Thần tiên tỷ tỷ đang chạy phía trước ta, nhưng dù ta có đuổi thế nào cũng không kịp. Nàng chạy thật sự rất nhanh, ta cũng cố gắng chạy càng nhanh càng tốt, cố hết sức đuổi theo. Thế nhưng ta và nàng vẫn ngoan cố bảo trì cự ly không đổi, dù ta có tăng nhanh tốc độ thế nào cũng không thể rút ngắn khoảng cách lại được, bản công tử vừa gấp vừa mệt đến độ muốn khóc.
Ta tìm thần tiên tỷ tỷ lâu như vậy, vẫn luôn tin nàng không phải chỉ xuất hiện trong giấc mộng của ta, mà còn thực sự tồn tại. Ta cũng tin nàng sẽ tới tìm ta lần nữa, thế nhưng nàng lại chưa từng xuất hiện, từ đầu đến cuối cũng không hề tới. Ta thật vất vả đi tìm nàng, muốn trò chuyện với nàng, muốn hỏi nàng xem sống có tốt hay không, muốn hỏi nàng rằng ngày đó đã xảy ra chuyện gì vậy, nhưng tại sao lại không thể tới gần nàng được.
Sốt ruột, hoảng hốt, hồi hộp, nóng nảy gần như nuốt trọn lấy ta, trước mắt ta đầy hắc ám, chỉ có bóng dáng dưới chân ta và thần tiên tỷ tỷ mới thấp thoáng thấy ánh sáng. Đang chạy một hồi ta xém bị vấp ngã, tay chân luống ca luống cuống, lảo đà lảo đảo. Bóng tối dường như vô tận, nhưng có một bàn tay nắm chặt tay ta, tiếp thêm sức lực cho ta. Bàn tay đó rất quen, nhưng ta không nhìn thấy chủ nhân của nó, phảng phất nghe thấy một giọng nói: “Đừng sợ! Không sao đâu! Ta ở đây!” Ta nắm bàn tay đó chạy về phía trước, nhưng lại không còn nhìn thấy bóng dáng của thần tiên tỷ tỷ nữa.
“Thần tiên tỷ tỷ!” Ta gấp đến độ hô to một tiếng, giọng khàn khàn, sau đó phát hiện mình đang ở trong phòng. Giấc mơ vừa rồi khiến ta ngồi bật dậy khỏi giường, quanh thân đầy mồ hôi. Đầu óc choáng váng muốn chết, bốn phía trời đất quay cuồng, cả người uể oải không có chút sức lực. Ta định chống tay xuống thành giường nhưng thiếu chút nữa đã ngã xuống.
Đại mỹ nhân đang ngủ bên cạnh giường, vì tiếng thét của ta quá lớn nên khiến nàng giật mình tỉnh giấc, nàng thả tay ta ra, cuống quít đứng dậy đỡ lấy hai vai ta.
“Ngươi làm sao vậy? Lại khó chịu ở đâu nữa phải không? Ta gọi đại phu đến bắt mạch lần nữa cho ngươi được không?” Bản công tử đầu óc còn đang choáng váng. Đại mỹ nhân lo lắng kề trán nàng vào trán ta, còn nhìn Đông một cái, Tây một cái. Sau đó đẩy ta nằm xuống giường, kéo chăn phủ lên người, xoay người đi ra ngoài cửa.
Ta nằm trên giường, chăm chú nhìn trần nhà, trong phòng còn nồng nặc mùi thuốc đông y. Chẳng được bao lâu bản công tử lại bắt đầu chóng mặt, nhanh chóng nhắm mắt lại, không thể nhớ nổi mình khi nào thì về phòng leo lên giường như thế.
Ta còn nhớ không phải mình đang cùng đại mỹ nhân đi dạo quanh Lạc phủ trò chuyện sao? Đại mỹ nhân còn hôn khuôn mặt suất khí của bản công tử cao ráo một cái. Sau đó nàng cắm đóa hoa lên tóc ta, tán thưởng bản công tử được hoa làm tăng thêm sự tỏa sáng rạng rỡ của khuôn mặt. Rồi đại mỹ nhân lại chê mặt ta giống bánh bao, ta muốn vươn tay kéo nàng lại, nên bị té vào trong hồ... Đúng! Ta bị rơi vào hồ nước! Vậy...
