Thời gian trôi qua như nước chảy, Lý Ôn Dụ và Vân Hoa phu nhân như đôi uyên ương tiên giới, yêu nhau đắm đuối, không biết ngày tháng trôi qua thế nào. Biết nơi này là thiên cung tiên phủ, Lý Ôn Dụ cũng không còn sợ cảnh đêm dài vô tận, thậm chí thấy bầu trời đầy sao vĩnh viễn không đổi cũng rất đẹp.
Vân Hoa phu nhân thỉnh thoảng lại rời đi, nàng nói với Lý Ôn Dụ rằng nàng phải làm việc theo lệnh của Ngọc Hoàng. Lý Ôn Dụ nói hắn rất muốn gặp Ngọc Hoàng, Vương Mẫu và các vị tiên nhân, Vân Hoa phu nhân cười nói tiên phàm cách biệt, không thể gặp nhau được.
Càng ở gần Vân Hoa phu nhân, Lý Ôn Dụ càng chìm đắm sâu hơn, hắn rơi vào lưới tình không thể thoát ra. Dù nhớ nhung nhân gian, nhớ phụ mẫu, nhưng nghĩ đến việc rời đi sẽ không thể gặp lại Vân Hoa phu nhân thì hắn không nỡ nói ra hai chữ rời đi.
Khi Vân Hoa phu nhân không có ở đó, Lý Ôn Dụ ngồi trong phòng suy nghĩ làm thế nào để vừa trở về nhân gian, vừa không phải chia tay với Vân Hoa phu nhân. Trong phòng có một bức tranh thần nữ áo trắng, Lý Ôn Dụ nghĩ là Quan Âm Bồ Tát, thường xuyên cúng bái, thổ lộ nỗi lòng.
Tiểu Man thấy vậy thì cười nói: "Đó là bức tranh của Long Nữ, không phải Bồ Tát, ngài bái cũng vô ích thôi."
Một hôm Vân Hoa phu nhân trở về, vẻ mặt có hơi khác thường, nàng hỏi Lý Ôn Dụ tên gì, là người thế nào.
Lý Ôn Dụ rất ngạc nhiên, chẳng lẽ Vân Hoa phu nhân không biết tên họ của hắn sao? Nhưng nghĩ kỹ lại, trước đây hắn chưa từng giới thiệu tên mình, nàng cũng chưa hỏi. Hai người sống với nhau, chỉ gọi nhau là "lang quân", "nương tử", không dùng tên gọi. Nhưng nàng là thần nữ biết hết mọi chuyện, sao lại không biết người có duyên với mình là ai?
Lý Ôn Dụ thành thật trả lời.
Vân Hoa phu nhân biến sắc, không nói một lời, dẫn Tiểu Man lui vào trong phòng. Một lúc sau, trong phòng vang lên tiếng tát mạnh, Tiểu Man khóc lóc quỳ xin tha thứ.
Lý Ôn Dụ rất nghi ngờ.
Khi Vân Hoa phu nhân trở ra, Lý Ôn Dụ vội hỏi có chuyện gì, sao nàng lại đánh Tiểu Man. Vân Hoa phu nhân cười nói không có chuyện gì lớn, chỉ là Tiểu Man không cẩn thận làm mất một vật quan trọng của nàng nên bị trách phạt.
Vân Hoa phu nhân gọi người chuẩn bị yến tiệc thịnh soạn, cùng ngồi dưới trời sao uống rượu với Lý Ôn Dụ.
Vẻ mặt Vân Hoa phu nhân có hơi buồn bã, nàng hỏi Lý Ôn Dụ: "Nửa năm qua, chàng có cảm thấy hạnh phúc không?"
Lý Ôn Dụ nắm tay Vân Hoa phu nhân, cười nói: "Hạnh phúc như thần tiên."
Vân Hoa phu nhân đưa tay vuốt mặt Lý Ôn Dụ, ánh mắt lộ vẻ quyến luyến.
Lúc đó, Tiểu Man mang đến một bình rượu. Nàng rót rượu vào cốc vàng, rượu có màu xanh kỳ lạ phát ra ánh vàng.
Tiểu Man dâng cốc vàng cho Lý Ôn Dụ, cười nói: "Đây là rượu quý của Tửu Tiên, tên là 'Vong Cơ', mời lang quân thưởng thức."
