Phía Cuối Đôi Cánh

Chương 43: Giọt mưa rơi giữa đám mây cầu vồng (4)



Tang Chất không nói, đương nhiên Nam Đình không biết sáng sớm nay anh đã gặp Tề Diệu. Thế nên, khi Tề Diệu đặt ra nghi vấn, chính xác mà nói, đó không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định, đánh thẳng vào điểm yếu, khiến Nam Đình trở tay không kịp. Cô cũng loáng thoáng hiểu được, vừa rồi Tề Diệu gặp Thịnh Viễn Thời cứ ấp úng định nói lại thôi là vì điều gì.

Nếu Thịnh Viễn Thời biết Tang Chất ở nhà cô cả đêm, tất nhiên anh sẽ không vui, dù sao thì chuyện đó với chuyện ăn chung một bữa cơm, trực chung một ca, là hoàn toàn khác biệt. Đổi lại là người phụ nữ khác ở cùng một chỗ với anh cả đêm, trong lòng Nam Đình cũng sẽ không thoải mái. Mặc dù sẽ không vì thế mà chia tay, nhưng cũng không thể tránh được một trận cãi vã. Mà Tề Diệu là chị họ của Thịnh Viễn Thời, không thể nào nhìn thấy nhưng coi như không thấy được. Cô nàng hỏi như vậy, là hỏi thay Thịnh Viễn Thời.

Đương nhiên Nam Đình sẽ cho Tề Diệu một lời giải thích, nhưng cô không thể nói dối, một khi lời nói dối bị vạch trần, sẽ càng khiến hiểu lầm lớn hơn, đến lúc đó, có giải thích thế nào cũng không rõ ràng được. Nam Đình đành phải thừa nhận, “Đúng là sức khỏe em có vấn đề.”

Tề Diệu buông điện thoại xuống, nhìn cô chằm chằm, “Chị nhớ em đã từng nói, anh ta là nhà tâm lý, là chủ nhiệm khoa thần kinh, thế thì, em…”

Chỗ nào có vấn đề đây? Nam Đình sợ Tề Diệu liên tưởng đến bệnh trầm cảm, cô vội nói: “Chắc là tại vấn đề về tinh thần làm cho…”, tạm dừng một giây, cuối cùng cô vẫn giữ lại, đổi “không ngủ” nói thành, “…em bị mất ngủ.”

“Mất ngủ á?”, đối với Tề Diệu, đây không hẳn là bệnh tật gì cả, “Chỉ thế thôi?”

“Chỉ thế thôi, nhưng vì nó kéo dài, em sợ gây ảnh hưởng đến sức khỏe với công việc, nên đang được anh ấy điều trị bằng biện pháp thôi miên.”

“Biện pháp thôi miên?”, Tề Diệu cảm thấy vô cùng mới lạ, “Thế nên tối qua là anh ta thôi miên cho em? Anh ta không nhân cơ hội… làm gì em đấy chứ?”

“Lão Tang không phải người như thế, giữa bọn em, tuyệt đối không có quan hệ vượt mức bạn bè, chị Diệu đừng nghĩ linh tinh.”. Nam Đình kể ngắn gọn chuyện bị đình chỉ, cô lấy chuyện tình trạng mất ngủ của mình tăng lên đổ tại áp lực tâm lý, “Lão Tang muốn thông qua việc tăng chất lượng giấc ngủ của em, để giảm bớt áp lực trong lòng.”

Đó là một lời giải thích vô cùng hợp lý, Tề Diệu dễ dàng bị thuyết phục. Cô nàng trước thì mắng lãnh đạo của Nam Đình một trận, cho rằng đình chỉ là cách xử phạt quá nghiêm trọng, sau lại chửi Lâm Như Ngọc như tát nước vào mặt, còn chửi lây sang cả Kiều Kính Tắc: “Cái loại không có nguyên tắc, không biết giới hạn như thế, mắt mù hay sao mà còn tuyển? Lúc tuyển chẳng nhẽ chỉ nhìn mỗi cái mặt à?”, mà hoàn toàn quên mất, tuy đài phát thanh là của nhà họ Kiều, nhưng Kiều Kính Tắc không làm chủ. Cuối cùng, cô nàng nói: “Em không muốn lão Thất lo lắng, chị có thể hiểu, nhưng bằng quan hệ của hai đứa, em có gì không thoải mái, bất kể là cơ thể hay tinh thần, đều phải cho nó biết, nếu mà vì chuyện đó gây hiểu lầm, thì mất nhiều hơn được đấy.”

