Phiêu Miểu 6 - Quyển Thi Tịch

Chương 22



Nguyên Diệu không kìm được hỏi: “Bạch Cơ, tại sao ngươi lại là người giám sát?"

Bạch Cơ nói: “Bởi vì ta không làm điều ác, cũng không làm điều thiện, ta chỉ là một người quan sát thu thập nhân quả trong nhân gian."

Ly Nô nói: “Bởi vì chủ nhân là yêu quái mạnh nhất, dù là Đông Đô hay Tây Kinh đều là lãnh địa của chủ nhân. Những ác yêu muốn phân chia lãnh địa phải được sự đồng ý của chủ nhân."

Nguyên Diệu ngộ ra: “Hóa ra là vậy."

Bạch Cơ thở dài: “Bây giờ trong mắt đám ác yêu mới này, ta không còn là mạnh nhất nữa, chúng đều cho rằng Quỷ Vương mới là kẻ mạnh nhất và đáng sợ nhất ở Trường An."

Nguyên Diệu hỏi: “Điều này sao có thể xảy ra?"

Bạch Cơ nói: “Đêm qua trong Yến Tiệc Ác Yêu, Quỷ Vương và đám ác yêu gần gũi với hắn cười nói, bảo rằng "thêu hổ khắc rồng chỉ là nhìn đáng sợ mà thôi" và "hàng long phục hổ cũng không phải là không thể". Hắn còn nói về điển cố Diệp Công hảo long*, bảo rằng loài người sẽ không thực sự thích rồng. lúc đó tình hình rất hỗn loạn, một số ác yêu khác vì tranh giành lãnh địa mà đánh nhau, ta chỉ lo xem đánh nhau mà không phản ứng kịp. Sau đó, khi tiệc kết thúc, trên đường trở về Phiêu Miểu Các, ta mới nghĩ ra, Quỷ Vương và đám đồng bọn của hắn lén lút bàn tán về "thêu hổ khắc rồng", "hàng long phục hổ", chẳng phải đang chế giễu ta sao? Diệp Công hảo long, loài người và rồng, chẳng phải ám chỉ Hiên Chi không thích ta sao? Ta rất tức giận, ban đầu định trực tiếp đến phường Bình Khang kéo Quỷ Vương ra đánh một trận nhưng nhìn đám ác yêu tranh đấu cả đêm, cảm thấy rất mệt nên quyết định về ngủ một giấc trước rồi mới gửi chiến thư."

*Điển tích này xuất phát từ câu chuyện về Diệp Công, một quý tộc thời Xuân Thu, người rất thích rồng. Ông trang trí nhà cửa của mình với hình ảnh rồng, từ chạm khắc trên cột đến các bức tranh trên tường. Ông luôn khoe khoang rằng mình yêu thích rồng. Nghe vậy, một con rồng thật quyết định đến thăm Diệp Công để xem lòng mến mộ của ông ta. Khi rồng xuất hiện trước mặt, với thân dài lượn lờ và miệng phun lửa, Diệp Công hoảng sợ và bỏ chạy. Điều này cho thấy rằng mặc dù ông luôn tuyên bố yêu thích rồng, nhưng thực sự lại không dám đối mặt với chúng. Câu chuyện "Diệp Công hiếu long" thường được dùng để chỉ những người chỉ nói miệng, không thực lòng yêu thích hoặc ủng hộ điều mà họ tuyên bố. Nó cũng mang ý nghĩa chỉ trích sự giả tạo hoặc thiếu chân thành trong lời nói và hành động của con người.

Nguyên Diệu có hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Tiểu sinh không hề không thích rồng..."

Bạch Cơ nói: “Hiên Chi đang nói gì cơ?"

Nguyên Diệu vội vã chối cãi: “Không, không có gì. Tiểu sinh chỉ nói, hóa ra Bạch Cơ muốn gửi chiến thư cho Quỷ Vương chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Tiểu sinh nghĩ, liệu có phải là chuyện bé xé ra to không?"

Bạch Cơ nói: “Hiên Chi, đây không phải là chuyện nhỏ. Trong thế giới của trăm yêu ngàn quỷ, kẻ mạnh làm vua. Làm cho người khác kinh sợ và kính trọng sẽ khiến nguy hiểm tự động tránh xa, tiết kiệm được rất nhiều rắc rối. Một khi để người khác nghĩ rằng ngươi yếu đi như là Sư Vương lộ ra vết thương sẽ thu hút kẻ thù xung quanh tấn công, bị giết chết và phân xác. Hơn nữa, những con đại yêu ác này đều tham lam tàn bạo, chúng bề ngoài cung kính, thực ra đều coi Phiêu Miểu Các là một kho báu, luôn chờ đợi cơ hội để giết rồng đoạt bảo. Đánh bại Quỷ Vương, giết gà dọa khỉ, có thể làm cho đám cuồng loạn này tỉnh táo một chút, cũng làm cho chúng hiểu rằng phải kính sợ, không nên có những suy nghĩ vượt quá giới hạn."

Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh: “Bạch Cơ thực sự quyết định gửi chiến thư cho Quỷ Vương sao?"

Bạch Cơ gật đầu: “Quyết định rồi."

