Khi chồng tôi, Trình Hà, xuất hiện trước màn hình, cả phòng họp không ai lên tiếng.
Tin tức cuối cùng dừng lại ở: “Nhắn wechat cho cô ấy đi, xấu hổ quá.”
Hôm nay là cuộc họp định kỳ đầu tháng, tất cả nhân viên phòng Kinh doanh phải tham dự, 52 người chứng kiến cảnh tôi bị đội nón xanh qua màn hình.
(Chú thích: đội nón xanh, thuật ngữ chỉ người bị phản bội, bị cắm sừng, chồng/vợ người đó ngoại tình)
Trình Hà và tôi kết hôn được 1 năm thì anh ta đã tham dự team building với bộ phận của tôi với tư cách người nhà mấy lần, mọi người ở đây đều biết anh ta là chồng tôi.
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng cảnh tượng mất mặt như thế này trong đời, nhưng kinh nghiệm nhiều năm nơi công sở giúp tôi phản ứng nhạy bén, nhanh chóng bật máy tính ghi hình.
Làm việc lưu chứng cứ là phẩm chất cơ bản trong công việc của tôi.
Màn hình bên này yên tĩnh, màn hình bên kia ý xuân dạt dào.
Trình Hà ôm cổ Lý Như, cô thực tập sinh mới của bộ phận chúng tôi, anh gác cằm lên vai cô ta, gương mặt phóng đại ở gần camera.
Lý Như cười duyên cọ cọ mặt anh ta: “Ghét quá à, lát nữa giám đốc Tống còn lên tiếng đấy, anh đừng phá em.”
Trình Hà không kiêng dè gì hôn cô ta: “Hôm nay em gọi anh đến còn không phải muốn nghe giọng Tống Duy cho thêm phần kích thích sao?”
“Vậy anh nói đi, em với giám đốc Tống ai tốt hơn?”
“Tất nhiên là em, nếu không phải Tống Duy nắm giữ dự án Minh Trí thì liệu anh có cưới một bà già không?”
Lòng tôi lạnh băng, Trình Hà à Trình Hà, năm đó anh theo đuổi tôi, không hề nói ghét bỏ tôi là một bà cô già. Huống hồ, tôi cũng chỉ lớn hơn Lý Như 2 tuổi.
Mấy năm nay Trình Hà vẫn luôn biểu hiện thật sự yêu tôi, lúc kết hôn cũng hứa hẹn, sau này anh ta là hậu thuẫn cho tôi, tôi yên tâm nỗ lực làm việc, anh ta phụ trách chăm sóc gia đình.
Mà hiện tại, cảnh tượng này dùng từ vả mặt không đủ để hình dung.
Hình ảnh tiếp theo càng thêm khó coi, di động tôi bắt đầu bị tin nhắn ập tới điên cuồng.
“Không được, tôi không thể chịu được nữa!”
“Thật không biết xấu hổ, chị Tống, sa thải Lý Như đi.”
“Vậy cũng hời cho cô ta quá.”
Có người đầu tiên lên tiếng, mọi người bắt đầu như được giải trừ phong ấn, nói thỏa thích.
Tôi lạnh lùng gõ chữ: “Cuộc họp tiếp tục, xin lỗi vì việc riêng của tôi làm phiền mọi người, nhưng chúng ta đặt công việc lên hàng đầu.”
Mặc dù tôi rất tức giận nhưng vào thời điểm quan trọng của dự án, đừng nói đến việc Trình Hà ngoại tình với thực tập sinh, cho dù bố Trình Hà công khai ngoại tình thì tôi cũng phải dẫn dắt mọi người cùng kéo tiến độ dự án đi lên.
Tôi không tắt micro của Lý Như, giữa những tiếng động khó nghe của hai người họ, chúng tôi bắt đầu lên tiếng một cách trật tự.
Tôi nghĩ ngày hôm nay đối với tất cả người tham dự là trải nghiệm suốt đời khó quên.
May là Trình Hà rất nhanh, họp chưa được nửa thì anh ta đã lặng lẽ dừng quân.
Khi thành viên cuối cùng báo cáo, Lý Như vẫn còn léo nhéo với Trình Hà.
“Anh Trình, mấy lần rồi anh không đeo bao, nếu em mang thai thì sao đây?”
Trình Hà hôn Lý Như rõ kêu, vung tay lên: “Mang thai thì sinh, Tống Duy là kẻ cuồng công việc, không sinh cho anh một đứa con. Em sinh con trai thì sẽ là hạt giống duy nhất của nhà họ Trình anh!”
