Phiêu Miểu 8 - Quyển Già Lam

Chương 14



Trương Dịch Chi cũng ngồi xuống, hắn biết Bạch Cơ và Nguyên Diệu không giống nhau, không lòng vòng nhiều lời mà nói thẳng vào vấn đề: "Mấy ngày nay, Võ đế Bệ hạ thường xuyên gặp ác mộng, khiến long thể không được khỏe. Ngự y đã khám và nói đó là do lao tâm tổn trí, chỉ khuyên nên bổ dưỡng và tĩnh dưỡng. Nhưng Tiết Hoài Nghĩa* ở chùa Bạch Mã, vì muốn tranh sủng lại nói là do yêu ma quấy nhiễu, nên phải nghe hắn niệm kinh trừ tà hàng đêm mới có thể an thần. Hắn còn mê hoặc Võ đế Bệ hạ, khiến người chuyên sủng hắn. Võ đế Bệ hạ thường lui tới chùa Bạch Mã, không hề ghé qua Khổng Hạc Giám, lại càng không triệu kiến huynh đệ chúng ta. Bạch Cơ có bảo vật nào có thể giúp người ta tránh khỏi ác mộng không?"

* 薛怀义 (Tiết Hoài Nghĩa): tên đúng là Phùng Tiểu Bảo, là một sủng thần thời Võ Chu trong triều đại nhà Đường. Trong lịch sử, Tiết Hoài Nghĩa và anh em Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông có độ chênh lệch tuổi tác khoảng hai, ba mươi năm. Mặc dù cùng sống trong một thời kỳ, nhưng Tiết Hoài Nghĩa chết sớm, và quỹ đạo cuộc đời của ba người họ không hề giao nhau. Tuy nhiên, trong tác phẩm này tác giả đã hư cấu về việc các nhân vật gặp gỡ nhau, vì cho rằng sự đồng tồn tại của họ sẽ tạo nên nhiều tình tiết thú vị hơn, và tăng thêm sự xung đột trong cốt truyện.

"Võ đế Bệ hạ gặp ác mộng ư?" Bạch Cơ nhíu mày.

Trương Dịch Chi trả lời: "Đúng vậy."

Bạch Cơ suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: "Ngũ Lang, Lục Lang, gần đây hai vị không gặp ác mộng chứ?"

Trương Dịch Chi lắc đầu, nói: "Không có, ta ngủ rất yên giấc."

Trương Xương Tông cũng nói: "Ta cũng không gặp ác mộng. Tuy nhiên, huynh trưởng, ta nghe các tai mắt nói rằng mấy ngày nay một số triều thần và cung nhân cũng thường xuyên gặp ác mộng."

Bạch Cơ trầm ngâm không nói.

Trương Dịch Chi hỏi: "Bạch Cơ, trong Phiêu Miểu các có bảo vật nào giúp người ta không gặp ác mộng không?"

Nghe vậy, Bạch Cơ đảo mắt, mỉm cười: "Tất nhiên là có. Chỉ có điều, giá hơi đắt."

Trương Dịch Chi hỏi: "Đó là thứ gì?"

Bạch Cơ nói: "Hiên Chi, ra kệ ngoài lấy cho ta một hộp hương An Tức Càn Lan."

"Nhưng Bạch Cơ, An Tức Can Lan là gì? Chúng ta có loại hương liệu đó không?"

Nguyên Diệu thật thà, thốt ra ngay.

Bạch Cơ chỉ biết đứng dậy, cười nói: "Thôi để ta tự đi lấy. Hiên Chi kiến thức hạn hẹp, không biết được đồ tốt."

Bạch Cơ đi tới đại sảnh, tiến đến kệ hàng, tùy tiện lấy một hộp hương Thủy Trầm rẻ tiền. Nàng khẽ thi triển một pháp thuật, truyền chút linh lực màu vàng vào hương Thủy Trầm. Bất cứ ai đốt hương Thủy Trầm này để trợ giấc ngủ sẽ ngủ rất say, không hề mơ mộng. Nếu không mơ, thì cũng chẳng gặp ác mộng.

