Giữa sân, bốn lò hương khói bay nghi ngút, như mộng như ảo. Người học trò trẻ tuổi ngồi xếp bằng, đối diện với tượng đất.
Lão thuật sĩ đứng giữa học trò và tượng đất, thần sắc nghiêm túc, lẩm bẩm niệm chú.
Bạch Cơ chăm chú quan sát, vẻ mặtđầy hứng thú.
Dù trận thế của lão thuật sĩ giống như lúc nãy khi giả thần giả quỷ, nhưng bầu không khí trên sân lại hoàn toàn khác biệt. Từ bốn lò hương ở đông, tây, nam, bắc, hàn khí vây quanh, gió âm lạnh lẽo rít lên từng hồi.
Người học trò trẻ tuổi sắc mặt đau đớn, toàn thân run rẩy.
Trong khoảnh khắc nào đó, đồng tử của người học trò đột nhiên giãn to, sau đó cả người cứng đờ ngã xuống.
Nguyên Diệu chỉ kịp thấy một luồng hồng quang bay vào trong tượng đất.
Bạch Cơ cười khẩy nói: “Đúng là gan to tày trời...”
Mọi người không rời mắt nhìn chằm chằm, bỗng nhiên tượng đất cử động. Nó chắp tay thi lễ với mọi người, tư thế y hệt như người học trò trẻ tuổi.
Tượng đất mở miệng nói: “Thoát thai hoán cốt, hóa thành tượng đất, từ mắt tượng đất nhìn thế giới rộng lớn này, như lạc vào xứ sở của người khổng lồ.”
Mọi người kinh ngạc đến chết lặng.
Lão thuật sĩ quay lại, lấy từ trong tay nải ra một bông mẫu đơn và một chiếc quạt tre, ném cho tượng đất.
“Đồ nhi, hãy múa một đoạn vũ điệu quạt hoa cho mọi người xem đi.”
Tượng đất nhận lấy bông mẫu đơn và chiếc quạt tre, nói: “Dạ!”
Lão thuật sĩ cầm một chiếc trống da dê, quỳ ngồi xuống đất. “Tùng... tùng tùng tùng...”
Lão thuật sĩ bắt đầu gõ trống, tượng đất nhảy múa theo nhịp trống. Lúc thì xòe quạt, lúc thì múa hoa, tư thế điêu luyện đẹp mắt vô cùng.
Mọi người kinh ngạc, vỗ tay rào rào. Vũ điệu quạt hoa này đang thịnh hành ở Lạc Phường Trường An, vậy mà thầy trò thuật sĩ từ Nam Cương xa xôi đến đây cũng học được, lại còn học rất giống. Có thể thấy họ đã bỏ không ít công sức để biểu diễn kiếm sống.
Bạch Cơ không nhìn tượng đất múa vũ điệu quạt hoa mà lại nhìn người học trò trẻ tuổi đang nằm bất động trên đất, miệng nàng nhếch lên một nụ cười tinh quái.
Đột nhiên, ngón tay người học trò khẽ động.
Lão thuật sĩ gõ trống, tượng đất nhảy múa. Phía sau họ, người học trò trẻ tuổi đang nằm bất động đột nhiên đứng lên từ trong làn khói, cũng bắt đầu nhảy múa theo nhịp trống.
Đám đông xung quanh ngạc nhiên vô cùng, tiếng hò reo vang trời dậy đất. Lão thuật sĩ và tượng người đất sét cảm thấy hoang mang, không hiểu vì sao mọi người lại bất ngờ như vậy. Tượng đất múa một điệu rồi quay lại, nhìn thấy chính mình cũng đang múa, nó thét lên sợ hãi và ngã nhào xuống đất, may mà không vỡ.
Lão thuật sĩ cảm thấy có điều không ổn, quay đầu lại và nhìn thấy vị thuật sĩ trẻ tuổi vốn dĩ đã nằm bất động trên mặt đất giờ lại động đậy. Ông ta cũng sợ hãi đến nỗi vứt chiếc trống cầm tay xuống đất. Thuật sĩ trẻ đứng giữa sân với dáng vẻ cứng nhắc, thực hiện một điệu múa quạt méo mó. Lão thuật sĩ và tượng đất sét chưa bao giờ gặp cảnh tượng này, một lúc sau cả hai đều kinh hãi vô cùng.
