Phía Cuối Đôi Cánh

Chương 72: Phía cuối đôi cánh, khởi đầu bước chân (4)



Sau vài lần thôi miên trị liệu theo định kỳ, dạo gần đây, mỗi đêm Nam Đình đều có thể ngủ khoảng đôi ba tiếng. Mặc dù cô vẫn nằm mơ, sau khi tỉnh lại thì chẳng nhớ rõ được là đã mơ thấy gì, nhưng Tang Chất vẫn cho rằng, tình hình hiện tại còn tốt hơn so với việc hoàn toàn không ngủ được.

Đêm nay, biết tin Thịnh Viễn Thời sẽ nhận nhiệm vụ bay thử nghiệm, Nam Đình cho rằng có muốn thì mình cũng sẽ không ngủ được, vì giấc mơ về sự cố kẹt cánh tà sau kia vẫn in sâu trong đầu cô, không sao xóa đi được. Cho dù kẹt cánh tà sau thật ra cũng chỉ là một sự cố thông thường, khi đội bay đã xác định được sự cố, quá trình hạ cánh sẽ khó khăn hơn đôi chút, nhưng chỉ cần khống chế tốt tốc độ bay, chiều dài đường băng đủ, thì chưa chắc nó đã được tính là sự cố. Mà khi liên hệ giấc mơ này với việc bay thử của Thịnh Viễn Thời, không hiểu sao trong lòng Nam Đình lại dâng lên một dự cảm bất an.

Thế nhưng, trong hoàn cảnh bất an như vậy, Nam Đình vẫn ngủ được, thậm chí còn vào giấc nhanh hơn mọi ngày. Ban đầu Thịnh Viễn Thời còn tưởng là cô giả vờ ngủ vì không muốn nói chuyện với anh, cho tới khi Nam Đình nép sát vào lòng anh theo bản năng, anh mới dám chắc là cô đang ngủ. Dưới ánh đèn dìu dịu, Thịnh Viễn Thời nhẹ nhàng ôm lấy cô, lắng nghe tiếng đi đi lại lại của Mất Ngủ ở ngoài cửa phòng.

Không biết là chuông báo hay chuông điện thoại vang lên, Nam Đình bừng tỉnh, cô bất giác nhìn lên đồng hồ, phát hiện mới là hai giờ năm mươi phút sáng, mà cô thì đang ngồi trên ghế ở trạm ra-đa, tiến hành chỉ huy không lưu.

Trạm ra-đa ư? Nam Đình chần chừ nhìn về phía ra-đa, biểu đồ khí tượng thể hiện, giông tố và mây mù sẽ bao trùm toàn bộ sân bay trong vòng nửa giờ tới. Cô ngẩng đầu, xuyên qua cửa kính nhìn ra bên ngoài, một tia chớp như thanh kiếm sắc bén, đâm thủng các tầng mây, quật xuống ranh giới trời và đất, bao phủ không gian bằng ánh sáng chớp nhoáng.

Tiếng sấm rền vang từng hồi, nghe như tiếng sư tử rống giận.

Điều kiện thời tiết khắc nghiệt như vậy, rất không thích hợp để bay. Nhưng giờ phút này, anh vẫn còn đang bay trên trời làm nhiệm vụ tuần tra.

Khoảng lặng ngắn ngủi qua đi, từ tai nghe truyền tới giọng nói trầm thấp bình tĩnh của anh, “91255 đến vị trí dự định, xin chỉ thị.”

Cô hạ lệnh, “Tiếp nhận tin tức.”

Anh nhắc lại huấn lệnh, vừa thao tác vừa báo cáo: “Bắt đầu tiếp nhận tin tức, tất cả bình thường.”

Cô nhìn vào màn hình ra-đa không chớp mắt, ra chỉ thị: “Giữ nguyên hướng đi, chú ý tốc độ.”

Anh đáp lại, “Xác nhận.”

Trạm ra-đa nhận được tin tức, cô căn cứ vào chỉ thị của cấp trên để hạ lệnh, “Khóa chặt mục tiêu, thực hiện đuổi mục tiêu đi.”

Giọng nói trầm ấm mà đầy cảm giác uy nghiêm, loáng thoáng đôi chút quen thuộc. Nam Đình muốn quay đầu lại nhìn xem là ai, nhưng cơ thể như bị thứ gì đó trói buộc, không sao động đậy được, vì thế, cô ra chỉ lệnh qua sóng truyền cho anh đang đợi ở đầu bên kia. Rất nhanh sau đó, Nam Đình nghe thấy anh đưa ra lời cảnh cáo đầu tiên: “Máy bay số 362 chú ý, anh đã tiến vào không phận Trung Quốc. Đề nghị anh rời đi ngay lập tức!”

