Phía Dưới Cây Tầm Gửi

Chương 38



Trúc đi đâu Chi không rõ, nhưng Chi ngoan ngoãn ngồi ở bệnh viện để Huyền khám và đưa đợt thuốc bổ sung là cả một nỗ lực lớn khiến Huyền cũng bất ngờ.

- Sao? Trúc chịu về à? - Huyền ngồi bên cạnh Chi, đưa cho Chi đơn thuốc và những gì Huyền đã chuẩn bị sẵn cho Chi.

Chi không biết nói gì hơn ngoài mỉm cười và gật đầu một cách ngô nghê. Nhìn biểu hiện của Chi như vậy Huyền cũng không cần câu trả lời rõ ràng từ Chi.

- Nhất cô! Trúc là người rất cứng đầu. Gia đình cậu ấy, cậu ấy chưa từng gặp lại suốt 5 năm.

Huyền vui vẻ kể cho Chi. Nghe tới đó, Chi cũng đã rõ vị trí của mình quan trọng như thế nào rồi, nhưng có lẽ Chi phải tìm cách thuyết phục Trúc, đi đâu cũng không bằng gia đình, sao Trúc có thể ngoảnh mặt đi hơn 5 năm mà không một lần quay lại chứ? Theo như cô biết, tiền viện phí của cô và Dương vẫn do mẹ Trúc chi trả, nếu như không thương yêu Trúc, sao bà ấy còn phải chi tiền một cách vô ích cho người mà Trúc nói Trúc thương yêu?

Cả hai đang ngồi nói chuyện, không khí cũng không đến nỗi tệ, thì Chi nhìn thấy Long. Cậu ta vẫn ôm một cuốn sách dày, Chi nhìn đồng hồ, bây giờ có phải là trưa đâu nhỉ? Sao Long có thể bỏ làm giữa chừng mà sang đây được?

- Cậu đó, cậu thanh niên ngày nào cũng tới thăm Dương, đúng là một chàng trai si tình!

Huyền thầm ngưỡng mộ nhìn Long, bạn trai cô rất khô cứng, không thể ngọt ngào được vì tuổi của họ cũng sang ngưỡng 31 rồi, không thể đùa nghịch giống như độ tuổi của Dương và Long được nữa.

- Dương có chịu gặp cậu ấy không? - Chi hỏi lại. Cô cũng tò mò về mối quan hệ này, nếu tiến triển được cũng khá tốt, vì Long là một chàng trai mà Chi hiểu rõ trong lòng bàn tay. Tuy Long hơi nhút nhát trong việc tán tỉnh một cô gái, và cũng có mấy ai ở thời đại này tán tỉnh người khác bằng việc mua sách, rồi mặt dày tới đây mỗi ngày đâu chứ?

Huyền lắc đầu. Việc quan trọng nhất chưa diễn ra, làm sao có thể khiến Dương mở lời với người khác được.

- Con bé vẫn giữ tính lì lợm như vậy!

Chi khẽ cười buồn. Có lẽ việc được mọi thứ như ý mình mong muốn từ nhỏ tới lớn của Chi cũng là một lý do khiến Dương càng lúc càng thu mình mặc cho Nam và Chi luôn chiều chuộng cô em út này.

- Chỉ khi hai chị em cô cùng nói chuyện, cùng nhau giải tỏa nỗi muộn phiền trong lòng. Lúc đó, Dương mới có thể mở lời cùng người khác mà không mang mặc cảm được! Tôi biết, cô có thể tha thứ cho Dương vì hành động đó, nhưng cô vẫn chưa thực sự tha thứ, nếu không cô không chọn cách ngồi ngoài này và nhìn cậu thanh niên đó tới gặp Dương trong vô vọng...

Huyền vỗ nhẹ vai Chi. Đó là cách mà Huyền thường làm mỗi khi chỉ ra được nhược điểm suy nghĩ của người khác. Có lẽ Chi đã khá hơn, có suy nghĩ hợp tác hơn từ khi Trúc về. Nhưng điều có nghĩa là Chi đang phụ thuộc vào Trúc, và càng khó để đẩy lùi ảo giác hơn trước đó.- Cô cứ thử là tôi xem? Cô có thể tha thứ dễ dàng vậy sao? Còn may, anh ta đã mất rồi. Nếu anh ở trước mặt tôi, một trăm cái tát tôi nghĩ không đủ. Anh ta dám dùng gương mặt tử tế đó và lừa gạt hai chị em tôi!

