Lúc Lục Thanh Trạch đi qua, ngoài miệng Vưu Niệm còn đang nói không ngừng nghỉ: “Anh cẩn thận như vậy, sao không đi uống tinh dầu của hãng Alps luôn đi? Có cần mang chè Thiên Sơn Tuyết Liên đến cho anh luôn không. Còn bít tết làm chín tám phần nữa, dù tôi muốn chín mười phần thì nhà hàng cũng phải làm! Khách hàng là thượng đế, anh chưa nghe bao giờ sao? Tôi muốn rán, chiên hay xào hay thế nào thì cứ làm như vậy. Anh muốn sạch sẽ tươi mới thế nào? Mỗi ngày đều phải lấy sữa bò vừa mới vắt xong từ trang trại hay sao? Hay là anh lên thảo nguyên sống luôn đi, ngày ngày ăn cỏ uống sữa, vừa nguyên chất lại tự nhiên…”
Giọng nói của cô không lớn không nhỏ, những người xung quanh cô nghe được đều không kìm được mà khẽ cười. Mà người đàn ông đối diện cô thì vô cùng xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng.
Tiết Nhu ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt sùng bái nhìn cô, trong đôi mắt to tròn kia đầy sao.
“—— Niệm Niệm.” Lục Thanh Trạch gọi một tiếng.
Giọng nói của Vưu Niệm đột nhiên dừng lại, xoay người, không thể tin được mà nhìn anh: “Không phải anh đang đi công tác sao?”
Lục Thanh Trạch “Ừm” một tiếng, “Anh về sớm. Đang ăn tối với khách hàng.”
Vưu Niệm “À” một tiếng, nhất thời không biết nói gì.
“Vậy, em đang làm gì ở đây?” Khóe môi Lục Thanh Trạch khẽ cong, ánh mắt đảo qua quần áo và khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ của cô.
“Em——” Vưu Niệm và Tiết Nhu liếc nhau một cái.
Tiết Nhu lập tức hiểu ý, nhanh chóng nói: “Lục thần, anh đừng để ý. Cậu ấy đang xem mắt ——”
“Xem mắt?” Âm cuối của Lục Thanh Trạch vang lên, ý tứ chất vấn rất nồng đậm.
“A, không! Không phải! Là đi xem mắt với tôi!” Tiết Nhu thiếu chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi của mình, thiếu chút nữa giơ tay thề, “Thật đấy! Tôi bảo đảm với anh!”
Lục Thanh Trạch cười khẽ một tiếng, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi, lịch sự gật đầu: “Xin lỗi, cô gái của tôi tính tình tương đối thẳng thắn, đắc tội rồi. Bữa ăn này tôi sẽ trả, nếu anh có bất cứ điều gì có thể đi trước …”
Vưu Niệm ngẩn ra, từ khi nào cô đã trở thành bạn gái anh vậy?
Trái tim mơ hồ, như vô số bong bóng chua ngọt ngọt “lụp bụp” xông lên.
Tiết Nhu hưng phấn kéo góc áo Vưu Niệm, thì thầm kề tai co: “Hai người lại ở bên nhau rồi à? Lục Thần đẹp trai quá!”
Vưu Niệm nhẹ nhàng lắc đầu không nói gì.
Người đàn ông tinh anh từng du học Pháp miệng đầy nghi thức giáo dưỡng lúc này cũng không để ý đến thể diện, “bụp” thoáng cái đã đứng dậy, ghế dựa trên mặt đất phát ra một tiếng “rắc rắc”.
Anh ta cũng không thèm nhìn mấy người ở đây, trực tiếp đi về phía cửa.
“Còn ăn sao?” Lục Thanh Trạch quay đầu hỏi hai người.
“Ăn chứ, tại sao lại không ăn?” Vưu Niệm ấn Tiết Nhu xuống, hung dữ ra lệnh: “Ăn!”
Tiết Nhu đặt mông ngồi xuống vị trí, nhìn bàn thức ăn đầy ụ, khóc không ra nước mắt.
Ăn thì ăn, nhưng cũng không cần thô lỗ như thế chứ.
Lục Thanh Trạch bị động tác của Vưu Niệm chọc cho bật cười, “Hai người cứ ăn, chờ anh một chút, lát sẽ đưa hai người trở về.”