Còn chưa kịp nghĩ tiếp đoạn sau, cha, mẹ, đệ đệ, em dâu, đại phu và đại mỹ nhân đã lục đục kéo nhau vào phòng. Đại phu bắt mạch cho ta.
“Dương Trần, con thấy thế nào? Còn khó chịu chỗ nào không?” Cha hỏi.
“Cha, con cảm thấy đầu choáng váng dữ lắm, toàn thân cũng không có sức.” Âm thanh bị phun ra một cách khó khăn từ trong cổ họng. Đại mỹ nhân nhanh chân cầm một chén nước ấm đặt vào tay ta.
“Lạc lão gia, Lạc phu nhân, Lạc thiếu phu nhân, Lạc công tử đang chảy mồ hôi. Cơn sốt đã qua, nhưng phong hàn còn chưa khỏi hoàn toàn, phải chú ý đừng để Lạc công tử cảm lạnh hoặc tiếp xúc lâu với gió. Chỉ cần dựa theo toa thuốc này uống thuốc đúng hạn, hẳn sẽ bình phục nhanh thôi.”
“Đại phu, vậy hắn bị rơi xuống nước có bị thương những chỗ khác hay không?” Đại mỹ nhân hỏi.
“May mà Lạc công tử được cứu lên kịp thời, cho nên ngoại trừ phong hàn ra thì cũng không có điểm gì đáng ngại.”
“Vậy vì sao hắn lại bị bệnh kéo dài nhiều ngày như thế?” Đôi mi thanh tú xinh đẹp của đại mỹ nhân nhăn lại rất thâm. Lúc này giọng điệu của nàng có phần nôn nóng, làm nàng dường như biến thành một người khác.
“Dựa theo mạch tượng của Lạc công tử thì Lạc công tử trước khi rơi xuống nước đã sớm nhiễm phong hàn, chỉ là chưa hoàn toàn phát tác, thêm vào việc rơi vào hồ gặp gió, nên mới sốt cao. May mà Lạc công tử ra một thân mồ hôi sốt mới hạ. Chờ một lát nữa thay bộ đồ ướt của Lạc công tử ra, lau khô toàn thân, mới có thể tránh lần cảm lạnh thứ hai, cộng thêm uống thang thuốc này. Mọi người cũng có thể cho Lạc công tử uống thêm canh gừng giúp cho việc giữ ấm, xua tan hàn khí trong cơ thể.”
“Liên Tâm, ngươi nhanh chân đi dặn dò phòng bếp chuẩn bị canh gừng hạ nhiệt.” Mẹ nói.
Cha và mẹ đang bận lo lắng, nên chưa nói với ta gì cả, đã vội vàng thay ta thu xếp mọi thứ. Dật Trần và Phi Trần kéo hai em dâu đến gần bên giường ta, quan sát bản công tử anh tuấn không hề kém trước từ trên xuống dưới.
“Đại ca, ngươi sao rồi? Chúng ta ai nấy đều lo muốn chết! Hai ngày nay ngươi sốt cao không hạ, mắt không mở được mấy lần. Đại tẩu vì chiếu cố ngươi, ngay cả chợp mắt cũng không có. Vài lần đến đưa cơm cho đại tẩu, nàng hầu như không ăn, cho dù ăn cũng chỉ ăn một hai miếng. Nếu như ngươi không tỉnh lại, e rằng thân thể của đại tẩu cũng sẽ chẳng chịu được thêm mấy hôm nữa đâu.” Người đang nói là em dâu lớn Tư Giai, nàng vừa nói đến chỗ đó, bản công tử cảm thấy xấu hổ quá đỗi. Nhưng không sao, ta vẫn còn đẹp trai lắm!
“Đúng đó, đại ca, ngươi ngàn lần vạn lần cần phải tĩnh dưỡng cho tốt. Có chuyện gì chúng ta làm được rồi, có cần gì không? Lúc nào cần cứ nói với Điệp Thúy và Mặc Yên, chúng ta sẽ giúp ngươi lấy. Mấy ngày này ngươi an phận một chút đi, đừng trốn ra ngoài chơi bời nha!” Em dâu thứ hai Phức Quế, vừa dặn dò vừa quan tâm, dụng tâm cũng tốt. Vì thế bản công tử cảm thấy xấu hổ lần nữa, nhưng ta vẫn thấy bản thân đẹp trai như cũ!
