Phiêu Miểu 3 - Quyển Thiên Chỉ

Chương 41: Mất mèo



Phiêu Miểu 3 – Quyển Già Lam

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Hồi 6: Phù Mộng Sàng

Chương 41: Mất mèo

Trời đêm mờ mịt, ánh trăng như dòng sông bạc chảy khắp bầu trời.

Nguyên Diệu cẩn thận di chuyển cây mẫu đơn nhỏ ra trồng giữa sân rồi tưới chút nước. Bạch Cơ thấy vậy thì vô cùng thích thú nhưng cũng lo lắng liệu cây có sống được không.

Nguyên Diệu nói: "Ta nghe những người thợ vườn kể rằng Hoàng tiên sinh ở phường Khúc Trì rất yêu hoa, lại giỏi trồng trăm loài. Chi bằng chúng ta đến nhờ ông ấy chỉ dạy về cách trồng hoa đii?"

Bạch Cơ trả lời: "Thôi thì nhờ Hồ Thập Tam Lang đi. Dù sao người quen vẫn đáng tin hơn."

"Nhưng Bạch Cơ, liệu Thập Tam Lang có gặp nguy hiểm thật không?" Nguyên Diệu lo lắng hỏi.

Bạch Cơ thở dài: "Ta cũng không biết nữa. Dù rằng tộc Cửu Vĩ Hồ là một đại tộc trong giới phi nhân, ít có yêu quái nào dám săn hồ ly, nhưng ở thành Trường An này, nơi ngàn yêu trăm quỷ tụ họp, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Mong rằng Thập Tam Lang vẫn bình an vô sự."

Nguyên Diệu buồn bã nói: "Ly Nô đã đi tìm rồi, chỉ mong Thập Tam Lang vì ham chơi mà quên báo tin về nhà thôi."

Nguyên Diệu ngắm nhìn những bông hoa mẫu đơn khẽ rung rinh trong làn gió đêm, rồi nhỏ giọng hỏi: "Bạch Cơ, nhìn hoa đẹp như thế luôn khiến lòng người vui vẻ. Ngươi có nghĩ hoa là gì không?"

Bạch Cơ mỉm cười, trả lời: "Hoa là mộng."

"Sao lại thế?" Nguyên Diệu thắc mắc.

"Một bông hoa chính là một giấc mộng, như đời người vậy."

"Đời người cũng là một giấc mộng sao?"

"Ta không rõ. Ta là rồng, không phải người nên không thể hiểu hết cuộc đời của con người. Nhưng theo ta con người cũng như hoa, từ khi sinh ra cho đến lúc tàn lụi. Sau một vòng sinh tử, lại tiếp tục một vòng sinh tử khác. Ta luôn chứng kiến hoa nở hoa tàn, cũng như chứng kiến cuộc đời người sống chết. Vì thế ta thấy hoa như mộng mà mộng như đời người."

"Nghe có vẻ huyền bí quá." Nguyên Diệu vốn là một thư sinh, bắt đầu chìm đắm trong những suy tư về nhân sinh dưới ánh trăng bên hoa.

Sáng hôm sau, Ly Nô vẫn chưa trở về nên Nguyên Diệu đành ra chợ mua ít hắn đào và bánh quế về làm bữa sáng cho cả hai.

Ban đầu, Bạch Cơ và Nguyên Diệu cũng không quá lo lắng về việc Ly Nô chưa quay lại. Dù sao việc tìm Hồ Thập Tam Lang cũng mất thời gian, có lẽ vì thế Ly Nô chưa về kịp, tập trung tìm hồ ly là quan trọng hơn.

Vắng Ly Nô nấu ăn, hai người thường ra ngoài ăn hoặc mua ít bánh quế về, dẫu sao cũng không đến nỗi đói chết.

Nhưng đến ngày thứ bảy, Ly Nô vẫn chưa về Phiêu Miểu Các, mà chẳng có chút tin tức nào, Bạch Cơ và Nguyên Diệu bắt đầu lo lắng.

Nguyên Diệu rầu rĩ nói: "Bạch Cơ, sao Ly Nô vẫn chưa trở về? Có khi nào đã xảy ra chuyện rồi không?"

