Phiêu Miểu 7 - Quyển Thần Đô

Chương 16



Nguyên Diệu không hiểu, hắn thấy Ngô đại nương hoảng loạn bèn nói: “Ngô đại nương, bà đừng vội, mời vào trong uống một chén trà lạnh, bình tĩnh lại. Tiểu sinh sẽ đi gọi Bạch Cơ xuống. Thường thì những chuyện kỳ lạ đều có cách giải quyết nếu Bạch Cơ ra tay.”

Ngô đại nương cố gắng giữ bình tĩnh, theo Nguyên Diệu vào phòng trong, vòng qua bình phong Hà Đồ Lạc Thư rồi ngồi xuống bên bàn ngọc xanh.

Nguyên Diệu rót một chén trà lạnh cho Ngô đại nương, sau đó đi lên lầu tìm Bạch Cơ.

“Cốc cốc...” Nguyên Diệu đứng trước phòng của Bạch Cơ, giơ tay gõ cửa hai lần.

“Bạch Cơ đã tỉnh chưa?”

Không có phản hồi từ trong phòng, Nguyên Diệu bèn đẩy cửa bước vào.

Nguyên Diệu đi vòng qua bức bình phong có treo quần áo của Bạch Cơ và tiến về phía giường La Hán.

Trên giường, một con rồng trắng to bằng cánh tay đang cuộn tròn ngủ say, trông như một đám mây trắng đang phát ra tiếng ngáy.

“Bạch Cơ mau tỉnh dậy!” Nguyên Diệu nói với con rồng trắng đang say giấc chưa tỉnh.

Rồng trắng nhỏ mở một mắt, lơ đễnh nhìn.

“Hiên Chi, bây giờ ta không đói, không muốn ăn sáng đâu. Ngươi và Ly Nô cứ ăn trước đi, ta chỉ muốn ngủ thôi...”

Nguyên Diệu đổ mồ hôi, nói: “Bây giờ đã là giữa trưa rồi... Bạch Cơ, ta không đến để gọi ngươi ăn cơm đâu. Ngô đại nương ở phường Đại Đồng vừa đến Phiêu Miểu các, có vẻ con trai bà ta gặp chuyện gì đó. Bà ấy rất hoảng loạn và lo lắng, nhưng nói năng lộn xộn ta không hiểu được. Ngươi xuống xem thử đi.”

Nghe vậy, Rồng trắng nhỏ mở cả hai mắt, từ từ nhấc đầu dậy như một con linh xà.

Trong nháy mắt, Rồng trắng nhỏ đã biến mất, Nguyên Diệu nhìn thấy trên giường Hàn ngọc có một nữ nhân trần truồng, mắt ngái ngủ, tóc đen dài rối bù phủ lên cơ thể gọn gàng và làn da trắng như tuyết.

Nguyên Diệu không khỏi đỏ mặt, lớn tiếng nói: “Bạch Cơ làm ơn mặc quần áo vào! Không mặc gì là không hợp lễ nghi.”

Bạch Cơ vươn vai, cười nói: “Hiên Chi nói sai rồi. Ngủ mà không mặc gì là trạng thái tự nhiên nhất, thể hiện sự chân thành của con người với trời đất vạn vật. Quần áo của ta treo trên bình phong, ngươi lấy giúp ta.”

Nguyên Diệu vội vàng đi lấy quần áo cho Bạch Cơ, khi đưa quần áo cho nàng, tiểu thư sinh rất ngượng ngùng, đỏ mặt quay đầu sang chỗ khác.

Bạch Cơ nhận lấy quần áo vừa khoác lên người vừa cười nói: “Hiên Chi cũng nên thử ngủ mà không mặc gì. Vào mùa hè nóng bức, ngủ mà không mặc gì sẽ giúp dễ dàng chìm vào giấc ngủ hơn, rất thoải mái đấy.”

Nguyên Diệu nghĩ ngợi một chút, lắc đầu nói: “Thôi không cần đâu. Lỡ nửa đêm có chuyện gì xảy ra, không kịp mặc quần áo thì sao? Ngươi có thể biến thành rồng, Ly Nô có thể biến thành mèo, chẳng ai nhìn ra có mặc đồ hay không, chỉ có ta là người duy nhất chạy xung quanh mà không mặc gì thì thật xấu hổ quá...”