Nguyên Diệu nói: “Vậy thì được. Tiểu sinh sẽ viết cho ngươi một bức chiến thư lịch sự, nói rõ rằng ngươi chỉ muốn giao đấu với Quỷ Vương một chút, biết dừng đúng lúc."

Bạch Cơ nhíu mày nói: “Dừng đúng lúc? Nếu Quỷ Vương không nói rõ chuyện Diệp Công hảo long, ta sẽ xé hắn thành mảnh vụn."

Nguyên Diệu giật mình: “Điều này tuyệt đối không thể! Bạch Cơ, tại sao ngươi lại bận tâm đến Diệp Công hảo long như vậy..."

Bạch Cơ không vui nói: “Bởi vì Diệp Công hảo long không phải ám chỉ Hiên Chi không thích ta sao? Không biết vì sao, thêu hổ khắc rồng, hàng long phục hổ ta đều không thấy gì, chỉ riêng câu Diệp Công hảo long, ta nghe rất không vui."

Nguyên Diệu nói: “Diệp Công là Diệp Công, tiểu sinh là tiểu sinh, tiểu sinh không hề không thích Bạch... Bạch long."

Bạch Cơ chống cằm nhìn Nguyên Diệu.

Nguyên Diệu đỏ mặt, vội vàng nói: “Tiểu sinh là tiểu sinh... ý là tiểu sinh không giống Diệp Công, tiểu sinh rất thích rồng, vì rồng là một loài rất kỳ diệu và rất đẹp, đôi khi cũng rất dễ thương."

Bạch Cơ nghe vậy, cười nói: “Nghe Nguyên Diệu nói như vậy, tâm trạng ta tốt hơn nhiều. Nghĩ kỹ lại, đề xuất của Nguyên Diệu cũng rất hợp lý, dù sao cũng là bạn bè lâu năm với Quỷ Vương, không cần phải đánh đến chết, chỉ cần dạy hắn một bài học là được."

Nguyên Diệu thở phào nhẹ nhõm.

Ly Nô hỏi: “Chủ nhân, trong Yến Tiệc Ác Yêu tối qua, có bao nhiêu con đại yêu bị chết thế?"

Bạch Cơ uống một ngụm trà Dương Hiềm: “Chết năm con."

Ly Nô hỏi: “Trong Yến Tiệc Ác Yêu lần này, có yêu quái mới thú vị nào không?"

Bạch Cơ nghĩ một lúc: “Lần này Yến Tiệc Ác Yêu thêm nhiều gương mặt mới nhưng ta không có ấn tượng gì với những kẻ mới, chỉ nhớ những gương mặt quen thuộc. Dù sao theo tình hình trước đây, không cần lãng phí sức lực để nhớ mặt mới. Bởi vì hầu hết ác yêu mới không sống qua được ba trăm năm, hoặc bị các ác yêu khác nuốt chửng, hoặc bị pháp sư trừ yêu diệt trừ. Để có thể tồn tại lâu dài ở Đông Đô và Tây Kinh, nơi mà trăm yêu tụ tập và quỷ đêm đi lại, đồng thời còn phải trốn tránh sự săn lùng của pháp sư nhân loại là một việc rất khó khăn. Những gương mặt mới này, mười phần có chín phần không trụ nổi."

Ly Nô thất vọng nói: “Nếu chủ nhân không có ấn tượng thì có nghĩa là những đại yêu mới đến đều không ra gì, xem ra trong ba trăm năm tới, Quỷ Vương lại tiếp tục oai phong nữa rồi.”

Bạch Cơ cười nói: “Vậy nên, ta định đánh hắn một trận để hắn không còn oai phong nữa.”

Nghe vậy, Ly Nô vui mừng nói: “Chủ nhân, hãy nhanh viết chiến thư đi. Ta không thể chờ để thấy Quỷ Vương bị đánh bại nữa đâu.”

Nguyên Diệu cau mày nói: “Ly Nô, Bạch Cơ có lý do của nàng khi đối đầu với Quỷ Vương, đừng thêm dầu vào lửa nữa.”

Dưới sự thúc giục của Bạch Cơ và Ly Nô, Nguyên Diệu đành phải viết một bức chiến thư.

Hắn cẩn thận lựa chọn từ ngữ, dùng văn phong hoa mỹ và trích dẫn điển tích để viết bức chiến thư một cách chân thành. Nhìn qua, nó giống như một bài thơ mà Bạch Cơ gửi cho Quỷ Vương để bày tỏ sự kính trọng.

Chiến thư được Ly Nô đưa đến phường Bình Khang. Tuy nhiên, hai ngày trôi qua mà không thấy Quỷ Vương hồi đáp. Một buổi sáng, khi cửa hàng ảm đạm, Bạch Cơ lại nghĩ về chuyện chiến thư. "Theo lễ nghi, dù chấp nhận hay không, Quỷ Vương cũng nên trả lời ta. Một bức chiến thư gửi đi mà không có hồi âm là ý gì?"

Ly Nô nói: “Chủ nhân, chắc chắn là Quỷ Vương sợ không dám đối chiến, giả vờ không thấy chiến thư.”

Nguyên Diệu cũng không biết chuyện gì xảy ra nhưng việc Bạch Cơ và Quỷ Vương tránh được xung đột làm hắn thở phào nhẹ nhõm.

Ly Nô nói: “Ấy chủ nhân, hay là để ta gửi thêm một bức chiến thư nữa?” Bạch Cơ chưa kịp trả lời.