Lý Ôn Dụ cầm cốc vàng đưa lên mũi ngửi, hương rượu thơm ngào ngạt.
Vân Hoa phu nhân nhìn Lý Ôn Dụ, vẻ mặt rất phức tạp.
Lý Ôn Dụ vừa định uống "Vong Cơ" thì Vân Hoa phu nhân đột nhiên đưa tay ra đánh rơi cốc vàng.
"Cạch!" Cốc vàng và rượu thần đều đổ xuống đất.
Lý Ôn Dụ cảm thấy rất kỳ lạ, Tiểu Man cũng nhìn Vân Hoa phu nhân với ánh mắt đầy ẩn ý.
Vân Hoa phu nhân vẫy tay ra hiệu cho Tiểu Man lui ra.
Tiểu Man cúi chào rồi lui ra.
Vân Hoa phu nhân cười nói với Lý Ôn Dụ: "Phàm nhân uống 'Vong Cơ' sẽ say đến năm trăm năm. Lang quân uống vào sẽ say bất tỉnh nhân sự, thiếp thân sẽ cô đơn lắm."
Lý Ôn Dụ cũng cười nói: "Dù ta có say thì cũng sẽ gặp lại nàng trong giấc mộng."
Vân Hoa phu nhân cười tươi, Lý Ôn Dụ lập tức mê mẩn.
Đêm đó, Lý Ôn Dụ ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào kỳ lạ trong giấc mơ, rồi lại rơi vào cảnh không biết trên trời dưới đất. Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, hắn lờ mờ nghe thấy giọng nói mơ hồ của Vân Hoa phu nhân: "Duyên phận của chúng ta đã hết, từ nay trời đất không gặp lại. Xin hãy quên ta, quên mọi thứ, đừng nhớ nhung, đừng hoài niệm."
Khi Lý Ôn Dụ tỉnh lại, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào, hắn phát hiện mình nằm dưới một cây cầu đá, xung quanh có vài người qua đường.
Người qua đường thấy Lý Ôn Dụ tỉnh lại thì hỏi hắn là ai, sao lại nằm dưới cầu.
Lý Ôn Dụ cúi đầu nhìn, phát hiện mình vẫn mặc bộ đồ cưới, hắn hỏi người qua đường đang ở đâu, bây giờ là năm nào tháng nào. Người qua đường trả lời. Lý Ôn Dụ mới biết mình đang ở Trường An, bây giờ là tháng chín. Hắn đã ở thiên cung nửa năm và bây giờ đã trở lại nhân gian.
Lý Ôn Dụ ngẩng đầu nhìn trời, lòng tràn đầy nỗi buồn bã, lạc lõng.
Lý Ôn Dụ trở về vương phủ, phụ mẫu và huynh đệ của hắn vô cùng vui mừng. Sau khi Lý Ôn Dụ mất tích, họ vô cùng lo lắng nên đã phái người đi khắp nơi tìm kiếm nhưng vẫn không tìm thấy. Họ còn tưởng rằng hắn đã không còn trên đời nữa. Khi hỏi về tung tích của Lý Ôn Dụ, hắn chỉ đơn giản nói rằng đã bị thần nữ đưa đến thiên cung, cả nhà ngạc nhiên và may mắn vì Lý Ôn Dụ đã trở về.
Sau khi trở về nhà, Lý Ôn Dụ rất nhớ nhung Vân Hoa phu nhân. Hắn suốt ngày nhìn lên bầu trời thẫn thờ, miệng thì thầm tên Vân Hoa phu nhân, bày tỏ nỗi nhớ nhung và tình yêu của mình.
Lý Ôn Dụ mắc bệnh tương tư nên người gầy mòn, tiều tụy. Hắn thường đến ngôi chùa hoang nơi tránh mưa vào ngày cưới, hy vọng có thể gặp lại Vân Hoa phu nhân.