Lý lẽ này, Nam Đình hiểu. Ngay vừa rồi, khi cô biết Tang Chất ở nhà mình một đêm, còn bị Tề Diệu bắt gặp anh đi từ nhà mình ra, Nam Đình bỗng nghĩ, sau này tiếp nhận trị liệu, e là không lừa được Thịnh Viễn Thời. Giống như tối hôm nay, một khi anh không có nhiệm vụ bay, hoặc là cô không phải trực ca đêm, đi hẹn hò là chuyện đương nhiên. Tang Chất còn nói, trị liệu phải làm trong một thời gian liên tục, cần tần suất cố định, nói như vậy, muốn giấu giếm trót lọt trước mặt Thịnh Viễn Thời, gần như là không có khả năng.

Che che giấu giấu rồi bị anh phát hiện sinh ra hiểu lầm, chẳng thà thẳng thắn từ trước còn hơn. Có điều, anh có thể chấp nhận được sự thật cô là một người không ngủ không? Nếu anh gặng hỏi, là nguyên nhân gì gây ra chứng không ngủ, phải trả lời thế nào? Đây mới là điều khiến Nam Đình khó nghĩ nhất.

Không ngủ đối với Nam Đình mà nói, cũng chẳng quá đáng sợ, nhưng nếu hậu quả của việc thẳng thắn là phải kể biến cố kia ra, Nam Đình lại không muốn. Hôm ấy, trong phòng nghỉ của Nam Trình, Thịnh Viễn Thời nói đã lấy được hồ sơ của cô từ đài quan sát, Nam Đình biết anh bị một thông tin chỉ sai rồi, nhưng anh không hỏi gì, Nam Đình hiểu, đó là xuất phát từ sự đau lòng dành cho mình. Mà cô, vì lảng tránh biến cố đó, nên mới không giải thích. Giờ phút này, đối mặt với lời khuyên nhủ của Tề Diệu, Nam Đình vẫn không hạ được quyết tâm, vì thế cô bảo: “Chị Diệu, để em tự nói với anh Bảy, được chứ?”

Tề Diệu đâu nghĩ được đến chứng không ngủ hay biến cố nào chứ, chỉ nghe Kiều Kính Tắc nói Nam Đình và Thịnh Viễn Thời từng biết nhau năm năm trước, mà nhà cô lại bị phá sản, hiện tại ngoài dì ra thì không còn người thân nào nữa, Tề Diệu càng thấy thương cô hơn, “Em với lão Thất đi được đến ngày hôm nay chẳng dễ dàng gì, năm năm, Nam Đình, không phải chị Diệu nói quá đâu, nhưng từng ấy thời gian đủ để yêu đương, kết hôn, ly hôn, rồi lại kết hôn rồi đấy.”. Cô nàng nắm tay Nam Đình, “Nhưng mấy năm nay, bên cạnh nó chẳng có cô gái nào cả. Nếu nói nó không thương em, đánh chết chị cũng không tin. Chỉ tại nó cứng miệng, không dễ dàng nói ra lời yêu thôi. Em quen biết nó lâu như thế, chắc là hiểu nó mà.”

Đây là chị gái đang nói đỡ cho em trai đây mà. Nam Đình cũng nghe ra được, Tề Diệu biết về quá khứ của cô và Thịnh Viễn Thời, “Hồi đấy em quá tệ, quá tùy hứng, anh Bảy có thể không tính đến chuyện cũ mà tha thứ cho em, bọn em còn được ở bên nhau, với em mà nói, hệt như kỳ tích vậy. Thỉnh thoảng em lại thấy sợ, sợ vừa tỉnh lại thì đã chẳng còn gì. Sự tha thứ của anh ấy, tình yêu của anh ấy, đều là do tự em nghĩ ra, là ảo giác của em.”

