Phi Thiên

Chương 3796: Giỏi cho Thiên vương chưởng lệnh Bắc quân (1)



Trả thù hắn? Hắn quá coi trọng bản thân rồi, không ngờ rằng Miêu Nghị căn bản không để hắn vào trong mắt lông mày Miêu Nghị khẽ nhướng lên, cũng lấy ra tinh linh, coi chừng Khấu Lăng Hư trong trận doanh đối phương, hỏi: Khấu vương gia có gì chỉ giáo?

Khấu Lăng Hư hỏi: Ngươi muốn thôn tính nhân mã trên tay ta?

Miêu Nghị: Chuyện tới nước này, chắc có khách khí cũng không nghĩa lý gì cả, Khấu vương gia cần gì đa biết rõ còn cố hỏi?

Khấu Lăng Hư: Nếu tưởng muốn nhân mã trên tay ta, đánh giết tiêu hao thế này, chẳng phải qúa đáng tiếc?

Miêu Nghị: Ngươi khác với hai người Đằng, Thành, thế lực người ta khá là ngang nhau, không để nhân mã ngươi kiến thức qua sự lợi hại của ta, làm sao sẽ dễ dàng hàng phục?

Khấu Lăng Hư: Tưởng muốn thì ta cho ngươi, để người của người dừng tay!

Anh mắt Miêu Nghị cùng anh mắt hắn đối thị cùng một chỗ, không quá tin tưởng vị lão Thiên vương hùng bá một phương nhiều năm nay có thể thần phục dứt khoát như vậy, nhưng vì đạt tới mục đích, vẫn cứ trả lời: Người của ngươi dừng tay trước, ngươi của ta cung sẽ dừng tay.

Khấu Lăng Hư: Được!

Tiếp đó Miêu Nghị nghiêng đầu dặn do với Dương Triệu Thanh mấy câu, Dương Triệu Thanh hơi ngạc nhiên, có điều vẫn lấy ra tinh linh làm theo.

Chỉ huy bên này cùng Thanh Nguyên đang đốc thúc giữa chiến trận cũng đều kinh ngạc nhìn lại, Miêu Nghị khẽ gật đầu ra hiệu.

- Đều dưng tay hết cho bản vương!

Khấu Lăng Hư đột nhiên giận quát một tiếng.

- Dừng!

Tương lĩnh chỉ huy mặt dưới lũ lượt kêu ngưng.

Nhưng chém giết chính đang kịch liệt làm sao có thể nói ngừng là ngưng, đành cố gắng né tránh tiến công của địch phương, thậm chí bị bức bách bất đắc dĩ ra tay ngăn cản.

- Dừng!

Thẳng đến lúc đám người Thanh Nguyệt cũng lục tục kêu ngừng, nhân mã sơ bộ Miêu Nghị mời lần lượt dừng tay, chiến trường chính thức chầm chậm an tĩnh trở lại.

Một ít ngô thương vì dừng tay không kịp là khó tránh khỏi, dù sao có chút người đã giết đến đó mắt.

Tinh không dần dần trở nên an bình, chỉ có dư ba chấn đãng của pháp lực vẫn đang khuếch tán từng trận ra giữa trời.

- Chuyện gì?

Dương Khánh, Thành Thái Trạch đều chạy lại hỏi, đột nhiên xuất hiện tình hình này, bọn họ rất là kinh ngạc

Đằng Phi tại bên kia hỏi dò Thanh Nguyệt xem là chuyện gì.

Miêu Nghị không lo lắng qua sẽ bị Khấu Lăng Hư thừa cơ phản đánh, thế cục trên chiến trường đã hình thành, tùy thời có thể động tay, chỉ là tạm ngừng, đột tập cũng không thay đổi được cái gì, chẳng lẽ muốn kéo dài thời gian chờ người tới cứu viện? Căn cứ tình báo mà hắn giành được, bất luận phương thế lực nào đều cũng đến không kịp mới đúng.

Chỉ thấy Khấu Lăng Hư chầm chậm từ trong đám người tách ra bay lên, đứng ở tiền phương chiến trận, độ cao giới bị bốn phía.

Quỷ dị chính là, Khấu Lăng Hư gọi toàn bộ tử tôn nhậm chức trong Bắc quân của mình vào trong trận tiền, bao gồm cả người quen cũ của Miêu Nghị, Khấu Văn Lam.

Khấu Văn Lam cũng có mặt trong quá trình chém giết, đưa tay lau đi vết máu trên mặt.

Đã nhiều năm hắn chưa gặp lại Miêu Nghị, lúc này chứng kiến Miêu Nghi đứng đó, đại quân bao quanh như chúng tinh phủng nguyệt, nghĩ lại năm đó Miêu Nghị từng là thu hạ dưới trướng mình, tư vị trong lòng khó nói nên lời,

thần tinh trong mắt cũng phức tạp đến cực độ, có cảm khái, cũng có hối hận, hối hận đương sơ dẫn Miêu Nghị vào Thiên Đình nhậm chức, đến nỗi hôm nay thành uy hiếp cho toàn bộ Khấu gia.