Bạch Cơ mang hương Thủy Trầm vào gian trong, đặt lên bàn đá ngọc xanh.

"Đây là hương An Tức Can Lan, có khả năng trừ tà niệm và an thần. Đốt một chút trước khi ngủ sẽ giúp giấc ngủ trở nên ngọt ngào và không gặp ác mộng."

Trương Xương Tông hỏi: "Bao nhiêu bạc?"

Bạch Cơ mỉm cười trả lời: "Hương An Tức Càn Lan vô cùng quý giá, hiếm có khó tìm. Trong Đại Đường... không, trong Đại Chu Đế Quốc, chỉ có ở Phiêu Miểu các mới có, nơi khác các ngươi không thể mua được. Hương liệu này được vận chuyển từ quốc gia Can Lan xa xôi, vượt qua năm đại dương. Nguyên liệu của nó là từ những cây trầm hương cổ thụ mọc trên đỉnh núi tuyết linh thiêng nhất của Can Lan."

Nguyên Diệu thầm đảo mắt, hắn đã nhận ra đó là hương Thủy Trầm. Hắn nghĩ rằng huynh đệ nhà họ Trương thông minh như vậy, chắc sẽ không bị lừa bởi lời nói dối của Bạch Cơ, vì trầm hương không thể mọc trên đỉnh núi tuyết.

"Vậy giá bao nhiêu bạc? Bạch Cơ, chỉ một hộp hương nhỏ như thế này, ngươi không định lấy của bọn ta một trăm lạng vàng chứ?" Trương Xương Tông hỏi.

Bạch Cơ cười nói: "Không đâu, không đâu, Ngũ Lang, Lục Lang là khách quen, thường xuyên tới lui, ta làm sao dám hét giá trên trời? Chỉ cần mười lạng vàng là được rồi."

Nguyên Diệu tính toán, hộp hương Thủy Trầm này chỉ tốn khoảng một lạng bạc.

Huynh đệ họ Trương hiện đang được thánh sủng, quyền lực trong tay, không hề bận tâm tới mười lạng vàng, không mặc cả mà đồng ý mua ngay.

Bạch Cơ nhân cơ hội nói thêm: "Thiền sư Tiết Hoài Nghĩa cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, cơ thể đầy hình xăm, lưng hùm vai gấu, vô cùng nam tính. Võ đế Bệ hạ rất mê mẩn vẻ đẹp nam tính ấy. Còn hai ngươi... Ngũ Lang thì không sao, nhưng Lục Lang, ngươi yếu đuối như cành liễu lay trong gió, thân hình như hoa sen, quá yếu mềm. Ta ở đây có một loại dược liệu bí mật từ Tây Vực, có thể giúp tăng cường cơ bắp, khiến người trở nên vạm vỡ, hùng tráng, sức mạnh có thể nhấc đỉnh, ngươi có muốn mua một ít để thử không? Dù sao bây giờ, người có thể khiến Võ đế Bệ hạ say mê là những nam nhân mạnh mẽ như thiền sư Tiết."

Trương Xương Tông có chút động lòng, định hỏi thêm.

Trương Dịch Chi lập tức nói: "Lục đệ, để huynh dạy ngươi một số điều về cách sống trong cung đình. Những người như chúng ta, được hoàng đế sủng ái, để giữ được tình yêu bền vững, điều quan trọng nhất là phải giữ được phong cách riêng của mình. Lòng người tham lam, dục vọng vô tận, sở thích của Bệ hạ có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Hôm nay người thích mẫu đơn rực rỡ, ngày mai có thể sẽ thích mai cô độc, ngày sau lại có thể thích sen thanh nhã, và có lẽ một ngày nào đó sẽ thích cúc vàng. Chỉ cần khiến trái tim người rung động, thì bất kỳ thứ gì cũng có thể trở thành sở thích của người, và sở thích đó có thể thay đổi bất kỳ lúc nào. Chúng ta chỉ cần giữ vững phong cách riêng của mình, phát huy nó đến cực điểm, khiến người chỉ cần nhìn qua đã động lòng và mãi không quên, đó mới là điều quan trọng nhất. Nếu ngươi bắt chước thiền sư Tiết Hoài Nghĩa, dù có bắt chước tốt đến đâu, ngươi cũng chỉ là Tiết Hoài Nghĩa thứ hai. Ngươi phải là Trương Xương Tông độc nhất."