Phu thê Kỷ Vương thấy vậy thì rất lo lắng cho con trai. Trước đây, mặc dù Lý Ôn Dụ mất tích trên đường đón dâu nhưng tân nương Hàn thị vẫn được đưa vào vương phủ. Ban đầu họ hy vọng sẽ tìm được Lý Ôn Dụ nên Hàn thị vẫn ở lại vương phủ, với tư cách là con dâu chăm sóc phụ mẫu chồng. Ba tháng trôi qua, không có tin tức của Lý Ôn Dụ, nhà Hàn gia cũng nhẹ nhàng đề nghị đưa con gái về nhà. Kỷ Vương cũng nghĩ rằng Lý Ôn Dụ không còn hy vọng sống sót, không muốn làm lỡ dở tuổi xuân của Hàn thị nên đã đưa Hàn thị về nhà.
Giờ đây Lý Ôn Dụ đã trở về mà Hàn thị vẫn chưa lấy chồng khác. Phu thê Kỷ Vương dự định đón Hàn thị trở lại để hai người hoàn thành hôn lễ nhằm xua tan ý nghĩ hoang đường của con trai về thần nữ. Hàn gia cũng đồng ý rồi, nhưng Lý Ôn Dụ không đồng ý, hắn nói rằng cả đời này ngoài Vân Hoa phu nhân thì hắn không muốn lấy ai khác nữa.
Kỷ Vương giận dữ, mắng: "Hoang đường! Thần nữ sao có thể kết hôn với phàm nhân? Hơn nữa, chưa biết người đó là thần nữ hay yêu quái đâu."
Vương phi khuyên: "Vương gia đừng giận, Ôn Dụ vừa trở về còn có hơi hồ đồ. Đợi một thời gian, tâm trạng nó ổn định thì ý nghĩ hoang đường cũng sẽ phai nhạt thôi."
Lý Ôn Dụ nói: "Mẫu thân, tình cảm của con dành cho Vân Hoa phu nhân không thể phai nhạt theo thời gian, mà chỉ càng ngày càng sâu đậm thôi."
Kỷ Vương lại nổi giận, Vương phi lại khổ sở khuyên giải.
Kỷ Vương tự quyết định đón Hàn thị về cho Lý Ôn Dụ. Lý Ôn Dụ chỉ gặp Hàn thị một lần rồi rời nhà, đến ẩn náu tại phủ của người chú và bạn thân – Huyền Vương Lý Kế. Phu thê Kỷ Vương cũng không biết làm gì hơn, chỉ mong qua một thời gian nữa con trai tự mình dập tắt ý nghĩ hoang đường đó và quay lại.
Lý Ôn Dụ khổ sở nhớ nhung Vân Hoa phu nhân, ngày càng tiều tụy, không thể giải thoát.
Trong một bữa tiệc, Lý Ôn Dụ gặp Vi Ngạn. Vi Ngạn kể rằng ở chợ Tây có một gian Phiêu Miểu các, chủ nhân của Phiêu Miểu các có thể thực hiện mọi điều ước của con người. Lý Ôn Dụ không tin lắm, nhưng với tâm trạng "còn nước còn tát" nên đã đến. Không ngờ khi gặp Bạch Cơ, nàng lại giống hệt bức tranh Long Nữ mà hắn đã thờ cúng trong thiên cung. Lý Ôn Dụ tin rằng Bạch Cơ chắc chắn biết Vân Hoa phu nhân, nên muốn nhờ nàng đưa hắn đi gặp nàng.
Bạch Cơ nghe xong câu chuyện của Lý Ôn Dụ thì trầm tư suy nghĩ.
Nguyên Diệu nghe xong câu chuyện của Lý Ôn Dụ, vừa kinh ngạc vừa cảm động trước tình cảm chân thành của hắn.
Vi Ngạn nghe xong câu chuyện của Lý Ôn Dụ, được thỏa mãn sự tò mò nên rất hài lòng.
Bạch Cơ hỏi Lý Ôn Dụ: "Thiên cung không có ban ngày sao?"
Lý Ôn Dụ đáp: "Thiên cung vĩnh viễn là ban đêm, luôn có bầu trời đầy sao."
Bạch Cơ lại hỏi: "Vân Hoa phu nhân có đặc điểm gì?"
Lý Ôn Dụ đáp: "Nàng rất đẹp."
Bạch Cơ xoa trán, nói: "Đẹp không phải là đặc điểm... Hãy miêu tả cụ thể hơn về dung mạo và hình dáng của nàng."