Bạch Cơ im lặng một lúc rồi nói: “Ờm, quả nhiên làm yêu quái vẫn tiện hơn…”

Trong khi nói chuyện, Bạch Cơ đã mặc xong một chiếc váy dài màu trắng có họa tiết mây, khoác thêm một chiếc khăn voan mỏng hơi trong suốt rồi đứng trước gương đồng, dùng một cây trâm ngọc bích búi tóc thành một kiểu tóc đơn giản. Sau đó, nàng cùng Nguyên Diệu xuống lầu.

Trong phòng, cạnh chiếc bàn ngọc xanh, Bạch Cơ và Ngô đại nương ngồi đối diện nhau.

Nguyên Diệu đứng cạnh cửa sổ kéo tấm rèm tre lên nhìn ra sân sau thì thấy Ly Nô vẫn đang ngồi dưới mái hiên điêu khắc hoa mẫu đơn từ đậu hũ.

Bạch Cơ hỏi: “Ngô đại nương, con trai bà xảy ra chuyện gì thế?”

Ngô đại nương hoảng sợ nói: “Hôm qua sau khi các người rời đi, ban đầu mọi thứ vẫn bình thường…”

Hôm qua, sau khi Bạch Cơ và Nguyên Diệu rời khỏi nhà Ngô đại nương, Ngô Du đã tỉnh táo trở lại, nhận ra nương, ca ca, và tẩu tẩu, cũng không còn sợ hãi nữa. Hắn còn nói đói bụng và muốn ăn gì đó.

Ngô đại nương rất vui mừng bèn hầm một nồi canh gà để bồi bổ sức khỏe cho con trai.

Nhưng chuyện xảy ra vào buổi tối.

Lúc chạng vạng, Ngô Du cảm thấy cơ thể đau đớn nên đi ngủ sớm.

Ngô đại nương tưởng rằng cơn đau là do con trai yếu đuối sau thời gian bệnh tật dài, nghĩ rằng chỉ cần nghỉ ngơi và bồi dưỡng một chút là sẽ khỏe lại nên không bận tâm.

Nửa đêm, Ngô Du kêu lên đau đớn và rên rỉ không ngừng trong giấc mơ.

“Ôi trời ơi, đau quá...cả người đau quá...”

Ngô đại nương nghe thấy tiếng con trai kêu từ phòng bên cạnh bèn vội vã khoác áo đứng dậy, cầm đèn dầu đi vào phòng của con trai.

Ngô Du nằm trên thảm nhung, sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi vì không thể chịu nổi cơn đau.

“Nương ơi, tay và chân con hình như đang nứt ra, đau lắm...”

Ngô Vu Yếu ớt giơ tay lên khi thấy nương đến gần, nói.

Ngô đại nương soi đèn dầu lên đôi tay của Ngô Du, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đầu bà đột nhiên choáng váng, mắt tối sầm lại.

Đôi tay của Ngô Du đã nứt toác ra như thể bị dao chém vào, vết nứt từ giữa ngón tay giữa và ngón áp út kéo dài đến cổ tay.

Ánh đèn dầu chiếu lên đôi tay nứt toác của Ngô Du, bóng đổ lên tường trông giống như hai nhánh cây phân nhánh, vô cùng đáng sợ.

Điều kỳ lạ hơn nữa là vết nứt trên đôi tay Ngô Du không chảy máu, dường như một sức mạnh bí ẩn nào đó đã khiến nó tự nhiên nứt ra.

Ngô đại nương tiếp tục soi đèn dầu xuống đôi chân của Ngô Du thì thấy rằng đôi chân của hắn cũng bị nứt toác từ giữa ngón chân giữa và ngón áp út kéo dài đến lòng bàn chân.

Ngô Du nhìn rõ đôi tay và chân của mình, hoảng sợ hét lên một tiếng rồi ngất lịm đi.

Ngô đại nương hoảng loạn, vội vàng đi gọi con trai cả và con dâu.