Nguyên Diệu cau mày nói: “Ly Nô, ngươi đã đưa hóa đơn ta viết đến Tô phủ chưa? Hãy tập trung vào việc đòi nợ đi.”

Ly Nô buồn bã nói: “Ta đã đưa từ hôm kia rồi. Nhưng A Thử không trả lời, e là hắn muốn xù nợ.”

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Ly Nô đang nói chuyện trong đại sảnh thì có một người bước vào.

Khách hiếm khi đến. Nguyên Diệu quay đầu nhìn và thấy đó là một chàng trai trẻ với thân hình cường tráng. Hắn khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, mũi cao mắt sâu, tóc nâu xoăn, không giống người Trung Thổ. Hắn mặc một chiếc áo dài thêu hoa văn Tây Phiên viền vàng, đôi mắt màu xanh biếc như hai hồ nước lạnh.

Nguyên Diệu nhận ra đó là Tô Lượng, hoàng tử Ba Tư. Tô Lượng đã kết bạn với Bạch Cơ và Nguyên Diệu trong sự kiện "Mèo Ngọc Diện", và đã sống tại Phiêu Miểu các một thời gian, là một người quen cũ.

Bạch Cơ cười nói: “Tô công tử, lâu rồi không gặp.”

Nguyên Diệu vội vàng chào đón, cười nói: “Tô huynh sao hôm nay lại có thời gian đến Phiêu Miểu các thế?”

Ly Nô nhìn quanh không thấy A Thử đi cùng Tô Lượng, ánh mắt có hơi thất vọng.

Tô Lượng nói: “Bạch Cơ, Nguyên lão đệ, ta có chuyện muốn nhờ các ngươi giúp đỡ.”

Bạch Cơ cười nói: “Tô công tử, mời vào trong nói chuyện.”

Trong phòng, bên cạnh bình phong điểm hoa sen, Bạch Cơ và Tô Lượng ngồi đối diện nhau bên bàn ngọc xanh, trò chuyện một chút về tình hình dạo gần đây.

Mèo đen trông tiệm.

Nguyên Diệu đi vào nhà bếp pha một ấm trà Lục An và mang vào phòng.

Bạch Cơ cười nói: “Tô công tử có chuyện gì cần giúp đỡ sao?”

Nguyên Diệu ngồi xuống bên bàn ngọc xanh, rót ba tách trà Lục An và đặt trước mặt Tô Lượng, Bạch Cơ và mình.

Tô Lượng nhìn vào tách trà màu vàng nhạt nói: “Bạch Cơ, ta muốn nhờ ngươi tìm một người.”

Bạch Cơ cười hỏi: “Tìm ai?”

Tô Lượng nói: “Một thuật sĩ tên Mạnh Thanh. Năm nay hắn mười tám tuổi, được cho là một chàng trai tuấn tú nhưng ta chưa từng gặp, không biết mặt mũi ra sao.”

Nguyên Diệu ngạc nhiên hỏi: “Tô huynh chưa gặp Mạnh Thanh bao giờ, sao lại muốn tìm hắn?”

Tô Lượng nói: “Là muội muội ta nhờ tìm Mạnh Thanh. Hắn là sư huynh của muội muội ta.”

Nguyên Diệu hỏi: “Tô huynh còn có một muội muội sao?”

Tô Lượng nói: “Đúng vậy. muội muội ta từ nhỏ đã có chí lớn muốn trở thành thuật sĩ hàng yêu trừ ma, giúp đỡ người bị yêu quái hại. Sau khi trưởng thành, bất chấp sự phản đối của phụ mẫu, nó đến núi Thanh Thành để học nghệ. Nó rời nhà lâu ngày, chúng ta ít gặp nhau nhưng tình cảm huynh đệ rất sâu đậm, nó nhờ gì, ta đều cố gắng hết sức.”

Bạch Cơ hỏi: “Tô công tử, tại sao lệnh muội muốn tìm Mạnh Thanh? Có phải hắn đã mất tích không?”

Tô Lượng gật đầu nói: “Mạnh Thanh đã mất tích hơn một tháng. Muội muội ta nói trong thư rằng Mạnh Thanh được lệnh sư phụ đến Trường An để trừ yêu nhưng sau đó không còn tin tức. Sợ rằng hắn đã gặp chuyện chẳng lành. Muội muội ta có tình cảm sâu nặng với Mạnh Thanh, nhờ ta tìm hiểu tin tức của hắn, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

Nguyên Diệu nói: “Tô huynh, nếu lệnh muội lo lắng cho Mạnh Thanh, tại sao nàng ấy không đến Trường An tìm?”

Tô Lượng nói: “Quy tắc của núi Thanh Thành rất nghiêm ngặt, không có lệnh sư phụ, đệ tử không được tự ý rời khỏi. Người trong núi Thanh Thành đều nghĩ rằng Mạnh Thanh đã hy sinh trong khi làm nhiệm vụ, chỉ có muội muội ta không muốn bỏ cuộc.”

Bạch Cơ hỏi: “Mạnh Thanh đến Trường An là để trừ yêu gì?”

Tô Lượng nói: “Biết được điều này thì dễ tìm. Tiếc là ta không biết, ta đã gửi thư hỏi muội muội, đang đợi tin tức.”