Tề Diệu véo má cô, “Đừng có vờ vịt. Nó có ôm em, có hôn em không? Cảm giác chân thực như thế, ảo tưởng mà ra được?”

Nam Đình nghe thấy thế liền mỉm cười, lại hơi xấu hổ, “Chị Diệu!”

Tề Diệu nhún vai, rồi nói như người từng trải, “Tuy chị Diệu chưa yêu đương bao giờ, không có kinh nghiệm để chia sẻ cho em, nhưng cảnh trai gái yêu đương tan hợp hợp tan thì chị thấy nhiều rồi. Có thể quay về như bọn em không nhiều đâu, đại đa số tan rồi là tan luôn.”

Tề Diệu bằng tuổi Thịnh Viễn Thời, thật ra đã đến độ tuổi thích hợp để kết hôn, nhưng cô nàng không chỉ độc thân, mà còn chưa từng yêu đương ư? Nam Đình có chút tò mò, “Chị với anh Kính Tắc…”

Tề Diệu ngắt lời cô ngay lập tức, “Bọn chị là chị em, chị em mà thôi, em cũng đừng nghĩ linh tinh.”

Nhưng Nam Đình không mù, “Em thấy anh Kính Tắc thích chị lắm.”

Tề Diệu có chết cũng không thừa nhận, “Lão Thất cũng thích chị.”

Nam Đình chẳng biết phải làm sao, “Không phải là kiểu thích giữa anh chị em họ hàng.”

“Nhưng chị với cậu ta như chị em họ hàng.”, nhìn ra được Nam Đình đang đoán mình không thích tình chị em, Tề Diệu thẳng thắn nói: “Không phải là chị không thích Kiều Kính Tắc, mà là chị không thích yêu đương.”

Không thích yêu đương? Còn có kiểu như vậy ư? Nam Đình ngạc nhiên, “Không phải chị mang chủ nghĩa độc thân giống dì em đấy chứ?”

“Chủ nghĩa độc thân?”, dường như Tề Diệu cũng không chắc, cô nàng bối rối mãi một lúc, “Nói thật với em nhé.”. Rõ ràng trong nhà chỉ có hai người họ, nhưng cô nàng lại ghé vào tai Nam Đình mà nói, như thể sợ bị người khác nghe thấy, “Chị bị chứng sợ đàn ông.”

“Sợ đàn ông?”. Sợ đàn ông theo ý nghĩa trên mặt chữ ư? Vì bất ngờ, nên Nam Đình bất giác cao giọng, “Nhưng em thấy chị ở cạnh anh Kính Tắc với anh Bảy vẫn bình thường mà!”

Tề Diệu đét cô một cái, “Em nhỏ giọng chút đi.”

Nam Đình nhìn… người thứ ba trong nhà, Mất Ngủ, rồi phối hợp nhỏ giọng nói: “Nó nghe không hiểu.”

Tề Diệu liếc Mất Ngủ đang nghiêng đầu nhìn mình và Nam Đình, không nhịn được liền bật cười, cô nàng kiên nhẫn giải thích với Nam Đình, “Chứng sợ đàn ông này của chị, chủ yếu biểu hiện ở…”

Vì thế, cùng lúc Tề Diệu phát hiện ra Nam Đình mất ngủ, thì Nam Đình cũng phát hiện ra một bí mật nhỏ của Tề Diệu mà ngay cả Thịnh Viễn Thời cũng không biết. Đối với hội chứng sợ đàn ông kỳ lạ này, điều đầu tiên Nam Đình nghĩ đến là, “Em hỏi lão Tang hộ chị nhé, xem bệnh tâm lý này chữa thế nào.”

Tề Diệu híp mắt ngẫm nghĩ, “Thế thì em đừng bảo với anh ta là chị.”

Nam Đình cười, “Được. Nhưng nói rồi đấy nhé, chuyện em mất ngủ, để tự em nói với anh Bảy.”

“Chắc em cũng chẳng dám làm cái gì với tay họ Tang kia sau lưng lão Thất đâu. Nhưng mà, như thế này giống như là chị đang tạo cơ hội cho em với tên kia ở chung một chỗ thế nhỉ, hay thôi em đừng hỏi, chị như thế này cũng vẫn ổn mà…”, bị Nam Đình khẽ đẩy một cái, cô nàng nhoẻn miệng cười, “Được rồi, được rồi, chị nói đùa thôi, tôn trọng em đấy.”. Tin vào lý do mất ngủ của Nam Đình, lúc gần về, cô nàng còn không quên đề nghị, “Uống ít rượu vang đi, dễ vào giấc hơn đấy.”