Ca ca và tẩu tẩu của Ngô Du nghe tin chạy đến, nhìn thấy tình cảnh quái dị này cũng rất hoảng hốt và sợ hãi, không biết phải làm sao.

Cơ thể của Ngô Du từ từ nứt ra với tốc độ chậm rãi, đến sáng nay, hai chân của hắn đã tách thành bốn, hai cánh tay cũng nứt đến tận vai.

Ba người trong nhà họ Ngô suốt đêm không chợp mắt, đến sáng, đại ca của Ngô Du rời nhà để mời thầy thuốc. Thầy thuốc đến nhà họ Ngô thăm khám, sau khi xem xét, cho rằng căn bệnh kỳ lạ và đáng sợ này là chuyện của quỷ thần, không thuộc phạm vi chữa trị của y học.

Vì vậy Ngô đại nương vội vã đến chợ Nam để tìm Bạch Cơ và Nguyên Diệu.

“... Một người bị nứt ra làm đôi?”

Mặc dù Ngô đại nương đã kể rõ ràng tình huống nhưng Nguyên Diệu vẫn không thể tưởng tượng được việc một người sống bị nứt làm đôi sẽ như thế nào.

Bạch Cơ trầm ngâm một lúc, nói: “Ngô đại nương, bà đừng lo lắng, ta và Hiên Chi sẽ đi cùng bà đến Phường Đại Đồng để xem tình hình.”

Ngô đại nương gật đầu lập tức.

Sau khi giao việc trông coi tiệm cho Ly Nô, Bạch Cơ với Nguyên Diệu và Ngô đại nương rời khỏi Phiêu Miểu các. Vì Ngô Du đang trong quá trình phân tách, tình hình khá khẩn cấp nên Bạch Cơ và Nguyên Diệu thuê một chiếc xe ngựa ở chợ Nam, ba người đi xe ngựa về phía Phường Đại Đồng.

Tại Phường Đại Đồng, trên phố số hai, ở cửa hàng đậu phụ của nhà họ Ngô.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu đứng trước mặt Ngô Du.

Ngô Du nằm thẳng đờ trên một tấm thảm nhung, đã hôn mê bất tỉnh. Hình dáng của hắn hiện tại rất kỳ lạ và đáng sợ, hai tay của hắn đã nứt đến vai, hai chân cũng đã nứt đến eo. Hơn nữa, quá trình phân tách này vẫn đang tiếp tục với tốc độ cực kỳ chậm.

Mặc dù mắt Ngô Du nhắm chặt, mặt nhợt nhạt như giấy vàng nhưng lồng ngực hắn vẫn nhấp nhô nhẹ nhàng theo nhịp thở, cho thấy hắn vẫn còn sống.

Nguyên Diệu nhìn mà dựng đứng tóc gáy, hỏi nhỏ: “Bạch Cơ, chuyện này là sao vậy?”

Bạch Cơ đứng bên cạnh Ngô Du, cúi đầu quan sát, nói: “Ta chưa từng thấy tình trạng này bao giờ. Mặc dù tình hình có vẻ kỳ lạ nhưng đây không phải là ma quỷ nhập thân hay chuyện của quỷ thần...”

Ngô đại nương lo lắng hỏi: “Thưa cao nhân, liệu có cách nào chữa trị không?”

Bạch Cơ quỳ xuống bên tấm thảm nhung nhìn kỹ bàn tay đang nứt ra của Ngô Du. Khi đến gần hơn, có thể thấy da của hắn ẩn hiện một chút ánh xanh.

Bạch Cơ dùng móng tay khẽ cào nhẹ lên mu bàn tay của Ngô Du, da nứt ra, vài giọt máu đỏ tươi ẩn hiện ánh sáng xanh biếc chảy ra.

Bạch Cơ nói: “Đây là bị trúng độc.”

Ngô đại nương ngạc nhiên nói: “Trúng độc? Nhưng nó đâu có ăn phải thứ gì độc hại! Hơn nữa, cả đời ta chưa từng nghe nói có loại độc nào khiến người ta trở nên như thế này...”

Bạch Cơ đáp: “Loại độc gây ra triệu chứng này khá hiếm... Hẳn là đã bị trúng độc từ trước khi trở về đây, có lẽ liên quan đến những gì đã xảy ra trong núi Mang.”

