Phiêu Miểu 6 - Quyển Thi Tịch

Chương 28



Sau vài ngày điều dưỡng, Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô mới hồi phục sức khỏe. Sau chuyện này, Ly Nô không còn hứng thú nấu nấm nữa, hắn cũng cẩn thận hơn trong việc chọn nguyên liệu nấu ăn.

Hôm nay, rảnh rỗi không có việc gì, Bạch Cơ nhớ tới chuyện gối Mộng Tiên, quyết định đi thăm Vi Ngạn.

Trời cao mây nhạt, nắng thu tươi sáng, Bạch Cơ và Nguyên Diệu đi trên phố xá đông đúc, hướng tới phường Sùng Nhân.

Nguyên Diệu nhìn những chiếc lá vàng bay lượn, cảm nhận tiếng người xôn xao trong gió thu, ngửi mùi khói lửa từ các quán ăn ven đường, không nhịn được nói: “Bạch Cơ, thế gian vẫn là tốt nhất. Trong mộng của tiểu sinh ở tiên cung, dù có Lãng Uyển Quỳnh Lâu, kỳ hoa dị thảo, trông thật huyền diệu và đẹp đẽ nhưng quá lạnh lẽo, thiếu chút nhân khí.”

Bạch Cơ cười nói: “Nhưng nhiều người lại muốn thành tiên.”

Nguyên Diệu nói: “Trời đất mênh mông, nhân gian nửa vui buồn, họ có lẽ không thực sự muốn thành tiên, mà chỉ muốn theo đuổi một lối sống khác để khám phá những bí ẩn và chân lý của thế giới này.”

Bạch Cơ nói: “Hiên Chi nghĩ quá phức tạp rồi, họ chỉ là tham lam mà thôi.”

Nguyên Diệu nói: “Bạch Cơ thật sự muốn mua gối Mộng Tiên sao?”

Bạch Cơ cười đáp: “Không muốn mua.”

Nguyên Diệu hỏi: “Không muốn mua, vậy chúng ta đi làm gì?”

Bạch Cơ cười nói: “Không mua cũng có thể xem mà. Nghe Vi công tử nói, ta cảm thấy tò mò về gia đình chú của hắn.”

Nguyên Diệu hỏi: “Ngươi tò mò điều gì?”

Bạch Cơ cười bí ẩn, nói: “Người đã rời nhà nhiều năm trở về, thực sự là chú của Vi công tử sao? Hay nói cách khác, người mang gối Mộng Tiên trở về, thực sự là một ‘người’ sao?”

“Hả?”

Nguyên Diệu kinh ngạc còn muốn hỏi thêm gì đó nhưng Bạch Cơ đã đi xa. Nguyên Diệu đành nhanh chân theo sau.

Sùng Nhân phường, Vi phủ.

Người gác cổng Vi phủ nhận ra Bạch Cơ và Nguyên Diệu, biết là bạn thân của đại công tử bèn vội vào thông báo. Chẳng bao lâu, Bạch Cơ và Nguyên Diệu đã được dẫn đến dưới lầu Nhiên Tê.

Dưới lầu Nhiên Tê trồng đầy tùng bách, dù trong mùa thu vạn vật tiêu điều, nơi này vẫn ngập tràn sắc xanh. Tuy nhiên, dù tùng bách luôn xanh tốt nhưng thường được trồng gần mộ nên dù trời thu nắng rực, nơi này vẫn mang một vẻ lạnh lẽo không thể diễn tả.

Trước lầu Nhiên Tê có một chiếc bàn đá, Vi Ngạn đang ngồi bên cạnh một nam tử mặc áo xanh vừa trò chuyện vừa uống trà. Nguyên Diệu quan sát nam tử áo xanh thì thấy hắn cùng tuổi với Vi Ngạn, mặc một chiếc áo tròn cổ màu xanh nhạt, thắt lưng chín vòng bằng chỉ vàng và bạc, đầu đội mũ mềm. Hắn có cặp lông mày kiếm và đôi mắt sáng, dung mạo đường hoàng nhưng trong mắt luôn có một lớp mây u sầu không tan.

Nguyên Diệu thắc mắc, Vi Ngạn đã có khách tại sao lại để Bạch Cơ và hắn cũng đến lầu Nhiên Tê? Điều này có phần bất lịch sự. Thông thường, gia đình quan lại có nhiều khách, để tránh va chạm, nếu có khách đến trước chủ nhà sẽ tiếp đãi trước, khách đến sau sẽ được sắp xếp chờ ở hoa sảnh.

Vi Ngạn thấy Bạch Cơ và Nguyên Diệu đến bèn đứng dậy chào: “Bạch Cơ, Hiên Chi, các ngươi đến rồi.”

Nam tử áo xanh cũng đứng dậy.

Bạch Cơ quan sát nam tử áo xanh, cười nói: “Vi công tử, có vẻ như ta và Hiên Chi đến không đúng lúc.”

