Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ

Chương 75: Không thể nào! Vân Yên và Tẫn Hoan là phu thê!



“Vân Yên, ngươi và Tẫn Hoan làm sao rồi?” Ta hết xem rồi lại nhìn, nhìn rồi lại xem, còn là nhìn không ra bất luận đầu mối gì, vốn là muốn đóng vai Hà Nam, sau bản công tử lại phát hiện đây thật sự là một nhiệm vụ khó khăn, quyết định buông tha!

Vân Yên không đáp lại, trái lại xốc bức rèm che đi ra ngoài, đại mỹ nhân đem ta kéo qua một bên.

“Ngươi đi hỏi một chút xem Vân Yên cô nương làm sao vậy, ta bồi sư huynh nói chuyện một lúc.” Đại mỹ nhân thấp giọng nói.

“Không nên.” Ta mới không cần đi!

“Tiểu hỗn đản, làm gì mặt lại nhăn thành bánh bao rồi?” Đại mỹ nhân giọng nói nghe như là quan tâm, một bên chọt chọt gò má ta, thật giống như gò má ta là một món đồ chơi mới lạ, hoan nghênh đại gia chà xát làm thịt viên.

“Ta không thể tách khỏi ngươi.” Các vị hương thân phán xét công tâm, từ lúc ta bắt đầu kể chuyện xưa đến bây giờ, có bao nhiêu người có ý đồ muốn tách chúng ta ra, bản công tử vốn là đệ nhất nhân vật nữ chính trong tuồng diễn, các ngươi nói như vậy hợp lý sao? Các ngươi nói như vậy có đạo lý sao? Hiện tại ngay cả kịch bản có thêm một vị đệ nhất nhân vật chính Duẫn Tuyệt Ca đại mỹ nhân cũng đang tự động tự phát tính toán cho chúng ta tách ra, không có thiên lý a!

“Ngươi... Ngươi a!” Đại mỹ nhân muốn nói lại thôi, mà ta ở chỗ ánh sáng yếu ớt chiếu xuống thấy rõ tiếu ý từ môi nàng từ từ tản ra, rụt rè mỹ cảm khiến ta không nói nên lời, chỉ có thể đứng ngây người.

“Chỉ thoáng chốc mà thôi a! Ta còn muốn cùng với ngươi về nhà a! Ngươi ngoan, nghe lời ta.” Đại mỹ nhân nói xong còn vỗ vỗ mặt ta, cong cong khóe miệng cười.

“Hừ! Ngươi cũng không để ý đến ta.” Không sai! Ta chính là tiểu tính khí, bản công tử thân là một anh tuấn tiêu soái mỹ nam tử, trên thực tế chính là bị hoàng thượng dọa sợ gần chết, ta đúng là nữ phẫn nam trang, điềm đạm đáng yêu, ngươi xem cũng giống như một gã nhược chất cô nương xinh đẹp, tiểu tính tình chính là bản chất vốn có của ta! Không sai!

“Ta chỗ nào không để ý đến ngươi?” Đại mỹ nhân còn cười nhìn ta, trong ánh mắt sinh ra vài phần thăm dò chăm chú.

“Ngươi lần đầu tiên cùng Vân Yên gặp mặt, cứ như vậy yên tâm để cho ta cùng nàng đi nói chuyện phiếm, không sợ ta bị nàng bắt cóc sao?” Bản công tử rõ ràng tuấn soái không gì sánh được, ôn văn nho nhã, phong lưu phóng khoáng lại còn là nhân tài kiệt xuất, để mặc cho điều kiện tốt như bản công tử và Vân Yên “Múa đao đến nơi hẹn”, đại mỹ nhân lẽ nào một chút cũng không lo lắng bản công tử bị bắt cóc sao? Ta ở trong lòng đại mỹ nhân thấp kém như vậy sao? A! Ta càng nghĩ càng không có lòng tin, cả người đều nhanh trở thành một đống nát vụn.

