Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ

Chương 50: Duẫn Tuyệt Ca (Hai mươi sáu) Điều kiện ủy thác



Vào tháng năm ánh mặt trời vô cùng nóng bức, ta bị tiếng chim hót đánh thức, từ sáng sớm chúng đã bắt đầu gáy rồi. Rửa mặt chải đầu xong ta đẩy cửa sổ ra, ra ngoài dùng bữa sáng.

Ám vệ báo là Lạc lão gia và Lạc phu nhân có may cho ta vài bộ quần áo mùa hè, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cũng phái người tiến cống vải dệt đến đây. Lạc phủ trước giờ vẫn luôn tự sản xuất vải dệt, chất lượng vải vóc có khác vải được tiến cống một chút, cứ như cánh bướm đang cất cánh, được gió thổi trúng, nâng chúng lên một tầm cao mới.

Lạc Dương Trần xông vào, nhìn ta cười rất vui vẻ.

“Sao lại vào đây?”

“Cha mẹ nói phải lấy số đo của ngươi để may quần áo mùa hè. Ta nghĩ ngươi mặc quần áo mùa hè chắc chắn sẽ đẹp lắm, cho nên mới vô đây ngó.”

“Quần áo còn chưa may! Bây giờ ngươi tới cũng không thấy ta mặc được đâu a!” Ta mỉm cười với nàng.

Nàng ngượng ngùng cúi đầu, ngồi xuống ghế, nhìn thợ may lấy số cho ta, còn chọn vài loại vải may nam trang khá dày và đắt tiền. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn ta sẽ ở Lạc phủ cho đến hết hè mới về, nội trong năm nay là đã có thể quay lại nữ trang rồi.

Khi thợ may đang định chọn vải, nàng đứng lên, lại gần cho ý kiến. Nàng nói không ngừng loại vải nào may thành kiểu dáng gì. Thợ may nghe nàng nói xong lại nhìn ta, chờ ý kiến của ta.

“Cứ làm theo lời Lạc công tử đi!” Chỉ cần nàng chọn, ta đều thích.

Đến khi thợ may và ám vệ đều đi khỏi thì cơm trưa cũng được dọn lên. Nàng ở lại ăn cơm chung với ta, nhưng ấp a ấp úng mãi như có gì muốn nói, muốn nói lại thôi, ta buông đũa xuống nhìn nàng.

“Tẫn Hoan, ngươi không ăn à? Sao cứ nhìn chằm chằm ta vậy?” Trên mặt nàng dính hạt cơm, ta tùy tay bốc chúng bỏ vào miệng ăn, mặt nàng “Vút” một cái đã đỏ ửng lên, thật đáng yêu.

“Là ngươi có chuyện mà không chịu nói, cứ nhìn ta mãi, mỗi khi ta nhìn ngược lại ngươi thì ngươi lại cúi đầu nhìn chén cơm của mình.. Nói xem rốt cuộc là chuyện gì?” Ta giả vờ như không phát hiện ra khuôn mặt đỏ thẫm trước mặt.

“À... Ta có chuyện muốn nhờ ngươi a.” Nàng nhắc đến những cụ già và trẻ em ở ngoại ô, vì nàng đang bị phạt nên bây giờ không thể ra ngoài được. Đã lâu nàng không đi thăm bọn họ rồi, tứ hợp viện cũng sắp xong mà nàng cũng không thể đến kiểm tra được. Nàng hy vọng có thể cho cụ và những đứa trẻ đó một mái nhà mới trước tết Đoan Dương, vì thế mong ta có thể tới thăm họ một chút, sẵn kiểm tra luôn tiến độ xây dựng tứ hợp viện.

“Được! Không ngờ Lạc đại công tử có tâm như thế, luôn giúp đỡ những người nghèo khó không nơi nương tựa.” Bây giờ ta đã hiểu được ngọn ngành.

“Ân, đó cũng là tự nhiên mà, ta không chỉ có diện mạo anh tuấn, mà tâm còn sáng lạng hơn cả vẻ ngoài sáng láng đó nữa, ta chính là thanh niên tốt nhất thế giới trong truyền thuyết đó a!” Đúng là một tên không biết khiêm tốn, khen nàng có một câu mà nàng đã tự khen mình hơn mười câu.

Khó trách hai ngày gần đây khi ta nói chuyện với Điệp Thúy và Mặc Yên, cứ nhắc đến nàng thì hai người họ lại tức giận.

“Duẫn công tử, ngươi không biết đâu, Đại công tử của chúng ta tuy bản chất rất đáng yêu, không có phong thái trịnh thượng của bọn thiếu gia, hạ nhân ai ai cũng rất thích hắn, nhưng hắn lại mắc bệnh dong dài tự kỷ thành tánh, có rất nhiều lúc nói chuyện với hắn đều bị hắn chọc cho nổi trận lôi đình.” Điệp Thúy lấy tư thế của người bị hại mà méc ta.

“Tuy rằng đôi khi ngoài miệng không nói, nhưng chắc chắn trong lòng hắn vẫn tự say mê mình, khi đó hắn sẽ để lộ ra nụ cười ngốc không thể tả, phá hư luôn cả khuôn mặt tuấn mỹ phu nhân di truyền cho hắn, vừa nhìn đã biết hắn đang nghĩ gì, chỉ cần đoán đúng một cái thì hắn lại mắng chúng ta là giun đũa!” Mặc Yên kích động kể tội Đại công tử nhà họ.

Nhìn nàng hiện tại, ta đã thoáng hiểu vì sao hạ nhân Lạc phủ luôn nguyện ý chìu chuộng, chiếu cố nàng như thế, nhưng khi họ ở cạnh nàng lại đối xử với nàng đặc biệt hung ác, thật không biết làm người ta nên khóc hay nên cười đây.