Rượu vang… Nam Đình cũng hơi muốn biết, sau khi say liệu mình có ngủ hay không. Cô quyết định hôm nào đó mua một chai rượu vang xem sao.

Về đêm, Nam Đình nhắn Wechat hỏi Tang Chất, “Anh đã từng nghe thấy chứng sợ đàn ông chưa?”

Tang Chất hồi âm: “Còn có cả chứng sợ phụ nữ nữa, là một hình thức đặc biệt của chứng sợ giao tiếp.”

“Hình thức đặc biệt? Chứng sợ giao tiếp á?”, Nam Đình nhấm nháp hàm nghĩa của mấy chữ này, “Em có thể hiểu là vừa thấy đàn ông một cái là xấu hổ luôn không?”

Tang Chất trực tiếp gọi điện tới, anh nói: “Anh phát hiện ra dạo gần đây em có hơi nhiều câu hỏi đấy, lại còn tương đối lạ nữa.”, ví dụ như dị ứng lông chó, ví dụ như chứng sợ đàn ông.

Nam Đình cười, “Em cũng không ngờ là xã hội hiện đại lại có nhiều bệnh như thế.”

“Y học phát triển càng cao, bệnh tật kéo đến càng nhiều.”, Tang Chất trả lời câu hỏi của cô, “Việc đỏ mặt xấu hổ như em nói, là biểu hiện khá dễ thấy, thuộc về tầng nổi của tâm lý, còn có tầng chìm nữa. Chứng sợ giao tiếp này không phân biệt già trẻ, nhìn thì như là một hội chứng tâm lý, nhưng sẽ ảnh hưởng đến chức năng sinh lý.”

Biết ngay là đáp án ở chỗ anh, còn chuẩn xác hơn Baidu gấp trăm lần. Nam Đình lẩm bẩm, “Xem ra cũng khá nghiêm trọng đấy.”

“Cũng chưa hẳn, còn phải xem biểu hiện của người bệnh như thế nào, có thể chỉ cần khơi thông tâm lý là được.”, đột nhiên Tang Chất nghĩ đến điều gì đó, anh bất ngờ hỏi: “Không phải là chủ nhà của em đấy chứ?”

Con người này quá thần thông rồi, cô còn chưa hỏi gì cơ mà.

Nghĩ đến việc đã nhận lời giữ bí mật cho Tề Diệu, Nam Đình vội vàng phủ nhận, “Không phải chị ấy.”

“Nếu em hỏi anh về chứng sợ phụ nữ, anh chẳng có mục tiêu nào, dù sao thì đài quan sát chủ yếu là đàn ông. Còn chứng sợ đàn ông thì…”, Tang Chất cười, “Bạn nữ bên cạnh em không nhiều cho lắm.”. Ý là, em thừa nhận đi.

“Không phải chị ấy thật mà. Là…”, Nam Đình thật sự không giỏi nói dối, cô thuận miệng nói: “Là một cô bạn ở công ty hàng không.”. Mà bạn ở công ty hàng không của cô, hình như chỉ có Trình Tiêu. Nam Đình thầm nói lời xin lỗi với Trình Tiêu.

Tang Chất cười như thể biết thừa rồi, anh không gặng hỏi nữa, chỉ nói: “Nếu cần, bảo cô ấy đến gặp anh.”

Nam Đình bất giác hỏi: “Chẳng phải anh không nhận điều trị tâm lý riêng cho người ta ư?”

Đáp án trong lòng Tang Chất là: Tại có quan hệ với em thôi. Nhưng lời nói ra miệng lại là, “Nếu là ca bệnh đặc biệt, có thể xem xét.”

Nam Đình không nghi ngờ, rồi lại xác nhận với anh, “Hôm qua anh ở nhà em cả đêm à?”

Tang Chất không phủ nhận, “Hôm qua tâm trạng em không ổn định, anh hơi lo.”