Vi Ngạn nói: “Bạch Cơ, các ngươi đến rất đúng lúc, ta vừa định đến Phiêu Miểu các tìm các ngươi. Giới thiệu với các ngươi, đây là biểu ca của ta, Vi Phong. Biểu ca, đây là Bạch Cơ, người muốn mua gối Mộng Tiên mà ta đã nói với ngươi, còn đây là Hiên Chi.”

Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Vi Phong chào nhau rồi ngồi xuống.

Thì ra nam tử áo xanh này là Vi Phong.

Nguyên Diệu không nhịn được quan sát Vi Phong thêm vài lần thì thấy hắn dường như không hay cười, luôn có vẻ nghiêm túc, ánh mắt cũng rất u buồn.

Bạch Cơ nhìn Vi Phong một cái, cười nói: “Kim Ngô Vệ rất ít khi có lúc nhàn rỗi, Vi Phong công tử hôm nay không vào cung trực sao?”

Vi Phong ngẩn người, Vi Ngạn cũng có hơi ngạc nhiên, nói: “Bạch Cơ, ta có từng nói với ngươi rằng biểu ca ta là Kim Ngô Vệ không?”

Nguyên Diệu nhớ lại, hình như Vi Ngạn chưa từng nói Vi Phong là Kim Ngô Vệ.

Bạch Cơ cười nói: “Ngươi chưa từng nói, ta đoán thôi. Vi Phong công tử trên tay có vết chai do luyện tập cung tên và dao dài lâu năm, chắc chắn là người học võ. Da dẻ của Vi Phong công tử mịn màng như ngọc, rõ ràng chưa từng trải qua mưa gió trận mạc, chắc chắn không phải là người làm việc ở quân đội ngoài chiến trường. Con cháu sĩ tộc nhờ gia đình mà có thể đảm nhiệm những chức vụ võ quan ở kinh thành, không phải Long Võ Kỵ thì là Vũ Lâm Vệ, hoặc Kim Ngô Vệ. Thắt lưng của Vi Phong công tử là loại chỉ vàng và bạc cố ý của Kim Ngô Vệ nên tám chín phần là hắn làm việc ở Kim Ngô Vệ.”

Vi Phong nói: “Bạch Cơ cô nương thật là tinh tường. Ta thực sự là hiệu úy ở Kim Ngô Vệ, mấy ngày nay vì nhà có việc nên xin phép nghỉ, không cần vào cung trực.”

Vi Ngạn đùa: “Bạch Cơ, trước giờ không thấy ngươi có khả năng này. Ngươi ăn nấm độc, cắn bàn ngọc xanh mới có được khả năng quan sát kinh người như vậy sao?”

Bạch Cơ cười nói: “Đúng vậy. Vi công tử, ngươi tai không thính mắt không tinh, không có khả năng quan sát, đúng lúc nên ăn một ít nấm độc thử xem.”

Vi Ngạn bị nghẹn lời.

Nguyên Diệu không khỏi bật cười.

Bạch Cơ nói với Vi Phong: “Vi hiệu úy, ta rất hứng thú với gối Mộng Tiên mà lệnh tôn mang về. Không biết có thể truyền đạt với lệnh tôn rằng ta muốn xem qua gối Mộng Tiên được không? Nếu hợp ý giá cả thế nào cũng dễ thương lượng.”

Vi Phong và Vi Ngạn nhìn nhau, biểu cảm có hơi khác thường.

Vi Ngạn mở lời: “Bạch Cơ, chú ta của ta lại đi tìm tiên rồi, đã đi được hai ngày. Hôm nay ta định đến Phiêu Miểu các để nói với ngươi chuyện này.”

Vi Phong vội vàng nói: “Nhưng phụ thân đã để lại gối Mộng Tiên. Bạch Cơ cô nương muốn mua, ta có thể bán cho ngươi.”

Bạch Cơ nhìn Nguyên Diệu, Nguyên Diệu cũng nhìn Bạch Cơ, cả hai đều cảm thấy chuyện này có điều gì đó kỳ lạ.

Bạch Cơ hỏi: “Vi hiệu úy, lệnh tôn sao lại đột ngột đi tìm tiên?”

Vi Phong thở dài, đáp: “Ai mà biết được? Phụ thân luôn làm theo ý mình, ích kỷ và tự cao. Ông trở về đột ngột, ra đi cũng đột ngột.”

Nguyên Diệu không nhịn được nói: “Lệnh tôn không phải đã nói mình không có duyên tiên, từ bỏ ý định thành tiên rồi sao? Đột nhiên lại đi tìm tiên, thật sự làm người ta bất ngờ.”

Vi Phong buồn bã nói: “Nói cho cùng, phụ thân vẫn không từ bỏ ý nghĩ hão huyền về việc thành tiên. Đối với ông ấy, mẫu thân và ta không quan trọng chút nào.”

Vi Ngạn nói: “Biểu ca, đừng buồn, biết đâu vài ngày nữa chú lại đột nhiên trở về.”

Vi Phong nghe vậy, đột nhiên mặt biến sắc, rùng mình một cái nhưng ngay lập tức khôi phục lại bình thường.