“Phốc!” Không sai, người cười lớn chính là đại mỹ nhân, hơn nữa còn là há miệng cười cái loại đó. Đáng ghét đáng ghét, chỗ nào buồn cười như vậy, đại mỹ nhân ngươi không nghiêm túc!

“Ngươi đều không để ý nghe ta nói chuyện, cũng không nghiêm túc trả lời vấn đề của ta, lại cười thành ra như vậy, ta phải đi.” Hừ! Bản công tử thẹn quá thành giận, tạm biệt đại gia.

“Ngươi muốn đi đâu?” Đại mỹ nhân kéo ta.

“Ta... Nếu không ta đi đến trước cửa phòng Vân Yên được rồi.” Đại mỹ nhân lại cười, cười đến như hoa như ngọc. Bản công tử đang lo lắng, được đại mỹ nhân hỏi, lo lắng đã sớm bay tựa như chạy trốn trống trơn, tuy rằng phía trước ta biểu hiện có thể nói vô cùng khí phách, thế nhưng cũng đều là cáo mượn oai hùm, thoáng cái liền dùng hết rồi.

Khụ ân, chúng ta tạm thời quay lại xem đại mỹ nhân đang nói vấn đề gì. Trên thực tế đó là một hảo vấn đề, hoàn toàn nhắm trúng chỗ yếu, nếu như quả thật phải đi, ta cũng không biết phải đi đến nơi nào, ta chỉ là nhất thời giận dỗi nên mới nói những lời này, nếu không vẫn chỉ có thể là cùng Dật Trần bọn họ nói chuyện phiếm, nói như vậy cũng không đúng chính là bọn họ bình thường cũng không ra được khỏi cửa, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tự tìm đến bi thảm sao? Thật thê lương.

“Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta không sợ ngươi bị Vân Yên cô nương bắt cóc.” Đại mỹ nhân bình tĩnh nhìn ta.

“Vì sao?”

“Không sao cả, chỉ bằng vào bản lĩnh của ta.” Ông trời của ta a! Thần linh a! Những lời này vì sao nghe lớn lối như vậy, thế nhưng lại như thế lại thuận tai bản công tử, lòng ta nở hoa, cười đến khóe miệng cũng toét đến thái dương.

Đại mỹ nhân hiện tại đang mặc quần áo của ta, diện mục phong lưu lại mơ hồ lộ ra ngạo khí cùng quý khí, không hổ là nữ nhi sinh dưỡng nhiều năm ở hoàng gia, chỉ dựa vào câu này “Chỉ bằng vào bản lĩnh của ta”, hai mắt bản công tử lập tức xuất hiện tia sáng, bay đến dính trên người đại mỹ nhân. Đại mỹ nhân, ngươi tác phong thật mạnh mẽ, thật soái! Oh! Vị này hảo cô nương, nếu như ngươi dùng tư thế oai hùng làm khó, ta chính là sẵn sàng bị bắt làm tù binh, ngươi thực sự là không sai lầm, chuẩn xác là đã chiếm được lòng bản công tử a!

“Ta trước đi tìm Vân Yên nói chuyện phiếm! Ngươi cùng Tẫn Hoan hảo hảo trò chuyện đi!” Bởi vì bản công tử tâm hoa nộ phóng, ngươi bây giờ bảo ta đi chết ta cũng sẽ chăm chú lắng nghe đề nghị của ngươi.

“Nguyên lai các ngươi còn biết ta ở chỗ này a? Ta cho là hai người các ngươi chờ một chút sẽ nhào lên trên giường, ta vốn đang tính toán tự mình xê dịch qua một bên để tiếp tục xem kịch vui.” Tẫn Hoan đối với ta nháy mắt mấy cái, rõ ràng là đang trêu ghẹo chúng ta, nhưng bản công tử tâm tình đang thật tốt, có nghe được cũng coi như không nghe được, vì vậy ta cầm tay đại mỹ nhân một cái, nhân tiện ngâm nga tiểu ca khúc nhảy bộ đi ra ngoài tìm Vân Yên nói chuyện phiếm.

