Phi Thiên

Chương 3646: Cầm cự (1)



Nửa buổi không thấy Miêu Nghị phản ứng lại, Diêm Tu đành chủ động hỏi: Vương gia, đã vây chặt bọn họ, nhị gia trở thành con tin trong tay đối phương, giờ làm thế nào?

Miêu Nghị: Diêm Tu... Không thể để bọn họ mang đi Bát Giới, hiểu không?

Diêm Tu lược trầm mặc một lúc, trả lời: Vương gia, ta minh bạch!

Miêu Nghị: Yêu Tăng không thám tri được gì tư Bát Giới chứ?

Diêm Tu: Hẳn là không, nhị gia mới vừa rơi vào trong tay bọn họ, chắc còn chưa kịp làm gì.

Miêu Nghị: Lần này chắc không giữ được Yêu Tăng.

Diêm Tu đã minh bạch ý của hắn, vì đổi lấy tính mạng nhị gia, vương gia khả năng phải bỏ qua Yêu Tăng.

Miêu Nghị: Bởi thế không thể để cho Yêu Tăng biết được gì từ Bát Giới, một khi Yêu Tăng có cử động thẩm tra Bát Giới, ắt phải ngăn trở, lúc tất yếu, có thể không tiếc hết thảy đại giá, hiểu chưa?

Diêm Tu tự nhiên hiểu được Miêu Nghị nói thế là có ý gì, chỉ cần Yêu Tăng không khai thác được bí mật nào từ Bát Giới, vậy còn có khả năng làm giao dịch cùng vương gia, một khi biết được bí mật, đồng nghĩa với vương gia không khả năng sẽ tha Yêu Tăng ly khai, cũng có nghĩa đã không còn khả năng giao dịch, đối phương cũng không dễ dàng thả ra Bát Giới, mà hết thảy đại gia của vương gia tự nhiên cũng bao gồm cả Bát Giới bên trong.

Đến bước này, có chút sự tình chỉ có thể do hắn đi làm, không thể đợi vương gia làm được, một khi vương gia đuổi đến nơi này, cho dù biết Yêu Tăng đã giành được bí mật từ Bát Giới, người làm sao có thể để vương gia trơ mắt nhìn huynh đệ chính mình đi chết? Yêu Tăng là tha hay không tha? Một khi bỏ qua, có phần dao ngôn thật sự che không nổi, Nam quân sụp đổ, bao nhiêu người hiệu trung với vương gia phải gia phá nhân vọng? Nếu không tha, thanh danh hại chết huynh đệ ruột thịt vương gia gánh được nỗi ư, người muốn vương gia lựa chọn thế nào?

Diêm Tu trả lời: Đã minh bạch.

Miêu Nghị: Có thể đợi đến ta tới thì chờ, đợi không được ta tới, chính người nhìn mà làm.

Diêm Tu: Tuân mệnh!

Miêu Nghi thả xuống tinh linh, một mặt chán nản, nội tâm tràn đầy cảm giác vô lực, sau khi hạ mệnh lệnh kia vơi Diêm Tu, chính hắn đều mờ mịt, trước thời khắc này, hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ hạ lệnh hạ sát thủ với Bát Giới, vĩnh viễn không tin tưởng rằng sẽ có một ngày mình có thể hạ mệnh lệnh như thế.

Trên mặt dần lộ cười thảm, hắn còn cười đám người Quảng Lệnh Công coi nữ nhi làm vật phẩm đưa tới đưa lui, so sánh cùng bọn họ, kỳ thực bản thân lại tốt hơn đến đâu?

Thời này khắc này, hắn tính là lý giải sâu sắc những điều mà đám người Quảng Lệnh Công vẫn làm, chẳng lẽ Quảng Mị Nhi không phải chương thượng minh châu ma Quảng Lệnh Công thương yêu nhất? Đúng vậy, cũng như hắn tâm tình hắn giành cho Bát Giới vậy thôi.

Diêm Tu thu lại tinh linh, không làm phản ứng gì, cũng không hạ lệnh, ánh mắt quét qua đám người đang bị bao vậy, muốn nhìn xem người nào là Yêu Tăng Nam Ba, nhưng về cơ bản cả đam đều mang theo giả diện, không nhìn ra được.