Bạch Cơ khẽ quạt chiếc quạt tròn có hình hoa mẫu đơn, bình tĩnh trả lời: "Chuyện này cũng thật kỳ lạ. Bình thường Ly Nô rất lanh lẹ, tu vi của nó giữa ngàn yêu trăm quỷ cũng không tệ, không lý nào lại mất tích một cách vô lý như vậy."

Nguyên Diệu suy nghĩ rồi nói: "Liệu có phải Thập Tam Lang đã bị lừa bán cho một thuật sĩ giang hồ rồi theo họ đi khắp nơi biểu diễn, Ly Nô biết chuyện nên đã rời Trường An để đuổi theo không?"

Bạch Cơ lắc đầu: "Không đâu. Nếu phải rời khỏi Trường An chắc chắn Ly Nô sẽ báo tin trước chứ không thể biến mất suốt bảy ngày như vậy."

Nguyên Diệu thở dài: "Giá mà biết thế này đã không để Ly Nô đi tìm Thập Tam Lang rồi. Giờ không chỉ mất hồ ly, ngay cả mèo cũng chẳng còn."

Bạch Cơ an ủi: "Hiên Chi đừng lo quá. Nếu Ly Nô cũng mất tích thì cứ nghĩ theo hướng tốt, có lẽ nó đã tìm thấy Thập Tam Lang rồi cả hai đang ở với nhau."

Nguyên Diệu càng thêm lo lắng: "Nhưng hai người đó gặp nhau là đánh nhau ngay, còn chẳng mong họ hòa thuận. Họ ở bên nhau chỉ làm ta thêm khổ tâm mà thôi."

Bạch Cơ không thể ngồi yên, bèn ra ngoài tự mình dò la tin tức.

Nguyên Diệu ngồi trong Phiêu Miểu Các đọc "Luận Ngữ", nhưng vì lo lắng cho Ly Nô và Hồ Thập Tam Lang, tâm trí không tài nào yên ổn, chẳng thể đọc nổi một trang sách thánh hiền. Vì vậy hắn đành gấp sách lại, chạy ra sân sau để tưới cây. Tuy nhiên, do không có tay trồng cây, mầm hoa mẫu đơn đã héo rũ sắp chết.

Đến chiều, Bạch Cơ trở về với nét mặt đầy vẻ trầm ngâm. Nàng vẫn chưa dò la được tin tức gì về Ly Nô và Thập Tam Lang.

Nguyên Diệu lo lắng đến nỗi cả trong giấc ngủ cũng mơ thấy Ly Nô và Thập Tam Lang bị bán đi, một mèo một hồ ly phải lang thang theo chân một tên giang hồ thuật sĩ, biểu diễn xiếc khắp nơi, ngày ngày đói rét, còn bị đánh đập, chúng lại còn đánh nhau, thật đáng thương và thê thảm.

Trong giấc mơ, Nguyên Diệu rơi nước mắt, đến sáng hôm sau tâm trạng cũng vô cùng nặng nề.

Cả buổi sáng, Bạch Cơ ngồi trong phòng bày bày biện biện mai rùa, không nói lời nào, sắc mặt nghiêm trang, hiển nhiên nàng rất lo lắng cho Ly Nô và Thập Tam Lang. Đến trưa, Bạch Cơ chào Nguyên Diệu một tiếng rồi ra ngoài.

Nguyên Diệu đang ngồi trong Phiêu Miểu Các trầm tư thì Vi Ngạn bước vào.

Vi Ngạn ôm theo một chậu hoa, trông đầy phấn khởi. Hắn đặt chậu hoa xuống trước mặt Nguyên Diệu, hỏi: "Hiên Chi có nhận ra loài hoa này không?"

Nguyên Diệu cúi đầu nhìn, thấy trong chậu có một bông hoa màu xanh lam, cánh hoa trông như chiếc nón rơm trông có vẻ quen quen. Tuy nhiên, kỳ lạ là bông hoa mũ cỏ ấy bị Vi Ngạn dùng dây buộc chặt, cố định vào chậu, cứ như sợ nó sẽ chạy trốn.