Chi tức giận nói. Không kể đến, hóa đơn viện phí trên tay đã bị cô vò nát từ lúc nhắc tới Mạnh. Nhưng Huyền không tin vào những gì mà Chi đang nói, có phải Chi đang nói tới việc...cô không nhìn thấy Mạnh nữa không. Chi vừa nói “nếu anh ta ở trước mặt tôi“... không lẽ dạo này Chi không nhìn thấy Mạnh nữa sao?

Huyền không biết nói gì bây giờ, trong đầu cô đang chứa quá nhiều câu hỏi và suy nghĩ.

Có phải phương án chữa bệnh của cô đã sai sót gì không? Suốt thời gian qua, Chi từng nói với cô rằng Chi không nhìn thấy gì nữa. Trong lời nói dối đó, có lẽ có một phần là sự thật, Chi không còn nhìn thấy Mạnh nữa. Nhưng từ đây Huyền mới hiểu được rằng, có lẽ trước khi tai nạn xảy ra, Chi đã có phần nghi ngờ mối quan hệ giữa em gái và chồng. Chi bị sock và quên hết mọi việc, rồi sau đó nhìn thấy ảo giác về chồng mình. Hóa ra, không phải Chi vì yêu anh ta mà nhìn thấy ảo giác. Thứ ảo giác mà Chi nhìn thấy... cũng giống như một tâm nguyện, như một dấu chấm hỏi mà Chi đã vẽ ra trong đầu từ trước đó. Nếu như Huyền nhìn nhận ra hướng chữa bệnh mới, có nên mạo hiểm, nói cho Chi biết rằng bé Đan và bé Linh đã mất do bác sĩ của bệnh viện Thanh Nhân không đủ năng lực không?

- Tôi về trước nhé, nhắn với Dương, tôi luôn sẵn sàng có mặt khi con bé cần tôi. Tạm biệt!

Chi nhìn thấy Trúc gọi điện thoại cho mình, liền cố gắng đi lại. Nhưng đi từ chỗ này tới chỗ Trúc khá xa...xa so với người khuyết tật như Chi.

- Để đó tôi giúp. Trúc không được phép xuất hiện ở đây mà. Cô nhớ chứ?

Huyền đưa tay ra đỡ Chi, trong đầu không khỏi loạn lạc. Nên hay không nên, câu hỏi đơn giản nhưng lại mang tính quyết định khá lớn trong việc chữa trị cho Chi.

Trúc đưa Chi về tới nhà, giúp đỡ Chi thay đồ, sau đó cùng Chi chuẩn bị bữa tối. Với Chi, đây như thể một kì nghỉ xuân thực sự. Thời tiết ấm áp, thỉnh thoảng có những cơn mưa se lạnh... Chi không muốn làm rõ vấn đề Trúc đã đi đâu, mặc cho tâm cô đang tò mò liệu Trúc đi có việc gì, nhưng cô thấy Trúc giữ đúng lời, đúng 2h là tới đón cô về, cô không mặc cả, đòi hỏi gì thêm.

Trong khi Chi đang tắm rửa, Trúc nhận điện thoại từ Huyền.

“Trúc, Huyền nghĩ có cách chữa bệnh nhanh hơn là chờ đợi!”

Huyền muốn mọi việc phải bàn bạc với Trúc một cách chu đáo.

“Được, nói đi!”, Trúc nói hơi nhỏ giọng, đi tránh ra phòng khách.

“Thật mạo hiểm nhưng Huyền vẫn phải nói với Trúc. Trúc có đủ can đảm nói cho cô ấy việc hai đứa trẻ ra đi vì sao không?”

“Trúc có thể. Nhưng vì sao?”, Trúc nghe được việc sẽ chữa bệnh cho Chi nhanh hơn đã thấy vui và tò mò rồi. “Chi không còn nhìn thấy Mạnh nữa. Vô thức cô ấy nói chứ mình không hỏi! Theo mình đoán thì khi biết được chuyện Mạnh và Dương, tự Chi xóa anh ta ra khỏi suy nghĩ... giống như một câu hỏi mà trước khi cố gắng xóa đi chuyện này Chi chưa được một câu trả lời thích đáng!”

“Mình hiểu Huyền đang nói gì. Nhưng Huyền kiểm chứng chưa? Huyền biết, nếu Trúc nói ra điều đó, có thể cả hai sẽ không thể gặp nhau nữa.”

Trúc nhắc cho Huyền nhớ.