Ngô đại nương nói: “Hôm qua ta đã hỏi, nó không nhớ gì về những gì đã xảy ra trong núi Mang cả.”

Bạch Cơ nói: “Phải biết được nguyên nhân thì mới có thể bốc thuốc đúng cách. Nếu không biết gốc rễ của vấn đề thì rất khó để xử lý. Thôi được, hôm nay ta sẽ đi đến núi Mang một chuyến để hỏi thăm những người quen ở đó, hy vọng có thể may mắn biết được con bà đã gặp phải chuyện gì.”

Ngô đại nương ngờ vực hỏi: “Ngài có người quen ở núi Mang sao?”

Bạch Cơ chống chế: “Khi trước ta từng buôn bán dược liệu, thường đến các thôn làng bên ngoài núi Mang để mua dược liệu, quen biết vài người trong thôn. Những người hái thuốc thỉnh thoảng vào núi Mang, họ khá quen thuộc với tình hình ở đó. Ta sẽ đi hỏi thăm giúp bà.”

Ngô đại nương cảm kích nói: “Đa tạ cao nhân.”

Bạch Cơ đứng dậy, chuẩn bị cáo từ.

Đột nhiên, đại ca của Ngô Du dẫn một Vu Y vội vã bước vào.

“Nương ơi, vị đại phu này tình cờ đi ngang qua, con nhìn thấy nên mời vào. Con nghĩ rằng nhiều thầy lang xem thì đệ đệ cũng có thêm cơ hội sống nên đã mời ông ấy vào.”

Nguyên Diệu nhìn về phía Vu Y thì thấy ông ta mặc một chiếc áo dài màu xanh quạ đã cũ, thêu hoa văn bạch lý, đi đôi dép cói dính đầy bùn đất, chống một cây gậy tre, đeo sau lưng một hộp thuốc. Trên hộp thuốc có một cây gậy gỗ, treo một tấm vải cũ màu xanh xám, một mặt của tấm vải viết chữ “Y”, mặt kia viết chữ “Vu”.

Là người hôm qua đã làm đổ An Dẫn thủy trong tay Bạch Cơ.

Vu Y dường như vẫn nhớ Bạch Cơ và Nguyên Diệu, khẽ gật đầu chào hai người.

Nguyên Diệu vội vàng đáp lễ.

Ngô đại nương, với tâm trạng mong chờ như nắm lấy sợi dây cứu sinh cuối cùng, lập tức mời Vu Y xem bệnh cho con trai.

Vu Y đặt hộp thuốc xuống, tiến đến bên Ngô Du đang hôn mê nằm trên mặt đất.

Vu Y quỳ xuống bên cạnh Ngô Du, bắt đầu quan sát và thăm khám tình trạng của hắn.

Nhìn tình trạng kỳ lạ của Ngô Du, trong mắt Vu Y thoáng hiện lên một tia sáng hứng thú khó nhận ra như thể một lữ khách lạc lối trong bóng tối cuối cùng cũng nhìn thấy ánh bình minh trên đường chân trời.

Tuy nhiên, Vu Y lập tức lấy lại vẻ điềm tĩnh.

“Bệnh tình kỳ lạ này, ta chưa từng thấy, trông có vẻ rất nguy hiểm...” Vu Y nói.

Ngô đại nương vô cùng lo lắng.

Nguyên Diệu không khỏi lo cho tính mạng của Ngô Du.

“Nhưng nếu có thể, ta có thể ở lại đây quan sát bệnh tình của quý công tử thêm một thời gian, có thể nghĩ ra cách chữa trị...” Vu Y nói.

Ngô đại nương vội vàng nói: “Được, tất nhiên là được rồi. Nhờ cậy vào ngài vậy.”

Bạch Cơ và Nguyên Diệu không thể giúp gì thêm bèn cáo từ ra về.

Trở về Phiêu Miểu các, Bạch Cơ và Nguyên Diệu chuẩn bị đi núi Mang.

