- Gặp qua vương gia, gặp qua vương phi nương nương.
Miêu Nghị đưa tay đỡ nhẹ, nghiêng đầu ra hiệu cho Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu hiểu ý, lập tức mỉm cười bước lên, cùng đàm tiếu cùng đám thiếp thất của Thành Thái Trạch, gọi nhau tỷ tỷ muội muội thân nhiệt vô cùng, rồi mời đám gia quyến kia đi tới hoa viên uống trà.
Đưa mắt nhìn gia quyến đi theo Vân Tri Thu, trong lòng Thành Thái Trạch cảm khái vạn phần, đại quân của hắn trên cơ bản đã toàn bộ bị điều, về thực chất bản thân cùng gia quyến đã thành con tin trên tay Miêu Nghị, lần này càng là tự thân mang gia quyến đưa lên cửa, đủ thấy thành ý.
Đám người náo nhiệt vừa đi, thừa lại chỉ con người làm chính sự, Miêu Nghị nói:
- Mặt ngoài đại chiến căng thẳng không biết Thành vương có nguyện hộ tống bản vương cùng đi lên quan chiến trợ uy?
Thành Thái Trạch nghiêm mặt nói:
- Chính có ý đó!
Thế là một đám đàn ông bước nhanh mà đi, ra khỏi vương phủ liền khoái tốc bay hướng tinh không...
Thiên cung, khắp nơi trong hậu cung đều là quang cảnh kinh hoảng rối loạn, cận vệ quân chính đang dồn tất cả phi tử trong hậu cung tập trung lại.
Ly cung, trên không, long phượng chao liệng thành quần, mặt ngoài đại quân tập kết động chi chi chít chít.
Trong đại điện, Thanh Chủ tay cầm tinh linh, sắc mặt hơi đen lại, Quảng Lệnh Công cùng Khấu Lăng Hư song song trực tiếp liên hệ với hắn,
- Trực tiếp liên hệ đã tính là ít thấy, cùng lúc liên hệ lại càng chưa thấy bao giờ.
Khấu Lăng Hư cùng Quảng Lệnh Công nào có lời hay gì để nói, cận vệ quân đang tấn công địa bàn bọn họ, có thể nói lời hay mới là lạ, là tới hỏi tội đại giải thích thôi.
Thanh Chủ không giải thích được, tự nhiên là mở miệng phủ nhận, thu lại tinh linh, quay sang Vũ Khúc đứng bên dưới nổi giận nói:
- Cận vệ quân trong cảnh nội Tây quân cùng Bắc quân lại tự tiện tấn công địa bàn Tây quân cùng Bắc quân? Là ai hạ lệnh này?
Không giận mới là lạ, bên này Ngưu Hữu Đức bóp lên bay tấc của hắn hạ ngoạn thủ, đã đánh cho sứt đầu mẻ trán, hắn có thể tưởng tượng được, một khi một tỷ hai cận vệ quân của mình bị Ngưu Hữu Đức ấn chặt, thấy thế lực trên tay hắn giảm mạnh, rất có khả năng sẽ kích lên dã tâm của mấy nhà khác, lúc này đi chọc mấy nhà kia không phải tìm chết thì là cái gì? Quả thực là đưa cơ động thủ dâng tận tay đối phương!
Đám người Thượng Quan Thanh cả kinh không nhỏ, đây đúng thật là thêm dầu vào lửa a!
Vũ Khúc cũng cả kinh nói:
- Điều này không khả năng, tuyệt không khả năng hạ mệnh lệnh này! Chẳng lẽ là hai nhà kia muốn cố ý tìm cớ xuất binh?
Thanh Chủ chỉ vào hắn mắng:
- Vậy ngươi còn không mau mau xác minh xem là chuyện gì!
Vũ Khúc tấn tốc truyền lệnh xác minh, kỳ thực không cần cho hắn xác minh, Tây quân cùng Bắc quân không khả năng ngồi chờ bị đánh mà không hoàn thủ, đã điều động nhân mã áp chế cận vệ quân gây sự, động tĩnh lớn như vậy tưởng không kinh động quan trên cận vệ quân đều khó, tự nhiên phải muốn làm rõ ràng là chuyện gì.
Kết quả phát hiện trong cảnh nội Tây quân cùng Bắc quân có mười mấy chị nhân mã đang làm loạn gây sự, mặt trên vừa hỏi chuyện gì, mười mấy chị nhân mã gây sự kia trên cơ bản đều là phó tướng đáp lời, nói là Đô thống đại nhân nhận được mệnh lệnh tấn công từ mặt trên.