Sự thay đổi thoáng qua này không thoát khỏi ánh mắt của Bạch Cơ.

Bạch Cơ hỏi: “Vi hiệu úy, ngài mang theo gối Mộng Tiên chứ?”

Vi Phong lắc đầu: “Ta không mang theo bên mình, gối Mộng Tiên để ở nhà, mẫu thân giữ.”

Bạch Cơ nói: “Vậy chúng ta đi xem gối Mộng Tiên lệnh tôn để lại nhé.”

Vi Phong gật đầu, nói: “Được.”

Bạch Cơ, Nguyên Diệu theo Vi Phong đến Vi phủ ở phường Trường Thọ để xem gối Mộng Tiên. Vi Ngạn rảnh rỗi cũng đi cùng.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Vi Ngạn và Vi Phong cùng ngồi xe ngựa đến phường Trường Thọ.

Phường Trường Thọ có hai Vi phủ, cách nhau một con đường. Vi phủ ở phố trước rất xa hoa, có ba sân rộng, một vườn hoa phía sau trồng cây liễu thướt tha. Đây là nhà của bá phụ Vi Phong. Vi phủ ở phố sau thì cũ kỹ hơn, diện tích nhỏ hơn, cánh cổng sơn đỏ đã phai màu và bong tróc, mái ngói vì mưa nắng mà không còn đều. Chủ nhà dường như không có tiền để sửa chữa.

Khi xe ngựa đến Vi phủ ở phố trước, Nguyên Diệu tưởng đây là nhà Vi Phong nhưng không phải, xe ngựa đi qua phố trước và dừng lại ở Vi phủ ở phố sau.

Một lão bộc ra đón, giữ ngựa cho người đánh xe, người đánh xe đặt thang xuống để mọi người xuống xe.

Vi Ngạn nhìn Vi phủ cũ kỹ, cười nói: “Biểu ca, nhà ngươi nên sửa chữa một chút rồi. Nhà bá phụ ở phố trước, năm nay mở rộng thêm ba mẫu đất vườn hoa phía sau, khi vườn hoa hoàn thành, bá phụ mời phụ thân ta dự tiệc thưởng hoa. Phụ thân ta về nhà không ngớt lời khen ngợi đình bát giác mới của ông ấy, cũng định xây một cái ở vườn nhà mình.”

Vi Phong có hơi không thoải mái, nói: “Nhà ta không có phụ thân làm trụ cột, luôn không dư dả, sống dựa vào chút gia tài của ông nội. Giờ ta đã có một công việc ổn định, nhận lương thưởng nhưng mẫu thân tằn tiện, cho rằng nhà ở được là đủ, không cần phải chi tiền để trang trí bên ngoài.”

Nguyên Diệu thầm nghĩ, Vi Đức Đoan nhiều năm không ở nhà, mẫu tử Vi Phong nương tựa nhau mà sống, duy trì được cửa nhà đã là tốt lắm rồi. Xem tình hình này, nhà Vi Phong không dư dả, chẳng trách hắn muốn bán gối Mộng Tiên.

Vi Ngạn cười nói: “Biểu ca sắp giàu to rồi. Bạch Cơ gia tài bạc triệu, ra tay hào phóng, chỉ cần nàng thích gối Mộng Tiên, dù ngươi ra giá một vạn lượng vàng, nàng cũng không nhíu mày mà đồng ý.”

Bạch Cơ nghe vậy, cười nói: “Vi công tử lại nói đùa. Nếu ta có một vạn lượng vàng sẽ không mua gối Mộng Tiên. Ta sẽ mua quà tặng ngươi.”

Vi Ngạn tò mò hỏi: “Ngươi mua quà gì tặng ta?”

Bạch Cơ cười nói: “Mua nấm độc, tặng ngươi ăn.”

Nguyên Diệu không nhịn được cười nói: “Một vạn lượng vàng mua nấm độc, chắc đủ ăn cả trăm năm.”

Vi Ngạn lắc đầu nói: “Không chỉ ăn trăm năm, chết rồi cũng có thể mang vào mộ ăn tiếp.”

Trong lúc trò chuyện, mọi người đã vào Vi phủ.

Vi Phong dẫn Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Vi Ngạn đến hoa sảnh, mời họ uống trà chờ đợi, nói rằng sẽ vào nội đường mời mẫu thân ra.

Sau khi Vi Phong rời đi, gia nhân mang trà đến, Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Vi Ngạn vừa uống trà vừa chờ.

Nguyên Diệu quan sát hoa sảnh thì thấy cửa sổ và tường đều cũ kỹ, từ các vật dụng như giá để đồ có thể thấy rõ chủ nhà sống thanh bần.

Chẳng bao lâu, Vi Phong và một nữ nhân trung niên bước vào.

Nữ nhân trung niên mặc áo dài màu sen cũ kỹ, tóc búi cao cài trâm bạc. Bà có dung mạo đẹp nhưng có lẽ do quá lao lực, khóe mắt đã có nếp nhăn, tóc cũng đã điểm sương. Sống mũi bà cao, có một nốt ruồi nhỏ trên mũi. Đôi mắt bà đầy u sầu và có hơi mệt mỏi.