“Mình nói đây là sự mạo hiểm, tùy vào Trúc thôi!”, Huyền nói rồi sau đó chào tạm biệt và cúp máy. Tiếng nước trong nhà tắm vẫn đang vang lên, Trúc đặt điện thoại xuống chiếc ghế sofa, để chế độ tắt nguồn. Trúc muốn đêm nay đừng ai làm phiền cả hai người họ.

Trúc đi vào phòng, vô cùng vô tư mở cánh cửa nhà tắm ra...

- Ơ kìa... Trúc!

Chi hét toáng lên, sau đó nhanh tay lấy khăn tắm che người lại. Dù có thể đã ngủ chung giường, nhưng cơ thể thì chưa bao giờ cả hai được chiêm ngưỡng của nhau.

- Nhìn từ góc này...em lép thật đó!

Trúc đứng dựa người vào tường, hai tay khoanh lại, vẫn cứ nhìn từ đầu tới chân Chi, sau đó buông lời trêu ghẹo.

Chi không biết có phải do cô tắm nước nóng không nhưng hiện tại cơ thể cô rất nóng, không dám nhìn trực diện vào gương nữa vì cô biết mặt cô đang đỏ ửng.

- Lép thì sao? Phải rồi, Trúc ở bên Canada, ngắm nhiều cô em ngực bự, mông to, eo nhỏ, theo cái xu hướng trời ơi gì đó... đúng không?

Tuy đỏ mặt, tuy ngượng ngùng khi đột nhiên cơ thể bị Trúc nhìn, nhưng Chi vẫn không thể giấu được sự tức tối. Cơ thể cô thế này, từng sinh hai đứa con là quá đẹp rồi. Thế này mà Trúc dám chê là lép ư?

- Đương nhiên, họ nóng bỏng lắm!

Trúc vẫn tiếp tục trêu ghẹo, không thèm để tâm Chi có tức giận hay thẹn thùng.

- Đáng ghét... đóng cửa lại. Đồ biến thái!

Chi tức giận quay lưng vào trong tường. Cô tắm rửa đã xong đâu, có muốn sử dụng nhà vệ sinh thì “Làm ơn, đi ra ngoài dùm!“. Thế nhưng kẻ mặt dày kia vẫn đứng thừng thững ở đó, không nhúc nhích nửa bước.

- Mông em cũng chẳng nở nang gì... lại còn hơi thô nữa... Trúc không biết sao lại chọn em nữa...

Trúc đang nghĩ ngợi điều gì đó sâu xa... không hẳn chỉ dừng lại ở việc trêu ghẹo Chi nữa.

- Này, đừng có mà quá đáng nhé!

Chi cầm một chậu nước nhỏ, đó là chậu pha nước ngâm bên chân bị đau của Chi, Chi múc đầy nước, và hắt thẳng vào người Trúc. Đúng nguyện vọng rồi!

Trúc đang mong đợi điều này mà...

- Người Trúc ướt mất rồi. Sao lại có một nhà tắm nhỉ? Thiết kế ở đây hơi buồn cười.

Trúc vừa nói vừa thỏa mãn, rồi tiện tay cởi đồ của mình.

- Đừng...nói dối. Bên kia đang còn có nhà tắm...

Chi giật mình, cô chưa bao giờ đối diện với trường hợp này.

- Thật em muốn Trúc sang bên kia tắm hả? Không muốn tắm chung hả?

Trúc hiện tại vô cùng đểu giả, Trúc sắp đặt chuyện này trước và may mắn là mọi việc diễn ra đúng với cái ý đồ đen tối đó. Trúc giả bộ chậm dãi mặc lại chiếc áo mình vừa ném xuống sàn, tính rời đi thật, nhưng Chi lại níu tay Trúc lại...

Chi không biết cô đang có suy nghĩ gì nữa. Cách đây vài phút, cô mới định đuổi Trúc đi sang phòng khác, nhưng khi Trúc đi thật, cô không biết thứ gì đang sai khiến tay cô giữ Trúc lại nữa.

- Cũng... được...!

Chi đáp củn lủn. Chẳng biết cho câu hỏi nào của Trúc nữa.

- Cũng được cái gì? Trúc không hiểu? - Con người Trúc càng lúc càng quá đáng. Dồn con người ta vào chân tường rồi, nhưng vẫn cố diện cái vẻ vô tội ấy!

- Em nói là tắm chung cũng được! - Chi đột nhiên nóng giận, nói to hơn bình thường. Tại sao cái thứ xấu hổ đó, lại bắt cô nói ra chứ? Lý do gì mà quá đáng vậy hả? Muốn tắm chung thì nói ngay từ đầu, hoặc... nói trước để chuẩn bị tâm lý. Đằng này vô tư xông vào, lại còn bắt ép người khác...