"Không nhận ra." Nguyên Diệu lắc đầu, rồi hỏi tiếp: "Vi công tử, sao ngươi lại trói nó thế?"

Vi Ngạn trả lời: "Sợ nó trốn mất chứ sao."

Nguyên Diệu suy nghĩ một lát rồi bỗng nhớ ra bông hoa mũ cỏ màu xanh này. Vài ngày trước khi hắn mua mầm hoa mẫu đơn ở chợ hoa chợ Đông, người bán hoa đã tặng hắn bông hoa mũ cỏ này. Trên đường về, bông hoa ấy đột nhiên biết nói tiếng người rồi bỏ trốn.

Nguyên Diệu hỏi: "Đan Dương lấy bông hoa này ở đâu vậy?"

Vi Ngạn ngồi xuống, nhấp một ngụm trà của Nguyên Diệu rồi mới trả lời: "Ba ngày trước ta nhặt được trên đường. Lúc đó ta đi một mình thì thấy bông hoa này cứ đi đi lại lại trong bụi cỏ, miệng còn lẩm bẩm 'Lạc đường rồi, không biết về thế nào đây? Phải làm sao bây giờ?!' Ta bèn chạy tới bắt lấy nó. Đưa nó về nhà thì nó chẳng nói gì nữa, mặc cho ta chọc thế nào cũng không lên tiếng. Đến đêm khuya nó lại khóc rồi định bỏ trốn, ta đành phải trói nó lại. Ta chưa bao giờ thấy loại hoa này, hỏi đám thợ vườn trong nhà cũng không ai biết. Bạch Cơ hiểu biết rộng rãi, ta đoán nàng biết nên mang đến đây hỏi thử."

Nguyên Diệu nói: "Đan Dương đến không đúng lúc rồi, Bạch Cơ ra ngoài rồi."

"Không sao, ta đợi nàng về. Nàng đi đâu thế? Bao giờ mới về?"

Nguyên Diệu thở dài: "Ly Nô và Thập Tam Lang mất tích, nàng đi dò la tin tức. Không biết khi nào mới về."

Vi Ngạn kinh ngạc: "Con mèo đen và hồ ly đỏ cuối cùng đã bỏ trốn cùng nhau sao?!"

Vì từng trải qua không ít chuyện cùng nhau, Vi Ngạn cũng biết Ly Nô và Thập Tam Lang là yêu quái mèo và hồ ly. Hắn vốn yêu thích những chuyện kỳ lạ nên không thấy sợ, chỉ thấy thú vị.

Nguyên Diệu trả lời: "Xem ngươi nói kìa, cả hai chúng nó mất tích chứ không phải bỏ trốn cùng nhau."

Vi Ngạn nói: "Mất tích cả hai chẳng phải cũng là cùng nhau không thấy tăm hơi đó sao? Khác gì bỏ trốn với nhau?"

Nguyên Diệu nói: "Giữa chúng vẫn có sự khác biệt lớn."

Nguyên Diệu và Vi Ngạn ngồi nói chuyện trong khi chờ Bạch Cơ quay về. Gần đó có một chậu hoa, cả hai bèn bắt đầu bàn về việc trồng hoa.

Nguyên Diệu cười nói: "Bạch Cơ định trồng hoa ở sân sau nhưng Thập Tam Lang chưa tới, còn ta thì không giỏi trồng hoa. Những cây mẫu đơn mới trồng vài ngày đã héo hết rồi. Không biết ngươi có nghe qua Hoàng tiên sinh ở phường Khúc Trì chưa? Nghe nói ông ấy rất giỏi trồng hoa, ta định tới nhờ ông ấy chỉ giáo."

Khi Nguyên Diệu nhắc đến Hoàng tiên sinh ở phường Khúc Trì, bông hoa mũ cỏ bên cạnh khẽ rung động một cách kỳ lạ.

Vi Ngạn trả lời: "Trước đây ta không để ý nhưng dạo gần đây lại nghe thợ vườn trong phủ nhắc đến. Hoàng tiên sinh nổi tiếng lắm, ai trong giới trồng hoa cũng biết ông ấy. Thợ vườn trong phủ ta không biết loài hoa này, còn bảo ta nên đi hỏi Hoàng tiên sinh."