Trương Xương Tông gật đầu, không còn bị Bạch Cơ dụ dỗ nữa.

Bạch Cơ thấy không bán được hàng, chỉ có thể cười nói: "Ta luôn ngưỡng mộ sự thông minh của Ngũ Lang."

Huynh đệ họ Trương sau khi mua được thứ mình muốn lập tức cáo từ ra về.

Trương Dịch Chi rất nhiệt tình với Nguyên Diệu, trước khi đi còn mời hắn khi rảnh thì đến Khống Hạc Phủ gặp mình, cùng nhau đánh đàn ngâm thơ, trao đổi học vấn.

Sau khi huynh đệ họ Trương rời đi, Bạch Cơ tiện tay ném mười lạng vàng họ để lại vào cái bình gốm đựng tiền lẻ trên quầy, tâm trạng rất vui vẻ.

Nguyên Diệu thì cẩn thận mài mực, cầm bút ghi chép khoản thu này vào sổ sách.

" Bạch Cơ, tại sao Trương Ngũ Lang lại thân thiện với ta như vậy?" Nguyên Diệu hỏi.

Bạch Cơ cười nói: "Vì hắn là một kẻ cơ hội. Hay nói một cách khác, hắn là người sống nhờ vào "quan hệ". Nhận biết người khác là bản năng của hắn, nịnh nọt và lợi dụng người khác là cách sống của hắn. Hắn có thể dễ dàng nhận ra ai trong đám đông có giá trị lớn đối với hắn, có thể mang lại cho hắn dưỡng chất để sinh tồn và lợi ích khổng lồ. Còn Lục Lang thì không thông minh bằng Ngũ Lang, cũng không khôn khéo như Ngũ Lang, giống như một đứa trẻ bị nuông chiều. Ta lại thích đùa giỡn với Lục Lang hơn, vì không phải động não khi ở cạnh hắn, còn khi trò chuyện với Ngũ Lang thì phải dụng tâm."

Nguyên Diệu không nhịn được cười: "Bạch Cơ, ý ngươi Trương Lục Lang là một kẻ ngốc sao?"

Bạch Cơ che miệng cười: "Lục Lang có ngốc đến đâu cũng thông minh hơn Hiên Chi nhiều."

Nguyên Diệu không cười nổi nữa.

Bạch Cơ cười nói: "Nhưng Hiên Chi dù ngốc nghếch, đối với ta, vẫn là bảo vật vô giá."

Lòng Nguyên Diệu chợt ấm lên, mặt cũng đỏ bừng.

Bạch Cơ nói: "Nghe Ngũ Lang, Lục Lang nói, những người bị mất đi giấc mơ đẹp ngoài ta, Hiên Chi, Ly Nô, còn có Võ đế Bệ hạ và một số triều thần. Có vẻ như thật sự có kẻ phi nhân nào đó đang tác oai tác quái."

Nguyên Diệu hỏi: "Kẻ phi nhân nào vậy? Bạch Cơ, nàng có tìm ra câu trả lời trên lầu không?"

Bạch Cơ chợt nhớ ra điều gì đó, cười nói: "Vẫn chưa tìm được. Nhưng ta tìm thấy một thứ rất thú vị."

Nguyên Diệu hỏi: "Thứ gì vậy?"

Bạch Cơ trả lời: "Hiên Chi đã từng nghe về câu chuyện về "đố ngư hóa mạch vọng"* chưa?"

* 蠹鱼化脉望 (đố ngư hóa mạch vọng): xuất hiện trong tác phẩm "Dậu Dương Tạp Trở" của Đoàn Thành Thức thời Đường: Khi mọt sách ba lần ăn chữ "thần tiên" thì sẽ hóa thành mọt tiên, được gọi là "mạch vọng". Câu chuyện Bạch Cơ kể xuất phát từ "Nguyên Hóa Ký" của Hoàng Phủ thị thời Đường.

Nguyên Diệu lắc đầu, nói: "Chưa từng nghe."