Lý Ôn Dụ suy nghĩ một lúc, đáp: "Mắt phượng, mũi cao, mặt trái xoan, hình dáng và dáng người giống ngươi."
Bạch Cơ nói: "Những đặc điểm này thì ở Trường An có đến cả vạn người."
Lý Ôn Dụ nói: "Vân Hoa phu nhân là độc nhất vô nhị, không có người nào đẹp hơn nàng."
Nguyên Diệu không nhịn được nhắc nhở: "Bạch Cơ, tiểu quận vương nói rằng Vân Hoa phu nhân không ở Trường An mà ở thiên giới, là con gái thứ hai mươi ba của Vương Mẫu. Nàng nên đưa hắn lên thiên giới gặp Vân Hoa phu nhân."
Bạch Cơ nói: "Vân Hoa phu nhân mà tiểu quận vương gặp không phải là vị ở thiên giới."
Nguyên Diệu ngạc nhiên hỏi: "Lẽ nào có rất nhiều Vân Hoa phu nhân?"
Bạch Cơ nói: "Thiên giới chỉ có một vị nhưng ở nhân gian thì có rất nhiều. Thời kỳ Ngụy Tấn thôi đã có ba vị."
Nguyên Diệu mơ hồ không hiểu.
Lý Ôn Dụ nghe nói Vân Hoa phu nhân ở nhân gian thì mắt lập tức sáng lên. Hắn vội vàng miêu tả lại ngoại hình của Vân Hoa phu nhân, nhưng chỉ là những chi tiết như "da trắng như sứ", "dáng người uyển chuyển, eo thon như liễu" không thực sự giúp ích cho việc tìm người.
Nguyên Diệu đề nghị: "Vẽ chân dung sẽ trực quan hơn là miêu tả bằng lời. tiểu quận vương hãy vẽ một bức chân dung đi."
Lý Ôn Dụ cầm bút, trầm ngâm một lúc, rồi nhanh chóng vẽ một bức chân dung nữ.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Vi Ngạn cùng nhìn vào bức tranh, thấy trên giấy là một hình vẽ xiêu vẹo của một quả bầu có tay chân, phần đầu là một quả trứng có ngũ quan.
Lý Ôn Dụ có hơi xấu hổ, nói: "Vân Hoa phu nhân đại khái là như vậy. Ta không giỏi vẽ tranh, xin hãy xem tạm."
Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Vi Ngạn đổ mồ hôi lạnh, Lý Ôn Dụ không phải là không giỏi vẽ tranh, mà là hoàn toàn không biết vẽ.
Bạch Cơ nói: "Hiên Chi ra chợ mua một quả bầu và một quả trứng, để tiểu quận vương mang về tạm đi."
Nguyên Diệu, Vi Ngạn cười lớn, Lý Ôn Dụ cũng cười ngượng ngùng.
Không hỏi được gì về ngoại hình của Vân Hoa phu nhân, Bạch Cơ lại hỏi: "tiểu quận vương, Vân Hoa phu nhân khoảng bao nhiêu tuổi?"
Lý Ôn Dụ nói: "Nhìn bề ngoài khoảng hai mươi tuổi, nhưng nàng là thần nữ, có lẽ đã sống mấy nghìn năm."
Bạch Cơ lẩm bẩm: "Tại sao nàng lại đột nhiên cho ngươi trở về nhân gian?"
Lý Ôn Dụ buồn bã nói: "Gần đây ta đã suy nghĩ kỹ, cảm thấy nàng vì hỏi tên tuổi lai lịch của ta mà đột nhiên để ta trở về nhân gian. Trước đó mọi thứ đều tốt đẹp, không có dấu hiệu 'duyên phận đã hết', cho đến khi nàng hỏi tên tuổi của ta thì dường như đã thay đổi thành người khác. Sau đó, ta đã bị đưa trở về nhân gian."
Bạch Cơ trầm ngâm một lúc rồi nói: "Ta đã có một số manh mối. Nhưng nếu thực sự là như vậy thì khi ngươi gặp lại nàng e rằng sẽ là một thảm họa. Vậy ngươi còn muốn gặp nàng không?"
"Thảm họa ư?" Lý Ôn Dụ kinh ngạc.
Bạch Cơ nói: "Có những điều ước, nếu thực hiện sẽ càng khiến người ta đau khổ hơn."