“Lúc sáng đi về gặp chị Diệu, ý em là chủ nhà của em à?”

“Đúng. Làm sao?”

“Chị ấy là…”, Nam Đình tạm dừng, “Chị họ của Thịnh Viễn Thời.”

Chị họ của Thịnh Viễn Thời? Nhà Nam Đình đang thuê… Nghĩ đến việc mình tìm nhà giúp cô, Tang Chất chợt có cảm giác thất bại như đưa dê vào miệng cọp. Anh nghẹn họng mãi một lúc, sau mới hỏi: “Thịnh Viễn Thời hiểu lầm à? Cần anh đi giải thích không?”

“Không cần, em định tìm cơ hội nói cho anh ấy biết, bệnh của em.”

“Chuyện không ngủ được ư?”

“Ừm.”

Tang Chất trầm mặc.

“Có vấn đề gì không?”

Tang Chất đứng trước khung cửa sổ sát đất, nhìn vào những ánh đèn chiếu tỏa khắp thành phố, “Giấu cậu ta, em sẽ có áp lực tâm lý nhất định, nói cho cậu ta biết, phản ứng của cậu ta sẽ tạo thành gánh nặng tâm lý mới trong em, anh không dám chắc, trong hai lựa chọn này, cái nào là tốt nhất với em.”

Điều Nam Đình lo lắng thật ra chẳng phải là bản thân mình. Nỗi băn khoăn vốn có của cô, ngoài việc không muốn nhắc đến biến cố năm ấy ra, còn là tâm lý và cảm xúc của Thịnh Viễn Thời sẽ gây ra những ảnh hưởng tiêu cực. Theo như Nam Đình nghĩ, tâm lý của cơ trưởng sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của ngành hàng không dân dụng, mà hiện tại, thân là bác sĩ chủ trị của cô, Tang Chất có vẻ cũng không mong cô tiết lộ tình trạng bệnh cho người khác, cô lại có phần do dự. Tuy cuối cùng Tang Chất có nói: “Anh tôn trọng quyết định của em.”, nhưng Nam Đình vẫn quay về điểm xuất phát.

Sáng hôm sau, Nam Đình theo Ứng Tử Minh vào phòng kiểm soát tiếp cận, lần này là phòng kiểm soát thật, chứ không phải phòng mô phỏng nữa. Trong căn phòng khép kín gần giống phòng mô phỏng, cô được tận mắt chứng kiến một tổ kiểm soát tiếp nhận một chuyến bay có sự cố khẩn cấp, họ chỉ huy cho các máy bay trong khu vực phối hợp nhường đường, chỉ trong vòng ba phút, tiếp sức cho đài quan sát, dẫn đường cho chiếc máy bay kia hạ cánh bình an.

Sau khi máy bay hạ cánh, cả phòng kiểm soát rơi vào bầu không khí trầm mặc lạ thường, ngoài một số người vẫn phải tiếp tục ra huấn lệnh, còn những người khác thì không nói một câu nào, bao gồm cả Ứng Tử Minh, sắc mặt cũng vô cùng nghiêm trọng. Bầu không khí kỳ lạ đó kéo dài gần năm phút. Cho đến khi điện thoại đột nhiên đổ chuông, mấy vị kiểm soát viên lập tức đổ ánh mắt lại, nhưng không ai chủ động bắt máy, thậm chí là cả chủ nhiệm cũng chần chừ.

Cuối cùng, dưới sự ra hiệu của Ứng Tử Minh, Nam Đình nhấc ống nghe lên, cô nói: “Xin chào, phòng kiểm soát tiếp cận thành phố G.”, sau khi nghe thấy bên kia nói một câu, cô nở nụ cười như trút được gánh nặng, rồi ấn mở loa ngoài, vì thế, cả phòng kiểm soát đều nghe thấy đầu bên kia vui mừng thông báo, “Cơ trưởng của Trung Nam 1255 vừa gọi điện thoại đến, nói là thai phụ có dấu hiệu xuất huyết kia được cấp cứu kịp thời, đã qua được giai đoạn nguy hiểm, mẹ con đều bình an rồi.”