Biết được Bạch Cơ và Nguyên Diệu sẽ đến núi Mang, Ly Nô ngừng việc điêu khắc đậu phụ hình hoa mẫu đơn, vì nghĩ rằng ở lại Phiêu Miểu các một mình sẽ rất buồn chán nên cũng muốn đi cùng đến núi Mang.

Bạch Cơ đồng ý.

Bạch Cơ triệu hồi ba con ngựa trời mạnh mẽ hùng dũng từ bức tranh "Bách Mã Đồ" trong đại sảnh. Vì đây là lần đầu tiên nàng đi đến lãnh địa của mình sau khi được phong tước, mặc dù chưa có dân chúng nào thừa nhận hay tiếp đón nàng nhưng Bạch Cơ vẫn cảm thấy cần phải có khí thế của Mang Sơn Hầu nên bèn đi tắm rửa và thay y phục.

Ly Nô lo liệu chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi, nói: “Mọt sách đi ra phố trước, đến quán ăn của người Hồ mua ít thịt cừu bì lạc và bánh hồ. Chuyến đi này không biết khi nào mới về, mà trên núi Mang thì chẳng có gì để ăn. Để không bị đói chúng ta phải mang theo ít bánh hồ để ăn chống đói.” Nguyên Diệu gật đầu, cầm một xâu tiền ra ngoài mua bì lạc.

Ly Nô rất chu đáo, nó lấy một chiếc khăn bọc lại, gói ghém nào là hỏa chiết, lư hương Bác Sơn, một hộp hương ngải đuổi muỗi, một bầu nước đựng trà hương lộ mát lạnh, một con dao găm, một chùm nho, hai trái dưa mật, một tấm thảm Ba Tư có hoa văn Tây Phan, và một chiếc chăn nhỏ nó tự đắp vào đêm hè...

Khi Nguyên Diệu mang theo một gói bì lạc thịt cừu và bánh hồ trở về, nhìn thấy Ly Nô đang gói ghém cả đống thứ linh tinh này, không nhịn được hỏi: “Ly Nô lão đệ đang làm gì vậy?”

Ly Nô không ngẩng đầu lên, đáp: “Ta đang chuẩn bị đồ để mang lên núi Mang.”

Nguyên Diệu toát mồ hôi, nói: “Chỉ đi một chuyến đến núi Mang thôi mà, sao ngươi mang theo nhiều thứ như vậy?! Những thứ khác thì thôi nhưng ngươi mang thảm và chăn làm gì?”

Ly Nô đáp: “Chủ nhân thích sạch sẽ, chủ nhân sợ lạnh.”

Nguyên Diệu nói: “Bây giờ là giữa mùa hè, sao lại lạnh được?”

Ly Nô vừa định đáp lời thì Bạch Cơ đã ăn mặc chỉnh tề, từ trên lầu bước xuống.

Bạch Cơ mặc một bộ nam trang, áo tay hẹp trắng thêu họa tiết mây bằng chỉ vàng bạc, thắt lưng đai cửu hoàn thất tinh, chân đi giày Lục Hợp. Mái tóc đen được búi cao, trên đầu đội ngọc quan bạch ngọc, đôi lông mày nghiêng vào tóc mai, trông vừa phong độ vừa hoa lệ.

Vì là mùa hè, Bạch Cơ còn cố ý cầm một chiếc quạt dơi xương ngọc mạ vàng tao nhã và quý phái.

Bạch Cơ xòe chiếc quạt dơi ra, cười hỏi: “Hiên Chi, thế nào, có đẹp không?”

Nguyên Diệu mặt đỏ bừng, nói nhỏ: “Đẹp lắm…”

Bạch Cơ lại hỏi: “Ta có khí chất của Mang Sơn Hầu không?”

Nguyên Diệu lắc đầu, nói: “Vì quá đẹp nên cảm giác không có khí chất…”

Bạch Cơ phiền muộn nói: “Lời của Hiên Chi đúng là khiến người ta vừa vui vừa buồn.”

Ly Nô vội vàng nói: “Chủ nhân không cần lo lắng vì không có khí chất. Ngài chỉ cần biến thành rồng lớn, gầm lên một tiếng trên không trung là có khí chất ngay ấy mà.”

Bạch Cơ rung chiếc quạt dơi, cười nói: “Nói cũng đúng.”

