Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ

Chương 54: Duẫn Tuyệt Ca (Ba mươi) Chờ ta



Ta mặc y phục vào, thừa dịp nàng còn ngủ, nhanh chóng ra lệnh ám vệ sai gã sai vặt của tửu lâu nấu nước nóng đưa đến trước cửa phòng, dặn dò đủ điều xong mới quay lại bên giường. Lúc nãy nàng phát sốt, đổ mồ hôi khắp người, nếu không mau chóng lau người tất nhiên sẽ bị bệnh. Ta dùng khăn vải lau sơ người nàng một lần, sau đó quấn lại khăn quấn ngực cho nàng, mặc quần lót và trung y, đệm giường cũng được ta gấp lại gọn gàng, mong khi nàng tỉnh lại không phát hiện ra bất cứ cái gì khác thường cả, và cũng để lát nữa Lạc lão gia, Lạc phu nhân có đến sẽ không khó xử.

Ta ngồi trên giường, giang tay ôm nàng, tuy còn đang ngủ mơ mơ màng màng, nhưng có lẽ nàng cũng cảm nhận được sự tồn tại của ta, nàng không nằm gối đầu nữa, mà nằm lên đùi ta. Ta không dám ngủ, sợ nàng tỉnh lại cảm thấy khó chịu, lại sợ Lạc phủ phái người đến muốn đưa nàng về, chịu đựng cơn mỏi mệt đến tận lúc chân trời sáng lên, ám vệ gõ cửa.

“Công tử, Lạc phu nhân tới.”

Ta nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, ra mở cửa, vì lo lắng mà sắc mặt Lạc phu nhân trở nên tiều tụy, bà bước nhanh vào, thấy nàng bình an nằm trên giường, ngủ giống một hài tử cũng yên tâm phần nào. Lạc phu nhân đưa tay kiểm tra y phục của nàng có dị dạng hay không, ta giả vờ không biết, nhưng vẫn thấy chột dạ, may là thần sắc của Lạc phu nhân đã trở nên bình thường trở lại.

“Tẫn Hoan...”

Lạc phu nhân đang định điều tra, ta ra hiệu với bà ra ngoài nói chuyện, tránh đánh thức nàng, ngoài cửa Lạc Dật Trần và Quý Tư Giai đã đợi sẵn.

“Lạc công tử không sao, chỉ là cơ thể của hắn có chút không khỏe, Tẫn Hoan không phải đại phu, nếu Lạc phu nhân lo lắng tình hình của Lạc công tử thì nên mời đại phu đến khám một chút sẽ tốt hơn.” Lạc phu nhân, Lạc Dật Trần và Quý Tư Giai nghe ta nói nàng không sao, đều thở dài nhẹ nhõm.

“Được, đợi lát nữa ta sẽ mời. Vậy còn con? Có bị thương hay không?” Lạc phu nhân nhìn ta.

“Đa tạ Lạc phu nhân quan tâm, Tẫn Hoan không sao.”

“Làm khó con rồi, nếu không có con, Dương Trần của chúng ta bây giờ không biết sẽ ra sao nữa.” Lạc phu nhân nắm chặt tay ta, hốc mắt vốn luôn kiên cường chịu đựng bắt đầu phiếm hồng, Quý Tư Giai vội vàng bước đến an ủi bà.

“Duẫn công tử, đại ca trúng độc gì vậy?” Lạc Dật Trần hỏi.

“Chỉ là một loại độc thông thường, ta lấy đao cắt ngón tay của hắn bức độc ra.” Ta không dám nói ra sự thực, thứ nhất không muốn nàng có bất kỳ lý do gì để hận ta; Thứ hai cũng không mong vì nguyên nhân này mà nàng bị buộc thành thân với ta, ta muốn tình yêu của nàng chứ không phải trách nhiệm; Thứ ba, trong tửu lâu tai vách mạch rừng, nếu đề cập đến thân phận nữ nhi của nàng lỡ bị kẻ có tâm nghe được, hậu quả thiết tưởng không thể gánh vác nổi.

