Phỉ Vọng

Chương 31: Quỷ Nhỏ Say Rượu





Nghê Phỉ Vọng biết mình dễ say nên không dám uống nhiều ở nơi này, trong tay cầm một ly đồ uống.
Cô lướt qua đám đông như một cánh bướm, trò chuyện chỗ này, cười chỗ kia, cuối cùng quay về với Nghê Dung.
Nghê Dung cầm ly chân dài, trong chiếc ly mượt mà trong suốt là rượu vang thuần đỏ.

Thấy cô nhảy nhót chạy tới, Nghê Dung cười, nhích qua một bên cho cô ngồi.
Nghê Phỉ Vọng đặt mông ngồi xuống, Nghê Dung nhìn thoáng qua đồ uống trong tay cô, phì cười một tiếng, “Đã tốt nghiệp rồi mà còn chỉ biết uống thứ này thôi à?” Nhanh chóng lấy cái ly trong tay cô, đổ đồ uống bên trong ra, dùng ly mình san cho cô một chút.
Nghê Phỉ Vọng không kịp ngăn cản thì ly nước trong tay cô đã thành ly rượu vang đỏ.
Nghê Dung đưa cho cô: “Uống đi.”
Nghê Phỉ Vọng nhíu mày, Nghê Dung lại khuyên: “Rượu nho thôi, không say đâu.”
Lúc này Nghê Phỉ Vọng mới nhấp một chút, thấy hương vị cũng không tệ, so với bia thì ngon hơn nhiều, cho nên uống thêm hai hớp.
Nghê Dung nhìn hai người trẻ tuổi đang cuồng hoan tại bể bơi, ánh mắt nhìn một người –
Là thực tập viên ở công ty cô, cùng tuổi với Nghê Phỉ Vọng.
Chàng trai kia cũng đang nhìn Nghê Phỉ Vọng bên cạnh Nghê Dung, trong ánh mắt là sự ái mộ không giấu được.
“Cậu kia thế nào?” Nghê Dung nâng cằm hỏi Nghê Phỉ Vọng.
“Sao ạ?” Nghê Phỉ Vọng quay đầu xem, ánh mắt đụng trúng chàng trai kia.

Cậu ta nhanh chóng cuối đầu, lúc sau lại cảm thấy không hào phóng nên ngẩng lên cười với Nghê Phỉ Vọng.
“Cậu ta cười với con đó.”
“Trần Thuyền ấy ạ?” Nghê Phỉ Vọng gọi tên cậu ta.
“Con quen cậu ta à?” Nghê Dung hỏi.
“Quen chứ ạ, không phải là đều bán mạng cho cô à.” Nghê Phỉ Vọng lè lưỡi, uống say nên mắng cô mình.
“Cậu ta thích con.” Nghê Dung liếc mắt, trong ánh mắt dày đặc ý cười, đuôi mắt cong vút.
“Nói bậy.” Nghê Phỉ Vọng phủ nhận.
“Con yêu ai chưa?” Nghê Dung hỏi cô.
Nghê Phỉ Vọng uống một ngụm rượu, cảm thấy mặt mình hơi nóng lên –
“Rồi ạ.”
Nghê Dung liếc mắt trừng cô, “Khi nào?”
“Lúc sớm rồi.


Con rất thích người đó.” Trong đầu Nghê Phỉ Vọng hiện ra hình ảnh của Chử Hàng, không khỏi cười ngọt ngào.
“Con yêu sớm ha.” Nghê Dung nhéo gương mặt cô, cảm thấy mặt cô nóng vô cùng, “Con say rồi.”
“Vậy ạ…” Nghê Phỉ Vọng biết chính mình lại muốn say, trong đầu hỗn độn, nói không nên lời, nhưng cô vẫn muốn nói, “Bạn trai con đẹp trai lắm, con rất thích cậu ấy.”
“Mê trai.” Nghê Dung chỉ vào trán cô, nhìn cô cười ngây ngốc thì lại hỏi: “Đẹp trai lắm à?”
“Dạ… cô… cũng biết cậu ấy.” Nghê Phỉ Vọng ghé vào tai Nghê Dung nói nhỏ.
“Cô cũng quen à?” Nghê Dung cảm thấy bất ngờ, trong đầu nhớ lại những chàng trai trẻ đẹp trai mà mình quen.
Nghê Dung ngẩng đầu, bỗng thấy một dáng người cao lớn quen thuộc ở lối vào.