Trúc mỉm cười tự mãn, hôn nhẹ lên trán Chi một cái. Cô ngốc này đang xấu hổ đây mà. Dù gì họ cũng đã trưởng thành, đối diện với việc này là bình thường.

- Em thực sự không nóng bỏng hả? Em...không đẹp như tiêu chuẩn của Trúc sao?

Chi yếu đuối nói trong lòng Trúc, cả thân người cô mềm nhũn.

- Không... em còn đẹp hơn.

Trúc nhẹ nhàng nói, từ từ cởi chiếc khăn Chi dùng che thân ra

Một đêm triền miên...

...

Chi mở mắt trước. Cô tỉnh dậy trước Trúc, và mắt cô trợn to nhìn xung quanh. Sau đó, hai má lại đỏ ửng lên với những gì xảy ra trong đêm qua. Với cô, đó không phải là lần đầu tiên cao giá của một người phụ nữ, nhưng nó lại là lần đầu tiên với một người cô yêu thương. Chi cử động nhẹ nhất có thể, thu mình lại như một con tôm bé, rồi nằm gọn trong vòng tay yêu thương của Trúc. Quá lâu rồi cô không tiếp xúc với những chuyện như thế này. Cảm giác không lạ lùng bỡ ngỡ, nhưng lại là thứ cảm xúc thật khó quên. - Em dậy rồi sao? - Trúc cảm nhận được Chi đã tỉnh giấc. Đúng hơn là Chi cự quậy rồi Trúc tỉnh theo sau. Vừa ngáo ngủ, Trúc vừa ôm và kéo Chi sát về lòng mình.

- Em đánh thức Trúc sao? - Chi nhỏ giọng nói.

- Không... nằm thêm một lúc nữa đi! - Trúc cảm giác mình bị lười biếng.

Ở bên Canada, Trúc thường phải thức dậy sớm vì Trúc mới mở một quán ăn nhỏ cho sinh viên, học sinh bên đấy. Đa số khách hàng là người Việt, học sinh Việt du học, vậy nên họ vẫn giữ thói quen ăn những món ăn vặt của người Việt từ sáng sớm. Về đây được vài hôm, liền ăn ngủ vô tội vạ. Trúc cũng không biết về đó có thể sửa lại giờ giấc hay không. Cả hai nằm lì trên giường rất lâu, sau đó mới chịu tắm rửa, thay đồ, và ăn sáng!

- Em muốn Trúc ở đây bao lâu vậy? - Trúc hỏi lại Chi. Huyền nói Trúc nên thử mạo hiểm. Đúng... Trúc cũng muốn thử.

Hơn nữa, lỗi lầm của bệnh viện Thanh Nhân, một sớm một chiều Chi cũng sẽ biết. Theo như Huyền khuyên người có bằng chứng nên nói cho Chi, để xem Chi còn ảo giác hay không. Thế nhưng người có bằng chứng duy nhất ở đây lại là Trúc.

- Trúc nói thế là sao? - Chi không hiểu. Vừa mới đêm qua còn ngọt ngào với nhau, tới bây giờ Trúc lại nói kiểu khác là như thế nào?

- Trúc cho em lựa chọn, và em chọn cái gì thì em biết mà. Em muốn... Trúc ở đây bao lâu? - Trúc nhắc lại lần trước Chi và Trúc đã từng giao kèo và Chi dọa nạt Trúc. Tuy Chi không thích, nhưng cô đã chọn, và cô phải chịu.

- Ở bên em... mãi mãi!

Chi làm ngơ đi, cô tiếp tục bữa sáng của mình. Cô thấy Trúc đi đâu đó, trong lòng không khỏi lo âu Trúc đang nghĩ cách gì để rời xa mình. Thực sự không thích cảm giác này chút nào. Trúc quay lại bàn ăn với một phong bì hồ sơ, và Trúc đẩy về phía Chi.

- Gì đây? - Chi không rõ hành động của Trúc. Biết đâu trong đó là thứ mà cô không thích xem, liền dơ lên hỏi lại cho chắc chắn.

- Nguyên nhân vì sao bé Linh và bé Đan qua đời... Trúc đã ghi rõ lại vì em không thể đọc những số liệu của bệnh viện.

Trúc nói xong liền cắm mặt vào đồ ăn sáng của mình, cố gắng ăn lâu nhất có thể, và không giám nhìn trực diện với Chi.