Bạch Cơ cười nói: "Có một thư sinh họ Hà, mua được một cuốn sách cổ. Khi lật giở cuốn sách, Hà thư sinh phát hiện trong đó có một chiếc vòng tròn. Chiếc vòng này có đường kính khoảng bốn tấc, trông giống như công cụ để cuộn tóc của nữ nhân. Hà thư sinh tò mò nghịch ngợm chiếc vòng và không cẩn thận làm gãy nó, từ giữa chiếc vòng rỉ ra nhiều nước trong. Hà thư sinh không hiểu đó là gì, bèn thử đốt chiếc vòng bằng lửa. Chiếc vòng khi cháy tỏa ra mùi tóc cháy khét. Rất lâu sau đó, Hà thư sinh gặp một đạo sĩ, kể lại chuyện này. Đạo sĩ vô cùng cảm thán, tiếc nuối cho Hà thư sinh đã bỏ lỡ cơ hội trở thành tiên nhân. Con mọt sách ba lần ăn chữ "thần tiên" trong sách sẽ biến thành chiếc vòng mà Hà thư sinh phát hiện. Chiếc vòng này gọi là mạch vọng, uống nước trong mạch vọng sẽ có thể trở thành tiên."

Nguyên Diệu ngạc nhiên thốt lên: "Thật kỳ diệu!"

Một lúc sau, Nguyên Diệu lại hỏi: “Nhưng việc con mọt sách hóa thành mạch vọng có liên quan gì đến việc những giấc mơ đẹp bị ăn mất?”

Bạch Cơ cười nói: “Không liên quan gì cả. Khi ta lục tìm trong cuốn bút ký về yêu quái ở tầng hai, vô tình ta nhìn thấy con mọt sách mà ta đã cất giữ, nó được tạo ra từ mạch vọng ngược hóa, và đột nhiên trong đầu ta nảy ra một ý tưởng.”

Nguyên Diệu hỏi: “Mạch vọng ngược hóa thành mọt sách là gì?”

Bạch Cơ trả lời: “Đã từng có một vị khách bước vào Phiêu Miểu các, hắn không giống như thư sinh họ Hà trong câu chuyện, hắn có duyên với thiên cơ. Với sự giúp đỡ của ta, hắn đã thành công có được mạch vọng, trở thành bán tiên. Đúng vậy, truyền thuyết chỉ nên tin một nửa thôi, mạch vọng chỉ có thể khiến người ta trở thành bán tiên, không thể thành thần tiên. Sau khi vị khách uống nước trong mạch vọng và trở thành bán tiên, phần xác của mạch vọng – tức là phần giống với công cụ cuốn tóc của nữ nhân, ta đã phơi khô, nghiền thành bột và cho mọt sách ăn.”

Nguyên Diệu há hốc mồm, hỏi: “Rồi sao nữa?”

Bạch Cơ lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ từ trong tay áo, cười nói: “Rồi ta đã có được một vài con mọt sách có linh khí, được tạo ra từ mạch vọng ngược hóa.”

Nguyên Diệu gãi đầu, nói: “Bạch Cơ, tiểu sinh vẫn không hiểu con mọt sách và việc những giấc mơ đẹp bị ăn mất có liên quan gì nhau.”

“Hiên Chi từ từ nghe ta nói.”

Bạch Cơ chậm rãi giải thích: “Trước đây, khi mới có được những con mọt sách này, ta đã thử nghiệm một chút. Ta cố ý đặt con mọt sách vào quyển sách chỉ toàn chữ ‘thần tiên’ dày đặc, mong rằng chúng sẽ ăn ba lần chữ ‘thần tiên’ rồi hóa thành mạch vọng lần nữa. Nếu có thể sản xuất hàng loạt mạch vọng thì đúng là một món hời. Kết quả là, không có tác dụng, mọt sách ăn hết chữ ‘thần tiên’ mà cũng không hóa thành mạch vọng. Dường như việc trở thành tiên cần phải có duyên phận, không phải là điều có thể cố ý tạo ra.

