Lục Thanh Trạch im lặng không nói gì, tâm loạn như ma.
Mặc kệ nguyên nhân chia tay sáu năm trước hay là đêm nay cô đột nhiên rời đi đều khiến anh đánh mất lý trí.
Cùng với tác dụng của rượu, Lục Thanh Trạch chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
“Có thuốc lá không?” Giọng anh hơi khàn.
Vưu Niệm đứng dậy, lấy ra điếu thuốc và bật lửa từ trong ngăn kéo của phòng, quay lại đưa cho Lục Thanh Trạch.
Một tiếng “tạch” vang lên, ngọn lửa lay động xuất hiện.
Không khí tràn ngập mùi nicotin và rượu.
Lục Thanh Trạch bước đến ban công, lặng lẽ hút thuốc trong bóng tối.
Cơn đau đầu không hề thuyên giảm chút nào, thay vào đó nó ngày càng hỗn loạn hơn.
Chính anh vẫn luôn canh cánh trong lòng nguyên nhân chia tay năm đó, không phải là Lục Thanh Trạch không nghĩ đến.
Nhưng sâu thẳm bên trong, anh không thể buông bỏ được.
Đầu ngón tay Lục Thanh Trạch run lên, tàn thuốc vào gạt tàn trên bệ cửa sổ.
Những ngày đêm ở Mỹ ấy hiện lên trong tâm trí anh như những vết dao đâm vào ngực anh.
Anh nhắm mắt lại, không thể không thừa nhận: Anh đang để tâm đến việc của Vưu Niệm sáu năm trước, cũng vì cô đã hiểu lầm anh đang trả thù chuyện năm đó mà không vui.
Lục Thanh Trạch phun ra một làn khói, làn khói trắng bay lơ lửng trong màn đêm.
Một lúc lâu sau, anh đột ngột dập tắt điếu thuốc đi.
Quay đầu lại, anh bắt gặp gương mặt kiều diễm của Vưu Niệm.
Vẻ mặt cô có chút bất an, trên gò má trắng nõn còn lưu lại nước mắt đã khô.
Lục Thanh Trạch kiềm chế lại sự đau lòng đối với cô, nhẹ nhàng đặt cái gạt tàn xuống bàn cà phê.
Trong màn đêm yên tĩnh, hai thứ va chạm vào nhau phát ra âm thanh vang dội.
“Anh về trước đây.” Anh nặng nề mở miệng, lảng tránh câu hỏi trước đó của Vưu Niệm.
“Chúng ta đều cần bình tĩnh lại một chút—”
“Lục Thanh Trạch.” Vưu Niệm ngăn anh lại, nhẹ giọng nói: “Anh không tin em nữa sao?”
Một câu hỏi nhưng lại được nói với ngữ khí khẳng định.
Lục Thanh Trạch mím môi, trên mặt không chút biểu cảm: “Anh vẫn nên tin tưởng em à?”
Đôi mi dài và dày của Vưu Niệm rũ xuống như hai chiếc bút lông nhỏ màu đen.
Cô “Ừm” một tiếng, giọng điệu rất bình tĩnh.
“Em biết rồi.” Cô lại ngước mắt, trong đôi mắt cô là một mảnh trong suốt, “Đã muộn rồi, anh về sớm nghỉ ngơi đi.”
*
Lục Thanh Trạch đi rồi.
Vưu Niệm gục trên ghế sofa như một quả bóng xì hơi, tê liệt ngã trên sô pha.
Cô không ngạc nhiên khi Lục Thanh Trạch không đồng ý với cô.
Sau khi những cảm xúc kịch liệt qua đi, cả hai đều cần bình tĩnh lại.
Vấn đề được nói ra rồi nhưng không có nghĩa là nó đã được giải quyết.
Đối với Lục Thanh Trạch, có lẽ cô thật sự không quá hiểu rõ về anh.
Từ nhỏ, cô đã quen với việc tự mình giải quyết các vấn đề. Cô luôn cảm thấy thật ngu ngốc khi đặt hy vọng của mình vào người khác.
Cô có thể yêu cầu bố mẹ quan tâm cô nhiều hơn không? Cô có thể khiến cho Lục Thanh Trạch dành nhiều thời gian hơn ở bên cô không?
Không thể. Tất cả những gì cô có thể làm là phớt lờ những vấn đề này và chuyển sự chú ý sang nơi khác.
Đối với vấn đề chia tay cũng vậy.
Cô không thích hỏi người khác, chỉ biết giải quyết vấn đề từ góc độ của riêng mình.
Có lẽ nó thực sự quá ngây thơ.
Vưu Niệm nhắm mắt và hít thở sâu.
Rốt cuộc, ngày mai là một ngày mới khác.
*
Ngày hôm sau là cuối tuần, Vưu Niệm lại nhận được cuộc gọi từ Lệ Tử Dương.