Khuôn mặt vội vàng, ánh mắt nhìn khắp nơi, giống như là đang tìm người.
Nghê Dung nuốt câu hỏi định hỏi xuống, hiểu ra tất cả.

Nghê Dung nhéo gương mặt của Nghê Phỉ Vọng, “Bạn trai con tới tìm kìa.”
Nghê Phỉ Vọng đột nhiên ngẩng đầu, lập tức thấy Chử Hàng.
Cô đứng dậy, cảm xúc kinh ngạc bộc lộ ra ngoài.
Cô chạy hai bước tới bên anh, thân thể nặng nề chạy vào lòng anh.
Chử Hàng ôm cô ở trong đám đông, trái tim hồi hộp bấy giờ mới lắng xuống.
Chử Hàng thấy Nghê Dung đang nhìn mình thì anh lễ cười cười chào hỏi, Nghê Dung cũng cười lại với anh, sau đó rời đi.
Sau khi biết quan hệ của hai người thì Nghê Dung lại không phản đối.
Trong lòng Chử Hàng nhẹ đi rất nhiều.
Bây giờ, quan trọng nhất trước mắt là quỷ nhỏ say rượu này.
Ghen, tức giận, đều tan biến khi ôm cô vào lòng.
Anh ôm nhẹ eo cô, hỏi sao cô lại uống rượu?
Nghê Phỉ Vọng ngẩng đầu nhìn anh, lại không khỏi nhìn yết hầu anh, thò lại gần hôn một chút, “Cô nói là uống rượu nho, sẽ không say.”
“Vậy cậu say không?”
“Say.”
Chử Hàng vừa tức vừa bất lực, hỏi cô có mệt không.
“Không mệt mà.” Nghê Phỉ Vọng không biết mình đang nói gì nữa, “Cậu mệt không?”

“Mệt.” Chử Hàng vốn phải nghỉ ngơi nhưng thấy ảnh chụp đó thì vội bắt xe hơn một tiếng đồng hồ tới đây.
“Vậy chúng ta đi nghỉ ngơi đi.” Nghê Phỉ Vọng kéo tay Chử Hàng.
“Được.” Chử Hàng thấp giọng đồng ý.
Nhưng trên đường về phòng thì gặp Trần Thuyền, cậu ta đứng trước mặt hai người, vẻ mặt chần chừ, “Phỉ Vọng… đây là?” Cậu ta chưa từng nghe nói Nghê Phỉ Vọng có bạn trai cho nên cảm thấy nghi ngờ về người con trai đang đứng cạnh cô lúc bây giờ.

Tuy Nghê Phỉ Vọng đang nắm tay nhưng cậu ta vẫn không tin, muốn hỏi lại cho rõ ràng.
Chử Hàng thấy cậu ta xuất hiện là đã không vui, nhíu mày, nhấp môi nhìn kỹ Trần Thuyền.
Anh là đàn ông con trai nên dễ dàng có thể cảm giác được tâm ý của Trần Thuyền đối với Nghê Phỉ Vọng, cũng giống như anh, thích cô.
Trần Thuyền cũng thấy Chử Hàng không có ý tốt với mình nên cũng trừng mắt qua lại.
“Bạn trai tớ.” Nghê Phỉ Vọng không nghĩ ngợi mà đáp, nói xong nhìn thoáng qua Chử Hàng, thấy gương mặt anh không tốt lắm thì lo lắng nói: “Cậu sao thế, mệt quá hả? Chúng ta mau đi nghiir ngơi thôi.”
Chử Hàng cong môi, liếc Trần Thuyền, nắm chặt tay cô lại, “Ừ.”

Nói là đưa Chử Hàng đi nghỉ ngơi, nhưng vừa vào phòng là Nghê Phỉ Vọng nằm xuống, mặc kệ Chử Hàng có mệt hay không.
Nghê Dung đều sắp xếp phòng ở cho mọi người, phòng của Nghê Phỉ Vọng chỉ có mình cô.
Chử Hàng rửa mặt cho cô, cởi quần áo ra nằm bên cô.
Nghê Phỉ Vọng như bị ngất xỉu, ngủ say như chết.
Trước kia Chu Hằng sẽ không quấy rầy cô nghỉ ngơi, nhưng đêm nay anh không muốn cô ngủ, anh quá nhớ cô, cô đã xa anh quá lâu rồi.
Lúc trước khi không ở bên nhau, anh có thể kìm lòng rất lâu không được gặp cô, nhưng bây giờ ở bên nhau, anh cảm thấy thật khó khăn khi một tuần không gặp cô.
Anh cho phép mình đắm chìm vào mối quan hệ này, không chịu nổi, không đành lòng.
Anh đè lên người cô, giúp cô cởi áo tắm ra.