Vi Ngạn vội đứng dậy, kính cẩn nói: “Kính chào thím.”

Bạch Cơ và Nguyên Diệu cũng vội đứng dậy.

Bạch Cơ cười nói: “Chào Vi phu nhân.”

Nguyên Diệu cũng cúi chào, nói: “Chào Vi phu nhân.”

Vi phu nhân mỉm cười nói: “Vi Ngạn, không cần khách sáo. Hai vị khách quý cũng không cần khách sáo, mời ngồi xuống uống trà.”

Mọi người bèn ngồi xuống.

Bạch Cơ nói: “Vi phu nhân, ta đến quý phủ muốn xem qua gối Mộng Tiên, không biết có tiện không?”

Vi phu nhân nói: “Đương nhiên là tiện rồi. Đoàn Nhi, mang gối Mộng Tiên lên đây.”

Một a hoàn mang một khay gỗ sơn đỏ bước lên, trình cho Bạch Cơ.

Trong khay gỗ sơn đỏ có đặt một mảnh vải lụa trắng, trên mảnh vải lụa đặt một chiếc gối đá hình vòng cung. Chiếc gối đá hình vòng cung màu vàng nhạt, trông rất bóng bẩy, trên đó có những hoa văn tự nhiên hình vũ trụ và các vì sao.

Bạch Cơ cầm lấy gối Mộng Tiên cảm thấy rất nặng tay, nàng xoay chiếc gối lại và phát hiện trên mặt bên của gối có khắc hai chữ “Mộng Tiên” bằng chữ triện nhỏ.

Nguyên Diệu không nhìn ra sự cố ý của chiếc gối muốn hỏi Bạch Cơ liệu đây có phải là gối Mộng Tiên thật hay không, ngủ lên nó có thực sự có thể gặp tiên hay không. Tuy nhiên, Nguyên Diệu cảm thấy không tiện mở miệng hỏi trước mặt chủ nhân nên không nói gì.

Bạch Cơ nói: “Một khối ngọc Long Vương* lớn thế này, quả là hiếm thấy.”

* Ngọc Long Vương: Hoàng lạp thạch. Hoàng lạp thạch là một loại ngọc có giá trị thưởng ngoạn lâu đời, thuộc nhóm đá thạch anh.

Vi phu nhân mắt hơi đỏ, nói: “Ta là nữ nhân, không hiểu về ngọc, đá gì cả. Chiếc gối Mộng Tiên này là phu quân ta mang về, nghe nói người có duyên với tiên, ngủ lên nó có thể thành tiên. Phu quân vì muốn thành tiên, bỏ rơi nương con ta đi biền biệt nhiều năm không tin tức. Tưởng rằng lần này hắn về rồi, có thể gia đình đoàn tụ sống những ngày yên bình. Ai ngờ, hắn lại đi tìm tiên. Hắn để lại một món đồ như thế này, người phàm chúng ta không dùng được. Nói thật với ngươi, so với việc thành tiên, nương con ta càng cần tiền bạc để sống qua ngày hơn. Nếu ai muốn có duyên với tiên, chúng ta sẵn sàng bán chiếc gối Mộng Tiên này cho người đó.”

Bạch Cơ vừa chơi đùa với gối Mộng Tiên vừa hỏi: “Nghe nói trước đây có người muốn mua gối Mộng Tiên, họ trả bao nhiêu bạc?”

Vi phu nhân nói: “Những người đó là nói chuyện mua bán với phu quân ta, ta không biết chi tiết. Sau khi phu quân rời đi họ cũng không đến nữa. Bạch Cơ cô nương là người đầu tiên đến tìm ta xem gối Mộng Tiên, nếu giá ngươi đưa ra hợp lý, gối Mộng Tiên sẽ là của ngươi. Ta không muốn giống phu quân, giữ của chờ giá mà đợi đấu giá, chỉ muốn lập tức bán đi.”

Nghe vậy, mắt Bạch Cơ lóe lên, ngươi đột nhiên như phát hiện ra điều gì đó, kinh ngạc nói: “À, trên gối Mộng Tiên này sao lại có vết máu?!”

Vi phu nhân mắt lộ vẻ căng thẳng, có hơi hoảng hốt.

Vi Phong ngạc nhiên hỏi: “Bạch Cơ cô nương, vết máu ở đâu thế?”

Bạch Cơ cười nói: “Xin lỗi vừa rồi ta hoa mắt nhìn nhầm. Vệt đỏ này là hoa văn trên ngọc Long Vương, không phải vết máu.”

Vi phu nhân và Vi Phong đều rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ vì buổi sáng uống nhiều cháo cá do Ly Nô nấu, Nguyên Diệu cảm thấy có hơi khó chịu trong bụng muốn đi vệ sinh bèn xin lỗi và nói muốn đi tiểu tiện.

Vi phu nhân bèn bảo a hoàn Đoàn Nhi dẫn Nguyên Diệu đi nhà xí.