Ba người Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô cưỡi ngựa trời, rời khỏi Phiêu Miểu các, đi về núi Mang.

Núi Mang nằm ở phía đông bắc Lạc Dương là một nhánh của núi Hào, dãy núi kéo dài từ đông sang tây như một con rắn khổng lồ màu xanh đen.

Khi Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô đến núi Mang, mặt trời đã ngả về phía tây.

Núi rừng thâm u, mồ mả san sát, ánh hoàng hôn vàng rực chiếu lên rừng cây xanh biếc.

Dù đang là giữa mùa hè nhưng khi vào núi Mang, Nguyên Diệu lại cảm thấy có hơi lạnh lẽo khó hiểu, trên đường đi hắn đã rùng mình mấy lần rồi.

Nguyên Diệu suy đoán trong lòng, có lẽ vì sắp đến hoàng hôn, mặt trời sắp lặn nên núi mới lạnh như vậy, sớm biết thế đã mang theo áo choàng để giữ ấm.

Nguyên Diệu hỏi: “Bạch Cơ, đã muộn thế này rồi, chúng ta bây giờ nên làm gì?”

Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi nói sai rồi. Bây giờ không phải là quá muộn, mà là quá sớm, mọi người vẫn chưa tỉnh… Vì còn sớm, đi dạo ở trong núi cũng chẳng có gì thú vị, hôm nay thời tiết tốt, không có sương mù rất thích hợp để ngắm cảnh xa. Ta sẽ dẫn Hiên Chi đi lên đỉnh Thúy Vân để ngắm cảnh. Cảnh chiều muộn ở núi Mang là một cảnh đẹp hùng vĩ.”

Nguyên Diệu cười nói: “Được thôi.”

Ly Nô lười biếng nói: “Chủ nhân, đường lên đỉnh Thúy Vân rất dốc, ngựa không thể lên được, chúng ta phải xuống ngựa đi bộ một đoạn… Chi bằng, cho ngựa trời bay lên đó cho tiện.”

Bạch Cơ đặt tay lên trán để che nắng, nhìn về phía đỉnh cao nhất của núi Mang, nói: “Ờm, Ngô Du cũng vì lên núi Mang ngắm cảnh cùng bạn bè mà gặp chuyện không may. Có lẽ hắn đã từng đến đỉnh Thúy Vân, chúng ta vẫn nên đi bộ như con người, biết đâu trên đường có thể phát hiện ra điều gì đó.”

Ly Nô xụ tai xuống, nói: “Chủ nhân, Ly Nô mang theo một đống đồ, thực sự không muốn leo núi. Ly Nô có thể cưỡi ngựa trời bay lên đỉnh Thúy Vân trước được không?”

Bạch Cơ cười nói: “Cũng được.”

Ly Nô dựng tai lên, vui mừng nói: “Vậy, Ly Nô sẽ bay lên đỉnh Thúy Vân trước, chờ ngài và thư sinh.”

“Đi đi.”Bạch Cơ cười nói.

Ly Nô lẩm bẩm đọc chú ngữ.

“Phạch phạch...” Ngựa trời từ từ mọc ra đôi cánh.

Ngựa trời đập cánh, chở Ly Nô bay lên không, về phía đỉnh Thúy Vân.

Sau khi Ly Nô rời đi, Bạch Cơ và Nguyên Diệu cưỡi ngựa trời đi một đoạn trong rừng núi, địa hình đột ngột thay đổi, trở nên hiểm trở. Trong núi không còn đường ngựa có thể đi, chỉ có thể xuống ngựa mà đi bộ.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu xuống ngựa đi bộ về phía đỉnh Thúy Vân.

Trên đường, núi đá u ám, hoa dại mọc đầy cây, Bạch Cơ quan sát xung quanh nhưng không thấy điều gì bất thường.

Bạch Cơ nói: “Không có dấu vết nào của con người từng qua lại, xem ra dù phong cảnh trên đỉnh Thúy Vân rất đẹp nhưng rất ít người lên đến đó. Ngô Du và bạn bè có thể ngắm cảnh ở nơi khác, không phải đỉnh Thúy Vân.”