“Làm việc thiện không thành vấn đề a! Nhưng...” Ta nhìn chằm chằm nàng.

“Nhưng cái gì?” Nàng rất nôn nóng, còn nuốt nước miếng.

“Ta có một điều kiện, ngươi phải đáp ứng ta một yêu cầu.”

“Không thành vấn đề a! Yêu cầu gì ngươi cứ nói, chỉ cần ta có thể làm được ta nhất định sẽ làm! Là gì vậy?” Nàng thẳng thắn đồng ý.

“Chờ đến khi ta nghĩ ra sẽ nói cho ngươi biết.”

“Được, một lời đã định.”

Từ khi đã xác định mình thích người này, dù đã qua vài ngày, nhưng ta vẫn không rõ suy nghĩ của nàng đối với chuyện tình cảm là như thế nào, đối với ta, đối với Vân Yên cô nương, thậm chí đối với những người khác, nàng chưa từng tỏ bất cứ thái độ nào cả. Ta vẫn tự hỏi mình phải làm gì để thấu hiểu tâm ý của nàng được.

Đây không phải là chuyện để ta có thể đặt cược, mà là nhân sinh rất chân thật, ta biết nếu mình thua thì ta sẽ không vực dậy nổi, vì thế cho dù dùng cách gì ta cũng phải biết được suy nghĩ của nàng. Nếu Vân Yên cô nương nói nàng không thích tiếp xúc với nam tử là thật, vậy thì dù cho cơ hội nàng sẽ thích nữ tử có ít bao nhiêu đi chăng nữa ta cũng muốn thử một lần.

Vội đến tứ hợp viện trước tết Đoan Dương một ngày, nơi đó rốt cục cũng hoàn công, ta lo lắng mọi người trong nhà sẽ có những nhu cầu bất đồng nhau, vì thế đặt mua khá nhiều đồ dùng trong nhà cho họ. Những cụ già và trẻ em ở ngoại ô vào tứ hợp viện mà không ai dám tin đấy là sự thật cả, bọn nhỏ hưng phấn nhảy cẫng lên, các lão thái thái thì bật khóc. Ta về kể lại cho nàng nghe, nàng rất hưng phấn, hận không thể lập tức bay đến đó thăm họ.

“Tẫn Hoan, Tẫn Hoan, chúng ta trèo tường đi thăm ba vị bà nội và bọn nhỏ được không?” Nàng gấp gáp hỏi.

“Được! Nếu ngươi không sợ lại bị cấm túc ba tháng nữa thì Tẫn Hoan nguyện ý phụng bồi.” Nàng nghe xong nhất thời nhụt chí xìu người xuống.

“Nhưng... Ta đã nói với Lạc lão gia và Lạc phu nhân là ngươi muốn ra ngoài làm việc thiện, nên ngoài ý muốn họ rất vui sướng, ngày mai là Đoan Dương, nên họ đồng ý thả ngươi đi một ngày, để ngươi đi thăm lũ trẻ.” Thấy mặt mày nàng uể oải, ta quyết định không trêu nàng nữa.

Đôi ngươi của nàng mở ra thật lớn, khóe miệng từ từ nhếch lên.

“Ta biết Tẫn Hoan ngươi luôn có biện pháp mà!” Nàng ôm ta nhảy cẫng lên, trượt chân ngã xuống đất ê cả mông, vậy mà vẫn ngồi đó cười thật ngây ngô.

Ta kéo nàng từ dưới đất lên trên ghế.

“Ngươi đã từng hứa sẽ đáp ứng một điều kiện của ta, còn nhớ không?”

“Còn chứ, ngươi muốn cái gì mau nói đi!”

“Ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi không thể không trả lời.”

“Đơn giản như vậy thôi? Vậy thì có vấn đề gì được! Hỏi mau hỏi mau!”

“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười tám.”

“Vậy hai đệ đệ của ngươi một người đã thành thân, người còn lại sắp thành thân rồi, tại sao ngươi vẫn chưa?”

“Thành thân rất phiền toái a! Hơn nữa ta lại không có người ta thích, vậy thành thân làm gì?”

“Hay là ngươi không thích nữ nhân, mà thích nam nhân?”

“Ta chưa từng thích nữ nhân, cũng chẳng thích nam nhân. Nhưng nếu nghiêm túc mà xét đoán thì ta cảm thấy nữ hài tử đáng yêu hơn.” Đề tài này nàng suy nghĩ rất lâu, sau đó mới chậm rãi trả lời. Tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, sợ nàng sẽ nói ra một đáp án mà ta không muốn nghe.

“Hử? Nữ hài tử đáng yêu? Vậy ngươi có bao giờ để ý đến Vân Yên cô nương không?”

“Vân Yên?” Nàng nhíu mày, tay đùa nghịch chén trà trên bàn, có vẻ đang trầm tư rất sâu.

“Không có, nàng chỉ là bằng hữu a! Nếu Tẫn Hoan ngươi là nữ hài tử, thì có khi ta mới suy nghĩ đến chuyện đó một chút.”

“Hử?”

“Như vậy đi, nếu Tẫn Hoan đúng là một cô nương thì ta sẽ lấy ngươi!” Nàng nói không suy nghĩ, còn nghịch ngợm chớp mắt với ta mấy cái.

“Lời này là ngươi nói, không được đổi ý a! Ta sẽ tưởng là thật đấy!”

“Ta là bậc chính nhân quân tử vô cùng anh tuấn, lời đã nói ra thì có mấy chục con ngựa cũng đuổi không kịp!” Nàng vừa nói vừa hoa tay múa chân.