Miêu Nghị thật sự không dám kêu nó chậm lại, ngay cả đường vòng cũng không dám rẽ, chỉ cần hơi chậm lại một chút, công kích của đối phương lập tức sẽ đề cao độ chính xác, nhất định là mấy đạo công kích cùng nhau đánh tới. Hắn có thể cản được một, chứ không thể ngăn chặn mấy cái cùng lúc, cứ nhanh chóng chạy trước còn có thể ngăn cản một chút. Một người một ngựa lao nhanh như sấm giật trên mặt đất, không ngừng lao ra từ mặt đất ầm ầm nổ tung, thật sự là một cảnh tượng chấn động lòng người, thậm chí làm cho người ta có chút cảm giác bi tráng. Đám người Yến Bắc Hồng đuổi theo phía sau hai mắt như muốn nứt ra, nhưng tốc độ của bọn họ căn bản không đuổi kịp người ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn Miêu Nghị một người một ngựa chịu khổ trên mặt đất.
Chín người phía trên một đường đuổi giết cũng kinh hãi, người này cũng quá uy mãnh đi, từ lúc nào Thanh Liên tu sĩ lại trở nên uy mãnh như thế, chín Hồng Liên tu sĩ liên thủ lại không thể làm gì được hắn!
Nhưng chuyện làm chín người mừng rỡ bỗng nhiên xuất hiện, Miêu Nghị rút cuộc chạy vào tử lộ, đó là một ngọn núi cao bán khuyên cao chót vót, tốc độ xông vào tất nhiên sẽ chậm lại!
Chín người lập tức không công kích nữa, thu pháp bảo chuẩn bị nhắm cơ hội hợp lực một kích, chuẩn bị một kích chém giết Miêu Nghị.
Miêu Nghị vọt vào sơn mạch hình bán khuyên cả kinh, lại nhanh chóng quay đầu lại nhìn không trung phía sau, đã nhận ra mưu đồ của đối phương, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn phía trước, Hắc Thán mặt lộ muốn ra vẻ liều mạng dữ tợn, tốc độ xông vào vẫn không giảm.
Bá! Một đường phi xông lên giữa sườn núi, trong nháy mắt tốc độ vừa chậm lại, chín người đuổi theo trên không trung lập tức tập trung vũ khí xuất thủ, lại thấy cự thạch dưới chân Hắc Thán đột nhiên vỡ vụn, vặn người đạp chân bay lên trời, mượn phản lực đánh về phía chín người bay tới. Chín bảo vật chật vật lướt qua dưới chân Hắc Thán, làm nổ tung ngọn núi phía dưới, còn Hắc Thán dốc hết sức lực, toàn lực nhảy một cái đã lên ngàn thước cao.
Long câu có thể nhảy cao như vậy sao? Chín người cả kinh, Cửu Nhĩ Hàng Ma chày trên tay Miêu Nghị đã đổi lại thành Kỳ Lân thương, từ trên người Hắc Thán tung người bay lên, phi chân giẫm lên lưng Hắc Thán đánh về phía chín người đang chưa kịp né tránh.
Chín người quá sợ hãi, triệu hồi bảo vật phía dưới đã không còn kịp nữa, tựa hồ trong nháy mắt các lấy ra một đống nhất phẩm pháp bảo, điên cuồng đánh ra.
- Sát!
Miêu Nghị gầm lên một tiếng, người trên không trung đâm thương khẽ múa, thương ra như long.
Một đạo, hai đạo, ba đạo...
Mười đạo sét đánh đỏ lửa, chiêu kiếm đẹp đẽ đến đáng kinh ngạc! Kinh người!
Tựa hồ đồng thời trong nháy mắt bắn ra, nhất thương thập sát, có đi không có về! Tu vi đến Thanh Liên cửu phẩm sử dụng chiêu này, tốc độ công kích nhanh hơn, uy lực cũng mạnh hơn!
