Nhưng phản kháng lúc này sẽ bại lội mất, vốn dĩ tôi không biết từ đường nằm ở đâu. Cứ như tội phạm bị bọn họ áp giải đến một không gian thanh tịnh khác, càng đi càng thấy kiến trúc cổ xưa. Mùi gỗ được cảm nhận rõ ràng, khác xa với chỗ tôi đến lúc nãy.
Một căn phòng làm hoàn toàn bằng gỗ với những bài vị dày đặc, cánh cửa phía sau khép lại cướp hết toàn bộ ánh sáng. Từ đường không thoáng đãng, ngược lại còn tâm tối, nếu Ngưỡng Mi sợ, tôi cũng không có gì để phản bác.
Bọn họ bảo tôi quỳ nhưng lại đóng cửa, có ngu mới đi quỳ. Điện thoại cũng bị tịch thu rồi, thật nhàm chán.
Tôi lo lắng bên phía Ngưỡng Mi bị đảo lộn nào ngờ đáng lo nhất chính là bản thân. Vì không có ánh sáng tôi không biết đã bao nhiêu ngày nhưng cơm nước chả được động, làm sao tồn tại qua bảy ngày đây?
Có xem Ngưỡng Mi là con người không vậy? Nó không phải là người nhưng tôi phải đấy.
Đập cửa, kêu gọi, cầu cứu nhưng không ai mở cửa.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Tôi bắt đầu hiểu được cảm giác sợ bóng tối này là sao rồi, phải nói rất lâu chưa trải qua, xém chút thì quên mất.
Ngưỡng Mi trước mặt tôi luôn hoạt bát nói nhiều, loại chuyện này đã xảy ra với nó rồi sao? Sao có thể gắng gượng vậy, sao có thể phục hồi về con người lúc nào cũng vui vẻ vậy?
Đến ngày thứ ba tôi được lôi ra khỏi căn phòng đầy mùi nhang khói kia, thực sự tức giận muốn một phát quét sạch bài vị xuống đất.
Nhưng biết rõ nếu làm như vậy bản thân còn phải chịu dày vò không ít.
Tôi choáng váng đi hết dãy hàng lang hiu quạnh dài gần như vô tận, đi đến sảnh lớn. Bọn người áp giải tôi lui xuống, trước mắt xuất hiện rất nhiều người hơn.
Tôi chẳng quen bọn họ, đúng là khó xử.
Một người trong số bọn họ lên tiếng.
“Gia phả cháy cũng đã cháy rồi, chúng ta làm lại cái mới. Mẹ, người tha cho nó đi mà, tuổi trẻ không hiểu chuyện.”
Nhìn gương mặt của bà ta tôi biết đấy là ai rồi, là mẹ của Ngưỡng Mi. Cái tên “Mụ phù thủy” chắc không ác đến mức như mẹ kế chứ?
Ngồi bên cạnh người phụ nữ đó là một người đàn ông còn đang mặc đồng phục của cảnh sát.
Tôi chưa kịp nghĩ đã bị cái gạt tàn thuốc bay thẳng đến, nếu không phải hít thở một chút mà bớt choáng thì cái tàn thuốc đã ghim lên đầu rồi.
Ông ta gằn giọng.
“Còn không biết quỳ xuống.”
Đụ mẹ, thật sự bị ức hiếp đến muốn khóc, căn nhà quỷ quái gì thế này?
Tôi ở nhà làm sai mẹ còn chưa bắt phải quỳ xuống, bà ấy cho tôi đứng bảo tôi khoanh tay lại nói xin lỗi, hỏi tôi còn dám nữa hay không? Quỳ xuống hả, tôi còn chưa từng quỳ trước mặt ba tôi đâu.
Chẳng qua giúp con gái các người một chút.
Nghĩ đến hành động ném gạc tàn thuốc kia, phải nói Ngưỡng Mi né thành công bao nhiêu lần rồi?
Tôi cũng có cảm xúc của riêng mình, muốn nói gì thì nói đúng chứ? Tôi lập tức thốt ra những điều bản thân đang nghĩ.
“Muốn đánh thì đánh, muốn nhốt thì nhốt, gia sản gì đó tôi cũng không cần.”
Ba của Ngưỡng Mi tức giận đến tím mặt, ông ấy ra khỏi chỗ ngồi nhưng bị mọi người ngăn lại. Mẹ của nó bật khóc lớn, tình cảnh rất hỗn tạp, tôi cũng choáng hết cả đầu. Sau đó ngất xỉu không còn biết gì nữa.
Tỉnh dậy bản thân đã nhìn thấy trần nhà trắng tinh, tôi đang nằm ở căn phòng nào đó trong căn biệt thự này. Nhìn thấy tấm ảnh đặt ở đầu giường, Ngưỡng Mi nhoẻn miệng cười với một người thanh niên, có lẽ tôi biết căn phòng này cho ai rồi.
Tôi rút kim tiêm đang vào nước biển, thả chân xuống giường.
Suy nghĩ đầu tiên là về cuộc sống của người giàu có, đúng là thú vị. Nó bóp tôi muốn nghẹt thở, muốn nhanh nhanh chóng chóng trở về đúng với vị trí của mình.
Tôi lục lọi tìm kiếm cái điện thoại, qua ba mươi phút vẫn chưa phút hiện dấu vết. Muốn ra bên ngoài tìm nào ngờ bắt gặp hai người một nam một nữ nói chuyện với nhau.
Cô gái tỏ ra thương tiếc, giọng nói mềm mại dường như muốn đồng cảm với Ngưỡng Mi.
“Em ấy giận bà nội vì không chia tài sản, nên đốt gia phả. Chuyện không lớn lắm nếu em ấy nhận tội, Ngưỡng Mi vẫn là cứng đầu như ngày nào. Vài phút nông nỗi mà hiện tại không dám nhận lỗi.”
Tôi xém chút thì nghĩ bà chị kia có ý tốt với Ngưỡng Mi rồi, có cái nào là đồng cảm với thương xót đâu. Gương mặt với lời nói ra hoàn toàn trái ngược nhau, Ngưỡng Mi rốt cuộc là sống như nào vậy?
Màn kịch này vừa hay thu hút tôi, bản thân dựa vào tường nghe tiếp diễn biến. Bởi vì chàng trai kia chính là cái người Ngưỡng Mi chụp cùng khung hình, còn cười vui vẻ.
Bà chị kia bề ngoài tỏ ra yếu đuối, giọng nói có chút run rẩy.
“Ngưỡng Mi em ấy, em ấy nói tôi vì ghét mà giá họa cho em ấy. Tôi thực sự không có còn thay em ấy trước mặt bà nội nói tốt vài câu.”