Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ

Chương 52: Duẫn Tuyệt Ca (Hai mươi tám) Âm thầm tập kích, chiến đấu trên phố



“Các con... Biết hết những việc này sao?” Lạc lão gia gian nan hỏi.

“Chúng con đều biết a! Những chuyện tốt đại ca đã làm huynh ấy lại không cho chúng con nói ra, tuy Tư Giai vừa gả về nhà không lâu, nhưng nàng cũng từng thấy đại ca làm việc tốt.” Tư Giai gật đầu chứng thực chuyện mà Dật Trần vừa nói.

“Sao vậy? Hoàng thượng, hoàng hậu, cha, nương, các vị không biết sao?” Phi Trần kinh ngạc vạn phần. Bốn vị trưởng bối cực kỳ ăn ý mà lắc đầu cùng một lúc.

“Bản cung cứ ngỡ hắn suốt ngày chỉ biết ra ngoài quậy phá, chỉ biết đùa giỡn thôi chứ!” Vẻ mặt Hoàng hậu kinh ngạc.

“Được rồi, được rồi! Lão Lạc, ngươi đã sinh được một đứa con rất ngoan, làm việc thiện lại không muốn người khác biết, tính tình tuy có phần hồ đồ, nhưng khuyết điểm không thể che lấp ưu điểm a!” Hoàng thượng vuốt râu, khen ngợi không ngớt lời.

“Ta già rồi nên mới mơ hồ như thế, chỉ chăm chăm lo cho Lạc thị, không hiểu rõ bản tính của hài tử này, tuy biết hắn không xấu, nhưng vì thấy hắn biểu hiện như thế, nên bậc làm phụ thân như ta, ai...” Ánh mắt Lạc lão gia nhìn nàng vừa kinh ngạc vừa hối hận.

“Tới tận bây giờ ta vẫn không ngờ hài tử này...” Lạc phu nhân cũng nhìn nàng.

“A? Các vị nhìn ta làm gì? Trên mặt ta có hoa sao? Ta đói quá, có thể ăn được chưa?” Vẻ mặt nàng đau khổ ôm bụng, căn bản không nhận ra mình là nhân vật chính đang được mọi người thảo luận, đến khi nàng mở miệng mọi người mới phát hiện trời đã tối đen mất rồi.

Hạ nhân dọn thức ăn lên bàn, các trưởng bối liên tục gắp đồ ăn cho nàng, còn nàng thì vùi đầu tận lực ăn, mặt không thèm ngẩng lên một khắc nào, trông cứ như đang bị đói sắp chết.

“Lão Lạc, Dương Trần không hề sỉ nhục danh dự của Lạc gia a! Trẫm muốn ban thưởng thật hậu hĩnh cho hắn!” Lúc Hoàng thượng nói ra câu đó, ngài vẫn nhìn chằm chằm vào ta, ta nghĩ mặt mình chắc hẳn đã đỏ bừng lên rồi, nên vội vàng cúi đầu ăn cơm.

“Hoàng thượng dượng, ngài muốn thưởng gì cho ta?” Nàng nghe thấy ban thưởng liền lập tức ngẩng đầu lên, trong miệng còn đầy đồ ăn, khiến người khác nghe không rõ nàng nói gì.

“Ngươi muốn cái gì?”

“Ta cũng không biết, ta thấy Lạc phủ cái gì cũng có, hình như không thiếu gì cả, không bằng hoàng thượng dượng tặng cho Dương Trần cái gì mà ta không có đi.” Nàng suy nghĩ một lúc lâu sau mới trả lời.

"Được! Trẫm đáp ứng ngươi, quân vô hí ngôn (17) !"

Khi Lạc lão gia bỏ lệnh cấm túc của nàng, thì ta và nàng rốt cuộc đã có thể thoải mái chơi đùa khắp nơi với nhau rồi. Tạt nước, hái trộm trái cây, bắt cá dưới sông, đi mò hến... Cùng nhau, thì ra cuộc sống vẫn có những ngày nhẹ nhàng khoái hoạt đến như vậy.