Không vực Trung Quốc? Rời đi? Đây… không phải là lời mà một phi công dân dụng sẽ nói. Nam Đình càng hoang mang hơn, lại như đang ở đó, có thể nghe rõ ràng vài giây im lặng trên sóng truyền.

Tiếp theo, anh cảnh cáo lần thứ hai: “Máy bay số 362 chú ý, đề nghị rời khỏi không phận Trung Quốc! Nhắc lại, lập tức rời đi!”. Sau đó nữa là lần cảnh cáo thứ ba: “Máy bay số 362, tôi đã đưa anh vào vòng vây, năm giây sau sẽ tiến hành việc truy đuổi.”

Sau đó, kênh sóng truyền đột nhiên im bặt, yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng hốt.

Nam Đình định sẽ yên lặng thêm một lát, nhưng rốt cuộc cô cũng không kiềm chế được, bắt đầu gọi: “Đây là trạm ra-đa, gọi 91255.”. Khoảnh khắc nói ra, chính cô cũng kinh ngạc, “trạm ra-đa”… được phát ra từ miệng cô ư? Cô hoàn toàn không biết giờ phút này mình đang ở đâu.

Đường sóng truyền yên lặng không một tiếng động, như thể thông tin bị gián đoạn.

Cô không suy nghĩ được gì khác, gần như là gọi theo bản năng, “91255, nghe rõ trả lời.”

Đường sóng truyền xuất hiện mấy tiếng sàn sạt rè rè, nhưng vẫn không có tiếng anh đáp lại.

Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào màn hình ra-đa, ánh mắt khóa chặt vào chấm tròn đại diện cho máy bay của anh, “Gọi 91255, 91255 xin trả lời!”

Mười mấy giây trôi qua, rốt cuộc anh cũng đáp lại: “Đây là 91255, mời trạm ra-đa nói.”

Nam Đình không hiểu tại sao khi nghe anh đáp lại, hốc mắt mình lại nóng bừng lên, nóng đến nỗi chỉ giây tiếp theo thôi là sẽ rơi lệ, nhưng cô cố gắng để giọng nói thật bình tĩnh, dõng dạc hạ huấn lệnh: “Anh đã hoàn thành nhiệm vụ truy đuổi, có thể quay về điểm xuất phát bất cứ lúc nào.”

Mặc kệ mình là ai, cũng chẳng quan tâm lúc này mình đang ở nơi nào, chỉ cần anh có thể tiếp đất bình an, là được. Ánh mắt Nam Đình tập trung vào màn hình ra-đa, nhìn chấm tròn kia di chuyển, nhịp tim không thể khống chế nổi mà tăng tốc kịch liệt.

Ngay sau đó, đường sóng truyền xuất hiện giọng nói của một phi công khác: “91255, đây là 56322, tôi nhận lệnh tiếp nhận nhiệm vụ tuần tra của anh, mời trở về điểm xuất phát.”

Vốn dĩ đến lúc này, chỉ cần anh nghe theo trạm chỉ huy bay vòng qua cơn giông là nhiệm vụ có thể hoàn thành một cách mĩ mãn. Anh sẽ giống như mỗi lần, trước khi hạ cánh, sẽ dùng giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai cô: “Hạ cánh sẽ đi đón em tan ca.”

Đường sóng truyền hoàn toàn im lặng, chỉ có tiếng sấm vang rền bên ngoài cửa sổ.

Cô có một dự cảm không tốt, đang chuẩn bị gọi lại một lần nữa, xác nhận phía anh vẫn hoàn toàn bình thường, nhưng chợt nghe thấy anh dùng giọng nói điềm tĩnh mà bảo: “91255 đã nghe thấy, tôi không thể quay về điểm xuất phát, xin các anh đi tiếp. Lặp lại, xin các anh đi tiếp!”

Lúc này, không trung xuất hiện một lỗ hổng, những hạt mưa cùng với tia chớp lũ lượt trút xuống, tựa như những viên đạn bắn ra dày đặc trên chiến trường, gào thét điên cuồng. Cô nhắm chặt mắt theo bản năng, bên tai vang lên chẳng phải là tiếng sấm như mong đợi, mà là… máy bay xảy ra va chạm, chiếc máy bay chiến đấu bị rơi, tạo ra tiếng vang rầm rầm.

Tôi không thể quay về điểm xuất phát, không thể quay về điểm xuất phát, không thể… Giây tiếp theo, máy bay của anh biến mất khỏi hệ thống ra-đa.