“Không cần đưa tôi về đâu, Lục Thần, tôi lái xe tới đây. Anh đưa Niệm Niệm về là được rồi.” Tiết Nhu run rẩy giơ một bàn tay nhỏ bé lên, nhu nhược tỏ vẻ mình không xứng đáng làm bóng đèn.
Lục Thanh Trạch đồng ý, giơ tay phải lên, tay áo màu trắng gọn gàng phẳng phiu, từng đốt ngón tay rõ ràng vuốt ve tai Vưu Niệm, dặn dò một tiếng: “Đừng chạy linh tinh.”
Một dòng điện yếu ớt chạy qua tai Vưu Niệm. Cô ngoan ngoãn đồng ý.
Lục Thanh Trạch xoay người nhấc chân rời đi, trở về chỗ ngồi của mình.
Áo sơ mi cùng quần tây vừa vặn làm cho dáng người vai rộng eo hẹp của anh lộ ra rõ ràng, trong khi bước đi, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong cơ bắp gọn gàng trên lưng anh.
“Cùng là âu phục, chênh lệch sao lại lớn như vậy?” Tiết Nhu nhìn bóng lưng Lục Thanh Trạch trong chốc lát, nhỏ giọng cảm thán.
Thật là cảnh đẹp ý vui!
Không đợi Tiết Nhu thưởng thức thêm, một bàn tay trắng nõn nhẵn nhụi đã phủ lên má trái của cô, sau đó dùng sức xoay mặt cô về một hướng khác.
Giọng nói bất mãn của Vưu Niệm đồng thời vang lên: “Không được nhìn! Mau ăn đi!”
Tiết Nhu vì hành động ấu trĩ này mà cười ra tiếng, khẽ mắng: “Niệm Niệm, cậu thật là nhỏ nhen.”
Trong nhóm WeChat, Hạ Anh đang hỏi các cô chuyện xem mắt sao rồi.
Tiết Nhu kể lại tình tiết từ đầu đến cuối một lần.
Lúc gọi bít tết cô chỉ là nhất thời thuận miệng, nói làm chín tám phần theo thói quen, lập tức bị người đàn ông được nhận xét là tinh anh kia vô tình chế nhạo. Anh ta cao cao tại thượng mà phổ cập kiến thức khoa học,”độ chín của bò bít tết chỉ có thể là con số lẻ”.
Ngoài ra, lúc ở trong phòng ăn, anh ta vẫn không ngừng thể hiện trình độ trong việc ăn mặc của mình, chỉ thiếu mỗi nước viết lên trên khuôn mặt của mình mấy chữ “Tôi là một người đàn ông có phẩm vị” thật lớn.
Vưu Niệm bình thường không quen nhìn kiểu đàn ông thích làm ra vẻ, cuối cùng không thể nhịn được nữa mới đứng lên mắng cho anh ta một trận.
Không ngờ lại trùng hợp gặp được Lục Thanh Trạch ở đây.
Vưu Niệm đang lau miêng, động tác hơi dừng một chút, “Chưa.”
Tiết Nhu cười đến không có ý tốt, nâng má vẻ mặt ước mơ: “Thế cũng là nhanh rồi. Vừa rồi ánh mắt Lục Thần nhìn cậu, rõ ràng cũng giống như lúc còn học đại học! Ngọt đến nỗi ruột gan tớ cũng run rẩy.”
Vưu Niệm sửng sốt, đặt khăn ăn xuống, mím môi: “Bây giờ như vậy cũng rất tốt…”
Tái hợp… Cô chưa bao giờ nghĩ về nó. Khoảng thời gian năm năm xa cách, muốn quay lại một lần nữa cũng không đơn giản như vậy…
*
Buổi tối, Lục Thanh Trạch đương nhiên là ở nhà Vưu Niệm.
Tiểu biệt thắng tân hôn.
Ngày hôm sau, lúc Vưu Niệm rời giường đã là giữa trưa, Lục Thanh Trạch đã sớm rời đi.
