Dương Triệu Thanh lập tức dời ghế sang, Hoành Vô Đạo chắp tay tạ lễ rồi ngồi xuống, hỏi:
- Không biết vương gia triệu thuộc hạ đến có gì phân phó?
Miêu Nghị tựa trên ghế tựa cười nói:
- Chuẩn bị khiến ngươi nhường địa bàn Tị lộ ra.
Hoành Vô Đạo vừa đặt mông lên ghế giật nảy người, đột nhiên đứng lên, ấp úng nói:
Miêu Nghị giơ tay ngăn lại, nói:
- Ngươi suy nghĩ nhiều, không phải như ngươi nghĩ đâu, không cần căng thẳng, ngồi xuống rồi nói.
Hoành Vô Đạo kình nghi bất định chầm chậm ngồi xuống.
- Vậy ý vương gia là?
Ý cười nhàn nhạt trên mặt Miêu Nghị vẫn không giảm.
- Bản vương muốn lấy đấm Phá pháp cung trong tay U Minh đại quân.
Hoành Vô Đạo tròng mắt đột nhiên trừng lớn.
Miêu Nghị lại bổ sung một câu:
- Thanh Chủ khoanh dường U Minh đại quân ở kia, Hoành soái có biết là chuẩn bị vì cái gì?
- Cái này...
Hoành Vô Đạo trầm ngâm một lúc, từ từ nói:
- Sợ là chuẩn bị vì Vương gia, đoán rằng sớm muộn sẽ gây bất lợi với Nam quân.
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Tốt lắm, nếu ngươi đã nhìn ra, vậy bản vương đỡ phải nhiều lời nhắc nhở. Tị lộ của ngươi tiếp nhưỡng cùng U Minh chi địa, U Minh đại quân không ra thì thôi, vừa ra ngươi tất đứng ở tuyến đầu, đây là nguyên nhân vì sao bản vương sớm an trí ngươi tại Tị lộ, ngươi là bộ hạ cũ theo bản vương đi ra từ U Minh, bản vương tin tưởng ngươi mới vương muốn lấy, hầu hoan U Minh đại quân bản vương cũng muốn thừa cơ đồng thời giải quyết!
Trong lòng Hoành Vô Đạo vẫn kinh nghi bất định, hỏi:
- Không biết chuyện này cùng chuyện để thuộc hạ nhường ra địa bàn Tị lộ có liên quan gì đến nhau?
- Cư nói bản vương ra ngoài tuần thị, để vương phi thay bản Vương tiếp chỉ là được.
- Tuân mệnh!
Dương Triệu Thanh ứng tiếng, chuyển mà liên hệ Vân Tri Thu.
Nghe được mấy lời này, khóe mắt Hoành Vô Đạo hơi nháy, vương gia đây là không để ý chỉ bệ hạ vào trong mắt.
Miêu Nghị về lại chính đề, nói tiếp với hắn.
- Chỉ là tạm thời nhường ra địa bàn Tị lộ, tịnh phải muốn giải trừ binh quyền của ngươi, gọi ngươi tới, là muốn ngay mặt nói rõ ràng cùng ngươi, miễn khiến ngươi nghi thần nghi quỷ. Cái khác ngươi không cần phải hỏi nhiều, chỉ cần trước có chuẩn bị tâm lý, một khi nhận được lệnh của bản vương, lập tức bắt tay hành động, triệu tập nhân mã tinh nhuệ trong cảnh nội Tị lộ, triệt ly khỏi đó, tạm thời nhường địa bàn cho U Minh đại quân, động tác cụ thể thế nào đến lúc đó sẽ thông tri ngươi sau. Nhớ kỹ, chuyện chúng ta nói hôm nay không thể tiết lộ ra ngoài. Sau khi nhận được lệnh chỉ cần điều động nhân mã dưới tay chấp hành là được!
Vừa nghe là như thế, Hoành Vô Đạo yên tâm không ít, không giải trừ binh quyền của hắn là được, chỉ là nhường địa bàn cho U Minh đại quân, không biết vương gia làm thể là có ý gì, chẳng qua kiến thức được thu đoan vặn ngà Hạo Đức Phương, trong lòng cảm thấy thủ đoạn Miêu Nghị rất cao thâm khó lường, cũng không quá lo lắng sẽ có gì thất thủ, nếu đã không muốn nói, hắn cũng lại không hỏi nhiều, đứng dậy chắp tay nói:
- Thuộc hạ đã minh bạch.
Miêu Nghị cũng đứng dậy, cười nói:
- Khó được đi qua một chuyến, cùng uống với ta mấy chén rồi về.
- Được!
Hoành Vô Đạo cười lên ứng tiếng.
Tiếp đó Dương Triệu Thanh liền sai người chuẩn bị tiệc rượu. Miêu Nghị lại cùng Hoành Vô Đạo tản bộ trong hoa viên, nhân tiện hỏi thăm tình hình của Tị lộ.
Không lâu sau, Vân Tri Thu tới, cầm theo ý chi Thiên Đình, Miêu Nghị tiếp đếm trong tay xem qua một lúc, cười lạnh noi:
- Thanh Chủ muốn bản vương triệt binh!
Thuận tay đưa ngọc điệp cho Hoành Vô Đạo xem. Hoành Vô Đạo xem qua rồi phụng trả, nói:
- Điều này sao có thể, mấy lộ khác đều đang bị chiến, để Nam quân triệt binh, nhỡ ra có biến, chúng ta tìm ai nói lý bây giờ? Ý chỉ này Vương gia còn cần cân nhắc mà làm.