Hoa mũ cỏ nghe thấy vậy thì run lên dữ dội.

Nguyên Diệu trố mắt ngạc nhiên nhìn bông hoa đang cố gắng vùng vẫy trong sự kìm hãm của dây trói: "Đan Dương, hình như hoa này đang sợ hãi điều gì đó!"

Vi Ngạn thấy thế, bèn dùng tay chọc vào bông hoa mũ cỏ, cười nói: "Ta biết ngươi có thể nói chuyện, sao không nói gì đi?"

Cuối cùng, sau một lúc kiềm chế hoa mũ cỏ bật lên tiếng: "Đừng đến nhà Hoàng tiên sinh ở phường Khúc Trì! Nơi đó vô cùng đáng sợ! Đã vào rồi thì không thể trở ra đâu!"

Nguyên Diệu lại lần nữa ngạc nhiên đến há hốc miệng.

Vi Ngạn nghe vậy thì cười lớn: "Tại sao không thể đến? Ngươi nói rõ xem nào?"

Hoa mũ cỏ run rẩy trả lời: "Vì... ta đã trốn thoát từ nhà Hoàng tiên sinh!"

Vi Ngạn tò mò hỏi tiếp: "Ngươi là ai? Là hoa yêu sao? Tại sao lại trốn khỏi nhà Hoàng tiên sinh? Ông ấy có phải là người xấu không?"

Hoa mũ cỏ im bặt, không nói thêm lời nào.

Vi Ngạn không cam lòng, lại chọc tay vào hoa mũ cỏ nhưng nó vẫn im lặng.

Thấy thế, Vi Ngạn đe dọa: "Nếu không nói, ta sẽ trả ngươi lại cho Hoàng tiên sinh!" Nhưng hoa mũ cỏ vẫn không nói gì.

Vi Ngạn tức giận nhìn chằm chằm vào bông hoa, không biết phải làm sao.

Nguyên Diệu thấy chuyện có phần kỳ lạ, bèn an ủi: "Vi Ngạn đừng lo, Bạch Cơ giỏi giao tiếp với những thứ phi nhân, chờ nàng về sẽ biết rõ ngọn ngành."

Tuy vậy, Vi Ngạn không thể ngồi yên. Sự tò mò về Hoàng tiên sinh ở phường Khúc Trì đã trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng hắn.

"Hiên Chi, bây giờ còn sớm, chúng ta đến phường Khúc Trì thăm Hoàng tiên sinh đi." Vi Ngạn đề nghị.

Nguyên Diệu từ chối: "Bạch Cơ không có ở đây, Ly Nô cũng không có, ta phải ở lại coi quán, không thể rời Phiêu Miểu Các."

Vi Ngạn nhất quyết kéo bằng được Nguyên Diệu đi: "Ngươi đúng là coi trọng người yêu hơn bạn bè. Rời đi một lát thì có sao đâu? Giờ còn sớm, xe ngựa của ta đang đợi ở ngoài hẻm, đi nhanh rồi về."

Nguyên Diệu vốn không khỏe bằng Vi Ngạn, bị hắn kéo ra khỏi Phiêu Miểu Các và lên xe ngựa, và thẳng tiến đến phường Khúc Trì.

Trong khi đó, bông hoa mũ cỏ vẫn rung rinh trong chậu, như đang cố gắng vùng vẫy thoát ra nhưng không thể.

Phường Khúc Trì nằm gần sông Khúc, là một nơi yên tĩnh và tách biệt. Vi Ngạn và Nguyên Diệu đi xe ngựa đến đó, dò hỏi về nhà của Hoàng tiên sinh. Khi tới nơi Vi Ngạn bảo xe ngựa chờ ở ngoài, rồi và Nguyên Diệu đi bộ vào.

Nhà của Hoàng tiên sinh nằm bên bờ sông Khúc, một nơi vô cùng hẻo lánh, là ngôi nhà riêng biệt, xung quanh không có hàng xóm, chỉ có một bức tường viện cao sâu.