“Lạc phu nhân, Tẫn Hoan xin lỗi người và Lạc lão gia, kẻ xấu ám toán chúng ta, Lạc công tử vì thay ta đỡ bột phấn mới xảy ra chuyện, may mà Lạc công tử không có việc gì, bằng không Tẫn Hoan không biết phải đối mặt với hai vị ra sao.” Ta cúi người chắp tay lạy Lạc phu nhân, nếu nàng thực sự gặp chuyện không may, ta cũng không thể tha thứ cho bản thân được.

“Không thể trách con được, do Vệ Khai Thành không tốt, cư nhiên tìm người ám toán các con. Lão gia ngày mai sẽ cùng Phi Trần tiến cung diện thánh, dự định bàn với hoàng thượng và hoàng hậu xử trí Vệ Khai Thành và những kẻ đồng mưu ra sao. Chúng ta về trước giải quyết việc trong nhà, sau đó phái xe ngựa đến đón các con, có lẽ cần một chút thời gian, Dương Trần vẫn cần nhờ con chiếu cố.”

“Duẫn công tử, có cần ta và Tư Giai giúp hay không?”

“Tạm thời không có gì trở ngại đâu, nhưng sau có thể thỉnh Lạc phu nhân điều tất cả ám vệ của ta ở Lạc phủ đến không, tránh trên đường trở về Lạc phủ xuất hiện ám toán nữa.”

Tiễn họ xong, nàng ngủ thẳng đến gần giữa trưa, đột nhiên mở mắt ngồi dậy.

“Thần tiên tỷ tỷ! Thần tiên tỷ tỷ!” Nàng lớn tiếng gọi, vừa mới tỉnh lại đã la lớn nên giọng khàn khàn, vừa dứt câu đã ho kịch liệt.

Ta vội vàng bưng chén nước cho nàng, nàng uống cạn hết một ngụm.

“Ngươi thấy thế nào? Khó chịu ở đâu?”

“Tẫn Hoan, có phải Vệ Khai Thành kẻ đê tiện kia đánh ta không? Bụng ta đau quá.” Nàng thở dài, ánh mắt vô tội nhìn ta.

“Không có, ngươi bị trúng độc, cho nên mới khó chịu.” Nàng tỉnh rồi, nỗi lo lắng cả một đêm của ta rốt cuộc cũng hạ xuống, nhìn thấy ánh mắt đơn thuần trước sau như một của nàng, đột nhiên ta lại muốn né tránh.

“Trúng độc? Ta nhớ ra rồi, bao thuốc bột đó!” Không ổn, nàng vẫn còn giữ lại ký ức chuyện đêm qua.

“Chuyện hôm qua, ngươi nhớ được bao nhiêu?” Ta thử hỏi nàng.

“Ta nhớ bọn họ đánh chúng ta, sau đó có người rắc phấn, ta cản, sau đó ta nghe tiếng ngươi gõ cửa tửu lâu, còn có cái gì khác sao?” Nàng cau mày cố gắng tự hỏi.

“Không có.” Ta thở phào nhẹ nhõm.

“Tẫn Hoan, thần tiên tỷ tỷ đi đâu rồi?”

“Ai?” Ta giả ngu.

“Đêm qua ta nhìn thấy một người, là một đại mỹ nữ rất đẹp!” Nàng ngốc nghếch khai ra, khi nói đến từ “đại” còn dùng tay so sánh, nhìn giống như nàng đang nói đến một người có thân hình lớn không ai sánh bằng.

“Đêm qua ngươi sốt cao, có chắc không phải sinh ra ảo tưởng chứ?” Ta không dám nhìn nàng.

“Không thể... Chúng ta... Ta nhớ rõ chúng ta còn... Ta muốn đi tìm nàng!” Nàng tung chăn nhảy xuống giường, đột nhiên chân mềm nhũn ngã xuống đất.

“Ô ô ô... Bụng của ta đau quá..” Nàng lắp bắp nói.

Ta nhanh chân kéo nàng nằm lại trên giường, giúp nàng lau vết máu ở khóe miệng, bình thường cắn môi không sao, nhưng bây giờ cắn chạm đến môi, máu lại chảy ra.