Lệ Tử Dương thở phào nhẹ nhõm khi Vưu Niệm nói cô đã nói rõ với Lục Thanh Trạch rồi.
Chỉ là cơn giận còn chưa hoàn toàn nguôi ngoai, nhưng Vưu Niệm lại nói một câu như nổ tung bên tai anh ta.
“Lục Thanh Trạch biết về vụ cá cược của tôi năm lớp 10 rồi.”
“Cái gì?” Lệ Tử Dương sửng sốt.
Vưu Niệm “Ừm” một tiếng, dùng ngón tay nắm chặt lấy điện thoại, lẩm bẩm một mình: “Vậy nên khi tôi theo đuổi anh ấy, anh ấy luôn lạnh lùng đối với tôi…”
“Lúc đó khi ở bên tôi, chắc hẳn là anh ấy không cảm thấy dễ chịu gì rồi…”
Bây giờ cô cảm thấy không thoải mái khi nghĩ về điều đó, Lục Thanh Trạch khi đó vẫn còn là một học sinh cấp ba thì có bao nhiêu khổ sở vậy?
Lệ Tử Dương nghe xong, thật lâu không lên tiếng, thở dài khuyên nhủ vài câu rồi cúp điện thoại.
Vưu Niệm bỏ điện thoại xuống, dọn dẹp nhà cửa thật sạch sẽ.
Trong lúc bận rộn, điện thoại di động của cô vang lên “ding ding dong dong”.
Đó là Tống Tống, một đồng nghiệp trong giới biên kịch gọi điện cho cô.
“Nghe nói cô nhận dự án phim vườn trường chuyển thể của Kha Hiểu phải không?” Tống Tống hỏi thẳng vào vấn đề ngay khi cuộc gọi được kết nối.
“Đúng vậy.” Vưu Niệm gật đầu.
Các hợp đồng đều đã được ký kết. Chỉ là dự án này vẫn đang trong giai đoạn đầu, nhiệm vụ chính của cô hiện tại vẫn là viết kịch bản phim do Thang Húc làm đạo diễn.
Tống Tống thở dài: “Cô mau lên Weibo xem một chút đi.”
Trong lòng Vưu Niệm trở nên căng thẳng, cô nhanh chóng mở máy tính lên, vào Weibo.
Trên tìm kiếm hot search, một từ “Hot” màu cam bên cạnh từ khóa# Bốn mùa đạo văn#.
“Bốn mùa” là tên của dự án vườn trường mà Vưu Niệm đã nhận.
Cuốn sách ban đầu này không nổi tiếng lắm, chỉ là gần đây truyền ra tin tức chuyển thể nó mới có chút cảm giác tồn tại.
Mà vấn đề “đạo văn” lại càng không được nghe nói đến.
Sau khi bị sốc, Vưu Niệm nhanh chóng nhấn vào xem, đọc hết tất cả trọng tâm của vấn đề một lượt.
Bảng so sánh này do tác giả gốc của vụ đạo văn thực hiện. Cô ấy nói rằng cô ấy đã nhận được phản hồi từ độc giả, nhưng việc tạo ra bảng so sánh này thực sự là một việc tốn nhiều công sức. Ngoài ra, công việc của cô ấy cũng rất bận rộn, vẫn luôn không thể dành thời gian để làm điều đó.
Gần đây, cô được biết “Bốn mùa” sắp được chuyển thể và quay phim, cô ấy không muốn những kẻ đạo văn giả danh tác giả thu lợi từ việc này. Sau đó, cô ấy mới quyết định làm ra bảng so sánh này và yêu cầu tác giả của “Bốn mùa” phải chịu trách nhiệm.
Tác giả ban đầu không chỉ đăng bảng so sánh, mà còn tag rất nhiều người, bao gồm cả biên kịch Vưu Niệm.
Vưu Niệm nhìn vào bảng so sánh, trái tim cô lạnh dần.
Bảng so sánh này đúng là không thể cãi được.
Cho dù là pháp luật cũng không dễ dàng truy cứu, nhưng đều là tác giả, cô nhìn thoáng qua có thể thấy được thiết lập nhân vật trong “Bốn mùa” với đại cương của “Tham khảo” là không thể thoát được.
Tác giả gốc của “Bốn mùa” vẫn chưa có phản hồi, phía nhà sản xuất cũng chưa có phản hồi.
Vưu Niệm cau mày và thoát khỏi Weibo.
Lần đầu tiên cô liên hệ với nhà sản xuất của “Bốn mùa.”
Vưu Niệm đã gọi vài cuộc điện thoại mới liên hệ được với nhà sản xuất, ở trong điện thoại đối phương cứ ấp úng, đối với sự kiện đạo văn không nói rõ ràng chi tiết.