Lý Ôn Dụ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hiện giờ ta đã bị tương tư giày vò đau khổ vô cùng. Nếu điều ước được thực hiện thì dù có đau khổ cũng sẽ không hơn hiện tại. Xin hãy thực hiện điều ước của ta."
Bạch Cơ mỉm cười nói: "Hy vọng sau khi điều ước được thực hiện thì ngươi vẫn sẽ nghĩ như vậy."
Bạch Cơ nói rằng nàng sẽ đi tìm Vân Hoa phu nhân, có tin tức sẽ thông báo cho Lý Ôn Dụ. Lý Ôn Dụ và Vi Ngạn bèn cáo từ ra về.
Bạch Cơ ngồi uống trà bên quầy hàng hỏi: "Hiên Chi, tình yêu của con người rốt cuộc là loại cảm xúc gì thế?"
Nguyên Diệu vừa dùng chổi lông gà phủi bụi trên kệ hàng vừa trả lời: "Tiểu sinh cũng không rõ lắm."
Bạch Cơ nâng tách trà thở dài: "Hiên Chi thật đáng thương, sống hai mươi năm mà chưa có tình yêu."
Nguyên Diệu tức giận nói: "Ngươi sống mười nghìn năm chẳng phải cũng không có thứ đó sao?"
"À à, phi nhân thì không có tình yêu mà."
"Ngươi chưa bao giờ ái mộ và muốn ở bên ai đó sao?"
Bạch Cơ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta có ái mộ một ngươi. Bây giờ đang cố gắng đến nơi người đó ở."
"Ai?" Bạch Cơ đã có người ái mộ?!!! Không biết vì sao, trong lòng Nguyên Diệu có hơi thất vọng.
Bạch Cơ mỉm cười nói: "Phật tổ. Đợi ta tập hợp đủ nhân quả, thành Phật rồi sẽ có thể đến Tây phương cực lạc thế giới, ẩn mình bên cạnh người. Sau đó tìm cơ hội đẩy người xuống tòa sen, ta sẽ trở thành tổ của chư Phật. Khi đó ta chính là Phật tổ, hahaha..."
Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh nói: "Bạch Cơ à, đây không phải là ái mộ mà là mưu đồ... Nếu tiểu sinh là Phật tổ thì sẽ không bao giờ để ngươi đặt chân lên Tây phương nửa bước..."
"Hiên Chi, mưu đồ cũng là một loại ái mộ."
"Mưu đồ và ái mộ hoàn toàn không liên quan với nhau!" Nguyên Diệu hét lên.
"Được thôi." Bạch Cơ giang tay.
"Bạch Cơ dự định sẽ tìm Vân Hoa phu nhân như thế nào?"
"Ta sẽ đi thăm dò một chút." Bạch Cơ chuẩn bị xong thì ra khỏi cửa.
Nguyên Diệu sắp xếp lại kệ hàng xong thì ngồi sau quầy uống trà. Hắn nhớ đến tình cảm chân thành của Lý Ôn Dụ dành cho Vân Hoa phu nhân, cảm thấy rất cảm động. Tuy nhiên Bạch Cơ đã nói rằng, nếu thực hiện điều ước thì có lẽ sẽ càng đau khổ hơn, điều này là sao? Hơn nữa, phi nhân thực sự không có tình yêu sao?
Lúc này, Ly Nô xách một con cá chép lớn trở về, miệng ngâm nga một điệu nhạc vui vẻ.
Nguyên Diệu hỏi: "Ly Nô lão đệ có biết tình yêu là gì không?"
Ly Nô đáp: "Biết chứ. Gần đây ta rất thích đến quán trà nghe kể chuyện vì có nhiều nữ khách. Họ ngày nào cũng kể về tài tử giai nhân, ta nghe mãi rồi cũng hiểu được tình yêu là gì."
Nguyên Diệu dùng tay ngoáy tai nói: "Xin Ly Nô lão đệ chỉ giáo, tiểu sinh xin lắng nghe."
Ly Nô suy nghĩ một lúc rồi chỉ vào con cá chép lớn nói: "Tình cảm của ta dành cho con cá chép lớn này chính là tình yêu. Chúng ta gặp nhau ở chợ, yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Lát nữa, khi nấu canh cá sẽ tràn đầy tình cảm, khi ăn tối thưởng thức canh cá sẽ càng thêm quyến luyến. Canh cá vào bụng rồi chúng ta sẽ thành đôi uyên ương. Mọt sách à, đó chính là tình yêu."