Vì thế, ta lại thử nghiệm khác, ta viết đầy chữ ‘vàng’ lên một quyển sách, để xem sau khi mọt sách ăn ba lần chữ ‘vàng’, chúng sẽ hóa thành cái gì.”

Nguyên Diệu tò mò hỏi: “Chúng hóa thành cái gì? Có phải cũng không có tác dụng như trước không?”

Bạch Cơ che mặt bằng ống tay áo, cười nói: “Vàng thì vẫn có thể tạo ra một cách đặc biệt. Vài con mọt sách ăn ba lần chữ ‘vàng’, có con hóa thành một miếng vàng, có con hóa thành một mảnh bạc nhỏ, cũng có con biến thành một đồng tiền xu. Tất nhiên, cũng có con chỉ hóa thành một chút bụi.”

Nguyên Diệu thấy điều này thật kỳ diệu.

Bạch Cơ tiếp tục: “Vừa rồi, khi ta nhìn thấy chiếc hộp chứa những con mọt sách ngược hóa từ mạch vọng, ta chợt nảy ra một ý tưởng. Nếu viết đầy chữ ‘mộng’ lên một quyển sách để chúng ăn hết, thì con mọt sách sau khi ăn ba lần chữ ‘mộng’ sẽ hóa thành cái gì?”

“Có thể hóa thành con quái vật ăn mộng chăng?!” Nguyên Diệu thốt lên.

Bạch Cơ suy nghĩ một lát, rồi nói: “Ta cũng không thể đoán ra nó sẽ hóa thành gì. Chi bằng chúng ta thử một lần xem sao.”

Nguyên Diệu gật đầu nói: “Được.”

Thế là, Bạch Cơ và Nguyên Diệu tạm gác lại việc nghiên cứu vấn đề giấc mộng bị ăn mất, để bắt đầu thí nghiệm cho mọt sách ăn mộng. Bạch Cơ lấy ra rất nhiều tờ giấy, để Nguyên Diệu viết đầy chữ ‘mộng’ bằng bút tiểu khải trên đó.

Bạch Cơ cũng chuẩn bị sẵn một số hộp gỗ, trong mỗi hộp đặt ba tờ giấy có chữ ‘mộng’. Nàng hồi sinh những con mọt sách ngược hóa từ mạch vọng và để chúng sinh sôi. Mỗi chiếc hộp gỗ đặt một con mọt sách, để chúng ăn chữ. Sau khi mọt sách ăn hết ba lần chữ ‘mộng’, sẽ biết chúng hóa thành cái gì.

Do Bạch Cơ không cẩn thận, dùng yêu lực sinh ra nhiều con mọt sách hơn mức cần thiết, nàng cảm thấy không nên lãng phí, có thể dùng để biến chúng thành vàng.

Bạch Cơ lại bảo Nguyên Diệu làm việc cả đêm, viết đầy chữ ‘vàng’ lên một chồng giấy Tuyên.

Bạch Cơ lấy ra vài chiếc lọ nhỏ, trong mỗi lọ đều có giấy viết đầy chữ ‘vàng’ và một con mọt sách.

Bạch Cơ dọn trống hai hàng trong bảo khố, một hàng đặt những chiếc hộp mọt sách ăn mộng, một hàng đặt những chiếc lọ mọt sách ăn vàng, rồi chỉ cần tĩnh tâm chờ đợi.

Ly Nô thấy Bạch Cơ và Nguyên Diệu bận rộn với những việc này, không khỏi nghĩ thầm: Nếu mọt sách ăn ba lần chữ ‘cá’, thì sẽ hóa thành cái gì? Có phải sẽ biến thành một con cá voi khổng lồ? Hay là biến thành một người cá?

Tuy nhiên, Ly Nô chỉ nghĩ vậy thôi, không có ý định thí nghiệm.

Thời gian trôi qua từng ngày, Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô vẫn tiếp tục có những giấc mơ không vui vẻ, tuy nhiên mức độ ác mộng đã giảm đi so với ban đầu.

Tình trạng này giống như bị thứ gì đó cắn phải, ban đầu rất nghiêm trọng, dần dần vết thương cũng đang tự lành lại từng ngày.