“Không!”, cô sợ hãi tỉnh lại.

Vốn không ngủ, bị tiếng hét kinh hãi của cô làm cho giật mình đến mức ngồi bật dậy, Thịnh Viễn Thời bật đèn, vỗ vỗ lưng cô và dịu dàng hỏi: “Lại nằm mơ à?”

Nam Đình thở từng hơi nặng nề, cho đến khi nhận ra đó chỉ là một giấc mơ, cho đến khi xác nhận Thịnh Viễn Thời trước mặt mình vẫn bình an vô sự, bả vai căng cứng của cô mới thả lỏng xuống.

Thịnh Viễn Thời lấy khăn tay lau đi lớp mồ hôi rịn ra trên trán cô, rồi kéo cô vào lòng, “Mơ thấy gì thế?”

Nam Đình nhắm mắt, không dám nhớ lại, càng không dám miêu tả cho anh nghe về giấc mơ máy bay rơi đáng sợ vừa rồi.

Thịnh Viễn Thời nghĩ cô giống như trước kia, không nhớ rõ cảnh tượng trong giấc mơ, vì thế chỉ ôm cô an ủi: “Không sao, có anh Bảy ở đây rồi.”

Sau một lúc bình tĩnh lại, Nam Đình chủ động hôn lên môi Thịnh Viễn Thời, bàn tay cũng không yên phận mà sờ soạng lung tung, trêu chọc cho Thịnh Viễn Thời mất hết lý trí, không kiềm chế được phải quấn lấy cô. Xong việc, Thịnh Viễn Thời nghĩ là vì chuyện bay thử nên trong lòng cô đang lo lắng, anh vừa hôn lên đỉnh đầu cô vừa an ủi: “Anh Bảy hứa với em, mãi mãi không rời bỏ em.”

Nam Đình như không nghe thấy, chỉ ôm chặt lấy anh, như thể nếu buông tay, anh sẽ giống như chiếc máy bay trên ra-đa kia, biến mất không thấy đâu nữa.

Từ sau đêm đó, Nam Đình lại trở về trạng thái không ngủ được trước đây, hơn nữa, chỉ cần nhắm mắt, hình ảnh máy bay rơi sẽ lại hiện lên. Cũng bắt đầu từ ngày đó, vốn dĩ ăn uống không đến nỗi nào, thì nay cô lại không thể ăn ngon miệng được. Nam Đình tự biết nếu cứ thế này sẽ khiến cơ thể mình không chịu được, vì thế cô ép mình phải ăn, nhưng ăn chưa được bao nhiêu thì lại nôn ra hết. Về giấc mơ kia, Nam Đình không giống như trước kia, cứ tỉnh lại quên, mà dù đã qua vài ngày, cô vẫn nhớ rõ như in.

Vì thời gian bay thử đã được ấn định, nên Thịnh Viễn Thời vô cùng bận rộn. Trước khi bay thử, có rất nhiều việc phải chuẩn bị, ngoài thời gian buổi tối nhất định anh sẽ về ra, ban ngày gần như là không thấy bóng dáng, thế nên anh không phát hiện ra được sự khác thường của Nam Đình.

Tề Tử Kiều nghe Tề Diệu nói, hai đứa con vì chuyện bay thử mà có vẻ không thoải mái cho lắm, Thịnh Viễn Thời lại chẳng thèm để tâm đến bệnh dị ứng, đêm nào cũng dám ngủ lại tiểu khu hàng không, thế nên bà chủ động gọi điện cho Nam Đình: “Nam Đình à, nếu tối nay cháu rảnh thì cùng Viễn Thời về đây ăn cơm nhé, dạo này chú ấy bận bịu chả thấy bóng dáng đâu, cô ăn một mình buồn lắm.”

Nam Đình đoán hẳn là Tề Tử Kiều muốn nói chuyện với cô về việc bay thử của Thịnh Viễn Thời, hiện giờ, thật ra cô chẳng nghe lọt được chuyện gì, nhưng chẳng thể từ chối lời mời của Tề Tử Kiều. Thế nên, lúc Thịnh Viễn Thời đến đài quan sát đón cô tan ca, cô không nói tới việc muốn quay về tiểu khu hàng không nữa.

Thịnh Viễn Thời hiểu, khi ngày bay thử càng đến gần, thì Nam Đình càng bất an hơn, mà cô không muốn về nhà cùng anh, thật ra là vì không mong sự bất an của mình sẽ làm ảnh hưởng đến anh. Có điều, Thịnh Viễn Thời cũng không yên tâm để cô ở nhà một mình, thế nên, dù muộn đến đâu, bất kể Nam Đình có chờ anh cùng tan ca hay không, anh cũng quay về tiểu khu hàng không ngay sau khi xong việc, rồi nhất quyết không chịu đi. Nam Đình không lay chuyển được anh, đành phải đưa Mất Ngủ sang nhà Tề Diệu.