Đến bên trong phòng Vân Yên mới phát hiện, Vân Yên đang ngồi bên cạnh bàn chống cằm, hai mắt vô thần.

Ta sở trường đến trước mặt nàng quơ qơ, nàng không có phản ứng, ta lại lần nữa quơ quơ, nàng vẫn không có phản ứng, vì vậy bản công tử tính toán trả thù chuyện lần trước vì một cái cửa sổ mà nàng đành lòng giận ta, thuận tiện đem Vân Yên từ nơi nào tựa như đi vào cõi thần tiên hư không gọi về, tính toán đưa tay tới nhéo mặt Vân Yên một chút, coi như tay của ta gần tiến đến khuôn mặt Vân Yên vừa đúng lúc...

“Lạc Dương Trần, ngươi dám nhéo thử xem.” Vân Yên duy trì đồng nhất một tư thế thất thần mở miệng nói chuyện, đơn giản là muốn hù chết ta!

“Hô! Ngươi còn sống sao không sớm nói, ta vừa rồi còn tưởng rằng ngươi đã chết, muốn thử một chút ngươi có đúng hay không còn sót lại một hơi thở.” Ta ngồi xuống rót một ly trà uống an ủi.

“Thật đúng là phải cám ơn ngươi quan tâm! Ta rất khỏe còn chưa chết. Các ngươi tới nơi này làm gì?” Vân Yên liếc mắt ta, ta cảm giác vô cùng thân thiết, bởi vì nàng và Điệp Thúy, Mặc Yên đều có ham mê giống nhau.

“Nói gì thế? Đương nhiên là tới thăm ngươi a! Ngươi gần đây có tốt không?” Nguyên bản là tới nơi này thoải mái nào ngờ chứng kiến tình cảnh Tẫn Hoan vứt bỏ Vân Yên, nhưng chuyện đó lại phát sinh bước ngoặc trọng đại, trong khoảng thời gian ngắn ta cũng không biết nên nói cái gì. Ta biết vấn đề này vô cùng buồn chán, ánh mắt cũng đều có thể nhìn ta được Vân Yên không được vui, nhưng bởi vì ta không biết nên từ đâu để bắt đầu hỏi chuyện tình của nàng và Tẫn Hoan, không thể làm gì khác hơn là từ vấn đề nát vụn để bắt đầu.

“Ta rất khỏe.” Vân Yên ánh mắt dại ra, ta châm một ly trà cho nàng.

“Vậy tại sao ngươi không vui, rất giống nhân gia nợ tiền ngươi. Ngươi cùng Tẫn Hoan làm sao vậy?”

“Ta và hắn không có gì.”

“Không có gì? Không có gì ngươi còn ở nơi này không vui.” Đều không phải bản công tử khoe khoang, tuy rằng từ nhỏ đến lớn bản công tử căn bản không có kinh nghiệm tình trường cái loại này, gần đây mới bắt đầu có một chút, thế nhưng trời sinh bản công tử chính là giàu tình thương, căn bản không cần dùng đầu để suy nghĩ, dùng ngón chân cũng có thể nhìn ra được Vân Yên cùng Tẫn Hoan trong lúc đó khẳng định là có vấn đề!

Vân Yên quay lại liếc mắt ta, đem trà uống một ngụm, sau đó vẫn nâng đầu không nói lời nào, Vân Yên thoạt nhìn tâm tình cũng không thật sự quá tốt, ta nghĩ nàng không làm được loại chuyện tình kia là do đang trong thời kì kinh nguyệt, giống như nương ta phiền lòng cộng thêm tới thời kì kinh nguyệt, tính tình luôn nóng nảy. Bản công tử thức thời, quyết định không nên cùng Vân Yên nói cái gì bát quái, để tránh khỏi sau một khắc ta sẽ chết thảm trên tay nữ nhân tính khí nóng nảy này, chút tâm tư của ta là muốn cho Ỷ Hương Lâu yên ổn.