Bạch Cơ lật xem bút ký về yêu quái, nhưng vẫn không tìm ra được gì về loài phi nhân ăn giấc mơ đẹp. Nàng còn thức trắng đêm, đi dạo quanh Thần Đô để quan sát, nhưng vẫn không tìm ra thứ phi nhân nào đã ăn mất những giấc mơ đẹp của mọi người.

*

Hôm đó, một trận mưa xuân trút xuống.

Bên trong Phiêu Miểu các.

Bạch Cơ ngồi trước chiếc bàn ngọc xanh, trước mặt nàng trải rộng một quyển cổ thư. Vừa lật giở những trang sách ghi chép về yêu quái, nàng vừa nhấp một ngụm trà thanh, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những chồi non đang đẫm trong cơn mưa xuân.

Con mèo đen đang bận rộn trong nhà bếp. Hôm nay, nó đã mua được một ít cá dẹp tươi ngon, định chế biến thành món cá lên men thơm ngon, sau đó đóng vào hũ và nhờ người mang đến phường Bình Khang ở Trường An cho Đồi Mồi. Gần đây, nó luôn gặp ác mộng về Đồi Mồi, dù ngoài đời Đồi Mồi vẫn bình an vô sự, nhưng mèo đen vẫn rất lo lắng cho muội muội, muốn gửi tặng nàng món cá lên men này.

Nguyên Diệu đứng sau quầy, vì không có khách nên hắn chẳng có việc gì làm. Trời lại vừa mới đổ mưa xuân, trong lòng hắn bỗng dâng lên cảm hứng để sáng tác một bài thơ về cơn mưa.

Nguyên Diệu đang mải mê tìm từ ngữ cho bài thơ trong tâm trí mình.

Bỗng nhiên, Vi Ngạn vội vã bước vào Phiêu Miểu các.

Thấy Nguyên Diệu, Vi Ngạn lập tức hỏi: “Hiên Chi, Bạch Cơ có ở đây không?”

Nguyên Diệu cười trả lời: “Đan Dương, hôm nay sao ngươi lại rảnh rỗi ghé qua Phiêu Miểu các vậy? Bạch Cơ đang ở bên trong.”

Vi Ngạn vừa theo Nguyên Diệu bước vào bên trong vừa nói: “Ta gặp phải một chuyện kỳ lạ, muốn hỏi thử Bạch Cơ xem đó là điềm lành hay điềm dữ.”

Bạch Cơ đã nghe thấy từ trước, nàng cười nói: “Vi công tử, ta đâu phải là thầy bói, cũng không phải là Bách Hiểu Sinh của Lạc Dương, ngươi không thể cứ gặp chuyện khó hiểu là chạy đến hỏi ta. Phiêu Miểu các là nơi buôn bán, ngươi đến đây là để mua đồ.”

Vi Ngạn ngồi xuống đối diện với Bạch Cơ, cười nói: “Bạch Cơ, chuyện mua đồ thì không khó. Năm nay ta được thăng chức, lương bổng cũng tăng lên, có thể mua nhiều thứ mình thích hơn. Nhưng sau khi thăng chức, công việc cũng nhiều hơn, mỗi ngày đều phải dậy sớm về muộn, rất mệt mỏi, thời gian rảnh rỗi ít hơn trước.”

Bạch Cơ cười nói: “Chúc mừng, chúc mừng! Vi công tử đã được thăng chức gì vậy?”

Vi Ngạn trả lời: “Ta vừa được thăng chức làm Hữu Thập Di của Trung Thư Tỉnh.”

Ngoại trừ bốn loại chức vụ vua chúa, Bạch Cơ không bao giờ quan tâm đến các chức vụ khác của con người, không rõ Vi Ngạn vừa được thăng chức gì nên chỉ hỏi đại: “Hữu Thập Di là làm gì?”