“Vậy bao giờ anh ly hôn với cô ta?”
“Chờ dự án Minh Trí vào tay, anh sẽ ly hôn với cô ta. Tống Duy có tiền thật, anh ở cùng cô ta lâu như thế, dù gì cũng phải kiếm chút phí tổn thất tuổi trẻ chứ.”
“Cũng đúng, đến lúc đó em chuyển thành nhân viên chính thức, tốt nhất là đá Tống Duy khỏi Minh Trí. Em ghét cái vẻ cao ngạo của cô ta muốn c.h.ế.t.”
Người đang báo cáo tạm dừng, ho khan một tiếng: “Giám đốc Tống, tôi báo cáo xong rồi.”
Tôi mở micro, hắng giọng, không có bất kỳ cảm xúc nào: “Gần đây mọi người đều làm việc rất tốt, vất vả rồi. Hôm nay đến đây thôi.”
Cuộc họp kết thúc, Lý Như còn ngạc nhiên: “Hôm nay kết thúc nhanh thế.”
Tôi cười lạnh, tất nhiên phải nhanh kết thúc, nếu không chờ hai người phát hiện không tắt camera thì chẳng phải cái gì cũng biết sao.
Sau khi lưu lại biên bản và video cuộc họp, tôi nói với mọi người trong bộ phận, không có mặt Lý Như.
“Sự việc hôm nay mọi người không cần lo cho tôi, tôi sẽ giải quyết tốt việc gia đình, không làm chậm trễ tiến độ dự án. Tôi cũng mong mọi người giúp tôi giữ bí mật, khả năng tôi ly hôn là rất cao, hy vọng có thể tận dụng cơ hội chuẩn bị trước. Cảm ơn mọi người.”
Không cần biết đồng nghiệp nghĩ gì, ít nhất bề ngoài họ đều hứa không nói với Lý Như.
Suy cho cùng, so với một thực tập sinh và người phụ trách dự án, người lãnh đạo trực tiếp của họ là tôi đây thì ai cao ai thấp đều có thể rõ ràng.
Giờ phút này, tôi thấy vô cùng may mắn. Lúc trước bất kể mẹ Trình Hà nói gì thì tôi cũng không đồng ý vì gia đình mà lui về sau.
Một người phụ nữ, có thể không có tình yêu nhưng không thể không có sự nghiệp.
2.
Sắp xếp lại mọi thứ xong xuôi, tôi gọi video cho Trình Hà.
Phải một lúc lâu sau anh ta mới nghe máy, vờ vịt: “Bà xã, anh bận làm việc nên không thấy điện thoại.”
Bận làm việc hay bận mặc quần áo?
Bên kia video, Trình Hà ngồi trên sô pha, rèm cửa bên cạnh hơi rung rinh.
Tôi giả vờ như không hay biết, cười nói: “Trình Hà, tấm rèm phía sau anh khá đẹp, đưa điện thoại gần sang cho em xem với.”
Sắc mặt Trình Hà căng thẳng, có thể nhận ra anh ta hoảng loạn.
Chậc, tôi lại lần nữa nghi ngờ chỉ số thông minh của chính mình, kỹ thuật diễn xuất vụng về như vậy mà hôm nay tôi mới nhận ra.
“Rèm thì có gì đẹp.”
“Anh cứ đưa qua cho em xem xem.”
Phía sau sô pha không có nhiều chỗ trống, muốn tránh khỏi tầm mắt tôi thì phải quỳ xuống bò ra ngoài, một món quà đáp lễ nhỏ, không đáng kể.
Trình Hà chậm chạp quay điện thoại, rèm cửa lại lung lay nhiều hơn.
“Sao anh chậm chạp vậy, sau rèm có giấu người à?”
Mặt Trình Hà cứng đờ: “Nói bừa gì vậy, trong lòng anh chỉ có mình em.”
Tôi cong môi, nhìn Trình Hà đầy ẩn ý.
Hôm nay tôi không định vạch trần Trình Hà, chỉ muốn thử xem phản ứng của anh ta. Có vẻ anh ta chưa sẵn sàng để bị tôi vạch trần.
Từ sau khi kết hôn, tôi và Trình Hà có nhiều tài sản nhưng phần lớn đến từ các khoản đầu tư và thu nhập của tôi, Trình Hà chỉ là nhân viên bình thường. Nhà cũng là tài sản trước hôn nhân của tôi.