Ngay sau đó, điều khiến tất cả mọi người ngạc nhiên chính là, Khấu Lăng Hư gọi ra toàn bộ gia quyến trên dưới Khấu gia, nữ nhân chiếm phần lớn, đại đa số đều là mỹ quyến như hoa.

Thiếp thấp của riêng mình Khấu Lăng Hư, tử tôn cùng thể thiếp cua tử tôn, tổng cộng siêu quá hơn ngàn người.

Một đám đông gia quyến đứng ở trận tiền giao chiến giữa hai bên, tay không tấc sắt, khắp nơi trước mắt đều là thi thể tan pha trôi nổi, mùi máu tanh, ghê rợn, khủng bố.

Đừng nói những nữ nhân sắc mặt trắng bệch kia, ngay cả một ít nam định Khấu nhà đều lộ vẻ kinh khủng, bình thường sống trong sung sướng, hoa thiên tửu địa, vinh hoa phú quý, nào gặp qua trường cảnh tàn khốc như thế.

Bọn họ không biết vì sao vương gia đột nhiên gọi bọn họ ra giữa chiến trường tanh mùi máu như thế, nhìn nhìn nhưng thân quân hai bên vương gia, đứng thành từng hàng, trên người toàn mau là máu, chiến giáp hoàn hảo không nhiều, khí thế tấn phát trên người cũng là thư bình thương bọn họ không nhìn được, trong ánh mắt lộ ra khí tức hung han dọa ngươi khó mà lắng lại.

Chỉ riêng có một người không bị đẩy ra trận tiền, chính là trưởng tử của Khấu Lăng Hư, Khấu Tranh, Khấu Tranh kinh nghi bất định, không hiểu nỗi phụ thân muốn làm gì.

Thê tử Khấu Tranh, Tùy Sở Sở, nữ nhi Khấu Văn Hồng, còn có nhi tự sinh ra sau này Khâu Văn Thiên, đều đây mặt kinh sợ nhìn hướng Khấu Tranh, tựa hồ muốn tìm kiếm cảm giác an toàn từ trên người Khấu Tranh.

- Lão gia hoả muốn làm cái gì?

Miêu Nghị nghiêng đầu hỏi người bên cạnh một tiếng.

Đừng nói Thành Thái Trạch, ngay cả Dương Khánh cũng lắc lắc đầu, nhìn không hiểu Khấu Lăng Hư đang làm trò qủy gì, chẳng lẽ muốn đưa sang làm con tin?

- Nhìn nhìn bọn họ, các ngươi trợn to mắt ra mà nhìn bọn họ!

Khấu Lăng Hư đột nhiên tức giận hét lớn về hướng gia quyến của mình, hai tay lại chỉ hướng tướng sĩ hai bên:

- Đã nhìn thấy chưa! Đều nhìn rõ cả chưa! Hiện tại đã biết cẩm y ngọc thực của các ngươi là từ đâu mả tơi? Hiện tại đã biết vinh hoa phú qúy của các ngươi là từ đầu mà tới? Là bọn họ, là toàn thể tướng si Bắc quân cầm mạng đổi về cho các ngươi! Hôm nay, Bắc quân gặp phải trận tử chiến sinh tử tồn vong! Thắng, thì vinh hoa phú quý của các người vẫn con! Bại, các ngươi liền mất đi hết thảy! Một mực tới nay đều là tướng sĩ trên dưới Bắc quân vì Khấu gia ta xông ở mặt trước nhất, hôm nay, trên dưới Khấu gia ta phải liều mình báo đáp bọn họ! Hôm nay, trên dưới Khấu gia không quản nam nữ già trẻ, tất phải vì tướng sĩ trên dưới Bắc quân mà xông ở mặt trước nhất, cho dù chết cũng phai chết ở mặt trước nhất cho ta, cầm vũ khí lên đi!

Thanh âm cuồn cuộn vang vọng giữa tinh không, tướng sĩ trên dưới Bắc quân vì đó động dung, nhân mã đang đối mặt địch nhân trong chiến trận, lúc này từng người đều quay đầu nhìn sang đây, tuyệt vọng sản sinh trước đó bị một loại cảm xục khác thay thế, ngực có cảm giác như bất giác bị châm đốt, từng người đều nhìn hương vị vương gia kia, vương gia của bọn họ!

- A Vương gia!

Đường Hạc Niên một mặt lo âu.

- Phụ thân!

Khấu Tranh kinh hãi thất sắc.

- Vương gia, chuyện đánh đánh giết giết giao cho chúng ta là được rồi...

Thuộc cấp hai bên dồn dập khuyên Khấu Lăng Hư.

Khấu Lăng Hư lại nhấc tay, trên chiến trường quân lệnh như sơn, tất cả thanh âm đều bị ngưng lại.