Phi Thiên

Chương 3753: Có thể động thủ (2)



Hai tên nha hoàn quỳ trên mặt đất sợ đến dập đầu khóc rống lên, các nàng cũng không được hạnh miễn, trực tiếp bị kéo đi, các nàng có giải thích cũng chẳng nghĩa lý gì, Miêu Nghị không cần phải nghe...

Ngày kế, ngoài vương phủ, mấy trăm nam nữ già trẻ khóc lóc thảm thương bị một đám nhân mã ấn quỳ trên mặt đất, toàn bộ đều là người nhà Thường Hương Nhi. Đêm qua sau khi xảy ra chuyện, Ngưu vương gia chấn giận, một tiếng truyền lệnh trong vương phủ, Thường gia lập tức bị nhân mã phụ cận bao vây lại, không nói hai lời, trực tiếp xét nhà bắt người, kẻ phản kháng chạy trốn nhất luật giết không tha!

- Ta muốn gặp vương gia, ta muốn gặp vương gia...

Thường Luật hô to không ngừng, hắn cũng chính là phụ thân Thường Hương Nhi, đã từng là một tên Đô thống.

Một viên tướng bước lên, “ba” một tiếng bạt tai, đánh cho máu tươi lẫn răng cùng nhau bay ra, lập tức khiến Thường Luật câm miệng.

Không lâu sau, toàn bộ nữ quyến trong vương phủ cơ hồ đều chạy ra, thiếp thất của Miêu Nghị, nha hoàn cùng hạ nhân trong phủ, toàn bộ tập trung trên một khối đất trống ngoài vương phủ, chuyện tối qua đã kinh hãi cả thảy vương phủ, dưới sự bao vây của trọng binh, lúc này không ai dám hó hé nửa lời, không biết liệu có giận lây đến trên đầu bọn họ hay không.

Tiếp đó, lại một người bị kéo ra từ trong vương phủ, vừa bước ra vương phủ lại bị xô đẩy tiến về phía trước, đầu tóc lăng loạn, y sam tả tơi, khắp nơi trên người đều là vết máu loang lổ do bị quất roi, chính là Thường Hương Nhi, lúc này đã bị giày vò đến không thành nhân dạng.

Nơi chân trần nàng đi qua, mỗi một bước đều lưu lại dấu chân bằng máu, cả người đau đớn đến run rẩy.

- Hương Nhi! Vì cái gì! Đến cùng là vì cái gì…

Kế mẫu của Thường Hương Nhi khóc không thành tiếng gào lên.

Kết quả lập tức có người lách mình xông tới, lại là một cái bạt tai, trực tiếp đánh cho câm miệng.

Nhìn thấy người nhà bị bắt tới nhếch nhác quỳ đầy đất, trong mắt Thường Hương Nhi không có vẻ gì là thương tâm, không ngờ còn lộ ra khoái cảm trả thù.

Nàng bị xô đẩy đến dưới cột cờ, hai tay treo lên, treo trên cột cờ cao cao.

Dương Triệu Thanh vẻ mặt lãnh mạc từ trong vương phủ đi ra, hai tay bắt chéo đặt ở trước người, đứng ở trước mặt chúng nhân, ánh mắt thâm trầm quét qua người trên cột cờ, lại quét khắp đám người Thương gia, hướng tên tướng lĩnh đựng một bên vung tay ra hiệu một cái.

- Hành hình!

Viên tướng lĩnh kia hạ lệnh.

Binh giáp áp lên người Thương gia lập tức vung đao liền trảm, vài trăm đầu người rớt đất, vài trăm cột máu tươi bắn lên.

Không ít nữ quyến trong vương phủ bị hù đến sắc mặt trắng bệch, có người trực tiếp nghiêng đầu, không dám nhìn nữa.

Mà một bên kia, trăm tên cung tiễn thủ kéo ra Phá pháp cung, lại hoàn toàn không làm phép, thúc giục Phá pháp cung, lấy phương thức bắn tên phổ thông sưu sưu bắn ra.

