“Em có thể mở cửa được không?”, Trúc đã đứng ở sảnh khách sạn. Thế nhưng Trúc không rõ Chi ở phòng nào, cũng không thể biết được chính xác tầng mà Chi đang ở vì nhân viên không chia sẻ thông tin này.
“Trúc về đi, hiện tại em chưa muốn gặp ai!“. Chi làm biếng trong phòng của mình, chân cô đang đau quá rồi, không nghĩ được nhiều đâu.
“Xa những 20 cây lận, em nghĩ Trúc đến đây rồi chịu từ bỏ như thế à? Làm ơn... em xác nhận để họ đưa Trúc lên đi?“. Trúc thật đáng thương...và hơi thảm hại một chút. Đến thăm không phải lúc nên bị người ta xua đuổi, tới độ phải xin để được thăm.
“Nhưng em nói là em... không thích gặp Trúc bây giờ thì Trúc tính đứng đó mãi à?”, Chi ương bướng nói lại. Chẳng là cô có đọc một bài đăng trên mạng xã hội. Họ nói con gái đáng được nói những lời giận dỗi, nhưng cô nghĩ Trúc cũng là con gái, vậy nên không thể nói khi dễ mà hay. Thay vì nói giọng khi dễ, cô sẽ dùng chiêu trò tránh mặt cho biết thế nào là Nguyễn Thùy Chi.
Cô đang hào hứng nói, tưởng Trúc sẽ tiếp tục nài nỉ cầu xin, thế nhưng “phụp“. Trúc tắt luôn điện thoại và không hề gọi lại. Chi giờ có thể hiểu được cái cảm giác cô từng có cách đây không lâu. Khi mà cô cãi nhau với Trúc, Trúc cũng khiến cô bị tổn thương lòng tự trọng một cách nặng nề như thế này. Cô không biết Trúc nghe ai mà biết cô đã có mặt ở đây, cũng có thể là Dương lên kế hoạch. Con bé này thật khéo sắp xếp để làm khó cả hai.
Trong phút chốc, Chi lại suy nghĩ tiêu cực, không biết có phải Trúc vì bất đắc dĩ mà phải tới, sau đó Chi không đồng ý là đúng ý Trúc, Trúc liền bỏ về không thèm suy nghĩ gì? Chi cứ mải suy nghĩ quá nhiều, vì cái chân đau nhức nữa, cô ngủ luôn lúc nào cũng không hay.
Chi không biết mình đã chợp mắt được bao lâu, nhưng thực tế cô đã ngủ cả quãng đường bay trên bầu trời, về tới khách sạn cô cũng ngủ thêm được hai giờ nữa. Cô đang ngủ thì tiếng chuông phòng vang lên. Chi lờ mờ mở mắt, sau đó tìm kiếm chiếc nạng lưu động của mình được ghép nhỏ lại trong vali và đi ra cửa. Chi nhìn qua ống nhòm, là nhân viên tiếp tân của khách sạn.
- Có vấn đề gì vậy? - Chi mở cửa ra và hỏi.
- Có một vị khách đã đợi cô hơn hai giờ ở dưới sảnh, chúng tôi không biết nên làm gì với vị khách này, vì người đó nói muốn tìm cô! - Nhân viên tiếp tân đang nói tới một người đã đợi Chi.
- Người đó đợi lâu rồi sao? Cô có thể chỉ người đó lên phòng này được không? - Chi biết đó là ai.
Nhân viên tiếp tân hiểu ý, liền gật đầu đi trở xuống. Họ làm vậy cũng đúng vì thông tin của khách luôn được bảo mật. Chỉ một lát sau, Trúc liền hiện trước mắt Chi. Hình ảnh của một người sau hơn một năm không được gặp, nó khác biệt lạ thường vô cùng. Trúc có phần đã gầy hơn, cái quầng thâm đáng ghét kia có lẽ đã kéo dài đến mũi Trúc rồi. Trúc gặp Chi, gương mặt không biểu hiện gì hết. Gắng gượng đóng giả như mình đang mạnh mẽ rồi cũng có lúc sẽ làm Trúc kiệt sức ngay lập tức thôi.
- Vào đi...
Chi mở cửa từ lúc tiếp tân lên hỏi, và đứng ở đó đợi cho tới khi Trúc lên. Trúc nghe thấy giọng của Chi có vẻ ngượng ngùng, Chi còn cúi mặt và tránh ánh mắt của Trúc nữa. Trúc đi vào theo lời nói, rồi ngồi lên ghế sofa trong phòng của Chi. Khách sạn hạng sang này có vẻ được...- Trúc sao mà biết em sang đây? - Chi nằm phịch ra giường.
- Dương nhắn tin, nói rằng khí hậu thay đổi nên em thường bị đau chân. Và đúng thật!