Bạch Cơ nói: “Nếu vậy, Tô công tử có thể chờ lệnh muội truyền tin, có manh mối rồi mới tìm Mạnh Thanh. Bây giờ không có đầu mối, tìm lung tung cũng vô ích.”

Tô Lượng do dự một chút rồi nói: “Mặc dù muội muội chưa truyền tin nhưng ta đã có một manh mối nhỏ. Chính vì có manh mối này mà ta đến nhờ Bạch Cơ giúp đỡ.”

Bạch Cơ hỏi: “Manh mối gì?”

Tô Lượng nói: “Pháp khí hàng yêu của Mạnh Thanh là một cây tiêu dẫn hồn. Hôm qua Tiểu Tô chơi bạc ở Hoàng Kim Đài, nó nói thấy bên hông Dạ Xoa có một cây tiêu của thuật sĩ nhân loại. Có lẽ đó là tiêu dẫn hồn của Mạnh Thanh. Dạ Xoa là cánh tay đắc lực của Quỷ Vương, nếu tiêu dẫn hồn rơi vào tay Dạ Xoa thì rất có thể Mạnh Thanh đã đến Trường An để trừ Quỷ Vương. Quỷ Vương là ma vương đáng sợ nhất ở Trường An, Tiểu Tô cũng không dám điều tra, khuyên ta đến Phiêu Miểu các nhờ ngươi giúp đỡ.”

Bạch Cơ cười nói: “Thuật sĩ núi Thanh Thành đi ngàn dặm đến Trường An để trừ Quỷ Vương? Điều này thật thú vị...”

Tô Lượng lo lắng nói: “Bạch Cơ, nhờ ngươi đến chỗ Quỷ Vương hỏi xem Mạnh Thanh sống chết ra sao. Ta đoán rằng hắn khó sống sót rồi.”

Bạch Cơ nhìn quanh rồi nói: “Được. Nhưng Tô công tử cũng biết Quỷ Vương là ma vương đáng sợ nhất ở Trường An, ta là một nữ tử yếu đuối, đi đến nơi nguy hiểm như vậy để hỏi thăm về Mạnh Thanh, cần phải mạo hiểm rất lớn. Một sai lầm, mạng sống của ta cũng không giữ được...” Nguyên Diệu lén lườm một cái.

Tô Lượng nói: “Bạch Cơ yên tâm sẽ không để ngươi phải vất vả một chuyến đâu. Cần bao nhiêu bạc, ngươi cứ nói.”

Bạch Cơ nói: “Đều là bạn cũ, ta cũng không nâng giá, mười lạng vàng.”

Tô Lượng giật mình, nói: “Chỉ là dò hỏi một tin tức mà đòi mười lạng vàng, cũng quá đắt rồi.”

Bạch Cơ dùng tay áo che mặt, nói: “Tô công tử, ngươi đừng xem thường tin tức, có lúcmột tin tức hữu dụng cần phải đánh đổi cả gia sản và tính mạng mới có được. Thế này đi, đều là bạn cũ, ngoài tin tức ra ta còn tặng thêm cho ngươi cây tiêu dẫn hồn. Nếu Mạnh Thanh không may qua đời, ngươi đem cây tiêu dẫn hồn này tặng cho lệnh muội, cũng có thể để nàng giữ làm kỷ niệm.”

Tô Lượng nghĩ một lát, nói: “Nếu Mạnh Thanh vẫn còn sống thì sao?”

Bạch Cơ vui vẻ cười nói: “Cứu người thì đó lại là một giá khác đắt hơn nhiều.”

Tô Lượng im lặng, chợt không biết nên hy vọng Mạnh Thanh đã chết hay còn sống.

Sau khi quyết định xong, Tô Lượng định cáo từ. Trước khi đi, hắn bỗng nhớ ra điều gì đó, nói muốn gặp Ly Nô.

Nguyên Diệu bèn vào đại sảnh gọi Ly Nô ra.

Tô Lượng lấy ra một tập giấy, đặt lên bàn ngọc xanh.

“Ly Nô, cái này là Tiểu Tô nhờ ta đưa cho ngươi. Hôm kia ngươi gửi cho Tiểu Tô một đống hóa đơn, yêu cầu nó trả tiền. Tiểu Tô tức chết đi được, đêm khuya thúc giục kế toán cũng viết một đống hóa đơn, nhờ ta đem đến cho ngươi, yêu cầu ngươi cũng trả tiền. Ta cũng không xem kỹ, không biết các ngươi đang làm gì, cáo từ.”

Tô Lượng nói xong bèn rời đi.

Mèo đen nhìn đống hóa đơn trên bàn ngọc xanh, giận đến run cả người.

Nguyên Diệu liếc nhìn bàn ngọc xanh, đống hóa đơn mà A Thử gửi đến giống hệt đống hóa đơn mà Ly Nô bắt hắn viết, cũng ghi chép lại ngày tháng nào đó Ly Nô đã ăn gì, uống gì, tiêu bao nhiêu tiền.

Nguyên Diệu không nhịn được nói: “Ly Nô lão đệ, đống hóa đơn của A Thử còn dày hơn của ngươi, xem ra ngươi phải trả tiền cho A Thử rồi...”

“Mọt sách im miệng!” Ly Nô tức giận nói.