Bạch Cơ tiếp tục ở trong hoa sảnh cùng Vi phu nhân và Vi Phong bàn chuyện mua gối Mộng Tiên.

Nguyên Diệu theo Đoàn Nhi ra khỏi hoa sảnh, đi vòng ra sân sau, Đoàn Nhi chỉ vào nhà xí rồi đứng đợi ở hành lang.

Nguyên Diệu đi vệ sinh xong, ra ngoài thì không thấy Đoàn Nhi đâu.

Nguyên Diệu đoán rằng, Đoàn Nhi có lẽ đợi không nổi đã đi trước. Hắn bèn dựa vào trí nhớ, định tự mình đi về hoa sảnh.

Nguyên Diệu đi một mình trong hành lang, hành lang quanh co khúc khuỷu, xung quanh cây cối rậm rạp, hắn có hơi không nhớ đường về hoa sảnh.

Vi phủ cũng không lớn, sao lại lạc đường chứ?! Nguyên Diệu trong lòng hơi lo lắng, đột nhiên hắn nhìn thấy có một người đang đứng dưới cây chuối không xa.

Nhìn từ xa, đó là một nam nhân trung niên.

Từ góc độ của Nguyên Diệu, có thể nhìn thấy bóng dáng nam nhân đó thì thấy rõ nam nhân có dáng người gầy gò, đôi mắt sáng ngời. Ông ta búi tóc, đội nón Nam Hoa, mặc áo bào màu lam, trông có vẻ tiên phong đạo cốt.

Nguyên Diệu trong lòng tò mò, Vi phủ sao lại có một nam nhân trung niên ăn mặc như đạo sĩ? Có lẽ là khách của Vi Phong? Không quản nữa, đã gặp rồi thì đi hỏi đường về hoa sảnh vậy.

Nguyên Diệu đi về phía nam nhân trung niên nhưng người đó lại quay người đi.

“Xin chờ một chút, tiểu sinh muốn hỏi thăm đường.”

Nguyên Diệu vội vàng đuổi theo.

Nam nhân trung niên đi rất nhanh, Nguyên Diệu đuổi theo hắn quẹo qua một góc, đến một tiểu viện hẻo lánh. Ở góc đông bắc của tiểu viện có một căn nhà đơn sơ, trước nhà có một khoảng đất trống, chất đầy củi lộn xộn.

Nam nhân trung niên vào tiểu viện, đi về phía căn nhà và biến mất.

Nguyên Diệu đuổi đến trước căn nhà, đang định gõ cửa thì ngẩn người.

Căn nhà đóng cửa kín mít, trên cửa gỗ còn có một chiếc khóa gỉ sét.

Nếu căn nhà từ bên ngoài khóa lại, nam nhân trung niên không thể nào vào được. Nhưng vừa rồi rõ ràng nhìn thấy ông ta biến mất trước căn nhà, ông ta đi đâu rồi?!

Nguyên Diệu nhìn quanh, tiểu viện cũng không lớn, ba phía là tường vây, dưới đất cỏ mọc um tùm, phía nam có một cây hải đường và vài cây chuối, không có chỗ nào có thể giấu người.

“Công tử, công tử...”

Nguyên Diệu đang ngẩn người, chợt nghe thấy tiếng Đoàn Nhi vang lên bên tai.

Nguyên Diệu tỉnh lại, phát hiện Đoàn Nhi đang đứng bên cạnh gọi mình.

Nguyên Diệu vội vàng hành lễ, nói: “Đoàn Nhi cô nương.”

Đoàn Nhi có hơi trách móc, nói: “Công tử, ta chỉ rời đi một lát, chào hỏi mấy tỷ muội qua đường, nói vài câu rồi trở lại thì thấy công tử một mình lạc trong hành lang. Ta gọi công tử mãi mà không thấy đáp, chỉ thấy công tử một mạch chạy đến đây.”

Nguyên Diệu nghe xong, cảm thấy hổ thẹn. Là khách mà chưa được phép đã tự ý đi lại trong nhà chủ nhân, thật là thất lễ. Hắn vội nói: “Đoàn Nhi cô nương, tiểu sinh lạc đường nên mới đi lung tung, thật không phải.”

Đoàn Nhi nói: “Công tử, dáng vẻ vừa rồi của công tử không giống lạc đường cũng không đi lung tung, mà là chạy thẳng một mạch đến đây. Nơi này là phòng luyện đan rất khuất, khách bình thường không ai đến được nếu không có người dẫn đường.”

Nguyên Diệu giải thích: “Tiểu sinh vừa thấy một vị đạo sĩ trung niên, định hỏi thăm đường về hoa sảnh, ông ấy đi thẳng, tiểu sinh mới đuổi theo đến đây.”

Đoàn Nhi ngạc nhiên, nói: “Đạo sĩ trung niên?”

Nguyên Diệu gật đầu, nói: “Đúng vậy. Có lẽ là khách của quý phủ.”