Vưu Niệm hẹn đối phương ngày hôm sau đến công ty để nói chuyện rõ ràng.
Sau khi cúp điện thoại, Vưu Niệm đã liên lạc lại với đạo diễn Kha Hiểu, ông ấy tỏ vẻ mình cũng không rõ về chuyện này lắm, đồng thời cũng bảo Vưu Niệm tạm thời đừng nóng nảy.
Buổi chiều, tác giả bản gốc của “Bốn mùa” đã đăng trên Weibo, phủ nhận việc đạo văn.
Phản hồi này khiến vụ việc đạo văn ngày càng trở nên gay gắt, chỉ số tìm kiếm hot của “Bốn mùa” tăng vọt.
Ngay cả Weibo của Vưu Niệm cũng bị ảnh hưởng, nhiều bình luận khuyên cô không cần tiếp nhận kịch bản này, có người hỏi tỉ mỉ tình huống, cũng có người trực tiếp mắng chửi người.
Là một tác giả chân chính, cô chắc chắn sẽ không tham gia vào việc sản xuất dự án đạo văn.
Ngày hôm sau, cô mang theo hợp đồng đến công ty sản xuất, một vị giám đốc Thường đã tiếp cô.
Sau khi giải thích ý định của cô, bên kia đã từ chối yêu cầu chấm dứt hợp đồng của cô.
“Cô Vưu, chúng ta đã ký hợp đồng xong hết rồi, cô đây không phải là đang làm loạn sao?”
Vưu Niệm mở miệng: “Trong hợp đồng đã quy định rõ ràng, nếu trong tác phẩm có vấn đề như đạo văn, tôi có quyền chấm dứt hợp đồng”.
Giám đốc Thường mỉm cười, trên mặt lộ ra những nếp gấp: “Vậy thì hãy chờ pháp luật tuyên án lại hãy nói, không thể cứ nói đó là đạo văn liền đúng là đạo văn, đúng không?”
Vưu Niệm im lặng nhìn ông ta, trầm giọng nói: “Với tư cách là một tác giả, tôi có thể thấy rằng “Bốn mùa ” là đạo văn. Người làm nghề này đều có nghĩa vụ bảo vệ tốt nguyên tác. Tôi không thể tham gia vào quá trình chuyển thể và sản xuất dự án bộ phim này.”
“Cô Vưu. Chúng ta là người quang minh chính đại không nói chuyện mập mờ. Chúng tôi có thể lý giải cô là vì danh tiếng của mình. Hay như thế này có được không? Cô có thể thay đổi bút danh của mình, để nó không ảnh hưởng đến bút danh ban đầu của cô …” Giám đốc Thường uống một ngụm trà, ngữ khí ôn hòa.
“Không được.” Vưu Niệm từ chối, rất kiên quyết: “Tôi muốn hủy hợp đồng.”
Vẻ mặt của Giám đốc Thường trầm xuống, ông từ từ đặt tách trà xuống.
“Cô Vưu, nếu cô nhất định muốn hủy hợp đồng, chúng ta chỉ có thể làm theo hợp đồng. Cô phải thanh toán tiền vi phạm hợp đồng. Tôi sẽ không ngăn cản cô nữa.”
Vưu Niệm thở ra một hơi, ngừng lại một chút rồi nói: “Tôi sẽ hỏi ý kiến luật sư rồi sẽ quyết định.”
*
Bạn của Vưu Niệm đã tìm một luật sư có thẩm quyền về vấn đề hợp đồng này
Luật sư nói tình huống này không quá lạc quan đối với cô.
Cá nhân tương đối thiệt thòi hơn so với các công ty điện ảnh truyền hình, hợp đồng này không có lợi cho cô lắm. Bây giờ thái độ của bên kia là họ không muốn chấm dứt hợp đồng một cách hòa bình, muốn tránh thiệt hại lớn hơn về kinh tế, e rằng họ chỉ có thể dùng đến thủ tục pháp lý. Chi phí thời gian sẽ được tăng lên rất nhiều.
Vưu Niệm suy nghĩ cả đêm, cuối cùng quyết định nhanh chóng cắt đứt mớ hỗn độn này – thanh toán toàn bộ tiền vi phạm cho bên kia để nhanh chóng chấm dứt hợp đồng.
Tết Nguyên Đán, cô vừa đưa cho bố mẹ một khoản tiền lớn, thanh lý xong thiệt hại thì cô đã hết sạch tiền.
[Các chị em, tớ hoàn toàn trở thành kẻ nghèo đói rồi.] Vưu Niệm phàn nàn trong nhóm khuê mật.
Tiết Nhu: [Có chuyện gì vậy Niệm Niệm?]
Hạ Anh: [Muốn bao nhiêu?]