Cô mở tủ quần áo ra, bộ đồ ngủ của Lục Thanh Trạch treo bên cạnh quần áo của cô. Khi đánh răng, trên bệ rửa cũng đặt đồ vệ sinh cá nhân của anh. Ngay cả trong tủ gương, cũng có mấy chiếc dao cạo râu của đàn ông…
Vưu Niệm có chút hoảng hốt, bất giác, trong nhà cô đã tràn ngập hơi thở của Lục Thanh Trạch.
Mà cô lại không hề phát hiện ra.
Trong khi đó, các nhân viên của khoa học kỹ thuật Linh Thần có lan truyền một tin đồn bát quái vào giờ ăn trưa.
Theo tiết lộ của đồng nghiệp trong bộ phận tiêu thụ, nam thần Lục Thanh Trạch hình như đã có bạn gái!
Còn có hình ảnh minh chứng.
Trong nhóm WeChat riêng của các đồng nghiệp ở Linh Thần, một bức ảnh đang lan truyền rộng rãi.
Trong ảnh, vị Lục tổng nghe nói chưa bao giờ gần nữ sắc của bọn họ đang hơi cúi đầu, khóe miệng mỉm cười, tay phải tựa hồ đang vuốt tóc người phụ nữ bên cạnh. Người phụ nữ bên cạnh anh mặc một chiếc váy đỏ, dáng người lả lướt hấp dẫn, tóc xoăn dài quyến rũ, chỉ nhìn bóng lưng là có thể nhìn ra là một đại mỹ nữ chuẩn mực.
[Hôm qua Lục tổng còn gọi cô ấy là “cô gái của tôi”, a a a, nhất định là bạn gái rồi.]
[Người siêu cấp xinh đẹp! Như viên minh châu làm sáng bừng nhà hàng!]
[Thật xứng đôi.]
…………
Dưới sự bàn tán và miêu tả của các đồng nghiệp trong bộ phận tiêu thụ, hầu như tất cả các nhân viên trong công ty đều biết nam thần họ Lục cao ngạo không thể chạm đến của họ, đã có một người bạn gái xinh đẹp tuyệt đỉnh.
Rất nhiều đồng nghiệp nữ đều bóp cổ tay thở dài.
Nhưng ngoại trừ Minh Chỉ.
Khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh, Minh Chỉ đã nhận ra người kia là Vưu Niệm.
Cô ta nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình điện thoại di động, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
*
Vưu Niệm tùy tiện gọi một phần đồ ăn mang đến, sau khi ăn xong thì mở máy tính ra, chuẩn bị xây dựng nhân vật cho một bộ phim sắp tới.
Vừa lúc WeChat của Lục Thanh Trạch gửi đến.
Lục Thanh Trạch: [Rời giường chưa?]
Vưu Niệm bất mãn: [Cơm đã ăn xong rồi, anh coi em là heo sao?]
Lục Thanh Trạch: [Anh có tập văn kiện để quên ở tủ đầu giường, lát nữa sẽ gọi trợ lý qua lấy, em đừng ra ngoài]
Vưu Niệm nhớ ra ban nãy lúc rời giường quả thật có một tập văn kiện đặt trên tủ, tối hôm qua bị quần áo của cô đè ở phía dưới, có lẽ sáng nay Lục Thanh Trạch không nhìn thấy.
Cô nhìn đồng hồ, trả lời: [Để em mang tới cho anh, đừng lãng phí thời gian.]
Một lát sau Lục Thanh Trạch mới trả lời một chữ [Được].
10 phút sau, Vưu Niệm chuẩn bị đầy đủ rồi ra khỏi cửa.
Hôm nay là thứ Sáu, trung tâm thành phố Hạ Thành có hơi tắc đường.
Đợi đến khi Vưu Niệm đến quảng trường CBD, đã là 4 giờ chiều.
Sau khi đưa tài liệu cho quầy lễ tân, Vưu Niệm dứt khoát đi đến quán cà phê trong công viên, vừa sáng tạo nhân vật vừa chờ Lục Thanh Trạch tan làm.
Buổi trưa Lục Thanh Trạch vừa bị đồn có bạn gái, buổi chiều đã có một mỹ nữ đến đưa giấy tờ.
Quan hệ ái muội này, quả thực không cần đoán.
Lễ tân thông báo trong nhóm trò chuyện riêng tư: [Tôi đã thấy rồi! Cô gái gửi giấy tờ đến siêu cấp xinh đẹp!]