Chín tròng mắt tránh không kịp hoảng sợ, trong kinh hoảng tránh né chín người tựa hồ nhất tề phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết:
- A...
Mặc dù trên người bọn họ phần lớn đều có bảo giáp hộ thể, cũng chống đỡ được mười đạo công kích sét đánh hồng sắc, nhưng trong nháy mắt phá vỡ nhiệt độ phòng ngự mãnh liệt, tiến vào trong chiến giáp của bọn hắn, làm chín người hóa thành chín đạo hỏa cầu rơi xuống đất.
Rầm rầm rầm! Tam phẩm chiến giáp trên người Miêu Nghị chỉ khẽ lóe lên bảo quang màu đỏ yếu ớt, liền trúng tam kích của chín người trước khi chết phát ra. Hắn ngửa mặt lên trời cuồng phun ra một ngụm tiên huyết, Kỳ Lân thương trong tay bị đánh bay ra khỏi tay, cả người cũng bị chấn bay xa ra ngoài.
Nếu không phải bị bức vào đường cùng, hắn tuyệt đối sẽ không đánh ra nhất thương thập sát trong lúc nguy cấp này, bởi vì... một chiêu này đánh ra sẽ không có đường lui, bản thân hắn cũng không cách nào hoàn toàn khống chế một chiêu này, một khi đã thả ra sẽ không thể thu trở lại, sau một kích này, hắn lập tức sẽ trở thành con cừu nhỏ mặc người ta chém giết.
Bang bang! Hắc Thán cũng phát ra tiếng hí vang trời, trên người nó cũng trúng hai kích, chiến giáp nhị phẩm trên người ngang nhiên bị pháp bảo nhất phẩm của mấy người kia đánh cho hỏng mất, pháp bảo nhất phẩm do Hồng Liên tu sĩ xuất thủ cũng bất phàm.
Cũng may nhị phẩm chiến giáp trên người cũng giúp nó ngăn chặn được một chút, không đến nỗi trúng một kích trí mạng. Cho dù như thế, Hắc Thán vẫn bị chấn bay ra ngoài.
Miêu Nghị lăng không rơi xuống mặt đất, vẫn ôm một tia ý niệm bảo vệ tánh mạng trong đầu không chịu buông tha, dùng một tia pháp lực cuối cùng, ném ra ‘Thủy Vân châu’, cấp tốc quay tròn, tuôn ra làn sương trắng nồng đậm ra bốn phương tám hướng.
Loại phương pháp xử lí không có hiệu quả này cũng chỉ có thể sử dụng khi sắp cận kề với cái chết, cái này cũng nói rõ chuyện hắn cầu sinh…
Một người một ngựa trong nháy mắt rơi vào trong vùng sương trắng mịt mờ, giơ tay không thấy được năm ngón.
Người đuổi theo phía sau cũng sợ ngây người, Miêu Nghị có thể dùng một kích giết chết chín Hồng Liên tu sĩ?
- Miêu Nghị!
Ba người Yến Bắc Hồng đồng thanh hét lên, ở trên không trung khẩn cấp xoay người, một bên chín người, một bên mười tám người, giằng co lẫn nhau.
Trong sương mù dày đặc phía dưới truyền đến một trận tiếng chân gấp gáp rồi dừng lại, cả đám đều nheo mắt nhìn xuống chỗ sương mù phía dưới.
Trong sương mù đưa tay không thấy được năm ngón, Hắc Thán đã đánh mất chiến giáp trên người chính xác tìm được vị trí của Miêu Nghị, ghé sát đầu hít hà trên mặt Miêu Nghị.
Miêu Nghị đang liều mạng lấy ra một gốc cây Tinh Hoa Tiên thảo ra ngoài, quay đầu liếc nhìn lão đại tiến tới trước mắt, khiên cưỡng cười một tiếng, tên béo này quả nhiên giỏi chống đỡ, vẫn không chết, hơn nữa thoạt nhìn tựa hồ không có việc gì.