Nguyên Diệu nói: “Haiz, không biết bạn của Ngô Du đã ra sao rồi? Nghe Ngô đại nương nói họ cũng mất tích.”

Bạch Cơ nói: “Chắc là không còn hy vọng sống sót rồi.”

“Bạch Cơ, trong núi Mang này có yêu quái ăn thịt người không?”

Bạch Cơ nói: “Nhiều lắm.”

Nguyên Diệu run giọng hỏi: “Tiểu sinh có bị ăn không?”

“Ờm, mặc dù có ta và Ly Nô ở bên, Hiên Chi không đến mức bị ăn thịt nhưng còn sống mà đi vào núi Mang thì thật không tiện. Hiên Chi như thế này, quả thực không thích hợp để đi lại trong núi Mang.” Bạch Cơ cúi đầu suy nghĩ rồi tình cờ thấy bên cạnh tảng đá không xa có một đóa hoa diên vĩ tím, nàng bước đến, hái đóa hoa diên vĩ.

Bạch Cơ thổi một hơi vào bông hoa diên vĩ.

Bạch Cơ tiến đến gần Nguyên Diệu, nhón chân lên, nhẹ nhàng cài một bông hoa lan tím vào búi tóc của hắn.

Nguyên Diệu không hiểu bèn hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

Bạch Cơ mỉm cười đáp: “Ta cho Hiên Chi mượn một chút long khí, những yêu quái thông thường sẽ nghĩ rằng ngươi là rồng đấy! Long khí của Hiên Chi sẽ biến mất khi bông hoa lan này héo tàn.”

Nguyên Diệu cúi đầu nhìn hai tay mình.

"Long khí này có gì khác đâu, cũng chẳng thay đổi gì mà." Nguyên Diệu tự nhủ.

“Cảm ơn Bạch Cơ, dù ta không biết long khí có tác dụng gì nhưng dường như ta không còn sợ hãi nữa.”

“Không cần khách sáo, Hiên Chi. Việc mượn long khí của ngươi sẽ được quy đổi thành bạc, trừ vào lương của ngươi nhé.”

“...”

Bạch Cơ và Nguyên Diệu vừa trò chuyện vừa leo lên núi. Khi cả hai lên đến đỉnh Thúy Vân thì trời đã ngả bóng hoàng hôn, ráng chiều đỏ rực cả bầu trời.

Nguyên Diệu có hơi tiếc nuối: “Vẫn muộn một chút, không kịp ngắm mặt trời lặn rồi.”

Bạch Cơ mỉm cười: “Không muộn đâu, không muộn đâu, thời gian thế này là vừa đẹp. Cảnh đẹp khi ngắm nhìn núi Mang vào buổi tối không phải là lúc mặt trời lặn. Ồ, ta đói quá, cả ngày chưa ăn gì. Chúng ta tìm Ly Nô rồi cùng ăn bánh hồ nhé.”

“Được thôi.” Nguyên Diệu đáp.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu cùng đi tìm Ly Nô trên đỉnh Thúy Vân.

Đỉnh Thúy Vân không lớn lắm, khi hai người vòng qua một tảng đá lớn thì đã thấy trên một bãi cỏ hoang, có trải một tấm thảm nhung Ba Tư với họa tiết hoa lạc tiên, trên đó bày một chùm nho, hai trái dưa mật đã cắt sẵn, một gói bánh tất la thịt cừu, một gói bánh hồ và một túi nước. Ở vị trí thuận gió, một lư hương Bác Sơn đang đốt hương ngải để xua muỗi, khói nhẹ nhàng bay lên thành từng sợi.

Một con mèo đen và một con linh cẩu ngồi cạnh nhau trên tấm thảm nhung, mỗi con cầm một chiếc bánh hồ vừa ăn vừa ngắm ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn.

Nguyên Diệu nói nhỏ: “Ly Nô đúng là thoải mái quá! Bạch Cơ, con chó kia là bạn của ngươi và Ly Nô trên núi Mang à?”

Bạch Cơ lắc đầu: “Không phải. Ta không quen nó.”

Nghe tiếng nói chuyện, con mèo đen và linh cẩu cùng quay đầu lại.