Bạch Cơ ngồi bên bàn ngọc xanh trầm tư, không biết đang nghĩ gì.

Nguyên Diệu nói: “Bạch Cơ đang nghĩ gì thế?”

Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi, hôm nay chúng ta đi phường Bình Khang chơi đi, lâu rồi chưa đến Hoàng Kim Đài đánh bạc một ván. Nếu may mắn thắng, tối nay ta mời ngươi uống rượu nho mỹ vị, xem vũ nữ Đại Thực múa Thác Chi.”

Nguyên Diệu nhớ lại lần trước Bạch Cơ đốt cháy Hoàng Kim Đài, không nhịn được nói: “Thắng thua đều là chuyện nhỏ, có xem múa Thác Chi hay không cũng không quan trọng, Bạch Cơ ngươi đừng đốt Hoàng Kim Đài nữa!”

Bạch Cơ cười cười, lên lầu thay áo hồ phục.

Mèo đen nhìn đống hóa đơn, giận đến mức đi vòng quanh bàn ngọc xanh.

Nguyên Diệu sợ mèo đen giận lây nên ra ngoài đại sảnh ngồi đợi.

*

Trường An, phường Bình Khang.

Phường Bình Khang còn gọi là Bình Khang Lý nằm ở phía đông bắc thành Trường An, nơi đây hầu như tập trung tất cả các kỹ nữ và ca vũ thời đó. Trong phường Bình Khang, tửu lầu, kỳ đình, sân khấu, thanh lâu, sòng bạc khắp nơi rất phồn hoa huyên náo.

Hoàng Kim Đài nằm ở phía tây phường Bình Khang là sòng bạc lớn nhất trong thành Trường An. Hoàng Kim Đài từng bị Bạch Cơ đốt cháy một lần, hiện nay sau khi được xây dựng lại, từ hai tầng thành ba tầng, mái ngói cao chót vót, sánh ngang mây trời nhìn trông càng thêm rực rỡ, hùng vĩ.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu bước vào Hoàng Kim Đài.

Trong đại sảnh, đám người đánh bạc đông đúc, huyên náo. Vì lúc này là ban ngày nên những người đánh bạc này hầu hết đều là con người, có người đang chơi sư bồ*, có người đang chơi song lục, có người đang chơi lá bài, có người đang chơi lục bác. Còn có một số người đánh bạc đang vây quanh bàn chơi đoán lớn nhỏ, họ cược một ván ngàn vàng, người thắng thì vui mừng hớn hở, người thua thì ủ rũ.

* “Sư bồ” 樗蒲 một trò chơi ngày xưa, ném năm hạt gỗ màu, tùy theo màu sắc mà định hơn thua, tựa như trò đánh xúc xắc ngày nay. § Cũng viết là “sư bồ” 摴蒱.(từ điển hán nôm)

Xà nữ và Hiệt nữ như thường lệ đang tuần tra nhưng ban ngày họ không lộ ra yêu thân, trông như những mỹ nữ bình thường.

Xà nữ vừa thấy Bạch Cơ, vội vã lắc lư thân mình, từ lan can lầu hai nhẹ nhàng bước xuống. Hiệt nữ cũng ngừng tuần tra, lập tức bước tới.

Xà nữ, Hiệt nữ rất nhiệt tình, Xà nữ cười nói: “Bạch Cơ đại nhân, sao ngài lại đến?”

Hiệt nữ cười nói: “Bạch Cơ đại nhân, Nguyên công tử, mời lên phòng trên lầu uống trà.”

Nguyên Diệu cảm thấy hôm nay Xà nữ, Hiệt nữ nhiệt tình đến mức lạ thường. Bình thường bốn yêu nữ đắc lực dưới trướng Quỷ Vương, không cần nói đến Đồi Mồi thì thấy Bạch Cơ thì đều lạnh lùng, Xà nữ, Hiệt nữ, Ưng nữ ba người thấy Bạch Cơ, đều sợ hãi trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ giả dối, sự nhiệt tình chân thành như hôm nay rất hiếm thấy.

Bạch Cơ cũng hơi ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Huyền Vũ nói tháng này ta có vận hoa cái, gặp cấn có vàng, ở phía đông bắc có một khoản tiền từ trên trời rơi xuống. Ta nghĩ Hoàng Kim Đài không phải ở phía đông bắc sao? Hôm nay rảnh rỗi nên đến thử vận may.”

Xà nữ cười ân cần nói: “Bạch Cơ đại nhân, ngài nói đùa, gì mà tiền từ trên trời rơi xuống, qua ít ngày nữa, Hoàng Kim Đài đều là của ngài rồi. Không, bây giờ cũng gần như là của ngài rồi.”

Hiệt nữ cũng cười nói: “Huyền Vũ đoán rất chính xác, lần sau ta cũng tìm hắn đoán một quẻ, xem khi nào ta có tài vận.”

Bạch Cơ trong lòng thắc mắc nhưng nghĩ lại thì hiểu ra.

“Ồ, ta nói sao Quỷ Vương không trả lời thư của ta thì ra là sợ bị đánh mất mặt mũi, không muốn đáp chiến, định tặng Hoàng Kim Đài cho ta để yên chuyện. Cũng được nhưng Hoàng Kim Đài này ta nhận cũng không có ích gì, sòng bạc tuy là chậu vàng nhưng còn phải thuê người trông coi, quản sự, thỉnh thoảng còn gặp rắc rối rất phiền phức...”