Tượng đất sét run rẩy nói: “Sư phụ, sao con lại tự nhiên động đậy thế này? Chưa bao giờ gặp chuyện kỳ quái như vậy cả…”
Lão thuật sĩ, dù có chút hiểu biết về thuật pháp, vẫn tái mặt nói: “Hỏng rồi! Thân xác của con bị tà khí ám rồi…”
Tượng đất sét hoảng hốt hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Lão thuật sĩ run giọng: “Ta không biết… Lão phu chỉ biết sơ lược một chút về hồn thuật, chứ không có cách nào đối phó với tà khí… Nếu không kịp thi pháp trong nửa nén hương, hồn phách của cô sẽ không thể quay lại thân xác, vĩnh viễn bị giam cầm trong hình nhân đất sét này.”
Tượng đất sét vừa kinh hãi vừa tức giận, nhảy lên đánh lão thuật sĩ. “Lão già khốn kiếp, ngươi chưa bao giờ nói rằng có thể xảy ra chuyện này! Nếu biết trước, ta đã không cùn một tên yêu thuật đến từ miền Nam như ngươi làm cái công việc nguy hiểm này rồi!”
“Đừng đánh lão phu nữa, trước đây chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy mà…”
Tượng đất sét chỉ cao một tấc, hoàn toàn không thể đánh trúng lão thuật sĩ, cả hai rượt đuổi nhau trên sân. Đám đông xung quanh cho rằng đây là một phần của màn biểu diễn, nhìn thấy cảnh lão thuật sĩ và tượng đất sét chọc cười nhau thì cười ầm lên.
Có người trêu đùa: “Nhóc đất sét kia, ngươi đánh lão già đó cũng vô ích thôi, hắn phải có một nén tiền mới chịu hoàn hồn cho ngươi.”
Cũng có người tốt bụng nhìn cảnh tượng không đành lòng, lập tức ném vài đồng xu ra.
“Tiền đây, trả lại nguyên dạng cho hắn đi, nhìn thế này thấy ghê lắm.”
Lão thuật sĩ than thở, không biết phải làm gì. Ông ta chỉ học lỏm một chút về hồn thuật, mang ra biểu diễn kiếm sống, nhưng gặp sự cố thì hoàn toàn không có cách đối phó. Nguyên Diệu lo lắng nói nhỏ: “Bạch Cơ, có phải đã xảy ra chuyện rồi không?”
Bạch Cơ nở nụ cười ranh mãnh, đáp: “Không sao đâu, chỉ cho họ một bài học nhỏ thôi. hồn thuật từ Nam Cương vốn là thứ âm tà độc ác, không phải thứ để mang ra biểu diễn.”
Bạch Cơ tách đám đông, tiến đến sân khấu. Nàng bước đến gần vị thuật sĩ trẻ tuổi đang nhảy múa cứng ngắc, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, hắn lập tức ngã xuống đất, trở lại bất động như xác chết. Bạch Cơ tươi cười bước đến chỗ tượng đất sét, cầm lấy nó. Tượng đất sét vùng vẫy.
Bạch Cơ cười nói: “Muốn sống thì im lặng chút đi.” Tượng đất sét nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Bạch Cơ, cảm nhận được một áp lực khiến nó sợ hãi không dám phản kháng nữa.
Bạch Cơ đặt tượng đất sét lên ngực của thuật sĩ trẻ, tay nàng chạm vào huyệt linh đài trên người hắn và lẩm bẩm đọc chú ngữ. Một luồng kim quang lóe lên, tượng đất sét bỗng chốc vỡ vụn.
Vị thuật sĩ trẻ chậm rãi mở mắt, trông như đã già đi hai mươi tuổi, hốc mắt sâu hoắm, môi tái nhợt. Lão thuật sĩ thấy đồ đệ mình đã tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Cơ mỉm cười nói với lão thuật sĩ: “Ta từng thấy có người dùng hồn thuật để lấy đi sinh mạng của hàng vạn người, giam cầm hàng vạn linh hồn. Những phù thủy ở Nam Cương biết hồn thuật đều bị kẻ đó đưa vào cõi âm. Sau đó, hồn thuật trở thành cấm kỵ. Ta không biết ngươi học hồn thuật từ ai, nhưng lấy nó làm nghề kiếm sống thì chỉ hại người hại mình. Đệ tử của ngươi mỗi lần bị ngươi chuyển hồn vào đồ vật, sẽ hao tổn rất nhiều tinh khí. Dù cậu ta còn trẻ khỏe, chưa thấy rõ ngay, nhưng khi tinh khí cạn kiệt, cậu ta sẽ ốm nặng và không có thuốc chữa. Ngươi cũng vậy.” Lão thuật sĩ và thuật sĩ trẻ nhìn nhau, rồi cùng cúi đầu bái tạ Bạch Cơ.
“Đa tạ cao nhân chỉ điểm.”
“Đa tạ cao nhân cứu mạng.”