“Tẫn Hoan, bộ dáng của ngươi rất giống thần tiên tỷ tỷ!” Nàng si ngốc nhìn ta.

“Ngươi xác định không phải nằm mơ đó chứ?” Ta biết vậy nên vẻ mặt càng nóng lên, chủ đề này nếu tiếp tục sẽ càng khó khăn, phải mau dừng nó lại, ta nghiêng đầu nhìn người đối diện bên giường.

“Ân... Ta nghĩ không giống mộng a!” Nàng nghiêng đầu vẻ mặt khổ sở, nhưng thân thể không cho nàng có thời gian dài để buồn rầu.

“A! Bụng lại đau... Vệ Khai Thành tên vô liêm sỉ khốn kiếp kia, ta nhất định phải tìm cơ hội chém bọn hắn!” Nàng nằm trên giường không an phận mà mắng, vừa nói vừa xoay người xoay tới xoay lui, nàng hôm qua mới... Đương nhiên là phần bụng sẽ khó chịu.

Ta thở dài, vươn tay xoa bụng cho nàng, nàng nhắm mắt hưởng thụ động tác của ta, còn thoải mái rên thành tiếng, ta nghĩ mình giống như đang nuôi dưỡng một tiểu động vật vậy.

“Tẫn Hoan, ngươi không có bị thương chứ?” Đang xoa đến phân nửa nàng đột nhiên mở mắt.

“Ta không sao.”

“Vậy ngươi đi theo ta tìm thần tiên tỷ tỷ đi.” Nàng nói xong lại muốn nhảy xuống giường.

Du côn cắc ké, ngươi không thể làm cho ta bớt lo một chút sao?

“Đêm qua ở đây chỉ có ta và ngươi, không có người khác.” Ta suy nghĩ một chút, quyết định không trả lời trực tiếp, mà tìm cách chuyển đề tài.

“Cho nên thực sự không có thần tiên tỷ tỷ phải không? Thế nhưng ta muốn thần tiên tỷ tỷ.” Nàng nằm trên giường bĩu môi, vẻ mặt vô cùng bất mãn.

Mãi cho đến khi ám vệ và xe đến, nàng vẫn còn giận dỗi, cứ như hài tử không đòi được kẹo vậy, lên xe còn buồn bực không thèm hé răng. Ta nhớ đến hồ lô ngào đường, sai ám vệ mua cho nàng một xâu, thật đúng là hài tử, thấy hồ lô ngào đường mắt liền sáng lên, tươi cười rạng rỡ ăn ngấu nghiến.

“Nếu ngươi muốn tìm thần tiên tỷ tỷ, ta nhất định giúp ngươi tìm ra nàng, được không?” Nàng gật đầu, chăm chú ăn hồ lô.

Về tới Lạc phủ, Lạc phu nhân mời đại phu tới bắt mạch cho nàng, nàng không muốn, nói người khỏe rồi, Lạc phu nhân không ép được, đành phải mời đại phu về. Vừa lúc Lạc lão gia và Lạc Phi Trần cũng vừa về tới khi đại phu ra về.

Lạc lão gia tiều tụy so với Lạc phu nhân chỉ hơn chứ không kém, còn không kịp ngồi xuống, thấy nàng ở đại sảnh, ông bước nhanh tới trước mặt nàng, nhìn từ trên xuống dưới một lượt.

“Để cha nhìn một lát, ngươi không sao chứ? Nếu có cái gì khó chịu thì mời đại phu đến xem a!” Lạc lão gia chậm rãi thở dài, sau đó nói.

“Cha đã đi gặp hoàng thượng và hoàng hậu, hoàng thượng và hoàng hậu đối với chuyện này tức giận không thôi, hạ lệnh cắt chức Vệ Khai Thành, ra lệnh tri phủ bắt bọn chúng, đáng tiếc bốn người họ không biết nhận được tin tức ở đâu, tối hôm qua mới xảy ra chuyện mà hôm nay đã truy không được tung tích nữa. Hoàng thượng hạ mật chỉ, lệnh cho hoàng hậu điều tra hậu cung có người mật báo hay không, việc này nhất định liên lụy nhiều người, ai!” Lạc lão gia thở dài thật sâu.