Nguyên Diệu dài mặt ra nói: "Tiểu sinh cảm thấy con cá chép lớn này hoàn toàn không muốn cùng ngươi trở thành đôi uyên ương..."
Ly Nô cười tà mị nói: "Do nó không có quyền chọn, ta đã mua nó rồi. Gạo đã nấu thành cơm, nó đã là cá của ta."
Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh nói: "Ly Nô lão đệ, xin đừng nói chuyện kỳ quái như vậy... Hơn nữa, sau này đừng đến quán trà nghe những chuyện linh tinh nữa!"
***
Đến chiều tối, Bạch Cơ trở về.
Nguyên Diệu hỏi Bạch Cơ: "Có tin tức của Vân Hoa phu nhân không?"
Bạch Cơ đáp: "Tạm thời chưa có manh mối, nhưng tối nay có một bữa tiệc, có thể đến đó tìm hiểu tin tức."
Nguyên Diệu hỏi: "Bữa tiệc gì?"
Bạch Cơ cười nói: "Tiệc thần nữ. Hiên Chi muốn đi không? Có thể thấy nhiều mỹ nhân đấy."
"Ừ." Nguyên Diệu có hơi muốn đi xem.
Bạch Cơ chớp mắt nói: "Nhưng bữa tiệc này có hơi đặc biệt, Hiên Chi không thể đi như thế này, phải thay đổi trang phục."
"Thay đổi thành trang phục gì?"
Bạch Cơ che miệng nói: "Nữ trang."
Nguyên Diệu tức giận nói: "Tiểu sinh là nam nhân bảy thước lại đi mặc nữ trang, còn mặt mũi nào gặp người nữa?"
Bạch Cơ che miệng nói: "Không sao đâu. Tối nay mọi người đều sẽ đeo mặt nạ, không ai sẽ nhìn thấy mặt ngươi đâu."
"Hả?!" Nguyên Diệu rất tò mò về buổi tiệc thần nữ này, có hơi muốn đi khám phá nhưng lại không muốn mặc nữ trang: "Bạch Cơ, có thể không mặc nữ trang được không?"
Bạch Cơ cười tít mắt nói: "Không được. Tiệc thần nữ không chào đón nam nhân."
Sự tò mò và tự tôn của Nguyên Diệu đang đấu tranh trong lòng, Bạch Cơ đứng bên cạnh lặng lẽ khích lệ sự tò mò: "Dù sao cũng sẽ đeo mặt nạ, không ai nhận ra ngươi là nam nhân đâu. Hơn nữa trong tiệc thần nữ có nhiều mỹ nhân lắm đấy."
Tự tôn của Nguyên Diệu thất bại thảm hại, nói: "Được thôi. Hy vọng sẽ không ai nhận ra tiểu sinh, và tiểu sinh không... Đợi đã, tiệc thần nữ không chào đón nam nhân, bậy nếu tiểu sinh bị nhận ra là nam nhân thì sẽ ra sao?"
Bạch Cơ cười rạng rỡ nói: "Nếu Hiên Chi bị lộ thân phận nam nhân thì sẽ bị 'quỷ ẩn' đấy. Ta cũng không cứu được ngươi đâu."
Sự tò mò của Nguyên Diệu tắt ngấm.
"Ừm... tiểu sinh vẫn không đi thì hơn..."
Bạch Cơ cười càng rạng rỡ hơn, nói: "Nếu Hiên Chi không đi thì bây giờ ta sẽ 'quỷ ẩn' ngươi."
Nguyên Diệu cười nói: "Ngươi đang đùa phải không?"
Bạch Cơ cười nhe răng, răng nanh trắng lạnh: "Ngươi nghĩ ta đang đùa sao?"
Nguyên Diệu khóc nói: "Được rồi, tiểu sinh sẽ đi."
Bạch Cơ vui vẻ vỗ vai tiểu sinh an ủi: "Hiên Chi đừng sợ, các thần nữ đều là mỹ nhân dịu dàng mà."
Nguyên Diệu lạnh sống lưng.