Mặt trên tự nhiên là tức giận, làm gì hạ qua mệnh lệnh như thế, lập tức muốn tìm chủ tướng hạ lệnh, kết quả toàn bộ chủ tướng đều không liên hệ được, đã tan biến, không biết đi đâu.
Một góc trong đại điện, Chiến Như Ý được Ngân Sương, Bạch Tuyết tùy tùng an tỉnh đứng im trong ngóc ngách.
Ba người đã được đưa ra khỏi lãnh cung, mắt thấy bộ dạng tức tối mất kiểm soát của Thanh Chủ, Ngân Sương, Bạch Tuyết ngấm ngầm tâm kinh, hiện giờ Ngưu Hữu Đức đã đi đến bước này rồi ư? Đã đến mức có thể bức cho Thiên đế giận dữ đến như vậy?
Chiến huống cụ thể ba người không rõ ràng, nhưng sau khi bị đưa tới, bên này nói cho biết rằng, Thiên vương chưởng lệnh Nam quân Ngưu Hữu Đức tạo phản!
Trong đôi mắt đẹp của Chiến Như Ý lộ ra thần sắc không nói nên lời, nhân vật năm đó không khác nàng là bao, từng bước trưởng thành cho tới bây giờ, đã có tư cách binh phong trực chi Thiên đế, vung tay liền chỉ huy trên trăm triệu nhân mã tác chiến, khí nuốt thiên hạ, còn nàng, dỡ xuống chiến giáp vào cung hầu hạ tới nay, một mực là nhân vật cởi quần coi áo cho người khác...
Vũ Khúc làm rõ tình hình lập tức bẩm báo nói:
- Bệ hạ, thật có việc này, có mười mấy chi nhân mã thất không...
Liền tỉ mỉ bẩm báo lại tình hình.
Thanh Chủ tức giận, chỉ vào hắn nổi giận nói:
- Các ngươi làm ăn kiểu gì thế ha? Chẳng lẽ bổ nhiệm tướng lĩnh thống quân đều là nhắm mắt mà chọn?
Vũ Khúc đầy mặt đắng chát nói:
- Bệ hạ, hẳn là do Ngưu Hữu Đức giở trò, mặt dưới tra xét lý lịch những người này, phát hiện đều có một điểm chung, những người này đều từng là bộ hạ của Ngưu Hữu Đức khi cỏn ở cận vệ quân, đều là những kẻ sống sót trong trận Ngưu Hưu Đức đánh vỡ trăm vạn tinh nhuệ tại Dậu định vực.
Thanh Chủ càng trở nên kinh nộ:
- Trẫm nhớ những bộ hạ cũ của Ngưu Hữu Đức không chỉ là chừng ấy người a? Lập tức truyền lệnh các bộ, lập tức khống chế toàn bộ nhân viên tướng quan cho trẫm!
Vu Khúc gật đầu:
- Đã sai người đi chấp hành.
Mặt ngoài các bộ nhân mã còn đang tập kết, bên này đợi không bao lâu, Vũ Khúc lại nhận được tinh linh truyền tấn, sắc mặt khẽ biến, hắn không biết nên mở miệng thế nào, cuối cùng không thể không cắn răng bẩm báo:
- Bệ hạ, chỉ bắt được mấy ngàn người, còn có mấy ngàn người đã chạy, gia quyến những người này không lâu trước đây đều tập thể tan biến.
- Chạy? Tan biến?
Thanh Chủ giận quá hóa cười:
- Được lắm! Đây là cận vệ quân trẫm giao cho các ngươi trị lý sao, để người ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi như vậy?
Đúng lúc này, Thượng Quan Thanh bước nhanh từ ngoài điện đi vào, đến bên người Thanh Chủ bẩm báo nói:
- Bệ hạ, Lục tỷ tỷ không chịu dời đi, nàng nói nàng không đi đâu cả.
Thanh Chủ giận nói:
- Nàng muốn làm cái gì?
Thượng Quan Thanh nói:
- Nàng đã tới, nói muốn gặp bệ hạ.
Thanh Chú bực mình vung tay lên.
Rất nhanh, Lục bà bà xuất hiện ở ngoài điện, không nhanh không chậm từng bước đi tới.
Thanh Chủ trước đó còn đầy mặt giận dữ, vừa thấy thân ảnh nàng, lập tức giận dữ biến mất, cả người tựa hồ tận tốc bình tĩnh trở lại, trầm mặc nhìn nàng từng bước đến gần, nhãn thần phức tạp nói không ra lời.