Lúc năm chữ “mẹ con đều bình an” vang lên giữa không gian, hai mắt Nam Đình nóng bừng, cả phòng kiểm soát tiếp cận ngập tràn tiếng hoan hô trong tức khắc.

Thì ra, khoảng thời gian yên lặng của phòng kiểm soát trước đó là để chờ đợi, chờ đợi một tin tức tốt. Có điều, trong lòng mỗi một kiểm soát viên đều hiểu, dù họ đã giành giật từng giây, nhưng cũng chưa chắc đã có thể cứu lại được mọi sinh mệnh đang cận kề cái chết. Họ sợ sinh mệnh đó cứ thế mà ra đi, kể cả sinh mệnh đó chẳng có quan hệ gì với mình.

Sau khi đi ra khỏi phòng kiểm soát, Nam Đình gọi điện cho Trình Tiêu, cô nói bằng giọng chân thành: “Cậu giỏi lắm.”

Là cơ trưởng trên chuyến bay số hiệu 1255 của Trung Nam, Trình Tiêu đắc ý đáp: “Mình cũng thấy thế.”, sau đó liền nở nụ cười tươi rói, “Cậu không biết chứ, mình vừa nghe nói người phụ nữ kia sắp sinh, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu là, sinh trên máy bay cũng không hẳn là nguy hiểm đến tính mạng, vẫn may, vẫn may, kết quả là tiếp viên trưởng lại bảo với mình, người phụ nữ kia có dấu hiệu xuất huyết nhiều, đúng là hết cả hồn. Chờ có cơ hội, bảo Thịnh Viễn Thời đưa cậu đi trải nghiệm cảm giác kích thích lúc hạ cánh khẩn cấp từ độ cao 3000m, chắc cả đời này cậu sẽ không muốn bay nữa luôn…”

Giọng của Thịnh Viễn Thời bỗng “vọt” vào, Nam Đình nghe thấy anh mất kiên nhẫn nói: “Có thể nắm chặt một tí được không? Để chồng em đợi trong văn phòng à?”, hiển nhiên là đang thúc giục Trình Tiêu, giọng điệu còn có cảm giác hơi giống một gã gia trưởng. Nam Đình vội vàng nói: “Cậu đi mau đi, chắc là Cố tổng đang lo lắng đấy.”

Trình Tiêu không đáp lời cô, mà là tức tối nói với Thịnh Viễn Thời: “Vợ anh đấy, anh cũng nắm cho chặt vào!”

Điện thoại lập tức được đổi chủ, giọng nói trầm thấp của Thịnh Viễn Thời vọng tới, “Nam Đình?”

Nam Đình dịu dàng nói: “Em đây.”, nghĩ đến chuyến bay vừa gặp tình huống khẩn cấp của Trung Nam, cô bảo: “Lát nữa anh có đến nhà ga không?”, nếu anh không đến, bất kể là hoạt động thử đồ ăn gì, cô cũng sẽ không đi.

Thịnh Viễn Thời cười, “Nếu mà không đi, gọi chồng cô ấy đến làm gì?”

Người này, lấy chuyện công làm việc tư. Nam Đình cười, “Thế để em qua đấy tìm anh.”

“Được.”, Thịnh Viễn Thời nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Mười phút nữa anh có mặt.”

Có thể tổ chức hoạt động thử đồ ăn thành một bữa tiệc nhỏ, chiêu đãi các hội viên VIP của Trung Nam và Nam Trình sẽ lên máy bay trong ngày hoặc vừa hạ cánh xuống bên đây, nhân thể giải quyết được bữa trưa cho nhân viên quầy và nhân viên mặt đất, Nam Đình vô cùng khâm phục ý tưởng của trung tâm ẩm thực. Cô đứng ở nơi cách phòng nghỉ VIP của Nam Trình không xa, nhìn cả khách và nhân viên ra ra vào vào, nên không vội đến ngay. Cho tới khi Thịnh Viễn Thời từ bên ngoài tiến vào, nhìn xung quanh tìm kiếm cô, thì cô mới bước lại gần.

Bỗng một giọng nam cất lên với vẻ không chắc chắn, “Tư Đồ?”

Giọng nói này, Nam Đình quay đầu lại, liền thấy Benson trong bộ đồ phi công đang nhìn mình với vẻ không thể tin nổi.