“Mấy hài tử các con, kể cả Tẫn Hoan, từ nay về sau xuất môn đều phải cẩn thận, dù có đi đâu cũng phải có hộ vệ, nếu bốn người bọn chúng còn chưa bị bắt, vạn nhất bọn chúng ghi hận người của Lạc phủ, lấy mạng liều mạng thì đối với chúng ta mà nói đều rất nguy hiểm, cha mẹ gánh không nổi, từng bước đều phải cẩn thận a! Biết không?” Lạc phu nhân tha thiết căn dặn.

Kể từ ngày đó, ta ở lại Lạc phủ đợi hơn một tháng. Nhật ký của nàng ta quyết định không xem nữa, tới tối trả về chỗ cũ, ta nghĩ tương lai nếu như có cơ hội, ta hy vọng bản thân nàng có thể đem từng chuyện trước đây của nàng kể cho ta nghe, ta không muốn lại dùng phương pháp xem lén này để tìm hiểu quá khứ của nàng, nên đôi khi lại dưỡng thành thói quen đợi nàng ngủ say, lặng lẽ đến phòng ngắm nàng.

Ta và nàng cũng hạn chế số lần ra ngoài, hoàng thượng và hoàng hậu nương nương đến thăm vài lần, Vân Yên cô nương nhận được tin tức lo lắng hãi hùng, khiến mỗi khi chúng ta đến chỗ nàng thì thể nào trước khi hoàng hôn đến nàng sẽ nhắc chúng ta trở về Lạc phủ, không còn giống trước đây ở Ỷ Hương lâu tới tối mới về. Thời gian ta ở cạnh nàng càng trở nên nhiều hơn, nỗi bất an trong lòng lại mơ hồ tăng thêm.

Nàng vì ta cản mị dược, lại cũng vì mị dược đó mà thất thân với ta, vì không rõ sự việc nên người trên dưới Lạc phủ luôn xem ta là ân nhân cứu mạng, nhưng trong lòng ta vẫn luôn áy náy với nàng cũng như Lạc phủ rất lớn.

Nếu ngươi nguyện ý thì có thể để ta dùng kiếp này thích ngươi, làm bạn, bồi thường lỗi lầm của ta với ngươi không?

Ở Lạc phủ ba tháng, đến ngày hồi cung, Lạc lão gia, Lạc phu nhân và nàng đều đi tiễn ta.

“Tẫn Hoan, ngươi không thể ở thêm mấy ngày nữa a? Chừng nào trở lại chơi?” Nàng kéo tay ta hỏi.

“Rất nhanh.” Vỗ vai nàng, ta cũng mong sẽ nhanh quay lại nơi đây.

“Được rồi, Dương Trần, con thả tay Tẫn Hoan ra đi, người ta còn phải lên xe. Lớn như vậy còn giống đứa trẻ bám lấy người ta.” Lạc phu nhân ký đầu nàng một chút, nàng le lưỡi đáp lại.

“Tẫn Hoan, con đến đây chơi chúng ta đều rất vui, khi nào rảnh rỗi thì nhớ thường xuyên đến chơi a!” Lạc phu nhân vỗ vỗ tay ta.

“Đi đường cẩn thận! Lúc rảnh rỗi nhớ gửi thư.” Lạc lão gia vừa cười vừa nói.

Hành lý và thêm vài chiếc xe ngựa đều do Lạc lão gia và Lạc phu nhân chuẩn bị cho ta, mỗi một chiếc xe đều tràn đầy tâm ý của họ.

Xe ngựa càng đi càng xa, ta không dám quay đầu nhìn lại, sợ vừa nhìn sẽ không bao giờ nguyện ý ly khai nữa. Nhất định, ta nhất định sẽ nhanh quay về, ta sẽ trả lại thần tiên tỷ tỷ cho ngươi, chờ ta, ngươi nhất định phải chờ ta.