“Đại ca, không phải ta nói ngươi. Nhưng ngươi lớn lên ngốc coi như không tính, bản mặt cùng tính tình cũng ngốc như nhau, ở trong nhà của mình mà cũng có thể rơi xuống hồ. Ngốc chết được!” Đó là Dật Trần. Hắn lại chê gương mặt và bản chất của bản công tử ngu ngốc, tuyệt đối là do không thể chấp nhận chuyện ta lấy được phu nhân đẹp hơn vợ của hắn đó mà. Đợi chút nữa ta phải đích thân hỏi mẹ xem đây có phải là em ruột của bản công tử không, hay kỳ thực là do nhặt được ở bên đường về.
“Đại ca, ngươi đưa đại tẩu đi tản bộ mà lại rớt xuống nước. Ngươi xem đại tẩu người ta đều tốt lành không có việc gì. Vậy mà ngươi ở Lạc phủ bao nhiêu năm, còn bị sẩy chân, ta thật phải bi ai thay nửa đời sau của trên dưới hơn mười người trong Lạc phủ và cả đại tẩu a.” Đó là Phi Trần, đệ đệ “trách trời thương dân” của bản công tử, hắn nói có vẻ muốn tốt cho bản công tử, nhưng thực tế lại đang châm chọc vóc dáng ta khôi ngô hơn hắn, tướng mạo tuấn tú hơn hắn. Quả nhiên trời ghét phận hồng nhan mà, ngay cả người nhà cũng châm chọc ta. Đợi lát nữa cũng phải hỏi nương xem hắn có phải là em ruột của ta hay không.
“Đại ca, còn nữa...”
“Đúng a! Đại ca...”
Hai người em dâu không nói gì nữa, nhưng Dật Trần và Phi Trần lại nói liên tục. Nước miếng văng tung tóe mà còn không chịu im, nói móc cái này, châm chọc cái kia, thỉnh thoảng xen vào vài câu quan tâm, nhưng thực chất là muốn hủy hoại danh dự của bản công tử.
Chậc chậc! Người ta nói nam nhân sau 40 tuổi chỉ còn lại cái miệng. Hai đệ đệ của ta còn chưa sống quá hai mươi tuổi, vậy mà hai cái mồm đã mở ra đóng vào liên tục. Quả thực còn dong dài gấp vạn lần khi cha đang tức giận, rất giống hai cái tiểu lão đầu; So với bản công tử tuấn mỹ phiêu dật, cho dù bị bệnh cũng là thế gian hiếm có mỹ nam tử, cá tính ôn nhu săn sóc thương yêu phu nhân không thể sánh bằng, a! Cùng một cha mẹ sinh ra, nhưng khí chất từ bên ngoài đến tận bên trong sao lại khác biệt lớn vậy chứ! Bọn hắn chắc chắn là được nhặt về!
Ta đang định muốn cản bọn họ, để họ đừng nói nữa. Hai người càng nói đầu của ta càng ngất ngây, cảm thấy khó thở quá. Hai tên đó lại không thấy bản công tử đang đưa bàn tay sắp rút gân về phía họ, càng nói càng hăng, hoàn toàn quên mất bản công tử là bệnh nhân yếu đuối. Ta nói các ngươi a, tốt xấu cũng cho bản công tử một cây dù làm bằng giấy dầu được không! Bản công tử đang bị nước miếng từ miệng các ngươi dìm chết đuối dưới sông rồi nè!
Hai tên vô lương tâm này, ở trước mặt đại mỹ nhân liên tục quở trách bản công tử, còn phấn chấn kể ra những tật xấu lúc nhỏ của ta. Thực là không biết xấu hổ dám nói là huynh đệ cùng nhau lớn lên, quan hệ mật thiết. Chờ ta hết bệnh xong, nhất định phải làm cho em dâu không cho các ngươi vào phòng!