Quanh nhà Hoàng gia cây cối xanh mát, hoa cỏ mọc đầy. Cánh cổng lớn của gia đình nhà họ Hoàng trông rất cổ kính. Có lẽ vì cây cỏ xung quanh quá nhiều và ít người lui tới, nên ngôi nhà toát lên vẻ u tịch, bức tường loang lổ và cánh cổng cũ kỹ dường như tách biệt khỏi thế giới bên ngoài, nơi đây tựa như một giấc mơ bị nhốt kín sau bức tường.

Vi Ngạn gõ cửa, một lúc sau cánh cửa lớn kêu "két" một tiếng rồi mở ra. Một ông lão đứng bên cạnh cửa, khuôn mặt không biểu cảm, hỏi: "Các ngươi tìm ai?"

Vi Ngạn trả lời: "Chúng ta đến thăm Hoàng tiên sinh."

Ông lão nói: "Ta đây. Các ngươi có việc gì?"

Vi Ngạn trả lời: "Chúng ta nghe nói phủ của tiên sinh có nhiều giống hoa quý, muốn tới mua vài loại."

Ban đầu, Hoàng tiên sinh có ý định từ chối nhưng ông chợt liếc thấy Nguyên Diệu đứng sau Vi Ngạn. Đôi mắt lờ đờ của ông bỗng sáng lên, thái độ thay đổi hoàn toàn. Hoàng tiên sinh mỉm cười: "Mời hai vị vào xem thử."

"Được." Vi Ngạn phấn khởi đáp.

Hoàng tiên sinh mở rộng cửa để Nguyên Diệu và Vi Ngạn bước vào.

Nhà Hoàng tiên sinh trông rất cổ kính nhưng cũng bề thế. Mái hiên đỏ của tòa lầu cao vút đâm thẳng lên bầu trời, tường cũ loang lổ phủ đầy dây leo. Những tán cây rợp bóng gần như che kín cả bầu trời. Khu vườn tràn ngập các loài hoa cỏ đủ sắc màu, từ lan thanh nhã, bách hợp thanh khiết, đến mẫu đơn rực rỡ, và cả loài hoa diễm lệ mang tên "cẩm đới". Giữa đám cỏ dại còn xen kẽ những bông hoa mắt rắn, hoa long đởm, cỏ thạch trúc và hoa phi yến, khiến cho cả khu vườn trông thật đa dạng, đẹp đẽ tựa một giấc mộng.

Không một chút gió thổi, khi Nguyên Diệu đi ngang qua khu vườn, bên cạnh một tảng đá, bông hoa tai mèo đen lặng lẽ nở rộ. Gần đó một bông hoa đuôi cáo đỏ rực rung rinh đầy phấn khích mỗi khi Nguyên Diệu và Vi Ngạn đi qua nhưng cả hai đều không chú ý.

Hoàng tiên sinh dẫn Nguyên Diệu và Vi Ngạn vào trong phòng khách. Căn phòng rộng lớn nhưng ánh sáng vô cùng âm u. Trong phòng không có đồ đạc gì ngoài một chiếc giường la hán lớn, chỉ còn lại những chậu hoa đủ loại.

Nguyên Diệu cảm thấy kỳ lạ, nhà ai lại bài trí phòng khách như thế này? Hoàng tiên sinh quả là một người kỳ quái.

Hoàng tiên sinh cười nói: "Ta đã quen sống cô độc, không có người hầu. Hai vị cứ tự nhiên, ta đi pha trà."

Nói rồi ông lão rời đi.

Nguyên Diệu và Vi Ngạn liếc nhìn nhau.

Vi Ngạn khẽ nói: "Hiên Chi, ta thấy Hoàng tiên sinh này thật kỳ quái."

Nguyên Diệu trả lời: "Đúng là có hơi lạ. Tuy nhiên, ông ấy yêu hoa cỏ, có lẽ vì vậy mà khác người thường."

Vi Ngạn thì thầm: "Hiên Chi, ta thấy ông ta có lẽ không phải người! Ngươi có để ý không, cử chỉ của ông ta rất cứng nhắc, như một con rối gỗ vậy! Ngươi chú ý mà xem, ông ta chỉ có hai biểu cảm: một là cười, hai là không biểu cảm!"