Mắt thấy bị trùng trùng vây khốn, ám sử Sách mệnh phạm âm cũng vô dụng, Nam Ba liền biết hôm nay mình du chắp cánh cũng khó thoát, cảm giác biệt khuất trong lòng không cách nào hình dung, cái gì gọi là bị lật thuyền trong cống ngầm? Hôm nay hắn tính là tự thân trải nghiệm, bởi vì bản thân vì đuổi theo hai gia hỏa kia không ngờ chủ quan sa lưới, đây không phải bẫy rập gì cả, bẫy rập bắt không được hắn, ngược lại như một chuyện ngoài ý mà bắt được hắn, đúng là người tính không bằng trời tính, hắn biết đi đâu nói lý bây giờ!

Nhưng hắn không cam tâm, ánh mắt rơi đến trên ngươi Thất giới đại sư, ha ha cười nói:

- Đại hòa thượng, vừa biệt trong sơn cốc, không ngờ nhanh như vậy đã gặp mặt. Có muốn cứu tiểu hòa thượng không? Muốn cứu thì nhường đường cho bọn ta!

Ánh mắt đám người Diêm Tu lập tức tập trung lên người hắn, đoán hắn chính là Nam Ba.

Thất giới đại sư hai tay hợp mười nói:

- A di đà Phật, Nam Ba, đừng tạo sát nghiệt nữa, tha bọn họ đi!

Nam Ba nói:

- Ha ha! Đại hòa thượng đang nói đua đấy ư? Tu Phật nhiều năm như vậy chẳng lẽ tu vào bụng cho cả rồi? Ta thả bọn họ, người có thể khiến bọn họ tha chúng ta? Chỉ sợ tay ta vừa thả ngươi, chúng ta bên này lập tức phải chết không có chỗ chôn, lòng từ bi cuả đại hòa thượng đi đầu ca rồi? Muốn thả người cũng được, làm theo ta nói, để bọn họ lui ra, chờ ta đến nơi an toàn tự nhiên sẽ thả bọn họ.

Thất giới đại sự nhìn hướng Diêm Tu, lại thấy đám ngươi Diêm Tu đều mặt không biểu tình, nhớ ra toàn bộ những người này đã phong bế lục thức, căn bản không biết bọn họ đang giao lưu cái gì, lúc này mới lấy ra tinh linh liên hệ Miêu Nghị, Miêu Nghị chỉ trả lời một câu, tương tại ngoại quân lệnh hưu bất thu, hiện trường toàn quyền giao cho Diêm Tu phụ trách.

Thất giới đại sự chỉ đành lấy ra một khối ngọc điệp viết rồi đưa cho Diêm Tu, để hắn xem.

Sau khi Diêm Tu xem qua, dù là tôn kính hắn, nhưng lúc này nhãn thần nhìn hắn không khác như nhìn một đứa ngu, hắn cũng không biện giải nhiều với Thất giới đại sư, miệng làm phép nói:

- Ta không tin hắn, chỉ cần đại sư có thể thuyết phục hắn thả người trước, ta sẽ để bọn họ đi.

Đầu óc hắn có bệnh mới sẽ thả chúng đi trước.

Thất giới đại sư chỉ biết đành chịu, lại tiếp tục nói dóc cùng Nam Ba.

Bát Giới mắt thấy tình cảnh không hay, tâm lý thầm mắng lão lừa ngốc vớ vẫn chen vào làm gì, người nếu có thể biện thắng thì năm đó đã không thiếu chút nữa thì vái Yêu Tăng làm thầy, không thấy nhân mã bên người đang đợi đại ca tới sao?

Có điều không dùng được pháp lực, ở chỗ này nói cái gì người ta cũng không nghe thấy, chỉ có thể giương mắt nhìn hướng Thất giới, Tình thế đến nước này, hắn ngược lại đã bình tĩnh một chút, chỉ cần người của đại ca khống chế được cục diện, tin rằng đại ca nhất định có cách cứu hắn, còn thỉnh thoảng cười hướng Mộc Na đang kinh hồn chưa định, vỗ an nàng.

Nam Ba cùng Thất giới đại sư chính đang tán dóc, bên tại đột nhiên truyền đến truyền âm cua Tả Nhi:

- Tiền bối, hai người này hình như rất trọng yếu với phía Ngưu Hữu Đức, chúng ta chưa hẳn không có đường sống!