Sau bữa tối, Bạch Cơ và Nguyên Diệu thay áo quần lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp.
Bạch Cơ mặc một chiếc váy lụa trắng có hoa văn công phượng, khoác áo choàng màu tuyết với hoa văn thêu bằng chỉ bạc. Nàng búi tóc cao kiểu phi thiên, cài ba chiếc lông đuôi công trắng lộng lẫy. Thân hình nàng thon thả, dáng người uyển chuyển, nhìn từ xa như một con công xinh đẹp và cao quý.
Bạch Cơ đeo một chiếc mặt nạ trắng tinh lên mặt, trông rất kỳ bí.
"Trong tiệc thần nữ tối nay, Hiên Chi đừng gọi ta là Bạch Cơ mà hãy gọi ta là Công Phượng phu nhân."
Nguyên Diệu méo miệng, hắn nghi ngờ các thần nữ trong tiệc cũng đều không phải người.
Nguyên Diệu mặc một chiếc váy đỏ thẫm, khoác áo choàng thêu hoa văn sen, tóc búi kiểu thịnh hành, cài một chiếc quạt vàng làm phụ kiện. Mỗi bước đi trang sức trên người kêu leng keng, suýt nữa bị váy vướng té.
Bạch Cơ đeo một chiếc mặt nạ hồ ly lên mặt Nguyên Diệu, cười nói: "Từ bây giờ, ngươi là Kim Phiến phu nhân."
"Tiểu sinh không phải phu nhân!!" Nguyên Diệu không vui nói.
"Vậy gọi là Kim Phiến tiên tử cũng được." Bạch Cơ thờ ơ nói.
"Tiểu sinh cũng không phải tiên tử! Tại sao cứ phải dùng hai chữ Kim Phiến để đặt tên chứ?"
"Vì trên đầu ngươi cài một chiếc quạt vàng. Để đơn giản nên cứ gọi thế thôi."
Bạch Cơ mang theo một chiếc đèn hoa sen, dặn Ly Nô cẩn thận lửa vào ban đêm, rồi cùng Nguyên Diệu ra ngoài.
Nguyên Diệu đi theo sau Bạch Cơ, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tiểu sinh không thích hai chữ 'Kim Phiến'."
"Vậy Hiên Chi tự đặt một cái tên mà mình thích đi."
Nguyên Diệu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tiểu sinh đeo mặt nạ hồ ly, sao không gọi là 'Hồ ly phu nhân' hoặc 'Hồ ly tiên tử' nhỉ?"
Bạch Cơ thở dài nói: "Sở thích của Hiên Chi thật đáng lo ngại!"
"Này này, người đặt tên Kim Phiến mới là người có sở thích lo ngại chứ?!"
Bạch Cơ và Nguyên Diệu cãi nhau đi ra khỏi con hẻm, một chiếc xe ngựa lộng lẫy chờ sẵn bên đường, phu xe đeo mặt nạ ác quỷ nhưng nhìn hình dáng và trang phục thì có lẽ là nữ nhân.
Nguyên Diệu lập tức im lặng, không dám nói thêm để tránh bị phát hiện giọng nói.
Nữ quỷ xuống xe cúi chào Bạch Cơ, ra hiệu cho Bạch Cơ và Nguyên Diệu lên xe.
Bạch Cơ lên xe, Nguyên Diệu cũng lên theo.
Xe ngựa đi chầm chậm dưới ánh trăng, không rõ hướng đi.
Dưới ánh đèn hoa sen, trong xe có đặt một lư hương có hoa văn hình thú, bên cạnh là một hộp hương.
Bạch Cơ lấy một miếng hương nhỏ từ hộp đặt vào lư hương và đốt lên.
Chẳng bao lâu, hương khói mờ mịt, trong xe ngập tràn mùi hương ngọt ngào và lạ lẫm.
Nguyên Diệu hít phải mùi hương này, cảm thấy mơ hồ. Hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Cơ, chỉ thấy một chiếc mặt nạ trắng kỳ bí.
"Hiên Chi hãy ngủ một chút đi." Giọng Bạch Cơ bay bổng như gió.
Nguyên Diệu mơ màng, bỗng thấy miệng mặt nạ trắng nở ra, một màu đen tối đột ngột bao trùm lấy hắn.