Tất nhiên tôi muốn ly hôn với anh ta, nhưng phải cân nhắc kỹ hơn, anh ta đừng mơ lấy một xu nào của tôi đi. Không chỉ có thế, tôi còn muốn anh ta trả lại gấp đôi những gì anh ta có được từ tôi.
Cúp video, tôi gọi điện thoại cho người bạn luật sư, hỏi cô ấy giải pháp tối ưu hiện giờ là gì.
Trước khi cưới, vì chứng minh mình không tham tiền tài, Trình Hà cực kỳ biết điều mà công chứng tài sản, không có tranh chấp về quyền sở hữu bất động sản và tài sản đứng tên tôi.
Nhưng tiền lương của tôi, thu nhập từ cổ phiếu và cổ tức của tôi đều là tài sản chung của hai vợ chồng, một đồng tôi cũng không muốn để Trình Hà được lợi.
Khi Trình Hà và Lý Như đang anh anh em em, tôi xuống tay xử lý tài sản của mình.
Nhưng tôi chỉ chuyển tài sản của mình đi thôi thì chưa đủ, tôi phải bắt Trình Hà trả giá vì phản bội tôi. Thật sự không thể chịu đựng sự kinh tởm này.
“Đi công tác lâu vậy, có nhớ em không?”
Trình Hà cười nói: “Cả tâm trí anh đều là em.”
Tôi mỉm cười nhìn anh ta: “Vậy sao, thế thì em vui thật đấy.”
Tối đó, Trình Hà bị tôi lấy cớ bận làm việc để ngủ bên phòng làm việc, anh ta không nghi ngờ. Dù sao trong lòng anh ta tôi là kẻ cuồng công việc, vì công việc có thể làm bất cứ điều gì.
Ngày hôm sau, cả bộ phận đều mong chờ Lý Như đến công ty. Mọi người đi WC cũng phải vòng qua bàn Lý Như nhìn một cái. Nhìn đến mức Lý Như không hiểu ra sao, một buổi sáng chải tóc 18 lần.
Không chỉ vậy, đồng nghiệp bên cạnh Lý Như bỗng dưng cực kỳ bận rộn, buổi trưa đi ăn chỉ còn lại mình cô ta, không ai đi cùng.
Công việc cô ta phụ trách bỗng trở nên phức tạp, lộn xộn, trưởng nhóm cũng trở nên sắc bén, lạnh lùng hơn.
Ở nơi làm việc, không ai sẵn lòng vì một thực tập sinh mà đắc tội tôi, huống chi cô ta lại còn là một kẻ thứ ba khiến mọi người khinh thường.
Chịu đựng tra tấn cả ngày, bị mắng 3 lần, Lý Như trốn ở góc cầu thang khóc lóc qua điện thoại.
Không có gì ngạc nhiên khi đối tượng để cô ta khóc lóc kể lể là chồng tôi.
“Chắc chắn giám đốc Tống không vừa mắt với em, chị ta ghen ghét em trẻ tuổi xinh đẹp.”
Không biết đầu dây bên kia nói gì, Lý Như nín khóc, mỉm cười: “Dù gì em cũng còn trẻ, sau này có rất nhiều cơ hội.”
Tôi ở sau cánh cửa chống cháy lặng yên cong môi, bằng khả năng copy paste còn mắc lỗi của cô ta thì có lẽ cả đời cũng không có cơ hội.
Tôi cất tiếng ho khan thật to, ý báo động cho cô ta biết sau cửa có người. Lý Như lập tức hoảng hốt quay lại, nhìn tôi đứng sau cửa cười tủm tỉm.
Cô ta biến sắc, như thể vừa nuốt phải con ruồi, lắp bắp: “Giám… giám đốc Tống.”
Tôi liếc nhìn cô ta trịch thượng, nói không cảm xúc: “Trong thời gian cá nhân nên tôi không bình luận, nhưng tốt nhất đừng nói những chuyện thị phi về đồng nghiệp. Nếu cô có gì bất mãn với tôi, công ty có cơ chế khiếu nại hoàn chỉnh. Tất nhiên tôi không trực tiếp phụ trách kết quả công việc của cô, nếu công việc của mỗi thực tập sinh đều cần tôi sắp xếp thì bộ phận chúng ta không cần điều chuyển.”
Mặt cô ta tái nhợt, ánh mắt hoảng hốt, muốn giải thích nhưng lại không biết tôi đã nghe được bao nhiêu, bàn tay cầm điện thoại buông thõng xuống, có thể thấy điện thoại còn chưa cúp máy.