Nàng thực sự rất đặc biệt, chỉ cần được ở cạnh nàng là đã có thể phóng túng như thế, cũng không phải khi ở cạnh nàng là sẽ có thể chơi đùa khắp nơi nên không có áp lực, mà là vì nàng là một người có thể khiến người ta thoải mái, thanh thản, bất cứ nơi đâu cũng có thể thư thái tự tại, không phải lo lắng gì cả. Dường như có thể tưởng tượng tới tương lai, khi ta được sống cạnh nàng sẽ ra sao.

Hôm nay mới vừa rời giường, nàng đã chạy tới phòng ta kể một mớ chuyện bát quái, dùng xong bữa trưa, nàng lại lôi kéo ta xuất môn, đi đến Ỷ Hương lâu.

Khi nàng được bãi bỏ lệnh cấm túc đã từng tìm ta rủ đi Ỷ Hương lâu, nhưng lúc đó ta đã kiếm cớ thoái thác cho xong chuyện. Ta nghĩ Vân Yên cô nương muốn trò chuyện riêng với nàng, ngày ấy nàng về cũng không có gì khác biệt với mọi người, cảm giác đó vẫn trước sau như một, ta chưa từng hỏi hai người họ nói gì với nhau, cho dù có muốn hỏi cũng không được hỏi tiểu hỗn đãn này, chắc chắn nàng cũng sẽ trả lời không đầu không đuôi cho mà xem.

Chúng ta cùng nhau bước vào phòng của Vân Yên cô nương, không có gì thay đổi cả, tiểu hỗn đãn cứ nói không nghỉ, khiến ta chẳng có cơ hội nói gì với Vân Yên cô nương cả, đến tận lúc dùng bữa tối, muộn rồi, ta mới cáo từ Vân Yên cô nương. Tiểu hỗn đãn bước ra cửa trước, Vân Yên cô nương nhân cơ hội này mới đưa cho ta một phong tín (18) , ta nhanh tay bỏ nó vào trong tay áo.

Nàng đi bên cạnh ta, một người ám vệ cầm đèn đi phía trước, một người ám vệ ở phía sau chúng ta, chậm rãi đi về Lạc phủ. Trời đã khuya, trên đường hầu như cũng không có người, chỉ còn lại ánh trăng lờ mờ và sao sáng làm bạn cùng chúng ta trên đường về.

Lạc phủ ở đường cái thành đông, còn Ỷ Hương lâu tọa lạc ở nơi giao giới giữa đường cái thành tây và thành nam, muốn quay về Lạc phủ ít nhất phải đi qua hai con ngõ nhỏ, càng đi càng cảm thấy lạ, bình thường lúc này trên đường nhiều ít gì cũng phải còn có một vài người qua lại chứ, vì nơi này còn có hai ba chỗ bày bán đồ ăn khuya, lại là con ngõ giáp với đường trên thành đông, vậy mà lúc này ở đây lại không có một bóng người.

Đột nhiên ta nghe thấy tiếng giày ma sát trên mặt đất vang vọng phía trước, âm thanh vang lên rất vội vã, có hai dòng người trong con ngõ lao về phía chúng ta, nhân số ước chừng khoảng hai mươi người. Ám vệ và ta phát hiện tình huống khác thường, vội vã vây thành vòng tròn, che nàng ở bên trong, nếu người đến có ý đồ không tốt, ít nhất ta cũng phải bảo vệ nàng.

“Nơi này đang nguy hiểm, ngươi không được lên tiếng, chờ một chút nếu tìm được cơ hội, lập tức phải chạy nhanh về Lạc phủ, ngàn vạn lần không được quay đầu lại.” Ta nói nhỏ với nàng.

“Ngươi... Các ngươi đều... Phải cẩn thận a... Cũng... Cũng... Cũng ngàn... Vạn lần đừng có... Chuyện a...” Nàng trốn sau lưng ta, lạnh run, câu này nàng nói trong cơn hoảng hốt nên nghe không rõ lắm.