"Đan Dương nghĩ quá rồi." Nguyên Diệu trấn an Vi Ngạn, nhưng trong lòng hắn cũng dấy lên chút nghi ngờ, giọng nói vì thế mà thiếu phần chắc chắn.

Nguyên Diệu đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt lướt qua những đóa hoa đang đua nở, rồi dừng lại trên chiếc giường la hán. Đó là một chiếc giường chạm trổ hoa văn nổi với màu sơn đỏ tươi không rõ làm bằng chất liệu gì, bóng loáng như gỗ mà lại như ngọc.

Chỉ trong khoảnh khắc, Nguyên Diệu dường như nhìn thấy từ chiếc giường đó tỏa ra làn khói xanh nhè nhẹ, trong làn khói ấy xuất hiện vô số hình ảnh ảo diệu, có người...

Trong sân vắng lặng, Nguyên Diệu nhìn kỹ nhưng không thấy gì ngoài những cây cỏ im lìm. Đang băn khoăn trong lòng thì thấy Hoàng tiên sinh bưng trà quay lại.

Nguyên Diệu ngước lên, phát hiện Hoàng tiên sinh đúng như lời Vi Ngạn nói: từng cử chỉ, từng bước đi đều cứng ngắc, trên mặt không hề có biểu cảm, trông như một xác sống.

Khi ánh mắt họ giao nhau, Hoàng tiên sinh lập tức nở nụ cười, nhưng vì thay đổi nét mặt quá đột ngột, ông ta trông càng thêm kỳ quái.

Một cơn lạnh sống lưng chạy dọc cơ thể Nguyên Diệu mà hắn không hiểu vì sao.

Hoàng tiên sinh mỉm cười nói: "Mời hai vị ngồi, uống trà nào."

Vi Ngạn liền ngồi phịch xuống chiếc giường La Hán, Nguyên Diệu đành bước tới định ngồi xuống cạnh. Nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị ngồi thì một cánh hoa đỏ rực từ cửa sổ bay vào rơi ngay dưới chân hắn.

Nhìn xuống, Nguyên Diệu thấy cánh hoa ấy có hình dáng giống như đuôi cáo. Không kìm được sự tò mò, hắn cúi người nhặt nó lên vì vậy chưa kịp ngồi vào giường.

Khi Vi Ngạn ngồi xuống, cơ thể hắn khẽ run lên, thần trí có vẻ lơ mơ.

Hoàng tiên sinh không để lộ cảm xúc, nhẹ nhàng đặt hai chén trà lá sen lên bàn gỗ trên giường La Hán, rồi cười nói: "Mời dùng trà Phù Sinh."

Vi Ngạn mơ màng thốt lên: "Trà Phù Sinh? Tên trà thật kỳ lạ."

Nguyên Diệu vẫn chăm chú nhìn cánh hoa đuôi cáo trong tay, thắc mắc: "Trên đời có loài hoa nào trông như đuôi cáo thế này sao?"

Hoàng tiên sinh cười: "Hoa như mộng, mộng như đời người, thế gian này muôn hình vạn trạng, có người kỳ lạ thì cũng có hoa kỳ lạ."

Nguyên Diệu khẽ gật đầu.

Hoàng tiên sinh mỉm cười nhìn Nguyên Diệu: "Mời ngồi xuống uống trà đi."

Vi Ngạn đã cầm lấy chén trà lên, vẻ mặt ngẩn ngơ như say như mê, cười ngây dại.

Nhận ra sự khác thường của Vi Ngạn, Nguyên Diệu vội đẩy nhẹ hắn, lo lắng hỏi: "Đan Dương làm sao thế? Ngươi không sao chứ?"

Khóe miệng Vi Ngạn nở một nụ cười kỳ dị, hắn quay lại nhìn Nguyên Diệu, trong đôi mắt chỉ còn lại lòng trắng trông thật đáng sợ. Hắn đưa tay về phía Nguyên Diệu, nhưng không còn sức rồi bất ngờ ngã xuống giường La Hán.

Nguyên Diệu kinh hoàng, toàn thân lạnh toát. Hắn lập tức lay mạnh Vi Ngạn, hốt hoảng gọi: " Đan Dương! Đan Dương!!"