Nam Đình cũng nghĩ mình hoa mắt, cô kinh ngạc không nói nổi thành lời.

Benson xác nhận là cô, liền kích động chạy tới, vừa ôm cô vừa nói: “Vậy mà anh còn được gặp em lúc còn sống.”

Gặp lại sau bao ngày xa cách, chóp mũi Nam Đình cay xè, nhưng tiếng Trung của Benson lại khiến cô bật cười, cô hơi sẵng giọng, “Sao tiếng Trung của anh chẳng tiến bộ chút nào thế?”

Benson chợt nhận ra cô gái hay nói đùa với mình, hay hỏi mình về thầy, đã trở lại rồi, anh ta cũng mừng đến rơi nước mắt, trong giọng nói còn loáng thoáng vẻ nghẹn ngào, “Trừ em ra, chẳng ai chịu dạy tiếng Trung cho anh cả. Bọn họ đều nói, là người nước ngoài, tiếng Trung của anh đủ tốt rồi, sư phụ cũng bảo anh nói tiếng Anh nhiều, để tăng trình độ tiếng Anh của các đồng nghiệp khác, đây rõ ràng là gạt bỏ sự thật anh có một nửa thân thể thuộc về Trung Quốc mà.”

Một người đàn ông ngoại quốc cao lớn, vậy mà lúc này lại tỏ ra ấm ức như một đứa trẻ. Nam Đình cười ra nước mắt, cô giang tay ôm chặt người bạn cũ, “Chắc chắn là sư phụ anh muốn tiết kiệm chi phí đào tạo cho công ty rồi.”, để ý đến huy hiệu bốn vạch trên vai anh ta, cô tươi cười nói: “Chúc mừng anh lên cơ trưởng.”

“Anh gặp được thầy tốt, tuy tính tình hơi thối một tí, nhưng so với đám giáo viên động một cái là mắng chửi trong công ty, thì vẫn đáng yêu lắm. Thế nên, anh thích anh ấy giống em.”, vị cơ trưởng mang dòng máu lai Trung Pháp Benson càng nói càng hưng phấn, còn đòi dùng cách chạm má để kỉ niệm ngày hội ngộ với Nam Đình.

Trong tình huống thế này, Thịnh Viễn Thời không thể không ra mặt ngăn cản, anh kéo Nam Đình đến cạnh mình, rồi nói với vẻ mặt hờ hững: “Ôm một cái thì được, nhưng đừng có ôm mãi như thế.”

Nam Đình liếc anh một cái vẻ oán trách.

Nhìn hai người thân mật đứng cạnh nhau, Benson như phát hiện ra một bí mật động trời, lại có phần mất hứng mà nói: “Thì ra anh tìm được Tư Đồ lâu rồi, thế mà không nói cho em biết, anh em thế đấy.”

Thịnh Viễn Thời sửa lời: “Tôi không phải anh em với cậu, tôi là thầy cậu, đây là vấn đề vai vế, đừng có lẫn lộn.”

“Cũng thế còn gì, đều là người có quan hệ thân thiết mà.”, Benson nhíu mày, “Chẳng lẽ Trình Tiêu lừa em?”, nói xong, anh ta nhìn về phía Nam Đình, “Tư Đồ, em nói đi, anh nghe em.”

Không đợi Nam Đình lên tiếng, Thịnh Viễn Thời đã giơ thẻ nhân viên của cô cho Benson xem, “Nam Đình, phòng kiểm soát đài quan sát, kiểm soát viên cấp năm.”

Benson cầm tấm thẻ lật qua lật lại, tỏ ra khó hiểu, “Kiểm soát viên? A, anh nhớ ra rồi, chuyến bay đầu tiên của Nam Trình, anh nghe ra giọng nói giống em. Nhưng mà, Tư Đồ này, em đổi tên lúc nào đấy? Chẳng trách sư phụ không tìm được em.”

Đây là lần thứ hai Benson nhắc đến việc Thịnh Viễn Thời tìm cô. Nam Đình nghiêng đầu nhìn anh, cảm xúc dâng lên, như đang muốn hỏi, anh tìm em ư? Tại sao đến giờ anh vẫn không nói anh từng đi tìm em?