Thân thể trắng tinh lộ ra trước mắt anh, áo tắm bị anh vứt trên mặt đất.
Anh cúi đầu hôn cô, đầu lười liếm qua khóe môi cô, sau đó mút vào, lẩm bẩm: “Rất nhớ em.”
Động tĩnh không nhỏ, đúng là muốn đánh thức cô dậy.
Để cô thân mật với anh.
Lúc Nghê Phỉ Vọng tỉnh dậy thì thấy cả hai đều đang trần trụi.
Giờ phút này anh đang xoa nắn bầu ngực của cô, đầu tóc anh bên cạnh sườn mặt cô, môi dán lên hôn sâu vào cổ cô.
Cô run rẩy, “Ngứa.”

“Nhớ anh không?” Chử Hàng thấy cô tỉnh nên ngẩng đầu nhìn cô, con ngươi đen bóng nhìn chăm chú.
“Muốn chết.” Nghê Phỉ Vọng không hề che giấu nỗi nhớ của mình, đúng là cô nhớ anh, muốn chết.
“Đàn ông ở chỗ này thế nào?” Anh cắn núm vú nhỏ của cô, hơi mạnh.
“Em không biết.” Nghê Phỉ Vọng bị đau, chảy nước mắt, mềm mại bắt lấy tay anh.
Đương nhiên Chử Hàng thấy hài lòng với câu trả lời này, anh nhả ra, sau đó nhẹ nhàng liếm nhũ viên của cô, vô cùng yêu thương.
“Người lúc nãy thích em.” Chử Hàng nói câu khẳng định.
“Không có…” Nghê Phỉ Vọng rên rỉ phủ nhận, Trần Thuyền chưa nói thích cô bao giờ.
“Em thích ai?” Chử Hàng không bắt cô thừa nhận, ngược lại còn hỏi cô.
“Anh.” Nghê Phỉ Vọng đưa tay sờ lên mặt anh, ngẩng cằm muốn hôn anh.
Đôi mắt Chử Hàng nồng đậm yêu thương.
Anh đỡ bả vai cô hôn lên, Nghê Phỉ Vọng liếm môi anh rồi lại cắn.

Lúc cô hôn Chử Hàng, anh sờ soạng thân thể của cô, lòng bàn tay di chuyển từ eo xuống bụng dưới, rồi từ bụng dưới, chạm đến âm phụ của cô.
Lớp lông mỏng và mềm, anh dùng đầu ngón tay ấn vào bên trong mềm mại.
Nghê Phỉ Vọng như bị mở chốt, đột nhiên hừ một tiếng, hai mắt mông lung nhìn anh.
“Anh muốn em.” Chử Hàng cúi đầu hôn cô, da thịt áp sát.
Nghê Phỉ Vọng chớp mắt, lúc sau mới rõ anh nói gì, ôm anh nhỏ giọng nói: “Em cũng muốn anh.”
Chử Hàng tách đùi cô ra, nương theo ánh đèn mờ mờ đầu giường nhìn thấy giữa chân cô, đã từng bị anh trêu đùa qua nhiều lần nhưng chưa bao giờ tiến vào –
Môi âm hộ đầy đặn chứa đầy dâm thủy của cô.

Anh đè đầu gối của cô xuống, màu hồng nhạt hoàn toàn lộ rõ trước mắt anh, hai cánh thịt nho nhỏ không ngừng mấp máy, vừa tiết ra một ít chất lỏng trong suốt.
Anh không thể hình dung ra được tâm tình lúc này của chính mình, vừa kinh ngạc vừa chờ mong muốn được hòa vào nhau.
Dương vật anh đã sớm dựng thẳng, giống như côn sắt đặt giữa mông cô.
Anh nhìn Nghê Phỉ Vọng.