Vi Ngạn giải thích: “Hữu Thập Di là người phụ trách việc bổ sung và sửa chữa, làm tất cả mọi việc. Nói trắng ra, giống như công việc tạp vụ mà ta làm ở Phụng Các trước đây, chỉ có điều công việc ở Phụng Các thì nhàn rỗi, còn Thập Di thì bận rộn hơn. Chỗ nào trong triều đình có công việc tồn đọng, thì sẽ điều chúng ta đến hỗ trợ. Nếu triều đình ban hành điều lệ mới hay tổ chức hoạt động lớn, cũng sẽ giao nhiệm vụ cho chúng ta. Phụ thân ta bảo ta làm Thập Di vài năm để rèn luyện, tích lũy quan hệ và kinh nghiệm.”

Nguyên Diệu cười nói: “Đan Dương phải làm Thập Di cho tốt, rèn luyện bản thân nhiều hơn, đừng ham chơi như trước nữa.”

Vi Ngạn nhăn mặt nói: “Hiên Chi, thực ra ta chẳng muốn rèn luyện bản thân chút nào, nếu có thể mãi mãi tự do nhàn nhã như trước đây thì tốt biết mấy. À, dạo này ta bị giao nhiệm vụ chép lại và hiệu đính bộ luật mới mà Võ đế Bệ hạ vừa ban hành, phải gấp rút hoàn thành nên bận rộn lắm, ban đêm không có thời gian về nhà, đành ở lại phòng của Viện Hàn Lâm. Chuyện kỳ lạ mà ta gặp chính là xảy ra khi ta ngủ lại trong cung.”

Bạch Cơ cười nói: “Vi công tử đã thấy điều kỳ lạ gì thế?”

Vi Ngạn kỳ quái, nói: “Ta đã thấy một con lợn bay trên trời.”

Bạch Cơ và Nguyên Diệu nhìn nhau rồi bật cười. Bạch Cơ cười nói: “Vi công tử, có phải ngươi đã làm việc quá khuya, đèn dầu leo lét, mắt mỏi mệt nên hoa mắt nhìn nhầm rồi không?”

Nguyên Diệu cười nói: “Đan Dương, có phải ngươi mệt quá rồi nên ngủ quên, rồi mơ thấy một con lợn bay không?”

Thấy cả Bạch Cơ và Nguyên Diệu đều không tin lời mình, Vi Ngạn cuống lên.

“Bạch Cơ, Hiên Chi, ta không hề hoa mắt, cũng không hề nằm mơ, ta thật sự đã thấy một con lợn bay trên trời, con lợn ấy còn đang nuốt chửng những làn khói màu sắc rực rỡ nữa!”

Vi Ngạn kể lại chi tiết những gì mình đã thấy.

Vi Ngạn đêm đó ngủ lại ở Viện Hàn Lâm, dẫn theo mấy viên lại đi chép và hiệu đính bộ luật. Việc chép và hiệu đính luật pháp là một công việc khô khan, đây là nhiệm vụ phát sinh thêm, không được phép chiếm dụng thời gian làm việc ban ngày.

Mọi người cặm cụi làm việc dưới ánh đèn dầu vàng vọt, ai nấy đều mệt mỏi rã rời. Uống hơi nhiều trà, Vi Ngạn đứng dậy đi nhà vệ sinh.

Dưới ánh trăng, sau khi đi vệ sinh xong, Vi Ngạn không vội trở lại làm việc ngay. Hắn bước vào sân, duỗi người dưới gốc cây liễu, ngẩng đầu hít thở không khí trong lành của đêm xuân.

Bỗng nhiên, trong một thoáng mờ mờ, Vi Ngạn nhìn thấy một con lợn vui vẻ bay qua đầu mình, rồi bay thẳng lên trời.

Vi Ngạn nghi ngờ mình hoa mắt vì mệt, bèn dụi mắt.

Khi hắn ngẩng đầu nhìn lại lần nữa, thì thấy rõ hơn...

Trên bầu trời bay lơ lửng nhiều làn khói đủ màu sắc rực rỡ. Con heo bay lên trời, chạy đi chạy lại trong làn khói màu sắc, ăn uống lung tung.

"Mi...uuu..."

Sau khi ăn uống no nê, con heo bay phát ra tiếng kêu kỳ lạ, rồi chạy xa trong ánh trăng.

Vi Ngạn hết sức ngạc nhiên, muốn gọi các đồng nghiệp đến xem con heo bay, nhưng con heo bay và làn khói màu sắc đã biến mất.