Xà nữ cười nói: “Bạch Cơ đại nhân, việc này không cần ngài phải lo lắng, đã có chúng thuộc hạ thay ngài trông coi, quản sự.”

Hiệt nữ cũng cười nói: “Quản sự sòng bạc, chúng ta rất có kinh nghiệm, ngài cứ yên tâm.”

Bạch Cơ kỳ lạ hỏi: “Ý các ngươi là ta nhận Hoàng Kim Đài rồi thuê các ngươi giúp ta quản sự? Các ngươi là thuộc hạ đắc lực của Quỷ Vương, theo hắn nhiều năm rồi, giờ định phản bội không theo hắn nữa?”

Xà nữ và Hiệt nữ nhìn nhau, đầy ngờ vực.

Xà nữ nói: “Quỷ Vương bệ hạ có ơn cứu mạng với ta, ta sẽ không bao giờ phản bội ngài ấy.”

Hiệt nữ cũng nói: “Ta cũng vậy. Ta chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi Ngạ Quỷ Đạo.”

Bạch Cơ nói: “Vậy ý của hai ngươi là gì? Không rời khỏi Quỷ Vương, các ngươi làm sao giúp ta quản lý Hoàng Kim Đài?”

Nguyên Diệu nghe hồi lâu, không nhịn được nói: “Hai vị đại tỷ này có phải áp lực cuộc sống quá lớn muốn làm hai công việc cùng lúc không? Vừa làm cho Quỷ Vương vừa làm cho Bạch Cơ?”

Xà nữ nói: “Nguyên công tử nói đúng một nửa, chúng ta định cùng lúc trung thành với Quỷ Vương bệ hạ và Bạch Cơ đại nhân nhưng đây không phải là hai công việc, mà là một việc.”

Hiệt nữ nói: “Bạch Cơ đại nhân và Quỷ Vương bệ hạ sắp kết duyên, trở thành người một nhà rồi, chúng ta trung thành với ai cũng vậy thôi.”

Bạch Cơ và Nguyên Diệu đều kinh ngạc.

Nguyên Diệu vội nói: “Hai vị đại tỷ, các ngươi đang nói bậy bạ gì thế?”

Bạch Cơ nói: “Xà nữ, Hiệt nữ, hai ngươi hãy nói rõ mọi chuyện. Nói không rõ ràng, hôm nay các ngươi chuẩn bị xây lại Hoàng Kim Đài đi.”

Nguyên Diệu nói: “Bạch Cơ đừng nóng, đừng đốt Hoàng Kim Đài nữa. Chắc chắn có hiểu lầm gì đó.”

Xà nữ và Hiệt nữ nhìn nhau rất bối rối.

Xà nữ nói: “Bạch Cơ đại nhân, mấy ngày trước, ngài không phải gửi một bức thư tình cho Quỷ Vương bệ hạ sao? Bức thư tình đó chúng ta đều đã xem rồi, nào là ‘Tâm chi ưu hĩ như phỉ hoán y. Tĩnh ngôn tư chi, bất năng phấn phi’, ‘Cao ngạn vi cốc, thâm cốc vi lăng, hữu phỉ quân tử như thiết như tha’ còn có ‘Tri ngã giả vị ngã tâm ưu, bất tri ngã giả, vị ngã hà cầu?’… Bức thư tình của ngài viết thật tình cảm, cảm động lòng người, Quỷ Vương bệ hạ xem xong, cũng bị tình cảm chân thành của ngài lay động, quyết định chấp nhận tình cảm của ngài.”

Sắc mặt của Bạch Cơ dần đen lại.

Hiệt nữ nói: “Bạch Cơ đại nhân, trong thư tình, ngài hẹn gặp ở ngoài thành Long Thủ Nguyên. Quỷ Vương bệ hạ nghĩ rằng, hẹn hò với ngài nên lãng mạn một chút. Nữ nhân đều thích hẹn hò với người mình yêu ở nơi cảnh đẹp, Long Thủ Nguyên hiện giờ rất hoang vắng, không đủ lãng mạn. Nghe nói trong Phiêu Miểu các có một cây đào, nghĩ rằng ngài thích hoa đào, Quỷ Vương bệ hạ đã đích thân dẫn theo Đồi Mồi và một đoàn người đi trồng cây đào ở Long Thủ Nguyên. Mười dặm hoa đào, trồng gấp trong đêm, ngày mai là trồng xong rồi. Bạch Cơ đại nhân, tối nay ngài chắc sẽ nhận được hồi âm của Quỷ Vương bệ hạ, không ngờ ngài không chờ được mà tự mình đến đây.”

Nguyên Diệu không nhịn được nói: “Bây giờ là mùa hè, dù có trồng cây đào, hoa đào cũng không nở được.”

Hiệt nữ cười nói: “Thì dùng pháp thuật, đừng nói là hoa đào, ngay cả hoa mai cũng có thể nở vào mùa hè. Chỉ là tiêu tốn chút yêu lực thôi, chỉ cần có thể làm Bạch Cơ đại nhân vui, Quỷ Vương bệ hạ rất vui lòng.”