“Nếu cô dành nhiều thời gian hơn cho công việc thì sẽ không cần phải khóc ở cầu thang.”
Nói rồi tôi không thèm liếc mắt nhìn cô ta, quay lưng rời đi.
Tôi cố ý bước ra cắt ngang lời Lý Như, để cô ta nảy sinh cảm giác khủng hoảng, có thế cô ta mới vắt óc quấy rầy Trình Hà.
Và tôi, sẽ càng có thêm thời gian để nắm lấy nhược điểm Trình Hà.
4.
Đêm đó sắc mặt Trình Hà không được đẹp cho lắm.
Anh ta nhân lúc tôi đi rót nước, mặt mày nghiêm nghị nói với tôi: “Duy Duy, có chuyện này anh vốn không muốn nói với em, nhưng về công, anh là nhân viên công ty; về tư, anh là chồng em. Anh suy nghĩ rất lâu, vẫn nên nói với em.”
Tôi ra vẻ nghiêm túc lắng nghe.
Trình Hà ngồi đối diện tôi: “Gần đây đồng nghiệp đều phản ánh em rất mất kiên nhẫn với nhân viên dưới quyền, thái độ hà khắc. Duy Duy, việc này bất lợi với hình ảnh lãnh đạo của em.”
Tôi vội cầm ly uống nước để che giấu nụ cười giễu cợt nơi khóe miệng.
Hiển nhiên là Lý Như lại tìm anh ta khóc lóc.
Cũng thật là làm khó Trình Hà, vì để tôi nhẹ nhàng với tình nhân bé bỏng của mình mà anh ta phải bịa ra một đoạn lời nói dài dòng, đường hoàng thế để nói với tôi.
Nhưng tôi lười đôi co với anh, ngược lại theo bậc thang đó đi xuống, lộ ra vẻ trầm ngâm: “Thật sự mọi người đều nói vậy à?”
Trình Hà nghiêm túc: “Phải rồi, mọi người đều nghĩ vậy.”
Tên của anh là chỉ tất cả mọi người?
Tôi im lặng một lát, gật đầu: “Có thể do gần đây em bị áp lực nặng quá, em cũng quyết định chuyển tâm sức từ công việc về gia đình nhiều hơn. Hôm nay em hẹn bác sĩ chuẩn bị điều dưỡng thân thể để mang thai. Trước khi sức khỏe em ổn định, hai chúng ta chia phòng ngủ nhé.”
Trình Hà ngơ ngác.
Tôi biết anh ta luôn muốn có con, bây giờ chắc bàn tính trong lòng gõ 800 kiểu, tính toán tôi và Lý Như sinh con thì ai có lợi nhất cho anh ta.
Cứ việc tính đi, dù sao thì tôi cũng không sinh con cho anh ta.
Tôi không có ý định sinh con nhưng dàn trận thì làm đủ 100%.
Ngày hôm sau tôi đến trung tâm ở cữ sang trọng nhất thành phố.
Khóa huấn luyện thai sản? Mua!
Khóa âm nhạc thai giáo? Mua!
Y tá chọn hai phòng theo tiêu chuẩn đắt nhất, đề phòng một cái có sự cố thì còn cái khác dự phòng; lớp phục hồi sau sinh 3.000 tệ một tiết, tôi không do dự đặt 30 tiết; các buổi thiền và yoga để thư giãn cho mẹ sau sinh, tất cả tôi đều mua hết.
À, quên nói, chủ của trung tâm này bạn thân của tôi, người mặc cùng một chiếc quần thủng đáy với tôi từ nhỏ.
Cứ thế, tôi danh chính ngôn thuận tiêu một khoản tiền lớn trong thẻ lương, số tiền này đi vào tài khoản của bạn tôi, chờ tôi ly hôn xong, cô ấy sẽ trả lại cho tôi.
Trình Hà không biết mối quan hệ của tôi với chủ trung tâm này, nhưng anh ta thấy tôi tiêu nhiều tiền như thế thì xót ruột.
Tôi bật khóc, “Đây là tiền lương của em, em vì sinh con cho anh mà bỏ tiền ra, vậy mà anh còn không vui…”
Trình Hà không nói nên lời.
Ngay khi tôi đang theo phương thức đó, hăng say di dời tài sản thì một tin tức kinh thiên động địa truyền tới.
Trợ lý tôi báo cáo xong công việc, dừng một chút rồi nói: “Chị Tống, có thể Lý Như đang mang thai.”