Thấy Nam Đình không chịu nói câu nào với mình, Thịnh Viễn Thời đánh lái, quay đầu xe ngay giữa đường.

Lúc này Nam Đình mới mở miệng, “Phải đến đại viện cơ mà?”

“Không đi nữa, mình về nhà.”, sợ cô chống cự, anh lại bổ sung ngay một câu: “Về tiểu khu hàng không.”

Nam Đình tự biết mình lây cảm xúc cho anh, cô trầm mặc vài giây rồi thấp giọng nói: “Em xin lỗi.”

Ngay cả khi giấu giếm chuyện nhà Tư Đồ phá sản, cô cũng chưa từng nói câu “em xin lỗi”. Thịnh Viễn Thời nghe thấy vậy, cảm xúc kìm nén trong mấy ngày qua bỗng nhiên bùng nổ, anh đạp chân phanh, dừng chiếc Range Rover ở lề đường, rồi nói bằng giọng có phần gấp gáp: “Tại sao phải nói xin lỗi? Em có lỗi gì với anh? Anh biết, em đang lo lắng, lo trong lúc bay thử có sự cố, nhưng mà Man Man à, chuyện này trước sau vẫn phải có người làm, không phải anh thì cũng sẽ là người khác, huống hồ, mẹ anh lại là người khởi xướng sản xuất nhiên liệu phản lực sinh học, nói đến cùng, chuyến phiêu lưu này, vẫn nên là anh đi. Em có thể mắng anh ích kỷ, không để ý đến cảm nhận của em, thậm chí tát anh mấy phát cho hết giận cũng được, nhưng đừng nuốt nghẹn tất cả trong lòng như thế này, đừng tra tấn mình, đừng làm anh đau lòng nữa có được không?”

Đương nhiên Nam Đình không muốn khiến anh đau lòng, càng không muốn anh phải nhún nhường, nhưng cô không sao thoát khỏi sự ám ảnh của giấc mơ máy bay rơi, nghe Thịnh Viễn Thời nói vậy, cô cũng có chút mất kiềm chế, “Biến dầu ăn thải thành một thứ quý giá đương nhiên là một sáng tạo tuyệt vời rồi, nhưng sự thành công của sáng tạo này có thể sẽ được đánh đổi bằng mạng sống của người yêu em, làm sao mà em cam tâm được? Anh Bảy, em có thể không cần gì cả, chỉ duy nhất anh là em không thể mất được.”, nói xong Nam Đình mới nhận ra là lời bực dọc này đồng nghĩa với việc bảo Thịnh Viễn Thời từ bỏ nhiệm vụ bay thử, cô không thu về được, chỉ đành cởi dây an toàn định xuống xe.

Đương nhiên là Thịnh Viễn Thời không cho phép, anh tóm lấy cổ tay cô, giọng nói bất giác cất cao lên: “Làm gì đấy?”

Nam Đình không trả lời, cô dùng tay phải đẩy cửa xe ra, phát hiện anh đã khóa cửa xe, cô lại dùng hết sức để phân cao thấp với anh.

Thịnh Viễn Thời hơi mất kiềm chế, “Em cảm thấy trong tình huống này mà anh lại để em xuống xe à?”

Nam Đình không xuống xe được, cô gần như dùng hết sức để thoát khỏi sự kìm cặp của Thịnh Viễn Thời, căn bản là không quan tâm đến cổ tay đang đau nhức. Cũng may là Thịnh Viễn Thời vẫn còn chút lý trí, cố kiểm soát lực để không làm cô bị thương, anh vừa thuyết phục cô, “Được rồi, mình bình tĩnh lại đã…”, vừa thả lỏng tay ra.

Đúng lúc Nam Đình dùng nhiều sức nhất thì Thịnh Viễn Thời lại buông lỏng tay, theo quán tính, tay cô hất thẳng về phía sau, không kịp thu về, “bộp” một cái đập lên tấm gương chiếu hậu.

Tuy gương chiếu hậu không vỡ, nhưng tiếng “bộp” nặng nề này đủ để chứng minh cô dùng sức mạnh tới cỡ nào. Thịnh Viễn Thời sợ tái mặt, gần như trong tích tắc, anh nắm lấy tay Nam Đình rồi căng thẳng hỏi: “Đau lắm phải không? Có bị rách da không? Thử xem có cử động được không?”, đang cúi đầu, không nghe thấy cô trả lời, anh không kiềm chế được liền cao giọng: “Nói chuyện đi!”