Bạch Cơ mặt đen sì nói: “Ta không phải gửi thư tình…”

Xà nữ cười nói: “Bạch Cơ đại nhân, ngài không cần cảm thấy khó xử. ‘Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề, dã đắc quân tri’ nha. Ngài có tình cảm với Quỷ Vương bệ hạ, Quỷ Vương bệ hạ cũng có ý với ngài, đây là chuyện đại hỷ…”

Bạch Cơ quay sang Nguyên Diệu nói: “Hiên Chi, ta bảo ngươi viết chiến thư, ngươi rốt cuộc đã viết cái gì thế?”

Nguyên Diệu đômồ hôi lạnh như mưa, nói: “Bạch Cơ, tiểu sinh viết là chiến thư, vì lo ngại ngươi và Quỷ Vương xung đột quá lớn nên viết khá uyển chuyển, giảm bớt sự thù địch còn dùng một số điển tích tương kính tương ái… điều này, điều này cũng không nên bị coi là thư tỉnh chứ!”

Xà nữ kinh ngạc nói: “À, hoá ra không phải là thư tình sao? Quỷ Vương bệ hạ ở Long Thủ Nguyên trồng cây đào, đã bận rộn hai ngày hai đêm không chợp mắt rồi.”

Hiệt nữ nói: “Việc này thật là xấu hổ quá. Mười dặm hoa đào này cũng uổng công trồng rồi.”

Bạch Cơ liếc nhìn Nguyên Diệu, nói: “Cũng không uổng công. Ai viết thư tình người đó đi dưới cây đào, hẹn hò định tình với Quỷ Vương đi.”

“Không, không, Bạch Cơ.”

Tiểu thư sinh ôm đầu nói.

Bạch Cơ nói: “Làm náo loạn thế này, ta cũng không còn tâm trạng chơi bạc ở Hoàng Kim Đài nữa, làm việc chính đi thôi. Xà nữ, Hiệt nữ, các ngươi gọi Dạ Xoa đến, ta có việc muốn hỏi nó.”

Xà nữ, Hiệt nữ nhìn nhau, không biết tại sao Bạch Cơ muốn tìm Dạ Xoa nhưng không dám trái ý, đành gật đầu. Xà nữ dẫn Bạch Cơ, Nguyên Diệu lên phòng nhã ở tầng hai uống trà, Hiệt nữ đi gọi Dạ Xoa.

Tầng hai, trong phòng nhã, Bạch Cơ và Nguyên Diệu vừa chờ Dạ Xoa vừa tán gẫu.

Nguyên Diệu lo lắng nói: “Bạch Cơ, giờ phải làm sao? Làm thế nào giải thích hiểu lầm chiến thư với Quỷ Vương?”

Bạch Cơ hứng thú nhìn trà mắt người trong tách tra hoa trà đang trôi nổi, nói: “Không cần giải thích, đánh cho hắn một trận là xong.”

“Ôi, đều do tiểu sinh sai lầm mới khiến Quỷ Vương hiểu lầm, hại hắn phải vất vả trồng cây đào ở Long Thủ Nguyên, tiểu sinh trong lòng rất áy náy.”

“Vậy, Hiên Chi có thể cùng Quỷ Vương ngắm hoa đào mà.”

Bạch Cơ cười mỉm nói.

Nguyên Diệu vội vàng xua tay, nói: “Không, không, Quỷ Vương tức giận, chắc chắn xé tiểu sinh thành mảnh vụn.”

Bạch Cơ, Nguyên Diệu đang tán gẫu, Dạ Xoa đẩy cửa bước vào.

Dạ Xoa cầm theo cây đinh ba, trên tóc bốc lên ngọn lửa xanh lục, trông rất xấu xí đáng sợ, mắt mọc trên đỉnh đầu, lỗ mũi hình bán nguyệt một cái hướng xuống đất, một cái hướng lên trời.

Dạ Xoa nói: “Bạch Cơ đại nhân, nghe nói ngài tìm ta?”

Nguyên Diệu nhìn vào thắt lưng của Dạ Xoa.

Thắt lưng của Dạ Xoa cắm một cây tiêu ngọc đỏ rực như máu.

Bạch Cơ nói: “Dạ Xoa, gần đây có phải có thuật sĩ đến Ngạ Quỷ Đạo hàng yêu phục ma không?”

Dạ Xoa lắc đầu, nói: "Không có. Ngoài Quốc Sư Quang Tạng, môn phái nào dám gây sự với Quỷ Vương bệ hạ? Ngay cả những đạo sĩ ở Giang Thành Quan, nghe đến chuyện của phường Bình Khang, cũng không dám nhận. thuật sĩ không biết lượng sức mà đến Phúc Địa hàng yêu, chẳng khác gì cầm đèn lồng vào nhà xí, tìm chết*."

*Chết 死 si ví shit 屎shi đọc tựa tựa nhau.

Nguyên Diệu không nhịn được nói: "Dạ Xoa huynh, câu tục ngữ này dùng không đúng, nghe như thể Phúc Địa là nhà xí vậy."

Dạ Xoa lật mắt, nói: "Ta không đọc sách, tất nhiên không biết dùng tục ngữ. Nguyên công tử học nhiều sách, sao lại viết chiến thư thành tthư tình"

Nguyên Diệu mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: "Dạ Xoa huynh cũng biết rồi sao?"