“Dật Trần, Phi Trần.” Cha dùng ánh mắt ra hiệu cho hai người họ lui về phía sau, gương mặt nghiêm túc của ông lập tức phát huy tác dụng với các đệ đệ. Bản công tử xin thề, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên ta thích gương mặt nghiêm túc của cha đến thế!
Rốt cuộc đã có người thấy được ánh mắt nhu nhược cầu cứu của bản công tử a! Quả nhiên bản công tử bị bệnh, bộ dáng nhu nhược như một thư sinh, chọc người trìu mến a!
Dưới tình cảnh hoàn toàn hỗn loạn đó, cha mẹ cuối cùng cũng bắt được cơ hội dặn dò ta thêm vài câu, đơn giản là quan tâm tình trạng bệnh lúc này của ta! Những câu dặn dò đại khái như: Để đại mỹ nhân chiếu cố bản công tử. Sau đó mang theo đệ đệ, em dâu rời khỏi phòng ta.
Mặc Yên đem một chậu nước nóng vào phòng. Lúc bưng chậu vào, chỉ còn lại bản công tử nằm trên giường, còn đại mỹ nhân thì vẻ mặt rất uể oải. Ta nghiêng mặt nhìn bóng lưng của đại mỹ nhân, nàng đang giặt khăn trong chậu nước, sau đó vắt khô, đi đến bên giường, xốc chăn lên, định vươn tay cởi y phục của ta.
“Ách... Tuyệt Ca, ta chỉ là một tiểu nữ tử mảnh mai yếu đuối, ngươi muốn làm gì?” Ta nhanh tay kéo áo lại. Hai cánh tay ôm chặt phần ngực như đang liều chết bảo vệ chúng.
Thế mà nàng nở nụ cười, xinh đẹp đến ráng chiều ở chân trời cũng không thể sánh bằng vẻ mỹ lệ của nàng.
“Phu quân, chúng ta đã thành thân, ngươi muốn thế nào đây?” Nàng trừng mắt nhìn ta, vẻ mặt bỡn cợt.
Quả nhiên! Ta biết mà! Ta biết lắm! Bản công tử diện mạo phong lưu khuynh thiên hạ, quả nhiên ngay cả đại mỹ nhân cũng bị mê đảo! Đang bị bệnh mà còn phát hiện ta vẫn có người ái mộ, thực là mệt mỏi a! Chẳng lẽ sự thuần khiết của bản công tử sẽ bị hủy trong hôm nay, vì lúc này tay ta trói gà không chặt sao? Đây chẳng phải là thừa cơ ta bị bệnh, muốn mạng của ta chứ? Không đúng! Là muốn trinh tiết của ta a!
“Tuyệt Ca, ta không ngờ ngươi lại đối xử với ta...” Được rồi! Nếu như đối tượng là đại mỹ nhân, coi như là tạm chấp nhận đi!
“Nếu ngươi đã biết, còn không mau buông tay. Phu quân, hay là ngươi thích tự thoát y?” Vẻ mặt đại mỹ nhân cực kỳ ám muội. Ngón tay lướt qua trước ngực bản công tử, móng tay khẽ vuốt lên lớp vải, khiến bản công tử run rẩy, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
“Vậy được rồi! Ngươi làm đi!” Ta nhắm chặt mắt lại.
Đại mỹ nhân phát ra một chuỗi cười thanh thúy. Thân thể chợt mát lạnh, bản công tử trong nháy mắt đã bị đại mỹ nhân lột sạch không còn một manh giáp, trên thân không còn gì để che đậy. Nhìn đi! Diện mạo và dáng người của bản công tử như thế, khiến cho đại mỹ nhân mặc dù tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành cũng trở nên gấp gáp, đây là mị lực đỡ không nổi a!
Ta có thể cảm thấy bàn tay đại mỹ nhân lướt qua mặt ta, xẹt qua vành tai, đi đến cần cổ, một đường hạ xuống phần ngực còn bị quấn băng chưa gỡ. Một luồng nhiệt khí hướng thẳng lên trán ta, đầu óc vốn choáng váng càng trở nên ngất ngây, thân thể càng mềm nhũn vô lực. Ta nghĩ ta hình như đang phát sốt lại rồi!