gia sẽ không kiểm tra nữa. Hắn bên này từ trên người Hạ Hầu Thác lấy được gia sản đương nhiên sẽ báo cáo lại cho Miêu Nghị.

Sáu người cùng nhau chắp tay nói:

- Cung kính không bằng tuân mệnh!

Lập tức nhìn nhau cười ha ha.

Đối với bọn họ mà nói, lần này hữu kinh vô hiểm, đào căn cơ của Hạ Hầu gia, ngay cả Hạ Hầu Thác chiêm giữ thiên hạ nhiều năm như vậy cũng rơi vào tay của bọn họ còn thu được một món lớn, thực sự là vui quá! Mọi buồn bực vì bị nhốt ở luyện ngục nhiều năm như vậy tiêu tan!

- Đi thôi, trở về phục mệnh!

Dương Khánh cười nói một tiếng, đi nhanh ra ngoài điện, một đám người đi theo...

Kinh thành phồn hoa, trong đình viện sâu thẳm, dưới gốc cây đại thụ một chiếc xích đu trống trơn.

Cách đó không xa. Tào Mãn đi đi lại lại lo lắng. Tâm trạng cũng lo lắng, Vệ Khu mãi không về, lại không liên lạc được, làm cho hắn cực kỳ lo lắng. Vì vậy nhanh chóng rời đi, hắn lo lắng có phải Ngưu Hữu Đức giở trò gi hay không, nhưng lại không tiện hỏi, vạn nhất không phải do Ngưu Hữu Đức, mạo muội hỏi sẽ làm Ngưu Hữu Đức biết Vệ Khu đã mất tích, tin tức Vệ Khu mất tích một khi lộ ra, tất sẽ dẫn khiến người trong thiên hạ chú ý. Vệ Khu thật sự biết nhiều bí mật của Hạ Hầu gia.

Ngưu thiên vương Phủ, biết đám người Dương Khánh toàn thắng. Miêu Nghị tự mình đứng ở cửa viện nghênh tiếp. Dương Triệu Thanh tự mình đi ra ngoài đón chào.

Nhìn thấy đám người Dương Khánh đến, Miêu Nghị vẻ mặt lộ ra nụ cười.

Nhìn thấy Miêu Nghị tự mình đến nghênh tiếp, đám người Dương Khánh cũng tăng nhanh tiến độ, tới gần nhất tế hành lễ.

- Vương gia! Miêu Nghị tiến lên hai tay đỡ Dương Khánh,

- Miễn lễ! Cực khổ rồi! Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, mời vào bên trong!

Hắn nắm tay Dương Khánh kéo đi.

Dương Khánh liên tục biểu thị sợ hãi, Miêu Nghị hưng phấn không thôi lại không chịu buông, hậu đãi cực kỳ.

Còn như Diêm Tu và Hắc Thán, Miêu Nghị vẫn chưa quản hai người bọn họ, từ góc độ nào đó mà nói, một giọt máu đào hơn ao nước lã.

- Vừa vào sảnh chính, Miêu Nghị buông Dương Khánh ra, bỗng nhiên sửa sang lại y quan, đối mặt chắp tay cúi chào Dương Khánh.

- Lần này tiên sinh lập được đại công, không gì tạ ơn, xin nhận của ta một cái cúi đâu!

Dương Khánh vội vàng tránh ra, kinh sợ nói:

- Vương gia, đây đều là việc thuộc hạ phải làm.

Rất nhiều chuyện đều trong lúc vô tri vô thức thay đổi, năm đó dù cho theo Miêu Nghị cũng sẽ không như vậy, bây giờ Dương Khánh đối mặt với Miêu Nghị lại phải cẩn thận hơn nhiều, mà Miêu Nghị trên người cũng bất tri bất giác xuất hiện phong phạm của vương gia, khí thế uy nghi đã từ từ hiển hiện.

Miêu Nghị nắm cánh tay hắn cười ha ha nói:

- Sai rồi, đây là đại công, không gì sánh kịp! Hạ Hầu Thác trọn đời uy hiếp thiên hạ, ai không kiêng kỵ ba phần, bây giờ lại thua dưới tay tiên sinh, tiên sinh đời này không còn gì đáng tiếc! Bản vương bảo đảm với tiên sinh, một khi cơ duyên thích hợp, sau khi bản vương định triều sẽ công khai công lao của tiên sinh nhất định sẽ trở thành câu chuyện được mọi người ca tụng!

Dương Khánh vội vã từ chối nói:

- Vương gia nói quá lời, lần này chính là Vương gia định mưu hành động, thuộc hạ chỉ là chấp hành, nếu không có Vương gia cường lực thi hành việc này, thuộc hạ suýt chút nữa làm hỏng việc, nếu nói là có công, thuộc hạ chỉ là nhờ bóng Vương gia, thật sự không dám nhận đại công!

Miêu Nghị cười to nói:

- Sai rồi! Lần này nếu không có tiên sinh tự mình xuất mã, hậu quả khó mà lường được, là công lao của tiên sinh chính là công lao của tiên sinh, không cần chối từ! Bản vương bây giờ cũng không biết nên thưởng tiên sinh gì, chi bằng tiên sinh tự nghĩ muốn gì cứ nói, cho dù là phi tử của Thanh Chủ, bản vương cũng mang về cho ngươi!

Hắn thật sự là quá vui, muốn không vui cũng không được, chuyện lần này có nghĩa như thế nào? Nghĩa là Hạ Hầu gia tộc chiếm giữ thiên hạ đại thể đã qua, Hạ Hầu gia tộc đã nằm trong tay của hắn, mọi người đều nói có được Hạ Hầu gia là có được thiên hạ. Dương Khánh lần này lập được công lao thật sự là quá lớn, không thưởng không được, chỉ cần Dương Khánh muốn, hắn lần này nhất định sẽ làm được, hắn cũng tin Dương Khánh sẽ không đưa ra yêu cầu vô lý.

Lời này nếu để cho Thanh Chủ nghe thấy không tức giận đêm thổ huyết mới lạ.

- Đây là muốn gì thì cho cái đó đó!

Hắc Thán đứng cạnh nghe không ngừng hâm mộ, đổi lại là hắn, hắn sẽ bảo Vương gia đem hai vị thủ hộ huyền nữ thưởng cho hắn. Diêm Tu vẫn như cũ giữ nguyên khuôn mặt như người chết.

Dương Triệu Thanh thì cười tủm tỉm, hắn đương nhiên biết lần này thành công có nghĩa như thế nào, cũng rất vui vẻ, trong lòng cũng không khỏi thầm than, may mắn trước đây Vương gia độc đoán theo ý kiến của mình, nếu không làm sao có kết quả này.

Mà Dương Khánh nghe tới câu nói sau cùng, vốn định từ chối hắn nhưng lại ngẫn ra, do dự, chắp tay nói:

- Thuộc hạ quả thật có một yêu cầu quá đáng, hi vọng Vương gia có thể thành toàn!