Chi nghe được hai từ Linh và Đan, cô bị thu hút sự tò mò về tập hồ sơ này. Cô từ từ rút ra biên bản phẫu thuật của Linh và Đan. Biểu đồ nhịp tim của hai bé hiện ra trước mắt cô, biểu đồ của bé Linh, cô nhớ bé Linh ngồi ngoài, trong này ghi bé Linh bị nặng hơn, nên bé Linh được phẫu thuật sớm hơn chị gái mình tầm 5 phút. Nhưng biểu đồ nhịp tim cho thấy, Linh và Đan, mất cùng một thời điểm.

Bên dưới có dòng chữ của Trúc, cô có thể nhận ra đây là chữ của Trúc mà. Trúc ghi “Giai đoạn tiêm Mg phòng chống co giật, tiêm quá mức độ cho phép, phản ứng với cơ thể và tử vong ngay lập tức!“. Chi đọc tới đây, cô không hiểu, cô không tin vào những gì mình đang đọc nữa.

- Trúc... nói em nghe đi, Trúc đưa em thứ gì thế này?

Chi không tin nổi những gì mình đang nhìn, những gì mình đang cầm trên tay. Thế này có khác gì một vụ lừa đảo. Bệnh viện lừa đảo bệnh nhân.

- Chính vì vậy Trúc mới nhờ bác sĩ từ bệnh viện khác tới chữa bệnh cho em và Dương. Bệnh viện nhà Trúc có lỗi với em và hai đứa nhỏ!

Trúc không thể ăn được nữa. Tay nhanh chóng thu dọn đồ ăn, rồi bỏ vào bồn rửa, trong khi Chi thì không thể tiếp nhận những gì mình vừa được nghe.

- Không. Trúc đang tạo lý do để tránh em đúng không? Làm gì có chuyện như thế này...

Chi hoang mang lo sợ, cô không biết nên nói như thế nào.

- Báo chí nói hai đứa nhỏ chết cùng ba trên ô tô cũng là do gia đình Trúc thao túng... Trúc xin lỗi!

Trúc đứng trước mặt Chi, chân vô thức mà khụy xuống, nói đúng hơn, đứng trước mặt Chi, Trúc không còn can đảm nữa. Để chuẩn bị cho thời điểm này, trước khi vào nhà tắm trêu ghẹo Chi, Trúc đã phải liều mình đưa ra quyết định. Ở bên ngoài nhà, đã có người đợi sẵn để đưa Chi đi nhập viện một lần nữa, đó là nhân viên của nhà Chi và Hoài Nam. 

- Đứng lên đi. Em tin là Trúc đang nói đùa. Đừng tìm lý do làm em tổn thương nữa. Trúc cứ như thể quăng cho em một viên kẹo ngọt, rồi liền bắt em uống nước thuốc đắng vậy? Sao Trúc suốt ngày chọn cách làm này với em?

Chi hét toáng lên, cô không chịu chấp nhận, suy nghĩ của cô hoang mang vô cùng. Đột nhiên có người từ ngoài đi vào, đó là Hoài Nam. Không lẽ, họ đã lên kế hoạch từ trước với cô ư? Không, Hoài Nam là một người không biết nói dối em gái của mình.

- Anh, anh xem, Trúc đang nói đùa phải không?

Chi tự nhiên bật cười, cô không biết cô đang cười đau đớn, hay là cười vì mình bất hạnh nữa. Hoài Nam không trả lời, chỉ biết đứng nhìn cảnh tượng đau thương ấy. Em gái của anh, con bé đang cười vì không biết bản thân mình đáng thương tới cỡ nào.

- Bên trong xe, Trúc đã dặn người mua rồi. Có hai chiếc váy mới... khi nào em gặp Linh và Đan... nhớ thay cho hai đứa! Nhé? Có cơ hội, Trúc sẽ gặp lại em!

Trúc dần dần đứng xa Chi, rồi để nhân viên và các hộ lý ở bệnh viện tìm cách thuyết phục và đưa Chi trở lại bệnh viện.

- Có cơ hội? Là khi nào?

Chi nói xong, chưa kịp nghe Trúc trả lời thì bị hộ lý đưa đi mất. Ở bên trong này, Trúc nghe đang tiếng gào thét thảm thiết ở ngoài kia. Thế rồi Trúc cũng khóc, trông Trúc như đang gục ngã.

- Cố lên, em đừng quá áp lực. Anh xem em như người nhà, khi nào về thăm Hà Nội, hãy gọi điện cho anh, cafe hay bia anh nhận hết!

Hoài Nam đưa cho Trúc visa nhập được đại sứ quán Canada xác nhận, Trúc không mang quốc tịch Việt Nam nữa!