Lấy chồng xong Vũ Hân Nghiên liền liên hệ với người đại diện, cô muốn tuần tới sẽ tiếp tục đi làm.
"Sao em không nghỉ ngơi đi, giờ có chỗ dựa rồi thì tội gì đi làm cho mệt ra."
"Làm sao có thể ở nhà ăn bám chồng được hả chị, em cũng nhớ nghề lắm, nghỉ có một tháng để làm đám cưới mà em ngứa ngáy hết cả nè."
Vũ Hân Nghiên ở ngoài ban công tầng hai nói chuyện điện thoại, tất cả đều bị mẹ chồng đứng ở ban công phòng bên cạnh nghe thấy hết.
Bà ta chống nạnh bắt đầu tính toán.
"Đã vào làm dâu nhà này mà còn đòi đi làm cái nghề hèn kém đó nữa sao, cô ta tính để con trai mình mất mặt hay gì."
Vương Mỹ Lâm cho rằng nghề nghiệp của con dâu không hợp với gia đình danh giá như nhà bà ta. Ai lại để vợ con trai mình lên tivi ăn mặc hở hang mua vui cho người khác được.
"Không thể để chuyện này xảy ra, phải ngăn cản con nhỏ đó đi làm mới được."
Vương Mỹ Lâm suy nghĩ một hồi đi ra ngoài nhà, nhân lúc Vũ Hân Nghiên vẫn còn đang nói chuyện với người đại diện thì bà ta đẩy bình hoa bên cạnh xuống sau đó nằm vật xuống sàn rồi hô lên.
"Aaaa...ôi cái lưng tôi..."
Nghe tiếng động lớn Vũ Hân Nghiên vội vàng cúp máy chạy ra nhìn, chỉ thấy mẹ chồng đang nằm dưới đất kêu đau, tay còn không ngừng xoa bóp lưng mình.
Cô hoảng hốt ngồi xuống đỡ lấy bà ta vào trong phòng ngủ.
"Mẹ à có sao không, mẹ đau chỗ nào thế, để con đi gọi bác sĩ nhé."
Gương mặt xinh đẹp của Vũ Hân Nghiên tràn ngập lo lắng, chỉ sợ mẹ chồng sẽ xảy ra chuyện gì. Vương Mỹ Lâm giả đau nhưng nghe thấy cô nói gọi bác sĩ liền xua xua tay kêu lên.
"Ôi không cần gọi bác sĩ đâu, tôi bóp ít rượu là xong rồi, cô mau mang rượu thuốc ra đây cho tôi đi."
Vũ Hân Nghiên nghe theo mang rượu thuốc ra, sau khi xoa bóp cho mẹ chồng liền chạy ra ngoài kiểm tra chỗ bà ta ngã. Đống mảnh sành của bình hoa cô đang định dọn thì cả nhà trở về.
Nhìn bãi chiến trường trước mặt Ngôn Bắc Hải nghi ngờ hỏi.
"Sao bình hoa lại rơi vậy?"
"Anh mau vào xem mẹ đi, ban nãy không hiểu vì sao mà mẹ lại ngã, em bảo đưa đi viện thì mẹ không chịu đi."
Nghe Vương Mỹ Lâm bị ngã ba người nhanh chóng chạy vào phòng của bà ta. Lúc này bà ta đã nằm ngay chỉnh trên giường giả bộ mệt mỏi.
Ngôn Bắc Hải cùng Ngôn San San chạy lại gần hỏi.
"Mẹ à mẹ có đau không, sao lại không đến khám bác sĩ, nhỡ xương cốt bị gì thì sao?"
Vương Mỹ Lâm hí mắt nhìn các con cùng chồng, bà ta lắc đầu đáp.
"Không sao, mẹ chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm là được."
Thấy mẹ cố chấp không chịu đi bệnh viện Ngôn Bắc Hải thở dài, lúc này Vũ Hân Nghiên vào trong hỏi.
"Mọi người tính sao, mẹ bệnh như vậy có nên thuê người về trông không?"
Ngôn Tống Bình đồng ý với ý kiến của con dâu.
"Phải đó, dù sao mọi người đều bận rộn nên thuê giúp việc về chăm mẹ con mới phải."
Nghe vậy Vương Mỹ Lâm ngay lập tức mở mắt, bà ta giả bôi khụ một tiếng nói.
"Tôi không muốn để người ngoài chăm sóc đâu, mấy cái này người trong nhà vẫn tốt nhất."
Ngôn San San đang nghỉ hè, cô ta mấy hôm nay đã hẹn đi chơi với người yêu, sợ rằng mẹ sẽ bắt mình chăm mẹ bèn lên tiếng.
"Con còn phải học thêm hè nữa, không có thời gian săn sóc mẹ chu đáo được đâu."
Thấy ai cũng bận Ngôn Tống Bình đành nhận nhiệm vụ chăm sóc.
"Để tôi chăm bà, dù sao công việc kia lúc nào tôi làm chả được."
Thấy mục đích của mình sắp phá sản, Vương Mỹ Lâm phản đối.
"Ông là đàn ông làm sao chăm được hả, lóng ngóng tay chân chỉ tổ gây họa thôi."
Bà ta đã nói thế trong nhà chỉ còn mỗi Vũ Hân Nghiên là phù hợp, mọi người quay ra nhìn cô, Vũ Hân Nghiên khó xử lên tiếng.
"Con...con cũng muốn lắm nhưng con sắp có buổi thử vai..."
Cô còn chưa kịp nói xong bà ta đã đau đớn lăn lộn.
"Ôi cái lưng...mẹ đau ốm mà chẳng đứa nào chăm được...ôi cái thân già của tôi..."
Ngôn Bắc Hải thở dài quay sang hỏi vợ.
"Vai diễn đó có quan trọng không em? Nếu không quan trọng thì em ở nhà chăm mẹ đi, khi nào mẹ khỏe anh sẽ tìm cho em một vai diễn mới."
Em chồng cũng gật đầu hưởng ứng.
"Phải đó chị dâu, mấy vai diễn phụ chị ứng làm gì, sau này anh trai sẽ cho chị diễn chính luôn ấy chứ. Quan trọng là mẹ đang bệnh cần người lo toan."
Vũ Hân Nghiên cắn môi do dự, cô nhìn thấy mẹ chồng nhăn nhúm mặt mày trên giường bèn thở dài đáp.
"Vậy được chị sẽ chăm mẹ."
Lời đáp ứng của cô khiến Vương Mỹ Lâm mở cờ trong bụng, haha cô nghĩ có thể ra ngoài tiêu dao tự tại hay sao.
Vương Mỹ Lâm đắc ý cười thầm, bà ta bên ngoài lại giả bộ nói.
"Hừ nếu không phải cô là con dâu tôi thì tôi cũng không muốn cô chăm tôi đâu."
Thấy mẹ lại bắt đầu vô lý Ngôn Bắc Hải muốn nói gì đó lại bị Vũ Hân Nghiên kéo tay.