- Chỉ cần điện hạ có thể vững vàng khống chế binh quyền U Minh đại quân ở trong tay, có một chi nhân mã như vậy, bệ hạ tất không dám xem thường chuyện phế lập nữa, nếu không sẽ bức điện hạ tạo phản, hậu quả lúc đó bất luận là xét từ danh dự hay từ hiện thực đều khiến bệ hạ khó mà gánh chịu được!
Thanh Nguyên Tôn cau mày, chắp tay đi tới đi lui trong tĩnh thất, cuối cùng dừng bước, chợt ngửa đầu lên trời thở dài một tiếng:
- Tiên sinh nói phải lắm, ta lại há không biết tính trọng yếu của binh quyền, trước không nói việc này làm rất khó, nếu ta thật dám làm như vậy, chỉ sợ sẽ liên lụy mẫu hậu ở trong cung!
Dương Khánh bước tới khuyên nhủ:
- Điện hạ nói sai rồi, chỉ cần có Hạ Hầu gia, bệ hạ không dám vọng động thiên hậu!
Thanh Nguyên Tôn quay người hỏi:
- Động là không dám động, những chuyện nhục nhã như vừa mới đây sợ là tránh không được, nếu phải trơ mắt nhìn mẫu hậu chịu nhục trong cung, ta lại không thể làm gì, chẳng phải uổng phận làm con?
Dương Khánh:
- Điện hạ...
Hắn còn muốn nói gì thêm, Thanh Nguyên Tôn lại giơ tay ngăn lai:
- Đừng nói nữa, trừ phi có thể cứu ra mẫu hậu trước, bằng không ta vạn vạn không thể làm việc này, mặc mẫu hậu bị dày vò trong nước sôi lửa bỏng được!
Cό niệm mẫu thân là một chuyện, một chuyện khác là muốn để Dương Khánh nhìn thấy bản thân là người trung hiếu, đáng được gì kia.
Dương Khánh tâm lý thầm thì, bản sự khác thì không có, bản sự làm bộ làm tịch ngược lại học được tám chín phần mười nhưng thật nếu có tâm kia, vậy đừng nên để ý đế vị làm gì.
Chẳng qua Thanh Nguyên Tôn đã nói đến bước này, hắn cũng không tiện khuyên thêm, nếu thật để đối phương cho rằng mình là kẻ không chừa thủ đoạn, sợ là sẽ khiến hắn hoài nghi, nhiệm vụ lần này rất trọng yếu, không được xảy ra bất kỳ sơ xuất nào. Sau một phen suy tư, khẽ gật đầu nói:
- Điện hạ nói có lý, thế này đi, ta lập tức liên hệ vương gia, để vương gia nghĩ cách cứu thiên hậu nương nương ra khỏi cung.
Thanh Nguyên Tôn ánh mắt sáng lên:
- Thật có thể ư?
Mẫu thân bị giam lỏng, trong lòng hắn đúng là bị dày vò không nhẹ, mong không được mậu thân sớm ngày thoát ly bể khổ, lại bổ thêm một câu:
- Chỉ sợ mẫu hậu không nguyện ly khai Thiên cung a!
Trước đây hắn cũng khuyên qua, nhưng Hạ Hầu Thừa Vũ không chịu đi, cứ phải muốn ở lỳ trong đó.
- Có thể để vương gia thử xem!
Dương Khánh từ từ đáp một tiếng, không đem lời nói chết, hắn cũng biết bằng Miêu Nghị là không cách nào lôi được Hạ Hầu Thừa Vũ ra khỏi Thiên cung, nhưng có thể khiến Hạ Hầu gia tìm lý do lôi Hạ Hầu Thừa Vũ ra, có lẽ Thanh Nguyên Tôn không thuyết phục được Hạ Hầu gia, nhưng vương gia hoàn toàn có thể, về phần Hạ Hầu Thừa Vũ thì còn cần vương gia nghĩ cách thuyết phục, bằng năng lực vương gia hẳn nên không đạo lý không thuyết phục được.
Thanh Nguyên Tôn cao hứng nói:
- Thế là tốt nhất!
Hai người thương định đến đây, mà tạm thời Dương Khánh cũng lại tránh trong tĩnh thất tu luyện của hắn.
... Đợi đến Thanh Nguyên Tôn rời đi, Dương Khánh lập tức lấy ra tinh linh liên hệ Miêu Nghị, nói lại điều kiện Thanh Nguyên Tôn đề ra.