Hoàng tiên sinh đứng im bên giường La Hán, như một pho tượng không hồn, không chút biểu cảm.

Thân thể Vi Ngạn dần cứng đờ, rồi co quắp lại. Đồng thời từ giường La Hán phát ra một luồng sáng kỳ lạ, ánh sáng ấy lượn lờ như sóng nước, nhẹ nhàng bao bọc lấy cơ thể Vi Ngạn, dần dần cuốn hắn chìm vào trong giường.

Nguyên Diệu cố gắng nắm lấy Vi Ngạn, nhưng giống như chạm vào một ảo ảnh, không thể giữ lại được, chỉ nhìn hắn từ từ biến mất.

Ngay tại nơi Vi Ngạn biến mất, một làn khói tím bốc lên, trong làn khói ấy hiện ra một bông hoa tím. Rễ của nó chìm sâu vào giường, còn những cành lá và bông hoa thì rung rinh theo gió, nhị hoa còn khẽ rung động như thể có sự sống.

Nguyên Diệu vừa lo lắng vừa sợ hãi, quay phắt lại nhìn Hoàng tiên sinh, hét lớn: "Ngươi... ngươi là yêu quái sao?! Ngươi đã làm gì Đan Dương?!"

Hoàng tiên sinh nghe vậy, quay đầu nhìn Nguyên Diệu bằng đôi mắt chỉ toàn lòng trắng, không có con ngươi.

Ông ta không trả lời, chỉ cười khúc khích, tiếng cười lan tỏa khắp đại sảnh, khiến người nghe phải rùng mình.

Quá kinh hãi, Nguyên Diệu vội vàng bỏ chạy. Hắn không biết chuyện gì vừa xảy ra, cũng chẳng rõ Vi Ngạn sống chết ra sao, chỉ biết rằng nếu còn ở lại đây, hắn không thể làm gì được. Hắn cần phải chạy đi tìm Bạch Cơ, có lẽ nàng sẽ biết cách cứu Vi Ngạn.

Tiểu thư sinh chạy thoát ra khỏi cửa lớn của phòng khách, nhưng vừa bước ra ngoài hắn lại thấy mình quay trở lại đại sảnh, vẫn là căn phòng đầy những đóa hoa kỳ lạ và chiếc giường la hán quái đản, trên đó là một bông hoa tím, còn bên cạnh giường, Hoàng tiên sinh đứng bất động với thân thể cứng đờ, đôi mắt không có tròng đen.

Tiểu thư sinh lại thử lần nữa, nhắm thẳng cánh cửa mà chạy. Nhưng mỗi khi chân vừa bước qua ngưỡng cửa, cảnh tượng trước mắt hắn vẫn y hệt như cũ, như thể bị nhốt trong một vòng lặp vô tận.

Chạy đi chạy lại đến khi mồ hôi chảy đầm đìa, cơ thể mệt mỏi rã rời mà vẫn không thoát ra được đại sảnh, lòng hắn bỗng chốc tràn ngập tuyệt vọng, biết rằng mình không còn cách nào thoát thân.

Quá mệt mỏi, tiểu thư sinh ngã người ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển từng hơi.

Hoàng tiên sinh từ từ tiến đến gần, cao ngạo đứng nhìn xuống hắn, đôi mắt trắng dã đầy vô hồn, lạnh lùng cất giọng: "Ta chưa từng thấy bông hoa nào đẹp như thế này, thật quá đẹp!"

Răng Nguyên Diệu va vào nhau lập cập vì sợ hãi, hắn hoảng loạn đến mức không thốt nên lời. Cuối cùng, sau một hồi cố gắng, hắn mới run rẩy hỏi: "Ngài... ngài sẽ ăn ta sao?"

Hoàng tiên sinh lạnh lùng trả lời: "Không. Ta không ăn ngươi. Ta chỉ cần giấc mơ của ngươi. Ta yêu những giấc mơ, dù là của người hay phi nhân. Ta muốn ngươi trở thành hoa của ta để cho ta giấc mơ của ngươi."

Nguyên Diệu vội lắc đầu, đầu hắn xoay như trống bỏi: "Không! Ta không muốn làm hoa!" Hắn hốt hoảng kêu lên.