Đoàn Nhi lắc đầu, nói: “Công tử, có lẽ công tử hoa mắt nhìn lầm rồi. Trong phủ không thể có đạo sĩ trung niên, phu nhân nhà ta rất ghét đạo sĩ, chưa bao giờ tiếp đãi khách đạo môn.”

Nguyên Diệu ngờ vực, nói: “Tiểu sinh không hoa mắt, thực sự thấy một vị đạo trưởng. Vị đạo trưởng đó khoảng năm mươi tuổi, dáng người gầy gò, búi tóc, đội nón Nam Hoa, mặc áo bào màu lam...”

Nghe xong miêu tả của Nguyên Diệu, Đoàn Nhi có hơi kinh ngạc, nói: “Đó không phải là lão gia sao? Công tử, công tử đã thấy lão gia của ta? Lão gia lại trở về rồi?”

Nguyên Diệu cũng ngạc nhiên, nói: “Tiểu sinh thấy là Vi lão tiên sinh?”

Đoàn Nhi nói: “Nghe công tử miêu tả, chắc chắn là lão gia. Hơn nữa, nơi này là phòng luyện đan của lão gia, khi trở về, ăn ngủ đều ở đây. Nhưng vài ngày trước, sau khi lão gia rời đi, phu nhân đã khóa phòng luyện đan. Chuyện này... lẽ nào lão gia đã trở về? Ta phải báo cho phu nhân.”

Đoàn Nhi vội vàng trở về hoa sảnh báo cho Vi phu nhân, Nguyên Diệu trong lòng đầy mơ hồ bèn theo Đoàn Nhi quay lại.

Trong hoa sảnh, Bạch Cơ, Vi phu nhân, và Vi Phong đang uống trà trò chuyện, Đoàn Nhi hấp tấp bước vào, báo lại việc Nguyên Diệu thấy Vi Đức Đoan.

Vi phu nhân vô cùng kinh ngạc, tay bà run run, chén trà trong tay rơi xuống đất “xoảng” một tiếng.

Vi Phong cũng rất ngạc nhiên, nói: “Phụ thân ở đâu thế? Ở đâu thế?”

Nguyên Diệu đáp: “Tiểu sinh thấy Vi lão tiên sinh đi về phía tiểu viện có phòng luyện đan, đuổi theo thì không biết ông ấy đi đâu.”

Vi phu nhân run giọng, nói: “Có phải ngươi nhìn nhầm không?”

Nguyên Diệu gãi đầu, nói: “Có lẽ vậy. Tiểu sinh không quen biết Vi lão tiên sinh, không biết có phải ông ấy hay không...”

Đoàn Nhi nói: “Phu nhân, nghe công tử miêu tả, chắc chắn là lão gia, không thể sai được.”

Vi phu nhân nói: “Đoàn Nhi, im miệng.”

Vi Ngạn nói: “Có lẽ là Hiên Chi nhìn nhầm, có thể là thấy Vương quản sự, Vương quản sự cũng thích mặc áo bào màu xanh, dáng người gầy gò, chiều cao và tuổi tác cũng tương đương phụ thân.”

Nguyên Diệu đáp: “Có lẽ vậy.”

Bạch Cơ vẫn lặng lẽ nghe, lúc này cười nói: “Chuyện ta nói vừa nãy là ba trăm năm mươi lạng vàng để mua gối Mộng Tiên, tạm thời gác lại đi. Nếu Vi lão tiên sinh thực sự trở về, ông ấy mới là người có quyền quyết định trong phủ, cũng là chủ nhân của gối Mộng Tiên, các người tự ý bán gối Mộng Tiên cho ta, ông ấy sẽ không vui, gây ra tranh chấp. Ta đây sợ nhất phiền toái, hãy đợi gặp Vi lão tiên sinh rồi hẵng tính.”

Vi phu nhân thốt lên: “Phu quân ta sẽ không trở về. Bạch Cơ cô nương không cần lo lắng về điều này.”

Bạch Cơ nói: “Vi phu nhân, sao bà có thể chắc chắn Vi lão tiên sinh sẽ không trở về?”

Vi phu nhân sắc mặt thay đổi, nói: “Chuyện này... bởi vì ta hiểu phu quân, ông ấy đã quyết đi tìm tiên, chắc chắn sẽ đi rất lâu, ba năm năm năm sẽ không trở về. Hơn nữa, ông ấy để lại gối Mộng Tiên, không mang theo, tức là giao cho ta xử lý, ta vẫn có thể quyết định.”

Bạch Cơ cười nói: “Không cần vội, hãy đợi thêm vài ngày nữa. Biết đâu Vi lão tiên sinh sẽ trở về.”

Vi phu nhân không biết nói gì thêm.

Ngồi một lúc, Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Vi Ngạn bèn cáo từ.

Vi Phong tiễn Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Vi Ngạn ra đến cổng, lúc chia tay còn nói: “Bạch Cơ cô nương, chiếc gối Mộng Tiên này có rất nhiều người muốn. Nếu ngươi thay đổi ý định, xin hãy sớm báo, không thì có thể bỏ lỡ cơ hội thành tiên.”