Dạ Xoa nói: "Lúc nãy trên đường tới đây, nghe Hiệt nữ nói. Ta một lát nữa còn phải đi Long Thủ Nguyên báo cho Quỷ Vương bệ hạ chuyện này. Chao ôi, lo chết mất, không biết phải nói sao để làm giảm cơn giận của Quỷ Vương bệ hạ. Quỷ Vương bệ hạ mà nổi giận, chúng ta làm thuộc hạ cũng không yên ổn."

Bạch Cơ nói: "Dạ Xoa, vì ngươi còn có việc phải làm, ta sẽ không quanh co với ngươi nữa. Cây tiêu dẫn hồn ở thắt lưng ngươi từ đâu mà có? Có phải ngươi đã giết một thuật sĩ không?"

Dạ Xoa nói: "Lâu rồi ta không động tay với thuật sĩ."

Bạch Cơ nói: "Vậy cây tiêu dẫn hồn của ngươi từ đâu mà có?"

Mặt Dạ Xoa đột nhiên đỏ lên, có hơi ngại ngùng nói: "Cây tiêu này là do người yêu của ta tặng. Ta mới quen một người yêu, nàng không chê ta xấu xí, chúng ta đang rất mặn nồng..."

Bạch Cơ hỏi: "Người yêu của ngươi là ai? Sống ở đâu thế?"

Dạ Xoa nói: "Nàng cũng sống ở phường Bình Khang, là một vũ nữ tại "Trúc Sinh Quán" ở Nam Khúc."

Bạch Cơ hỏi: "Nàng là người ư?"

Dạ Xoa lắc đầu, nói: "Không, nàng là yêu tinh nhện. Mỹ nhân loài người cũng không ưa nổi bộ dạng này của ta."

Bạch Cơ hỏi: "Nàng tên gì?"

Dạ Xoa nói: "Nhược Tư."

Bạch Cơ đưa tay ra nói: "Đưa cây tiêu dẫn hồn cho ta, ngươi có thể đi rồi."

Dạ Xoa có hơi luyến tiếc vật do người yêu tặng, nói: "Bạch Cơ đại nhân, cây tiêu này không đáng tiền, ta đưa ngài bạc... không, vàng, được không?"

Bạch Cơ nói: "Không được."

Không còn cách nào, Dạ Xoa đành tháo cây tiêu dẫn hồn từ thắt lưng ra, hai tay dâng lên cho Bạch Cơ.

Bạch Cơ nhận lấy cây tiêu dẫn hồn.

Một luồng ánh sáng vàng lóe lên, linh lực qua ngón tay của Bạch Cơ truyền vào cây tiêu dẫn hồn. Cây tiêu rực rỡ như máu, phát ra một lớp ánh sáng đỏ trong suốt còn lóe lên những bùa chú.

Bạch Cơ quan sát một lúc, tự nói: "Cây tiêu dẫn hồn này là pháp khí cao cấp, người cầm tiêu cũng không phải là kẻ tầm thường, có vẻ đã gặp phải đại yêu quái rồi..."

Bạch Cơ lại hỏi: "Dạ Xoa, ngươi có biết gần đây có đại yêu quái nào trong phạm vi Trường An xung đột với thuật sĩ nhân loại không?"

Dạ Xoa lắc đầu, nói: "Không biết. Bạch Cơ đại nhân, ngài cũng biết quy tắc, yến tiệc ác yêu đã phân chia địa bàn, chuyện "nhà" người khác, chúng ta không can thiệp."

Bạch Cơ cười, nói: "Dạ Xoa, ta thấy ngươi bị yêu tinh nhện làm mê muội rồi. Cây tiêu dẫn hồn này xuất hiện ở phường Bình Khang, đến tay ngươi, sao có thể là chuyện "nhà" người khác. Rõ ràng có kẻ muốn đổ tội cho Quỷ Vương, kích động thuật sĩ Thanh Thành Sơn đến gây sự với Quỷ Vương. Ta đoán kẻ đó đã nhắm vào sự phồn thịnh của phường Bình Khang muốn diệt Quỷ Vương để chiếm lấy phường Bình Khang..."

Dạ Xoa như bừng tỉnh, rùng mình một cái.

“Bạch Cơ đại nhân, vậy phải đối phó thế nào?”

Bạch Cơ lại cười, nói: "Dạ Xoa, ngươi lại mê muội rồi. Ta với Quỷ Vương nhà ngươi là kẻ thù không đội trời chung, đã hạ chiến thư, định đánh hắn một trận. Thấy có đại yêu quái muốn diệt hắn, tất nhiên ta sẽ đứng ngoài xem. Ngươi tốt nhất nên đi tìm Quỷ Vương báo cho hắn chuyện này, bàn bạc kỹ đối sách đi."

Dạ Xoa nghe vậy, nói một câu "Bạch Cơ đại nhân, cáo từ" rồi vội vã rời đi.

Bạch Cơ cầm cây tiêu dẫn hồn, trầm ngâm suy nghĩ.

Nguyên Diệu không nhịn được hỏi: "Bạch Cơ, Mạnh Thanh bây giờ sống chết ra sao?"

Bạch Cơ hồi thần lại, nói: "Không biết. Hiên Chi, chúng ta đi "Trúc Sinh Quán" ở Nam Khúc xem sao."

Nguyên Diệu nói: "Được."