Một đám người từ cuối đường hẻm chạy đến vây quanh chúng ta, chặn tất cả đường lui lại, ngay cả phía trên cũng có một đám người khác, có lẽ phải hơn ba mươi người, tuy những người này nhìn không giống như có võ công, nhưng người đông thế mạnh, khiến cho chúng ta cảm thấy không ổn, nếu đánh tập thể nhất định cũng sẽ khó thoát.

“Lạc phủ đại công tử và Duẫn công tử của chúng ta đang dạo chơi qua nơi này, không có ý mạo phạm, nhưng thỉnh nhường đường.” Ám vệ cầm đèn lên tiếng.

“Hừ! Ta tưởng là ai! Thì ra là tên Lạc đại công tử vô dụng và tiểu công tử tuấn mỹ yếu ớt kia a! Ai nha nha! Công tử tuấn mỹ a, nếu ngươi chấp nhận theo bản quan về phủ cùng nhau thưởng thức ánh trăng, cùng bản quan nghiên cứu đông cung đồ, thì bản quan còn có thể thả người tình và hai gia đinh của ngươi đi!”

Tên đang nói kia là Vệ Khai Thành, kẻ vừa mua được một chức huyện lệnh nhỏ nhoi ở Hoàng thành, bên cạnh hắn còn có cả ba tên bằng hữu xấu xa đi theo, đám người bọn chúng không ngừng dòm ngó, khiến người khác không thể không thấy ghét.

“Thì ra là Vệ đại nhân, Duẫn mỗ và Lạc công tử đang vội quay về Lạc phủ! Thứ lỗi không thể bồi tiếp.”

“Vậy không phải là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao? Vô lễ với mệnh quan triều đình, người đâu! Bắt hai tên tội phạm này lại!”

Bọn chúng rút ra gậy gộc bắt đầu xông lên. Ta và ám vệ duy trì đội hình ban đầu, từ từ di chuyển về phía ngõ hẻm, ám vệ toàn là những người đã trải qua sự tuyển chọn của Hoàng Thượng, nên toàn là những chiến tướng dày dặn kinh nghiệm sa trường, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, đồng thời cũng là những võ lâm cao thủ đã được huấn luyện nghiêm khắc, thân mang tuyệt kỹ, nếu muốn tranh thắng lợi ngay tại đây cũng không phải là việc khó, nhưng chúng ta còn phải bảo vệ một người hoàn toàn không biết võ công, muốn vừa bảo vệ nàng, vừa bảo vệ bản thân, sẽ là việc khó khăn hơn rất nhiều.

Chúng ta dẹp được một con đường máu, nỗ lực lao ra, chạy nhanh ra khỏi con hẻm nhỏ. Một đám chưa đến bảy tám người còn lại triền đấu với chúng ta, bốn tên công tử bỉ ổi kia thì đứng xa xa xem trò vui, chúng ta cố gắng đấu với chúng để bảo vệ nàng, không ngờ lại có người hất một bao bột phấn lên mặt ta.

“Tẫn Hoan! Cẩn thận!”

Nàng kéo ta lại, bảo hộ ta phía sau, bột phấn phủ đầy trên mặt nàng, ta vội vàng cắt đứt yết hầu của kẻ ám toán, kéo nàng vào trong, che cho nàng một lần nữa ở giữa ba người chúng ta.

“Bây giờ ngươi cảm thấy ra sao?” Ta vừa đánh vừa gào lên hỏi nàng.

“Ta không sao, ngươi không cần lo cho ta!”

Ta quyết định phải mau thoát khỏi đây, nếu đối phương dùng độc sẽ không tốt một chút nào cả.

Đến khi chúng ta đánh bại bốn người còn lại, trên mặt bốn tên công tử chết tiệt kia mới lộ vẻ sợ hãi, ám vệ chiến đấu một thời gian dài cũng đã tiêu hao thể lực, không còn đủ sức để đuổi theo bọn xảo quyệt đang đào tẩu kia. Chúng ta cũng sợ truy đuổi vạn nhất gặp phục kích cũng không hay, nên lập tức quyết định rút lui.

(17): Vua không nói đùa.

(18): Thư