“Nếu quý trọng mạng sống, sau này đừng biểu diễn hồn thuật nữa.” Bạch Cơ phẩy tay, xoay người bước đi. Nguyên Diệu vội vàng chạy theo.
Đám đông xung quanh giờ mới nhận ra vừa rồi không phải là màn biểu diễn, vị thuật sĩ trẻ suýt nữa đã mất mạng, ai nấy đều kinh ngạc không thôi.
Nguyên Diệu đi bên cạnh Bạch Cơ, hỏi: “Bạch Cơ, tại sao ngươi lại giúp hai người thuật sĩ Nam Cương này?”
Bạch Cơ cười nói: “Cũng không hẳn là giúp đỡ gì. Hôm qua vô tình xem họ biểu diễn, khiến ta nhớ lại một số chuyện liên quan đến hồn thuật. Hôm nay dẫn Hiên Chi đến xem nhưng quên mang tiền, nên coi như nhắc nhở họ để bảo toàn mạng sống, xem như là tiền thưởng cho màn biểu diễn vậy.”
Nguyên Diệu nói: “Bạch Cơ thực sự là một người tốt bụng.”
"Hiên Chi, ta chỉ là một phi nhân."
"Không phân biệt người hay phi nhân, chỉ cần có lòng tốt thì đó chính là người tốt."
"Ta là kẻ ác mà!"
"Bạch Cơ, không có kẻ ác nào lại tự nhận mình là "kẻ ác" đâu."
"Ồ."
"Bạch Cơ vừa nói ngươi nhớ lại vài chuyện liên quan đến hồn thuật, là chuyện gì vậy?"
"Ờm, vài chuyện đáng sợ. Hiên Chi, đừng nhắc đến hồn thuật nữa. Trời đã trưa rồi, ta đói quá, chúng ta đi đâu ăn trưa đây?"
"Bạch Cơ, tiểu sinh không mang tiền, ngươi cũng không có tiền, hay là về Phiêu Miểu các ăn đi."
"Ừm, từ chợ Đông về chợ Tây phải mất cả một canh giờ."
"Nhưng mà chúng ta không mang tiền....”
Bạch Cơ nghĩ một chút rồi cười nói, "Có rồi! Có một chỗ gần chợ Đông có thể ăn chực bữa trưa."
Nguyên Diệu tò mò hỏi: "Chỗ nào vậy?"
"Lầu Nhiên Tê."
Nguyên Diệu sáng mắt lên: "Đúng rồi! Đã đến chợ Đông rồi, tiện đường ghé qua phường Sùng Nhân thăm Đan Dương, hôm nay hắn vừa hay có việc muốn tìm ngươi."
Thế là Bạch Cơ và Nguyên Diệu cùng nhau đi đến phường Sùng Nhân.
Phường Sùng Nhân, Vi phủ.
Nguyên Diệu là khách quen của Vi phủ, Bạch Cơ cũng thỉnh thoảng đến, người gác cổng thấy bạn của công tử đến thăm lập tức vội vàng vào báo.
Khi Bạch Cơ và Nguyên Diệu đến Lầu Nhiên Tê và vào thư phòng gặp Vi Ngạn, hắn đang nằm bò ra đất, không biết đang làm gì.
Nguyên Diệu nhìn thấy trên đất bày đầy những tượng đất nhỏ bằng ngón tay, khoảng hơn trăm cái, xếp thành mười sáu hàng. Mỗi tượng đất đều đội mũ vàng, mặc áo năm màu, nhưng vì quá nhỏ nên đầu rất thô, không có ngũ quan.
Vi Ngạn đang sắp xếp những tượng đất không mặt này, dường như đang bày một loại trận pháp nào đó.
Vi Ngạn ngẩng đầu lên, thấy Bạch Cơ và Nguyên Diệu, cười nói: "Ta vừa định chiều nay đi Phiêu Miểu các, không ngờ hai người lại tới."
Bạch Cơ cười đáp: "Nghe nói Vi công tử thường xuyên gặp ác mộng, ta rất lo lắng nên mới đến thăm."
Nói dối! Ngươi rõ ràng đến đây để ăn chực! Nguyên Diệu thầm nghĩ trong lòng.
Vi Ngạn cười: "Đa tạ Bạch Cơ đã quan tâm."
Bạch Cơ cười đáp: "Không có gì, không có gì, bạn bè cũ mà, phải vậy thôi."
Nguyên Diệu tò mò hỏi: "Đan Dương đang bày trò gì vậy?"
Nguyên Diệu nói: "Trông như đang bày binh bố trận, đây có phải là loại cờ trận từ Tây Vực truyền đến không?"
Vi Ngạn lắc đầu: "Không phải."