Thường Hương Nhi treo trên cột cờ nháy mắt bị bắn thành con nhím, máu tươi từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống.

Không ít nữ quyến vương phủ sợ đến cúi đầu. Lúc này Dương Triệu Thanh mặt không biểu tình mới xoay người đối mặt các nàng, nhàn nhạt cảnh cáo nói:

- Sự tình thế nào chắc các vị quý nhân đều đã nghe nói, vương phi nương nương để lão nô khuyên các vị quý nhân một câu, hành thích vương gia là hành vi ngu xuẩn, không quản trong vương phủ còn có thám tử thế lực khác hay không, nếu có, hiện tại chủ động đi tìm vương phi nhận lỗi, vương phi bảo chứng sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu là không thành thật khai báo, một khi bị điều tra ra, lúc đó sẽ không chỉ đơn giản là sự quyết như lần này, mà là thiên đao vạn quả, cầu sinh không được, cầu chết không xong!

Nói rồi chắp tay, xoay người bước nhanh rời đi.

Trên lầu gác trong vương phủ, Tinh và Mộ Dung Tinh Hoa sóng vai mà đứng.

Mắt thấy trong đám người tản đi bên ngoài có không ít người sắc mặt trắng bệch, Mộ Dung Tinh Hoa khẽ thở dài một tiếng.

Tinh cũng cảm thán nói:

- Bây giơ ta đã minh bạch vì sao đế vương nhân loại các ngươi lại lãnh khốc vô tình như thế, ngay cả người bên gối đều không đáng tin, đều có khả năng tính toán, đều có khả năng mưu hại ngươi, đều có khả năng đưa người vào chỗ chết, ngươi có mềm lòng đến mấy chỉ sợ cũng phải dần dần biến thành tâm địa sắt đá, vương gia sống như thế có mệt hay không, còn có ý nghĩa gì nữa?

Thiên Cung, Tinh thần điện, Tư Mã Vấn Thiên thấp thỏm mà vào, mắt nhìn Thượng Quan Thanh bó tay đứng ở một bên, chầm chậm đi tới bên người Thanh Chủ và Vũ Khúc đang đứng trước tinh đồ la bàn, hành lễ nói:

- Bệ hạ!

Thanh Chủ cũng không ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi:

- Tình huống các nơi như thế nào?

Tư Mã Vấn Thiên nói:

- Bệ hạ, thám tử bên phía Ngưu Hữu Đức thích sát thất thủ, cả nhà Thường Hương Nhi đều bị bắt lại, tính cả Thường Hương Nhi đồng thời bị đương chúng xử tử.

Hắn cúi thấp đầu chuẩn bị chờ đợi tiếng mắng.

Thanh Chủ từ từ ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, lông mày nhướng lên, lại nhìn hướng Vũ Khúc:

- Có thể động thủ!

Vũ Khúc ngạc nhiên.

Thanh Chủ dứt khoát xác nhận lần nữa:

- Truyền ý chỉ của trẫm, đại quân lập tức tiến công theo kế hoạch, không được có sai sót!

- Tuân mệnh

Vũ Khúc ôm quyền lĩnh mệnh, cho dù tâm lý nghi hoặc liệu tin tức Tư Mã Vấn Thiên truyền đến có liên quan gì đến lần phát động tiến công này hay không, chẳng qua vẫn lấy ra tinh linh tấn tốc truyền đạt quân lệnh xuống dưới.

Tư Mã Vấn Thiên cũng đầy mặt ngạc nhiên, nhìn hướng Thượng Quan Thanh đang một bên, kẻ sau sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra phản ứng gì...

Trên một viên tinh cầu hoang vu, Khúc Trương Thiên ngồi đợi trong huyết động dưới lòng đất thu lại tinh linh trên tay, xoay người trầm giọng nói với một đám tướng lĩnh vây quanh tinh đồ la bàn:

- Đại quân tiến công theo kế hoạch, lập tức hành động!