Một giọt nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay anh, sau đó, thêm một giọt nữa.

Như phải bỏng, tay Thịnh Viễn Thời run lên, lồng ngực lâm râm đau như bị kim châm. Trên đời này, cũng chỉ có cô gái trước mặt anh đây mới có thể khiến anh đau lòng như vậy. Thịnh Viễn Thời im lặng một lúc, sau đó không ngẩng đầu nhìn Nam Đình khóc, mà chỉ ấn gáy đẩy cô vào lồng ngực mình, trầm mặc giây lát rồi mới khàn giọng nói một câu: “Là anh Bảy không tốt.”

Nam Đình vẫn không để mình khóc lên thành tiếng.

Thịnh Viễn Thời hiểu tâm trạng của Nam Đình, nếu cô không lo lắng thì mới là không bình thường, nhưng lời nói “Anh không bay nữa.” vừa tới bên miệng vẫn bị anh nhẫn tâm nuốt ngược trở vào.

Hai người ầm ĩ như vậy không khỏi bị Tề Tử Kiều nhìn ra sự khác thường. Vốn dĩ Thịnh Viễn Thời không muốn về đại viện, nhưng chờ mãi không thấy họ đến, Tề Tử Kiều bèn gọi điện cho Nam Đình, bà dịu dàng hỏi: “Nam Đình à, hai đứa về đến đâu rồi?”. Bất kể thế nào, Nam Đình cũng không thể nói là không về nữa.

Vì thế, họ vẫn về nhà theo đúng kế hoạch. Hai người vừa vào cửa, Tề Tử Kiều đã phát hiện ra đôi mắt đỏ hồng của Nam Đình, hiển nhiên là vừa khóc xong, nhưng bà không nói gì, chỉ niềm nở đón Nam Đình ngồi xuống cạnh mình, vừa ăn vừa trò chuyện với cô như mẹ với con gái. Tới tận khi ăn tối xong, bà mới nói: “Cô biết là cháu đang lo lắng vì Viễn Thời phải nhận nhiệm vụ bay thử…”

“Mẹ!”, Thịnh Viễn Thời ngắt lời Tề Tử Kiều, anh sợ bà nói nhiều sẽ càng khiến Nam Đình áp lực.

Tề Tử Kiều vẫn kiên trì nói tiếp, “Kể cả mẹ không nói, thì Nam Đình vẫn biết rõ tính nguy hiểm của việc bay thử, nếu không con bé đã chẳng khóc. Nếu chuyện này nhất định phải do con làm, thì không thể né tránh không nhắc đến được.”, Tề Tử Kiều nhìn Thịnh Viễn Thời, “Với lại, có mấy lời, mẹ cũng muốn nói với con.”

Thịnh Viễn Thời đành phải ngồi xuống cạnh Nam Đình.

Tề Tử Kiều giới thiệu lại một lần nữa cho hai người họ về quá trình tái chế tài nguyên thành nguyên liệu sản xuất nhiên liệu phản lực sinh học, sau đó nói: “Các tính toán tương quan cho thấy, hiện nay, nước mình tiêu thụ khoảng 30 triệu tấn nhiên liệu phản lực mỗi năm, nếu được thay thế hoàn toàn bằng nhiên liệu phản lực sinh học, mỗi tấn nhiên liệu phản lực sinh học sẽ giảm thiểu ít nhất là 30% lượng carbon dioxide, một năm giảm 33 triệu tấn carbon dioxide, tương đương với trồng gần 300 triệu cây xanh.”

Nam Đình cũng đọc được tin tức liên quan: So sánh với dầu hàng không truyền thống và dầu hỏa, nhiên liệu phản lực sinh học rất có tác dụng trong việc giảm lượng khí thải carbon dioxide, hàm lượng tạp chất lại thấp, nhưng nghe Tề Tử Kiều nhắc đến con số khả quan 33 triệu và 300 triệu này, cô vẫn kinh ngạc vô cùng.

“Bay thử là bước cực kỳ mấu chốt, cũng là cơ sở để nhiên liệu phản lực sinh học được đưa vào sử dụng.”, Tề Tử Kiều nắm tay Nam Đình, tầm mắt lại dừng trên gương mặt góc cạnh của Thịnh Viễn Thời, “Mẹ lấy ý tưởng của ông nội con khi còn sống, dùng sáu năm để biến nó thành hiện thực, không phải để đưa con trai mình đi làm vật hy sinh.”