Phía Nam Biên Giới

Chương 1



Naib lang thang ngoài đường, cậu chẳng muốn về nhà một chút nào. Nhà cậu rộng và trống trải. Naib không muốn thừa nhận cậu tìm kiếm tình yêu thương, nhưng kể cả khi cậu đứng đầu lớp hay bỏ học, đánh nhau, cha chẳng hề chú ý cậu dù chỉ một chút. Ông còn không nhìn vào mắt cậu khi nói chuyện. Bạn bè thì chỉ gọi cho cậu lúc quậy phá hoặc cần người chịu trách nhiệm, bởi cậu chẳng bao giờ bị phạt. Ấy là tất cả những gì cậu có. Và cả sự cô đơn.

Orpheus đang vào đông, tuy chưa có tuyết nhưng những cơn gió mùa đã thổi lạnh tái tê. Đối lập với vẻ tấp nập của Thủ đô ban sáng, trên đường chỉ còn những người lang thang như Naib và những xe bán đồ ăn đêm.

Naib đã ngừng thắc mắc liệu cha có phát hiện ra sự biến mất của mình hay không từ cấp hai. Cậu cũng chẳng biết vì sao bản thân lại lang thang nữa, ở nhà trùm chăn đánh một giấc là một lựa chọn khôn ngoan hơn rất nhiều chứ. Nhưng chân cậu vẫn bước đi như không thể kiểm soát được, và khi cậu nhận thức được thế giới xung quanh thì cậu đã ở trước đài tưởng niệm rồi.

Naib không thường tới đây. Hoặc có, nhưng cậu chẳng bao giờ để tâm. Cậu thường không tự hỏi lí do vì sao, cậu cũng không muốn biết câu trả lời.

“A, Subedar, sao em lại ở đây?”

Giọng nói vang lên phía sau khiến Naib giật mình, cậu cố tỏ ra mình không sợ, chầm chậm quay lại phía sau. Xung quanh hơi tối nên Naib không nhìn được rõ mặt người kia, chỉ thấy vóc dáng gầy gò trong chiếc áo bành tô.

“Xin lỗi đã gọi em đột ngột nhé, em còn nhớ thầy không? Thầy Eli Clark, giáo viên lịch sử?” Eli tiến thêm vài bước nữa, giọng anh hơi nghẹt.

Naib có một chút ấn tượng, hẳn là giáo viên dạy thay cho thầy Brown. Hôm anh nhận lớp là ngày hiếm hoi cậu không trốn học hay ngủ gật. Nhưng không có nghĩa là Naib muốn gặp anh ở đây.

“Thầy cũng ngưỡng mộ đại tướng Gerard, nhưng không đến mức muốn gặp Ngài trong thời tiết như thế này.” Eli nhìn theo hướng của Naib, tiếp tục nói mặc dù cậu chẳng đáp lại câu nào. “Em quên chìa khóa nhà à?”

Chẳng người bình thường nào quên chìa khóa rồi đi lang thang thế này cả, Naib tự hỏi giáo viên của mình có bị ngốc không. Nghe cứ như mấy tên mọt sách ấy. Naib nhìn lướt qua anh một lượt, thấy cũng có thể lắm. Vừa đeo kính vừa ốm yếu.

“Em không thấy lạnh thật hả, muốn về nhà thầy ăn kem không? Cô Nair cho thầy một cây kem, nói rằng mùa này ăn kem là ngon nhất, nhưng thầy lỡ ốm trước rồi. Nếu em không ăn thì chắc nó sẽ ở đó cả mùa đông mất.”

Naib thấy anh phiền phức quá thể, lại còn giở giọng như dỗ trẻ con nữa, nhưng khi nhìn thấy nụ cười và đôi má đỏ ửng vì lạnh của anh, ma xui quỷ khiến cậu lại gật đầu.

Ngọn đèn vàng soi bóng hai người trên đường về nhà.