Thịnh Viễn Thời lại nói với Benson: “Có cơ hội sẽ kể nguyên nhân cho cậu.”, như là một lời mang hai nghĩa.

Nam Đình nhịn, không hỏi nhiều.

Benson đến để thử đồ ăn, anh ta hỏi Thịnh Viễn Thời: “Em đưa Tư… Nam Đình, Nam Đình, em đưa Nam Đình đi ăn nhé?”, nói xong liền nháy mắt với Nam Đình, “Nghe nói có ngô vừa to vừa ngọt.”

Nhớ lại niềm yêu thích của anh ta với ngô, Nam Đình trêu: “Cả bắp ngô to như thế, không ăn thì hình như không vui rồi.”

Benson cười toe toét, để lộ cả hàm răng đều tăm tắp.

Thấy hai người vẫn hợp cạ như xưa, Thịnh Viễn Thời ý thức được, so với bạn trai là anh đây, rõ ràng tên ngoại quốc kia là “niềm vui mới” của Nam Đình. Được rồi, nể tình họ mới gặp lại, anh vung tay lên, “Đi đi.”

Nhưng Nam Đình không quên anh, “Thế còn anh, không đi cùng bọn em à?”

Benson trả lời thay anh, “Lát nữa giám đốc Hà đến, chắc chắn sẽ bàn chuyện đồ ăn với sư phụ.”, sau đó ghé vào tai Nam Đình, nhỏ giọng báo cáo, “Một cô gái thích sư phụ anh.”

Những cô gái thích Thịnh Viễn Thời quá nhiều, đương nhiên Nam Đình sẽ không ghen linh tinh, cô cười nói: “Em đi đây.”

Thịnh Viễn Thời ngang nhiên xoa má cô một cái rồi mới chịu thả người.

Nam Đình gần như là bị Benson kéo đi, Thịnh Viễn Thời nhìn thấy mà nhíu mày. Có điều, thôi, họ là bạn thân, mà đã lâu không gặp nhau, Thịnh Viễn Thời thuyết phục mình phải rộng lượng một chút. Đúng vậy, đàn ông phải có một tấm lòng bao la. Nhưng sao vẫn có cảm giác khó chịu thế nhỉ?

Chẳng bao lâu sau, Hà Tử Nghiên xuất hiện trong bộ đồ công sở chỉn chu, cô ta cười với Thịnh Viễn Thời, “Hôm nay có hai món là do tôi làm, anh nhất định phải nếm thử đấy.”, giọng điệu vô cùng thân thiết, không gọi anh là “Thịnh tổng” như những lúc xử lý công việc ở công ty.

Tâm tư Thịnh Viễn Thời đều đặt ở chỗ Nam Đình, nên cũng không để ý lắm, cứ thế đi theo Hà Tử Nghiên vào thử đồ ăn.

Hà Tử Nghiên thong thả giới thiệu những món ăn mới, thỉnh thoảng gắp một miếng, sau đó đưa đến bên miệng anh như chỉ vô tình mà thôi.

Thịnh Viễn Thời từ chối ý tốt của cô ta, anh nói: “Để tự tôi.”

Sau hai lần, Hà Tử Nghiên không tiếp tục nữa, lúc phát hiện ra Thịnh Viễn Thời hơi mất tập trung, cô ta nhìn theo tầm mắt anh. Cô gái đi bên cạnh Benson thu hút sự chú ý của cô ta, Hà Tử Nghiên hỏi với vẻ không quá chắc chắn, “Tư Đồ Nam?”

Thịnh Viễn Thời kinh ngạc, “Cô quen cô ấy ư?”

“Là cô ấy thật sao?”, dường như lúc này Hà Tử Nghiên mới chắc chắn, “Tôi còn tưởng mình nhận nhầm người.”

Thế giới này nhỏ thật, Thịnh Viễn Thời cũng không thể ngờ Hà Tử Nghiên quen Nam Đình, đang lúc anh chuẩn bị gọi Nam Đình, thì lại nghe thấy Hà Tử Nghiên nói một câu như cảm khái: “Chắc là cô ấy kết hôn với Tang Chất rồi nhỉ?”