Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ

Chương 40: Duẫn Tuyệt Ca (Mười sáu) Ỷ Hương lâu



Ngoài cửa Ỷ Hương lâu có rất nhiều nữ tử đứng ngoài nghênh đón, thu hút không ít ánh mắt dâm ô của nam tử, thì ra nàng muốn dẫn ta đến thanh lâu.

Thật đúng là một tên du côn cắc ké, tuy rằng tư liệu đã viết là nàng hay đến “Thanh lâu nói chuyện phiếm”, nhưng ta trăm triệu thật không ngờ nàng sẽ dẫn ta lại đây. Tới gần cửa mùi phấn son dày đặc cứ như một cơn gió lớn tập kích vào khứu giác, cứ như sóng triều nuốt hết cảm xúc của người khác.

Nàng kéo khăn lên bịt mũi, nói thật nhỏ: “Ta muốn giới thiệu bằng hữu cho ngươi quen biết. Mùi ở nơi này đúng là không tốt lắm, ngươi che mũi đi! Đợi lên được lầu là tốt rồi. Ngươi nên theo sát ta, đừng để người khác lợi dụng.” Ta gật gật đầu.

Nàng lại kéo tay ta đi, tốc độ nhanh cứ như đang chạy trốn. Đến khi chúng ta “Xông” được vào bên trong, tú bà lập tức ùa lại đây.

“Ây da! Hảo tuấn tú tiểu công tử, công tử lạ mặt này xinh đẹp quá a! Lần đầu tiên tới à?” Tú bà bắt tay ta, sờ soạng vài cái, lại nháy mắt với ta mấy cái, ta cảm thấy không được tự nhiên, đang định rút tay về, nàng lại lên tiếng.

“Cúc tỷ, hắn là bằng hữu của ta, ngươi đừng hù dọa hắn, người ta là một công tử trong sạch, hôm nay ta kéo hắn tới, ngươi nên nể mặt ta a!” Nàng “Đoạt” tay ta lại từ tay Cúc tỷ, nắm chặt tay ta không chịu buông, cứ như sợ ta sẽ bị ai đó lợi dụng. Nhìn biểu hiện đó ta khá vừa lòng.

“Không vui chút nào. Ngươi lại đây tìm Vân Yên a? Ta bảo Lạc đại công tử a, quý phủ tiếng tăm lừng lẫy như thế, ngươi nếu thực thích Vân Yên của chúng ta vậy sao không sớm chuộc nàng đi! Đỡ cho ngươi ngày nhớ đêm mong, luôn phải chạy đến đây để tìm.” Tú bà Cúc tỷ lợi dụng không được, giọng nói trở nên thật chua ngoa.

“Ngươi đừng nói bậy, ta và Vân Yên là bằng hữu, đừng ô nhục nàng! Đây là năm trăm hai mươi lượng, ta muốn mang vị bằng hữu này lên tâm sự với Vân Yên, quy củ, đừng quấy rầy!” Nàng nói xong liền kéo ta chạy lên lầu, hình như có một chút tức giận.

Nàng đá văng cửa ra, khi vào phòng thì lập tức đóng cửa cài chốt lại, tức giận ngồi xuống đất.

“Lạc ngốc tử, ai lại chọc giận ngươi vậy a?” Bên trong truyền ra thanh âm của nữ tử, giọng nói nghe thanh thúy và rất dịu dàng.

“A? Làm sao ngươi biết là ta?”

“Phóng nhãn khắp thiên hạ chỉ có Lạc ngốc tử ngươi mới dám đá cửa phòng ta như vậy.”

“Vì ta đang tức thôi, Cúc tỷ nói không kiêng nể gì cả, bảo ta chuộc ngươi về nhà. Hừ! Ta không phải dạng dơ bẩn, hạ lưu công tử như vậy a, nàng sao có thể ô nhục ngươi như thế chứ, còn sờ loạn tay Tẫn Hoan, tức chết ta!” Nàng tức giận đập bàn, ăn nói dông dài, ta nhất thời nghe không rõ rốt cuộc nàng giận là vì cô nương bên trong kia? Hay vì danh dự của mình mà tức giận? Hay tức giận vì ta?

“Đừng tức. Ngươi đến Ỷ Hương lâu vung nhiều tiền như vậy chỉ để nói chuyện phiếm với ta, số tiền đó từ trước đến giờ thừa sức chuộc ta ra rồi đấy. Không phải ngươi chuộc ta ra rồi ngươi sẽ được tự do nói chuyện phiếm với ta sao?” Lời này mang đậm hương vị trêu ghẹo, nhưng giọng nói có vẻ hơi khẩn trương, tựa hồ còn bao hàm cả ý muốn điều đó thực sự xảy ra.

“Không nói nữa, ngươi mau ra đây, ta giới thiệu bằng hữu cho ngươi.” Vừa dứt lời, cô gái tên Vân Yên kia đã đi ra từ sau bức rèm.

Khuôn mặt mày liễu loan loan, mắt to lộ ra sự kiên định dưới đáy mắt, mũi thẳng, đôi môi son màu hồng nhạt không dày không mỏng, khí sắc của nàng động lòng người, tuy rằng ở thanh lâu nhưng lại không hề đụng đến son phấn chốn hồng trần, diện mạo thì dịu dàng, nhếch môi một chút lộ rõ vẻ kiên nghị, đây quả là một nữ tử ngoài mềm trong cứng. Ta không khỏi thầm than, quả là một mỹ nữ khó gặp khắp thiên hạ a!