Cô ngưỡng mặt nằm dưới thân anh, hai má ửng đỏ, không biết vì cồn hay tình ý mà mũi hồng nhuận, môi sưng đỏ vì bị anh cắn, bộ ngực no đủ cũng phập phồng theo hơi thở của cô, khiến anh háo hức.
Anh duỗi tay lấy bao cao su trên đầu giường, xé mở bao vào.
Nghê Phỉ Vọng nhìn anh mang bao, sắc mặt càng hồng lên, hơi thở dồn dập.

Tuy chưa tỉnh táo hẳn nhưng cô cũng biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Côn thịt nóng bỏng sau khi tròng bao cao su thì trở nên trơn trượt, anh duỗi tay tách môi âm hộ của cô ra, lộ ra lối vào mềm mụp.
Anh đè lên người cô, cúi đầu hôn cô.

Nghê Phỉ Vọng biết anh muốn tiến vào, trái tim lửng lơ.
Anh nói: “Anh vào nhé.” Trầm eo tiến vào.
Trái tim đột nhiên rớt xuống, Nghê Phỉ Vọng nâng người, nước mắt sắp chảy ra, đau vô cùng.
Chử Hàng bị cô bóp nghẹt bên trong đến xuất tinh, nhìn thấy khóe mắt cô chảy ra giọt nước mắt, anh vươn đầu lưỡi liếm sạch.
Ánh sáng cam ấm áp chiếu vào điểm sáng đó, quyến rũ gợi tình.

Da thịt mềm mại hút lấy quy đầu của anh, anh không thể không muốn nhiều hơn nữa, anh ôm cô mà tiến vào, gần như chạm đến nơi sâu nhất của cô.

Nghê Phỉ Vọng hít thở khó khăn, đáng thương nức nở kêu đau.
Chử Hàng hôn cô, không ngừng hôn cô.
Đến khi Nghê Phỉ Vọng được dỗ nín thì anh mới bắt đầu nhúc nhích bên trong cô.
Anh quỳ hai bên người cô, rút ​​ra dương vật của chính mình sau đó từ từ chìm vào trong, cảm nhận được bên trong cô hút vào, chỉ trong động tác chậm rãi, anh có thể nhận ra loại giao hợp cực kỳ sung sướng này mang lại cho anh cảm giác thỏa mãn.
Nghê Phỉ Vọng cảm thấy dưới thân mình được nhét đầy, Chử Hàng rất lớn, làm tràn cả tâm hồn cô, cả trái tim của cô, linh hồn cũng được lấp đầy.
Chử Hàng chậm rãi sau đó tăng nhanh tốc độ.
Anh nhanh chóng thọc vào rút ra, làm cô gái nhỏ ở dưới thân mình run rẩy xin tha.
Cô khóc thật sự rất thảm.
Không ngừng bảo anh chậm lại nhưng Chử Hàng càng đỏ mắt, đắm chìm vào dục vọng mãnh liệt mê hoặc.
Bầu vú đầy đặn bị anh làm cho mỏi nhừ, cả mông của cô, hướng lên trên, đùi thịt bị anh ép cặn kẽ.
Làn da trắng nõn lộ ra đều ửng hồng nhẹ nhàng.
Anh nắm lấy chân cô, nghe cô rên rỉ cầu xin sự thương xót, anh ôm và hôn cô.

Đôi môi rực lửa của anh rơi xuống từng bộ phận trên cơ thể cô, mặc dù Nghê Phỉ Vọng đang khóc nhưng khi được anh hôn thì cô ngoan ngoãn ôm lấy anh.
Anh lặp lại nhiều lần rằng anh yêu cô.
Tâm trí của Nghê Phỉ Vọng dần tan rã mỗi khi bị va chạm, khoái cảm từ chỗ giao hợp dần tăng lên cao đến não.
Cô lắc đầu nói: “Không được…”
Chử Hàng bắn tinh bên trong ẩm ướt của cô.
Anh ghé trên người cô, giống như một con thú cưng rất cần sự an ủi của chủ nhân, liếm láp da thịt mềm mại trên vành tai cô.
Nghê Phỉ Vọng thở hổn hển, hai người đều thở dốc, hơi thở quấn quýt lấy nhau.

Nghê Phỉ Vọng ôm anh, ngón tay cào trên lưng anh.
“Em yêu anh.” Nghê Phỉ Vọng nói nhỏ.
“Anh cũng yêu em.” Chử Hàng ôm chặt cô.