Trúc nhìn xuống bàn chân đang sưng tấy của Chi là đủ hiểu.
- Con bé khéo vẽ chuyện, càng làm em trông có vẻ thảm hại trước mặt Trúc! - Chi lấy chăn che đi cái chân của mình, cô biết Trúc đang nhìn tới chỗ này, cô muốn che giấu sự thảm hại của mình đi.
- Không phải ngượng, Trúc có trêu gì cái chân đó đâu!
Trúc thẳng thắn nói. Sau đó lấy từ trong túi ra một gói thuốc mà Trúc đã mất công tới bệnh viện bên này để hỏi và mua. Họ nói dù có mang thuốc theo, nhưng không hiểu rõ về khí hậu thay đổi như thế nào thì cũng không thể ăn thua, thế là Trúc liền nói về bệnh tình của Chi, để họ có thể đưa thuốc đúng loại hơn.
- Trúc mua gì đây? Với cả, Trúc mang tới cho em, với danh phận gì? - Chi không thuộc tuýp người giấu kỹ suy nghĩ của mình khi tâm trạng không ổn định. Giống như lần trước, cô chỉ nghe đoạn radio ấy, nghĩ ngợi nhiều về cuộc sống không vui vẻ dù cho có gặp ảo giác và tin tưởng ở ảo giác, cô đã thấy mình yêu Trúc từ khi nào không hay, và không thèm ngượng ngùng, cô đã bày tỏ cảm giác yêu đương đó ngay lập tức. Giờ cũng vậy, cô muốn hỏi rõ Trúc, rốt cục tới đây vì sao? Chẳng phải người đòi lạnh nhạt là Trúc, rồi giờ lại làm cái việc như thế này có ý nghĩa gì?
Trúc nghe câu hỏi, nhưng cũng không thể trả lời Chi. Trúc tự mình đứng lên, rời khỏi vị trí trước con mắt đầy sự hy vọng của Chi. Trúc đi về phía nhà tắm, Trúc lấy chiếc chậu dùng để đặt quần áo bẩn của khách và cho nước ấm vào đó. Trúc mang về phía giường ngủ của Chi.
- Em đưa chân đây, Trúc rửa chân rồi sẽ giúp em bôi thuốc. Nhớ kỹ nhé, sau đó tự mình bôi.
Chi vẫn chờ đợi câu trả lời từ Trúc, thế nhưng Trúc lại nhẹ nhàng cầm lấy chân cô đem ra rửa thật kỹ càng, là rửa chân cho cô bằng nước ấm, sau đó bắt đầu bôi thuốc lên chân cô và xoa bóp. Động tác của Trúc không tỏ vẻ chuyên nghiệp tẹo nào, không giống như cách Trúc đã từng nhanh nhẹn một thao tác là đưa được Chi lên vai giống ngày trước nữa.
- Sao lại thiếu kỹ thuật tới cỡ này rồi? - Chi tò mò hỏi.
- Không phải thiếu kỹ thuật, mà nếu làm đúng kỹ thuật thì em sẽ đau!
Trúc không thèm nhìn Chi, cứ như vậy mà nói. Đối với Chi, thì đây có được gọi là có chút ấm lòng rồi không? Chi không nói gì nữa, cứ để yên cho Trúc làm như vậy, rồi ngồi cười tủm tỉm một mình nhìn hành động nhẹ nhàng của người đối diện.
- Đi đâu nữa vậy? - Chi vội hỏi khi thấy Trúc đứng lên và quay người đi.
- Chắc là về, Trúc xong việc rồi mà! - Trúc nhún vai nói. Thực sự, nếu ở đây thêm một phút giây nào nữa, Trúc không kiềm được lòng mình mất. Nghe nói Chi một thân một mình với cái chân đó, vất vả đi từ Toronto tới đây, sân bay rộng như vậy, chuyển chuyến cũng là cả một vấn đề, Trúc đã lo lắng lắm rồi.
- Trúc dễ quăng em đi thế? Trúc xem em là vật để Trúc thích là Trúc tới, Trúc thích là Trúc rời à? Nếu không có tình cảm, ngay từ đầu đừng ngọt ngào tha thiết như thế, trông Trúc, giống như một kẻ giả tạo vậy! - Chi nổi nóng không kiềm được cơn tức giận, liền quát mắng Trúc không thương tiếc.Cơn giận này, cô nuốt không nổi. Đây là phải lần đầu cô bị đưa cho mật ngọn gặm nhấm, sau đó thì cắn phải kẹo đắng đâu. Cái kiểu cách của Trúc, thật dễ khiến cô bực mình. Trước đây cô có thể nhịn, nhưng khi cô đã mặt dày cỡ này, mặt dày thêm chút nữa làm loạn lên cũng không phí.
- Sao em phải nổi nóng tới cỡ đó. Nếu không vừa ý cái gì, thì nhẹ nhàng mà nói. Sao cứ thích cáu gắt lên?