Bạch Cơ liếc nhìn một cái, nói: "Trông như đang nhảy trận vũ?"
Vi Ngạn cười: "Đúng rồi! Đây là "Thánh Thọ Vũ" mà bệ hạ Võ Hoàng khi còn là hoàng hậu đã sáng tác. Điệu múa này có mười sáu biến, mỗi biến xếp thành một chữ. "Thánh Thọ Vũ" mang ý nghĩa "Thánh vượt nghìn thu, đạo trị trăm vua, hoàng đế vạn năm, bảo tọa trường tồn". Bệ hạ dự định năm nay trong lễ tế trời ở Thái Sơn sẽ trình diễn điệu múa này trước trời đất, nhưng trên Thái Sơn không có chỗ đủ rộng để nhảy một điệu múa hoành tráng như vậy, nên cần phải đơn giản hóa đi. Lễ bộ phụ trách nghi thức đã giao nhiệm vụ đơn giản hóa điệu múa này cho ta."
Nguyên Diệu bừng tỉnh hiểu ra.
Vi Ngạn đang dùng tượng đất để thay thế người thật, nghiên cứu cách cắt giảm số người mà vẫn không làm phá vỡ thế trận.
Vi Ngạn vươn vai, nói: "Nằm bò cả buổi sáng rồi, mệt quá."
Bạch Cơ cười: "Đúng vậy, cũng đã trưa, đến giờ ăn trưa rồi."
Vi Ngạn hỏi: "Hai người đã ăn trưa chưa? Có muốn ăn cùng không?"
Bạch Cơ cười: "Vì lo lắng cho Vi công tử, ta và Hiên Chi vội vàng đến đây, chưa kịp ăn. Vậy chúng ta không khách sáo nữa."
Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh.
Vi Ngạn sai Nam Phong chuẩn bị tiệc trưa, các gia nhân nhanh chóng bày ra một bữa tiệc thịnh soạn ở bên ngoài. Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Vi Ngạn quỳ ngồi bên cửa sổ, vừa thưởng thức cảnh đẹp của hoa viên sau phủ Vi Ngạn, vừa dùng bữa.
Vi Ngạn nói: "Bạch Cơ, gần đây ta liên tục mơ thấy ác mộng, mơ mình chết thảm trong hành lang ngầm của địa cung, chuyện này là sao vậy?"
Bạch Cơ vừa ăn món ức vịt sốt anh đào, vừa đáp: "Hôm qua nghe Hiên Chi nói rồi. Vi công tử bắt đầu gặp ác mộng từ khi nào thế?"
Vi Ngạn nghĩ một lúc rồi đáp: "Hình như là từ mười ngày trước, sau khi nhận nhiệm vụ đơn giản hóa điệu múa Thánh Thọ thì bắt đầu gặp ác mộng."
Bạch Cơ ăn một miếng mì nguội lá hoè* rồi cười nói: “Khi đó, chẳng phải Vi công tử đã mua gì đó mang về lầu Nhiên Tê sao?”
* "Mì nguội lá hoè" (槐叶冷淘): là loại mì làm từ bột lá hoè. Mì được nấu chín rồi ngâm trong nước lạnh hoặc nước giếng, ăn kèm với rau củ và chấm nước tương.
Vi Ngạn suy nghĩ một lát rồi đáp: “Ta thường xuyên mua đồ, thật không nhớ đã mua gì... Đúng rồi, ta có mua một bộ tượng đất! Chính là những tượng mà các ngươi vừa thấy. Lúc đó, ta đang dạo chơi ở chợ Đông, thấy bộ tượng này trong một cửa hàng tạp hóa. Có tất cả một trăm hai mươi tượng, ta bỗng nghĩ đến điệu múa Thánh Thọ và nghĩ rằng có thể sẽ dùng đến, thế là ta mua về.”
Nguyên Diệu tò mò hỏi: “Bạch Cơ, ác mộng ở Đan Dương chẳng lẽ liên quan đến bộ tượng này sao?”
Vi Ngạn lo lắng hỏi: “Bạch Cơ, bộ tượng này có điều gì không ổn sao?”
Bạch Cơ nhìn về phía thư phòng, nơi hơn một trăm tượng đất đang tỏa ra từng luồng khí đen u ám. Nàng ăn thêm một miếng "thịt cừu hồng"*, rồi mỉm cười nói: “Không vội, ăn no đã rồi tính.”
*"Thịt cừu hồng" (绯羊): món thịt được nấu với hồng khúc, cuộn chặt bằng đá, sau đó ngâm sâu trong rượu cho thấm đều, cuối cùng thái lát mỏng như giấy để ăn.