Bạch Cơ cười nói: “Vi hiệu úy, có lẽ nhiều người quan tâm đến gối Mộng Tiên nhưng chịu bỏ ra ba trăm năm mươi lạng vàng, chắc chưa có ai. Thôi được, ta về suy nghĩ rồi trả lời ngươi.”

Vi Phong khách khí nói: “Được. Ta và mẫu thân sẽ đợi tin tốt từ ngươi.”

Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Vi Ngạn lên xe ngựa rời đi.

Xe ngựa theo đường đi về phía bắc.

Trên xe ngựa, Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Vi Ngạn bắt đầu trò chuyện.

Vi Ngạn nói: “Bạch Cơ thật sự muốn mua gối Mộng Tiên sao? Nếu ngươi thành tiên rồi, đừng quên thường xuyên về phàm trần thăm ta và Nguyên Diệu. Người ta nói, một người thành tiên, gà chó cũng lên tiên theo, biết đâu ngươi còn mang Nguyên Diệu và ta cùng thành tiên nữa.”

Nguyên Diệu lạnh cả người, nói: “Đan Dương, chúng ta không phải gà chó...”

Bạch Cơ cười nói: “Vi công tử nói đùa rồi. Ta cũng không có duyên với tiên, chắc chắn không thành tiên được. Ta chỉ thấy gối Mộng Tiên thú vị mà thôi.”

Nguyên Diệu không kìm được hỏi: “Bạch Cơ, chiếc gối Mộng Tiên này thực sự là báu vật của tiên gia sao? Nó thực sự có khả năng khiến người ta mơ thấy thần tiên không?”

Bạch Cơ đáp: “Không phải. Chiếc gối Mộng Tiên này chỉ là một khối ngọc Long Vương mà thôi nhưng cũng được xem là một báu vật đáng giá. Dù sao, một khối ngọc Long Vương hoàn chỉnh, hình cung lớn như vậy rất hiếm, hơn nữa các hoa văn trên đó là tự nhiên, cũng rất khó tìm. Gối ngọc này dùng để ngủ có thể giúp thanh nhiệt, giải độc, thông khiếu, sáng mắt rất tốt.”

Vi Ngạn có hơi thất vọng, nói: “Chú mang về một thứ không phải là báu vật tiên gia.”

Bạch Cơ lại tỏ ra hứng thú với chuyện khác, nói: “Vừa rồi ở nhà Vi phủ, Hiên Chi thực sự thấy Vi lão tiên sinh sao?”

Nguyên Diệu gật đầu, nói: “Thật sự thấy.”

Vi Ngạn có hơi nghi ngờ, nói: “Có lẽ, Hiên Chi thấy Vương quản sự…” Nguyên Diệu không quen biết Vi Đức Đoan, cũng không quen quản sự Vương, không thể phản bác nên im lặng.

Bạch Cơ hỏi: “Vi công tử, Vi lão tiên sinh lần này xuất hành tìm tiên thật sự đột ngột vậy sao? ông ấy không cáo biệt bạn bè thân hữu à?”

Vi Ngạn đáp: “Không. Ta cũng thấy rất đột ngột, đi xa như vậy mà không nói lời từ biệt, quá kỳ lạ. Ngay cả bác của ta, tức là ca ca ruột của chú cũng rất ngạc nhiên. Lần trước chú ta đi tìm tiên, vào năm Hiển Khánh, đã mở tiệc mời mọi người ăn uống, cáo biệt rồi mới đi.”

Bạch Cơ hỏi với vẻ thích thú: “Vi lão tiên sinh khi đó còn cáo biệt bạn bè rồi mới đi sao? Các ngươi đều ra bến tiễn đưa à? À không đúng, lúc đó Vi công tử còn trong tã lót, bập bẹ học nói, chắc cũng không biết chuyện này.”

Vi Ngạn nói: “Thời Hiển Khánh, ta còn nhỏ, thực sự không biết. Nhưng gần đây, khi trò chuyện, ta nghe phụ thân kể lại chuyện xưa. Khi đó sau tiệc từ biệt, đã hẹn nhau ra bến đò đưa nhưng chú ta lại đi trước. Dù sao thì năm đó chú ta cũng cáo biệt, lần này lại không, quá đột ngột. Nhưng dù sao chú ta cũng là người tùy hứng, mọi người cũng quen rồi.” Bạch Cơ cười không nói gì.

Không lâu sau, xe ngựa đã đến chợ Tây.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Vi Ngạn cáo từ rồi đi trên đường về Phiêu Miểu các. Vi Ngạn ngồi xe ngựa, trở về Vi phủ.

Bạch Cơ nhìn Nguyên Diệu một cái, cười nói: “Hiên Chi, sao ngươi trông có vẻ suy tư nặng nề vậy?”

Nguyên Diệu đáp: “Bạch Cơ, thật ra vừa rồi tiểu sinh không nói thật.”

Bạch Cơ cười nói: “Vậy bây giờ Hiên Chi có thể nói thật rồi.”

Nguyên Diệu nói: “Thật ra, tiểu sinh ở Vi phủ thấy có lẽ… là ma.” Bạch Cơ nhướng mày, nói: “Ồ?”