Bởi vì đại mỹ nhân còn đang bồi Tẫn Hoan ở bên trong, ta cũng không tiện đi quấy rối bọn họ, vì vậy ta hướng về phía điểm tâm trên bàn, Vân Yên hướng về phía ngoài cửa sổ, thời gian chậm rãi từ ánh dương quang xán lạn biến thành hoàng hôn, đại mỹ nhân rốt cuộc cũng từ bên trong đi ra.

Đại mỹ nhân đến, tâm tình thoải mái vỗ vai Vân Yên, sau đó đem ta kéo lên.

“Vân Yên cô nương, thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên đi.”

“Duẫn cô nương, Vân Yên chiêu đãi không chu toàn, ở chỗ này tiếp đãi các ngươi...”

Đại mỹ nhân thân thủ ngăn lại lời Vân Yên muốn nói tiếp, đem nửa thân thể vừa cúi xuống của nàng nhấc lên.

“Vân Yên cô nương, không có chuyện gì, ngươi nghìn vạn lần chớ để ở trong lòng. Sư huynh ta không phải người xấu, nhiều nhất là làm bừa quấy rầy một ít, ngươi có thể yên tâm, ta và Dương Trần lần sau sẽ trở lại thăm ngươi.” Tẫn Hoan không có đi ra, ta cách bức rèm che gật đầu với hắn, hắn phất phất tay.

Ta và đại mỹ nhân lôi kéo tay hướng bên ngoài đi ra, dọc đường đi không nói nữa câu, thẳng đến cùng cha và nương ăn cơm tối xong trở về phòng, ta mới có cơ hội hỏi một chút đại mỹ nhân tình huống nơi đó.

“Tuyệt ca, Tẫn Hoan cùng Vân Yên làm sao vậy?”

“Ngươi xem bọn hắn là thế nào?” Đại mỹ nhân không trả lời ta, ngược lại muốn kiểm tra tài trí thông minh của bản công tử cùng tình yêu, ta nào có thể dễ dàng như vậy đánh bại! Ta đáp!

“Căn cứ theo lý ta suy đoán, khốn khổ vì tình!”

“Làm sao ngươi biết?”

“Ta xem tình trạng ngu xuẩn của Vân Yên biết được, có người nào không có việc gì đi lấy tay nâng đầu, vừa không nói chuyện, vừa nhìn ra bên ngoài đến mặt trời lặn, trên mặt nàng chính là viết” Ta khốn khổ vì tình “, kể ngu ngốc đều có thể đoán được, huống chi ta thông minh như vậy!” Thế nào, thông minh chứ!

“Ngươi bình thường ngốc nghếch, lần này ngược lại đoán đúng.” Đại mỹ nhân ngắt mặt ta một cái.

“Nào có, ta vốn là đầu linh hoạt thân thể ưu việt, ai nha! Đây không phải là trọng điểm, Tẫn Hoan nói như thế nào?”

Đại mỹ nhân đem ta kéo qua, dán lỗ tai ta nhẹ nhàng nói.

“Vân Yên cô nương và sư huynh của ta là phu thê danh chính ngôn thuận.”

“Cái gì! Hai người bọn họ có tính toán gì không?” Có đúng hay không câu nói tiếp theo sẽ là một cái tin tức kinh thiên động địa, ta hồi hợp thiếu chút nữa làm hỏng nội tạng, sách sách!

“Chuyện này ngươi cứ hỏi Vân Yên cô nương.”

“Vì sao?”

“Bởi vì sư huynh ta và ngươi như nhau, đều là nữ tử, phu thê đúng nghĩa với Vân Yên mà nói không có việc gì, nhưng sư huynh của ta nàng...”