Trúc cũng giật mình. Đây cũng là lần đâu tiên Trúc nghe thấy tông giọng cao vút này của Chi, không nghĩ được có ngày Chi sẽ quát mắng mình như thế này.
- Cũng phải thôi. Ai là người khiến em phải nổi nóng. Trúc nghĩ em thích đi nửa vòng thế giới với cái chân chết tiệt này sao? Được rồi, xong việc rồi thì có thể về, cầm theo đống của nợ này nữa. Tôi tuyên bố đấy, tôi không cần Trúc, tôi mặt dày như thế này với gia đình Trúc, với bạn bè trong công ty là quá đủ rồi. Làm ơn đi, chính tôi cũng thấy thất vọng về Trúc. Đi về đi!
Chi cầm túi thuốc mà Trúc đưa, một tay ném thẳng về phía Trúc. Nói xong lời, cô cũng chùm chăn lên che khuất người mình. Cô còn tưởng Trúc cần cô, khi nghe cô nói sẽ đi xem mắt còn ghen tuông, khiến cô vui mừng. Nhưng thái độ này, cô không chấp nhận được. Ngay ngày đầu tiên, cô đã muốn bắt chuyến bay gần nhất để có thể về Việt Nam. Cô yêu Trúc, nhưng cô không cần sự sỉ nhục như thế này! Có lẽ cô có thể chấp nhận sự cô đơn được rồi.
Nghĩ tới đó, cô không biết sao nước mắt mình có thể rơi, cũng may là đã có chiếc chăn này che lấp. Cô chờ đợi tiếng đóng cửa, để cô vùng khỏi chăn và khóc thật to. To tới cỡ trái tim cô chấp nhận được sự thật đắng cay này. Trúc... có thể là đã yêu người khác, hoặc nghĩ đơn giản hơn, có thể không còn cần cô mà lại muốn đem cô ra trêu đùa.
Cô đếm từng giây một, cô chờ đợi mãi không thấy cánh cửa kia chịu đóng, hoặc cũng có thể, Trúc đã bỏ đi mà không thèm quay lưng lại. Cô suy nghĩ một hồi, vẫn nghĩ đợi thêm một lát cũng không thiệt thời gian, nhút nhát kéo chăn ra, cô không nghĩ Trúc vẫn đang đứng ở đây.
Đúng thật, Trúc vẫn đang đứng đấy, chân chân nhìn gói thuốc không chớp mắt. Cô cứng họng, không thể nói gì hơn. Đã đuổi rồi còn không chịu đi sao? Trúc thì cảm nhận được Chi đang ngó đầu ra nhìn mình sau một hồi lâu chui rúc trong chăn.
- Em nghĩ Trúc muốn làm thế với em à? Sau những gì gia đình Trúc làm em nghĩ Trúc không có lòng tự trọng sao?
Trúc không to tiếng, chỉ nói nhỏ nhẹ nhất. Trúc thì khác, Trúc nghĩ Chi có quyền mắng mình.
- Ba Trúc đã tới tận nhà em, cầu xin gia đình em vì mối quan hệ này. Nhưng Trúc có biết ba Trúc rất thương Trúc không? Người cha người mẹ nào cũng cần có thời gian để tiếp nhận sự thật, nhưng Trúc không cho và Trúc tìm cách bỏ chạy. Và giờ chuyện của em, Trúc không thèm gọi về nhà để nghe sự tình, và vẫn là bỏ chạy. Đồ hèn hạ.
Chi không tiếc lời mà nói, cô nghĩ cần nói cho Trúc sáng mắt ra thôi, nói cho dù Trúc tổn thương cũng phải chập nhận nghe.
Nhưng Chi thấy Trúc khóc. Trúc không nấc, không sụt sịt cánh mũi, chỉ đơn giản là nước mắt tự rơi thôi. Nghe Chi nói xong... Trúc chỉ có thể gật đầu vài cái tiếp nhận, rồi bỏ chạy.
- Trúc, đừng đi... Trúc... nghe em nói đã... Ahhhh!
Chi thấy Trúc bỏ đi, liền vội vàng nhảy xuống giường để đi theo giải thích rằng cô không có ý lăng mạ Trúc, cô chỉ có ý nói cho Trúc rõ ràng hơn về những chuyện ở quá khứ đã được giải quyết qua, để Trúc thôi việc hành hạ bản thân mình. Trúc vẫn bỏ chạy như cũ. Nhưng cũng chính cái chân chết tiệt này khiến cô không thể đuổi kịp cái sự sợ hãi của Trúc. Cô đã biết, Trúc không dám đối mặt với sự thật, dù cho nó có là gì đi chăng nữa. Trúc đã cật lực giúp cô khỏi bệnh. Đã đến lúc cô cũng phải giúp lại...