Nhưng vấn đề của hắn lại rất lớn, gặp đòn nghiêm trọng không nói, lại từ trên cao như vậy té xuống, khóe miệng còn đang rỉ máu, cần được chữa thương.
Miêu Nghị mới vừa cố gắng đưa gốc cây Tinh Hoa Tiên thảo tới khóe miệng để hút, ai ngờ thân thể xiết chặt, Hắc Thán đã há miệng ngậm lấy hắn, vung cổ, vứt hắn lên sau lưng mình, sau đó lén lút chở Miêu Nghị rời đi.
Nó hiển nhiên cũng biết có người muốn giết Miêu Nghị, tựa hồ sợ kinh động những người phía ngoài, biết mượn sương mù che giấu, lặng lẽ rời đi, cách làm không khác gì ăn trộm, không trách Yêu Nhược Tiên gọi nó là tên trộm béo. Nhưng sương mù quá dầy, nó hoàn toàn không thấy rõ phía trước, nhất thời nhìn chung quanh, giống như có chút mất phương hướng, phải chạy trốn đi đâu đây?
Nó là có hảo tâm, nhưng Miêu Nghị nằm úp sấp trên lưng nó thật sự muốn khóc, Tinh Hoa Tiên thảo của ta!
Năm ngón tay vô lực cào cấu vầng sáng trong sương mù mông lung, nhưng không làm sao bắt được.
Hắn vốn không có khí lực, ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, muốn bỏ Tinh Hoa Tiên thảo vào miệng hấp thu cũng khó khăn, nhưng Hắc Thán vung hắn như vậy, Tinh Hoa Tiên thảo vất vả lắm mới nắm được trong tay, thoáng chốc bị Hắc Thán vứt bay.
Trong chiếc nhẫn trữ vật của hắn vẫn còn một gốc cây Tinh Hoa Tiên thảo, cũng là lấy được trong tay An Chính Phong khi ở Lưu Vân Sa hải, nhưng hiện tại không có cách nào ngưng tụ ra nhiều tia pháp lực như vậy để lấy ra ngoài. Chỉ có thể cuồng mắng trong lòng, tên béo chết tiệt, lão tử không bị ngươi hại chết ngươi không thỏa mãn đúng không!
Thật ra khi trên không trung gặp phải đòn nghiêm trọng, tam phẩm pháp bảo trên người vào thời khắc mấu chốt cũng giúp hắn chặn lại, khi đó bị thương không nặng, trọng thương chân chính ngược lại là từ trên cao rơi xuống bị thương. Tu sĩ Thanh Liên cửu phẩm từ trên trời rớt xuống bị thương, nói ra ai tin, nhưng vừa rồi lúc hắn té xuống, năng lực tự vệ thật sự có hạn, không ngã chết tại chỗ đã là chuyện may mắn.
Hắn thật sự té bị thương, hơn nữa bị thương rất nặng, nếu chậm trễ chữa thương chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng!
Miêu Nghị cũng không muốn chết trên tay địch nhân, mà chết trên tay Hắc Thán, trong miệng sặc ra một bụng máu, cắn chặt hàm răng, ngũ quan nhăn lại, vô cùng đau đớn muốn ngưng tụ ra nhiều tia pháp lực hơn.
Phải lấy tiên thảo cứu mạng trong nhẫn trữ vật ra ngoài, mình không thể chết ở đây được!
Máu tươi ở khóe miệng hắn tí tách rơi xuống, trong nháy mắt dốc hết toàn bộ sức lực, ý thức gần như sụp đổ, hắn đột nhiên cảm giác ý thức khắp người “ông” một tiếng, tựa hồ một giếng nước cạn nổ tung ra dòng nước phóng lên cao, mỏi mệt khắp người giống như thủy triều thối lui, ý thức trong nháy mắt trở nên vô cùng rõ ràng.