Miêu Nghị ha ha khẽ cười, lại tinh không chính diện đáp lời.
Mà phía U Minh phủ tổng đốc bên kia, sau khi tiếp đến ý chỉ, hai mẹ con Thanh Nguyên Tôn hãi hùng khiếp vía, thương nghị hồi lâu, cuối cùng nối áo tìm đến Dương Khánh, đưa ý chỉ cho Dương Khánh xem.
- Cữu phụ, hỏi hỏi Ngưu vương gia bên kia chuẩn bị thế nào? Đây chính là cơ hội tốt, ta vừa có thể tuân chỉ xuất binh. Ngưu vương gia cũng có thể thừa cơ nhường ra một đao địa bàn.
Thanh Nguyên Tôn mong mỏi nhìn Dương Khánh, nói.
Áp lực trên lưng hai mẹ con bọn họ cũng lớn. Vương Định Triều tựa hồ sớm biết đạo ý chỉ này sẽ tới, ý chỉ vừa đến nơi, Vương Định Triều lập tức thúc đẩy Thanh Nguyên Tôn phát binh.
Dương Khánh có phần kỳ quái nhìn hắn một lúc, rất muốn hỏi hỏi hắn, ngươi danh chính ngôn thuận tiếp thu địa bàn, người mặt dưới tuân chỉ làm việc, thì làm sao có thể cắt đi đường lui của thu ha dưới tay?
Chẳng qua vẫn khẽ gật đầu nói:
- Ta liên hệ vương gia ngay bây giờ.
Nói rồi lấy ra tinh linh. Lúc này Miêu Nghị đang ngồi uống rượu cùng Hoành Vô Đạo trong hoa viên, cầm ra tinh linh dưới đáy bàn liên hệ cùng Dương Khánh.
Dương Khánh giảng qua chuyện ý chỉ ở bên này.
Miêu Nghị:
- Bên này cũng vừa mới tiếp đến ý chi triệt trừ tập kết nhân mã.
Dương Khánh:
- Xem ra Thanh Chủ còn niệm tình phụ tử, không trực tiếp giải trừ binh quyền của Thanh Nguyên Tôn, vẫn lưu một tuyến. Ý cua Thanh Nguyên Tôn là vương gia nên thừa cơ này nhường ra một đao địa bàn cho hắn.
Nghe xong ý đồ Thanh Nguyên Tôn, khóe miệng Miêu Nghị nhếch lên ý cười hài hước, trả lời:
- Lưỡng lự hai đầu, đến bước này rồi, còn có chỗ cho hắn đầu cơ ư? Há có thể để hắn khổng chế tiết tấu, lúc nào cho mượn bản vương nói mới tính, chuẩn bị gần xong cả rồi, ngươi nghĩ cách buộc hắn lên đường đi!
Dương Khánh:
- Được rồi!
Hắn thả xuống tinh linh, sắc mặt có phần ngưng trọng.
Hai mẹ con thấy vậy cũng thấp thỏm không thôi.
Hạ Hầu Thừa Vũ Vội hỏi nói:
- Vương gia nói thế nào? Chẳng lẽ lại đổi ý?
Dương Khánh thở dài một tiếng, lắc đầu nói:
- Không phải vương gia muốn đổi ý, vương gia chính đang thực hiện việc này, bằng uy tín của vương gia tại Nam quân, muốn giải quyết việc này không hề khó, nhưng rốt cuộc chuyên này liên lụy tới lợi ích cua đông đao nhân mã tại toàn bộ Tị lộ, muốn những đại tướng tay nắm binh quyền mặt dưới ngoan ngoãn nhường ra địa bàn thì tất phải tiến hành thuyết phục, cường hành bắt buộc thì không được, nếu không tất định sinh loạn, lại không thể dễ dàng tiết lộ chuyện hai bên mật mưu cho mặt dưới biết, vương gia nói phải cho hắn chút thời gian. Vương gia nói, nhiều nhất nửa tháng, nhất định có thể làm xong!
Thanh Nguyên Tôn thần tình co quắp nói:
- Nửa tháng?
Đây là muốn kéo dài ý chỉ nửa tháng mơi bắt đầu chấp hành a.
Dương Khánh gật đầu nói:
- Điện hạ, nhường ra cả thảy địa bàn Tị lộ, há có thể là việc nhỏ, có thể giải quyết trong nửa tháng đã là rất nhanh, nếu đổi thành nhân mã mấy quân khác, chuyện lớn liên lụy tới lợi ích nhiều người như vậy, cho dù bỏ ra thoi gian một năm cũng chưa hẳn có thể giải quyết.
Hai mẹ con bị chặn họng không biết nói gì, cho dù là người chưa từng thống quân như Hạ Hầu Thừa Vũ cũng biết, loại chuyện nhường ra địa bàn cùng lợi ích như thế nay, đặt ở chỗ nào cũng đều là chuyện rất đau đầu, chuyện liên quan đến lợi ích bản thân, đám kiêu binh hãn tướng mặt dưới sẽ tuyệt không dễ dàng thỏa hiệp, làm không khéo còn có khả năng náo ra binh biến, nửa tháng đúng là đã rất nhanh, nhưng nếu bên này kéo dài nửa tháng mới chấp hành, thì biết ăn nói thế nào với phía Thanh Chủ đây?