Nguyên Diệu nói: “Khi đó, tiểu sinh không biết là ma, tưởng là một vị khách, đến khi tiểu sinh đuổi theo đến tiểu viện thì thấy ông ta biến mất trong phòng luyện đan đã khóa, tiểu sinh mới thấy không đúng. Nhưng khi đó Đoàn Nhi cô nương đã đến, tiểu sinh sợ làm nàng ấy hoảng sợ, chỉ nói là thấy người đó biến mất ở tiểu viện. Trước mặt Vi phu nhân và Vi hiệu úy, tiểu sinh càng không dám nói thật, họ sẽ cho rằng tiểu sinh nói nhảm.”

Bạch Cơ nói: “Ngươi thấy hồn ma của Vi lão tiên sinh biến mất trong phòng luyện đan đã khóa sao?”

Nguyên Diệu đáp: “Dù không biết có phải là Vi lão tiên sinh không nhưng hồn ma đó thực sự đi vào phòng luyện đan đã khóa. Bạch Cơ, phòng luyện đan đó trông có vẻ âm u lạ thường.”

Bạch Cơ nói: “Chuyện này thật thú vị.”

Nguyên Diệu nhíu mày, nói: “Bạch Cơ, tiểu sinh có một ý nghĩ đáng sợ.”

Bạch Cơ hỏi: “Ý nghĩ gì?”

Nguyên Diệu do dự một chút rồi nói: “Sau khi Vi lão tiên sinh trở về, từ miêu tả của Đan Dương, có vẻ quan hệ giữa ông ấy và Vi phu nhân cùng Vi hiệu úy không tốt lắm. Ông ấy mang về chiếc gối Mộng Tiên quý giá, có ý định bán nó rồi dọn ra ở riêng. Còn Vi phu nhân và Vi hiệu úy dường như không có nhiều tiền, cần tiền gấp, họ có thể đã tuyên bố với bên ngoài rằng Vi lão tiên sinh lại đi tìm tiên rồi giết ông ấy... Vi lão tiên sinh trở thành hồn ma.” Bạch Cơ trầm ngâm không nói.

Nguyên Diệu lại nói: “Không nên nghĩ đến những điều đáng sợ như vậy, dù phu thê không còn tình cảm, cha con không còn tình thân, cũng không đến mức vì tiền mà làm điều độc ác. Hồn ma của Vi lão tiên sinh... giải thích thế nào đây? Có lẽ ông ấy tự mình gặp tai nạn không may mà qua đời...”

Bạch Cơ cười phá lên, nói: “Hiên Chi, cái giải thích ‘tự mình gặp tai nạn không may mà qua đời’ của ngươi thật miễn cưỡng. Rốt cuộc là chuyện gì, đợi tối nay chúng ta đến phòng luyện đan ở Vi phủ xem sao.”

Nguyên Diệu nói: “Bạch Cơ, tiểu sinh thấy sợ.”

Bạch Cơ nói: “Hiên Chi đã không sợ thấy hồn ma còn sợ gì nữa sao?”

Nguyên Diệu nói: “So với hồn ma, tiểu sinh sợ thấy lòng người hơn. Hồn ma chỉ dọa người, khi đã tiếp xúc rồi không còn sợ nữa còn lòng người càng nhìn rõ, sự sợ hãi càng khiến người ta run rẩy, cũng khiến người ta tuyệt vọng.”

Bạch Cơ nói: “Nhìn nhiều rồi sẽ quen thôi.”

Nguyên Diệu nói: “Nhìn nhiều rồi, tiểu sinh vẫn thấy sợ. Nhưng điều khiến tiểu sinh an tâm là, lòng người đáng sợ chỉ là thiểu số, đa phần lòng người vẫn rất đẹp đẽ.”

Bạch Cơ cười nói: “Trong mắt ta, lòng người đều như nhau, luôn luôn hỗn độn. Điều khiển một chút có thể hướng thiện, dụ dỗ một chút lại có thể làm ác. Lòng người vô cùng nhàm chán.”

Nguyên Diệu nói: “Bạch Cơ nghĩ vậy là sai rồi. Đa số lòng người đều thiện lương, chỉ có thiểu số là ác. Hơn nữa những kẻ làm ác nhiều, chỉ cần cảm hóa, thuyết phục, cũng có thể cải tà quy chánh, một lòng hướng thiện. Giáo huấn của thánh nhân là để mọi người tự kiểm soát hành vi của mình, từ bỏ ác tâm, trở về thiện tâm...”

Bạch Cơ đỡ trán, nói: “Không được rồi, đầu ta hơi đau, chắc là chất độc của nấm chưa hết...”

Nguyên Diệu lo lắng nói: “Bạch Cơ không sao chứ?”

Bạch Cơ nói: “Hiên Chi đừng nói thêm về giáo huấn của thánh nhân nữa, ta sẽ không sao.”

“Ồ.”

Nguyên Diệu bèn im lặng không nói thêm giáo huấn của thánh nhân nữa.