Vì thế, trong nhóm lại nổ tung một tràng, ai cũng tiếc nuối vì không chụp được ảnh.
Minh Chỉ gõ cửa quầy lễ tân, hỏi cô có thấy cô gái kia đâu không.
Nhân viên quầy lễ tân thành thật nói: [Cô ấy hỏi tôi có quán cà phê nào gần công viên không, có lẽ là đi mua cà phê.]
Minh Chỉ nói một tiếng cảm ơn, trong lòng âm thầm có chủ ý.
*
Rõ ràng lúc họp lớp, cô ta đã nói cho Lục Thanh Trạch biết, Vưu Niệm hồi lớp 11 theo đuổi anh chỉ vì một cuộc cá cược, căn bản cũng không có nghiêm túc.
Vưu Niệm đùa bỡn tình cảm của anh năm năm, không muốn tiếp tục chơi nữa thì liền chia tay. Sao họ vẫn còn có thể ở bên nhau đến bây giờ?
Chắc hẳn phải có lý do gì đó ở đây.
Minh Chỉ nhanh chóng tìm được lý do cho mình, vội vàng đi xuống quán café trong công viên.
Trong lòng sự không cam lòng sắp tràn ra, cô ta nhất định phải tìm Vưu Niệm xác nhận một chút.
Chỉ cần xác nhận lại một lần nữa, cô ta sẽ hết hy vọng.
*
“Vưu Niệm.”
Lúc bị gọi lại, Vưu Niệm đang ngồi trên chiếc ghế cao của quán cà phê, gõ bàn phím laptop.
Ngoài dự liệu, Minh Chỉ lại mỉm cười, không chút khách khí ngồi đối diện Vưu Niệm.
“Cô còn có chuyện gì sao?” Tôi và cô không có gì ——”
“—— có phải bây giờ cô rất đắc ý hay không?”
Vưu Niệm định đuổi người thì bị Minh Chỉ cắt ngang.
“Cái gì?” Vưu Niệm không hiểu, “Cô đang nói gì vậy?”
Minh Chỉ sửa sang lại đầu tóc, đôi mắt tràn đầy vẻ trào phúng.
Cô ta cười khẽ: “Cô cho rằng lớp trưởng bây giờ đối với cô vẫn giống như 10 năm trước sao? Anh ấy chỉ đang làm những gì mà trước kia cô đã đối xử với anh ấy thôi.”
Minh Chỉ: “Cô theo đuổi lớp trưởng hồi cấp 3 chỉ vì cá cược với bạn cùng bàn đúng không? Lớp trưởng bị cô chơi đùa 5 năm, cô nghĩ anh ây có thể chịu đựng được sao? Hiện tại anh ấy ở bên cô, chẳng qua là muốn cô nếm trải tư vị bị vứt bỏ mà thôi. Hiểu không? ”
Minh Chỉ nói thêm một câu, mặt Vưu Niệm lại tái nhợt đi một phần.
“Cô đã nói cho anh ấy sao?” Giọng nói của Vưu Niệm rất nhẹ, mang theo sự run rẩy.
Phản ứng của Vưu Niệm đúng như ý nguyện, làm cho Minh Chỉ vui vẻ hẳn lên.
“Đúng vậy.” Ngón tay Minh Chỉ đùa giỡn với mái tóc dài của mình, “Cho nên tôi khuyên cô, nếu không muốn chân lún sâu dưới bùn thì sớm thoát thân đi, đừng để đã có tuổi rồi còn bị vứt bỏ, sau này muốn gả đi cũng không được đâu.”
Vưu Niệm lạnh lùng, “Không cần cô nhọc lòng.”
Minh Chỉ “hừ” một tiếng, đứng dậy muốn rời đi: “Được rồi, cô tiếp tục làm việc đi. Nếu còn có thể viết tiếp được.”
“Chờ một chút.” Vưu Niệm gọi cô ta lại, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Minh Chỉ: “Cô nói cho anh ấy biết từ khi nào?”
“Vào——”, Tâm tư Minh Chỉ uyển chuyển, nói dối.
“——Tháng 12 năm ngoái, sau khi anh ấy về nước không lâu.”