Vưu Niệm giải thích ngắn gọn vấn đề, cả hai đều vô cùng phẫn nộ, họ mắng mỏ công ty sản xuất, cũng bày tỏ sự sẵn lòng giúp đỡ.
Vưu Niệm suy nghĩ, tạm thời từ chối.
Lục Thanh Trạch bình tĩnh lại hai ngày rồi, có lẽ sẽ không thấy chết mà không cứu nhỉ…
*
Vào thứ hai, tại trụ sở khoa học kỹ thuật Linh Thần.
Các nhân viên ở tầng 29 cảm nhận được điều gì đó, không khí hôm nay dường như đặc biệt đình trệ.
Lục Thanh Trạch, người nói muốn xin phép nghỉ trong bữa tiệc mừng thứ sáu tuần trước, không chỉ xuất hiện trong văn phòng một lần nữa, mà còn trông có vẻ rất bất an.
“Yunni, Lục tổng bị sao vậy, cô có thông tin nội bộ gì không?”
“Giám đốc nhân sự bị gọi vào. Có sự thay đổi nhân sự gì à?”
Mọi người nói rất nhiều, trợ lý Yunni của Lục Thanh Trạch trở thành tâm điểm trong cuộc nói chuyện của mọi người.
Yunni cũng lực bất tòng tâm, không thể giúp gì được.
Buổi sáng ngay khi cô vừa đến, Lục tổng đã yêu cầu cô tìm giám đốc bộ phận nhân sự, nhưng cô cũng không biết tại sao.
Mọi thắc mắc của mọi người đã được giải quyết vào buổi trưa.
Trong giờ nghỉ trưa, một số người đã nhìn thấy Minh Chỉ của bộ phận nghiên cứu và phát minh vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng giám đốc nhân sự.
Sau đó cô ta đi đến tầng 29 muốn giải thích gì đó với Lục Thanh Trạch.
Ngày thường máy quét khuôn mặt phản ứng rất nhanh nhạy, nhưng lần này giống như đã bị hỏng rồi vậy, không hề có phản ứng gì.
Yunni nghiêm mặt bước ra ngoài cửa kính, vẻ mặt nghiêm túc: “Minh Chỉ, máy quét mặt ở tầng 29 không còn thông tin của cô nữa rồi, Lục tổng cũng không muốn nhìn thấy cô, mời cô quay về đi.”
“Yunni!” Minh Chỉ nắm lấy tay áo cô, hai mắt sưng đỏ, giọng nói gấp gáp: “Cô cho tôi vào đi, tôi nói vài lời rồi sẽ rời đi! Lục tổng chắc là hiểu lầm gì đó với tôi rồi!
Yuni lắc đầu: “Minh Chỉ, cô nên làm thủ tục từ chức đi. Bây giờ cô từ chức cũng chẳng mất gì. Nếu cô tiếp tục gây chuyện, danh tiếng của cô trong ngành sẽ…”
Cô đã ở cùng Lục Thanh Trạch một thời gian, chưa bao giờ thấy Lục Thanh Trạch kiên quyết yêu cầu sa thải một nhân viên như vậy. Không cần phải nói, Minh Chỉ chắc hẳn đã làm điều gì đó quá đáng và đụng chạm đến nguyên tắc của Lục Thanh Trạch rồi.
Vẻ mặt của Minh Chỉ dần dần cứng lại, cô ta thất vọng buông cánh tay Yunni ra.
Cô ta biết rằng mọi thứ là không thể thay đổi …
Buổi tối, Lục Thanh Trạch tăng ca như thường lệ.
Lúc anh về đến nhà thì đã 11 giờ đêm.
Bật đèn lên, Lục Thanh Trạch sững sờ nhìn hành lý ở cửa đại sảnh.
Ngay sau đó, một giọng nói ủ rũ phát ra từ phòng khách.
Vưu Niệm nắm tay cần vali, trông mong nhìn về phía anh: “Giờ em không có tiền, anh có thể thu nhận em được không?”
Lục Thanh Trạch hít một hơi thật sâu, nắm chặt bàn tay đang buông thõng bên người thành nắm đấm, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh: “Em đang làm cái gì vậy?!”
Vưu Niệm nghiêm túc nói hươu nói vượn: “Em thực sự không có tiền để trả tiền thuê nhà.”
Cô đưa cho anh một bản chấm dứt hợp đồng.
Lục Thanh Trạch xem qua một lượt, hơi mím môi: “Không đến một triệu mà em phải ăn ngủ đầu đường sao?”
Vưu Niệm khoác tay anh, chân thành nói: “Em sẽ không làm chậm trễ thời gian của anh quá lâu đâu. Anh sẽ không thể gặp em khi bộ phim của đạo diễn Thang Húc khởi quay. Nếu anh thực sự không muốn gặp em, vậy bây giờ em….”