Hoàng tiên sinh vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt: "Chuyện này không do ngươi quyết định. Tuy nhiên, ta vẫn hy vọng ngươi tự nguyện trở thành hoa của ta, vì ngươi là bông hoa đẹp nhất mà ta từng thấy với sắc màu độc nhất vô nhị trên thế gian."

"Ngươi là yêu quái gì vậy?! Xin hãy tha cho ta!" Tiểu thư sinh hoảng sợ van xin.

Hoàng tiên sinh trả lời: "Ta là giấc mơ của muôn loài. Ta không thể tha cho ngươi, vì ngươi thực sự quá đẹp."

Trong lòng Nguyên Diệu đắng ngắt, hắn nghĩ một lát rồi nói: "Ta đến từ Phiêu Miểu Các. Nếu ta không trở về Bạch Cơ sẽ tìm đến đây."

Hoàng tiên sinh vẫn lạnh lùng trả lời: "Phiêu Miểu Các cũng chỉ là một giấc mơ. Cánh hoa đuôi cáo màu đỏ mà ngươi nhặt được là của một con cửu vĩ hồ. Có một con mèo đen tìm đến, nó cũng đến từ Phiêu Miểu Các giống ngươi và đã trở thành hoa của ta. Nếu Bạch Cơ đến, nàng cũng sẽ trở thành hoa của ta, vì cả người và phi nhân đều không thể thoát khỏi giấc mơ này."

Đầu Nguyên Diệu như bị một tiếng sét đánh, đỏ rực! Bông hoa đuôi cáo kia chẳng lẽ là Hồ Thập Tam Lang? Nó đã bị Hoàng tiên sinh biến thành hoa? Và Ly Nô cũng ở đây, biến thành hoa rồi? Những ngày qua nó mất tích, hóa ra là bị giam cầm và biến thành loài hoa mà nó ghét nhất sao?

Từ tận đáy lòng, Nguyên Diệu dâng lên cảm giác tuyệt vọng. Hồ Thập Tam Lang và Ly Nô đều không thoát được, huống chi là hắn? Bây giờ hắn không thể ra ngoài để gửi tin tức cho Bạch Cơ, nàng cũng chẳng có cách nào đến cứu họ. Hơn nữa, nghe giọng của Hoàng tiên sinh, dường như ông ta không coi Bạch Cơ ra gì, nếu nàng đến thì cũng khó mà lành lặn trở về.

Nguyên Diệu ngồi sụp xuống đất, lòng trĩu nặng.

Hoàng tiên sinh nói: "Ta sẽ dẫn ngươi đi xem giấc mộng của thế gian, có lẽ ngươi sẽ đồng ý ở lại đây làm hoa của ta. Vì ngươi đến từ Phiêu Miểu Các, ta sẽ dẫn ngươi đi xem giấc mộng của bông hoa tai mèo đen."

Hoàng tiên sinh lững thững bước ra khỏi phòng khách, nghe thấy ông ta nhắc đến Ly Nô, Nguyên Diệu vội vàng đứng dậy, loạng choạng chạy theo.

Nguyên Diệu mơ màng theo Hoàng tiên sinh bước vào khu vườn, trong lòng hắn tràn ngập nỗi sợ hãi xen lẫn tò mò.

Mặt trời đã ngả bóng hoàng hôn, muôn sắc hoa trong sân vườn khẽ đung đưa theo làn gió chiều, như đang thì thầm lời nói không thành tiếng.

Mỗi người một hoa, mỗi hoa một giấc mộng.

Một đóa hoa tai mèo đen nghiêng mình trước gió, dường như nó đang say ngủ, yên tĩnh vô cùng.

Hoàng tiên sinh nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve đóa hoa tai mèo.

"Ngươi có thấy được giấc mộng của nó không? Hãy tĩnh tâm mà nhìn."

Nguyên Diệu chăm chú nhìn vào đóa hoa, chẳng thấy gì cả. Nhưng một lúc sau, khi tĩnh tâm lắng đọng, hắn như hòa vào và hoa, thấy một giấc mộng kỳ diệu.