- Hạ Hầu Thừa Vũ có đi ra hay không không liên quan gì đến chuyện của hắn, cần gì phải làm thêm chuyện phiền toái này, Thanh Chủ còn không đến mức bởi vì hắn mà phế đi thiên hậu, Thanh Chủ không phế hậu là bởi có Hạ Hầu gia, hắn cho hắn là ai, có thể có mấy cân mấy lượng? Hắn mà có bản lĩnh đứng vững chân, Thanh Chủ còn phải cấp thêm Hạ Hầu Thừa Vũ chút mặt mũi, mẫu bằng tử quý, trong cung cũng có thể có thêm một người giúp đỡ nói chuyện, điểm đạo lý chế hành này chẳng lẽ hắn đều không biết?
Dương Khánh:
- Hắn nói sợ mẫu thân ở trong cung chịu khổ… Vương gia, thuộc hạ suy nghĩ một chút, đây cũng không phải chuyện xấu, bởi thế mơi không ngăn trở.
Miêu Nghị:
- Sao lại nói thế?
Dương Khánh:
- Một khi Hạ Hầu Thừa Vũ công nhiên lộ diện tại U Minh phủ tổng đốc, lập tức sẽ khiến Thanh Chủ nghi ngờ Thanh Nguyên Tôn, buộc hắn giao ra binh quyền!
Miêu Nghị suy từ hồi lâu, tức thì hoảng nhiên đại ngộ, đã minh bạch quan hệ lợi hại trong đó, lúc này mới trả lời:
- Được! Việc này bản vương tận nhanh xử lý!
Bên này vừa có động tác, hiệu suất liền rất cao. Thanh Nguyên Tôn thuyết phục không được Hạ Hầu Thừa Vũ, Miêu Nghị lại dễ dàng cảo định. Hạ Hầu gia bên kia cũng tấn tốc có hành động.
Hạ Hầu gia bên kia bày ra thái độ với Thiên cung, nói là rất khó chịu khi Hạ Hầu Thừa Vũ bị giam lỏng, nói Hạ Hầu gia có người mừng sinh nhật, hi vọng tiếp thiên hậu nương nương về nhà mẹ đẻ thăm thân, muốn lôi Hạ Hầu Thừa Vũ từ trong giam lỏng đi ra.
Phía Thanh Chủ cũng lại thuận nước đẩy thuyền, chuyện Chiến Như Ý dù sao cũng là do hắn vô lý mà ra, nhưng Chiến Như Ý chịu khổ, hắn lại phải bù đắp cho nàng, chủ yếu là Hạ Hầu Thừa Vũ náo quá lợi hại, hắn không tiện tha Hạ Hầu Thừa Vũ nhanh như vậy, nếu không trên mặt bản thân liền không dễ coi. Mà mặt mũi Hạ Hầu gia lại không thể không cho, thế là bèn dẫn Hạ Hầu Thừa Vũ ly khai Thiên cung thăm thân, đợi đến Hạ Hầu Thừa Vũ trở về, cái gọi là giam lỏng tự nhiên liền không tồn tại, mọi người đều có bậc thang để hạ mình.
Còn liệu có chạy đi không trở về hay không, hắn không lo lắng về phương diện này, Hạ Hầu gia gả Hạ Hầu Thừa Vũ cho hắn là vì cái gì? Cho dù Hạ Hầu gia có làm ra chuyện gì, hắn còn chưa đến mức lấy phu thê kết tóc của mình ra làm con tin, đến lúc đó có lý cũng bị người thiên hạ xem thường.
Thiên ông phủ, cấm viên, dưới kình thiên đại trụ, Thất Tuyệt đi tới sau người Tào Mãn, bẩm báo nói:
- Lão gia, nương nương đã trực tiếp tống hướng U Minh chi địa!
Tào Mãn im lặng, chợt ngửa mặt lên trời than nhẹ một tiếng:
- Lão gia tử cuối cùng muốn làm cái gì? Chẳng lẽ lại sinh tâm đổi chủ thiên hạ?
Thất Tuyệt ở bên khuyên nhủ:
- Lão gia tử mưu tính sâu xa, không phải người hồ đồ, cho dù làm thế, cũng tất phải có nguyên nhân... Nói câu không để nghe, gần đây lão gia tử dồn dập có động tác, khả năng đang an bài hậu sự!
Tào Mãn nghe đến đó khe khẽ gật đầu, kỳ thực hắn cũng có hoài nghi tương tự, lão gia tử càng làm như thế, càng chứng minh đại nạn sắp tới hắn càng không dám ngỗ nghịch, càng không dám làm ra chuyện gì khiến lão gia tử nghĩ nhiều, trong lòng hắn ẩn ẩn có phần mong đợi, mong đợi đến ngày có thể chân chính đương gia làm chủ, tại trong hắc ám trốn tránh nhiều năm như vậy, cuối cùng sắp tu thành chính quả.