"Bạch Cơ, đây là điềm xấu hay điềm lành thế? Hay là... trong hoàng cung đang có yêu quái quấy phá?!"

Sau khi nói xong, Vi Ngạn hỏi thêm.

Bạch Cơ nghe xong lời kể của Vi Ngạn, trong lòng đột nhiên sáng tỏ.

Để xác nhận suy nghĩ của mình, Bạch Cơ cười nói: "Vi công tử, ngài có thể mô tả kỹ hơn về hình dáng của con heo bay đó không?"

Vi Ngạn hồi tưởng một chút, nói: "Vì ở xa quá lại là ban đêm, ta không nhìn rõ. Nó có màu xám đen, có bốn chân như heo, thân hình mập mạp tròn trịa, đuôi rất ngắn. Tiếng kêu của nó rất kỳ lạ, phát ra âm thanh như "mi u mi u".

Bạch Cơ lại cười hỏi: "Vi công tử, gần đây ngài có gặp ác mộng không?"

Vi Ngạn lắc đầu, nói: "Không. Gần đây ta bận rộn đến mức không có thời gian để ngủ, cùng lắm là chợp mắt một chút vào buổi trưa, làm gì có thời gian mà gặp ác mộng?"

"Vi công tử, con heo bay mà ngài nhìn thấy gọi là Thực Mộng Mạc. Nó là một loại dị thú chuyên ăn ác mộng của người và phi nhân."

Bạch Cơ nói.

"Cái gì... Mạc? Có ăn được không?"

Vi Ngạn thắc mắc.

"Thực Mộng Mạc. Không ăn được, nhưng nó có thể ăn ác mộng của người và phi nhân."

Bạch Cơ cười nói.

Bạch Cơ lại nói với Nguyên Diệu: "Hiên Chi, ta biết tại sao gần đây chúng ta lại gặp ác mộng rồi, có lẽ là do con Thực Mộng Mạc này ăn tơ mộng lung tung. Nhưng có một điều rất kỳ lạ. Thực Mộng Mạc thường chỉ ăn ác mộng, không ăn giấc mơ đẹp. Tại sao con Thực Mộng Mạc này lại ăn cả giấc mơ đẹp lẫn ác mộng?"

Nguyên Diệu lần này thông minh hơn, nói: "Bạch Cơ, tìm ra con Thực Mộng Mạc này là có thể giải trả lời được thắc mắc."

Bạch Cơ gật đầu, lại hỏi Vi Ngạn: "Vi công tử nhìn thấy Thực Mộng Mạc trong hoàng cung sao?"

Vi Ngạn gật đầu.

Bạch Cơ lại hỏi: "Ngài đã nhìn thấy mấy lần? Cụ thể ở đâu?"

Vi Ngạn nói: "Ta chỉ nhìn thấy một lần vào đêm qua. Ta ở trong nhà khách của Hàn Lâm Viện, con heo bay xuất hiện ở phía cung Dao Quang tại hồ Cửu Châu."

Bạch Cơ trầm ngâm không nói gì.

"Ta nhìn thấy con gì đó gọi là Mạc, rốt cuộc là điềm lành hay điềm xấu?"

Vi Ngạn hỏi.

Bạch Cơ tỉnh lại, cười nói: "Là điềm lành. Vi công tử không cần lo lắng, Thực Mộng Mạc là một sinh vật may mắn có thể ăn hết ác mộng, nhìn thấy nó sẽ không mang lại tai họa cho ngài đâu." Vi Ngạn lập tức yên tâm.

Bạch Cơ đảo mắt, cười nói: "Vi công tử hôm nay hiếm khi đến được Phiêu Miểu các, sao không mua vài món đồ thú vị đã rồi về?"

Vi Ngạn nghĩ rằng đã đến đây rồi, gần đây cũng dư dả, nên muốn xem có món bảo vật hắc ám nào hay ho để mua về thưởng thức.

"Bạch Cơ có gì mới không?"

Bạch Cơ suy nghĩ một chút, nói: "Hiện tại không phải là mùa nhập hàng, ta cũng không tự tay làm gì, có lẽ trên kệ không có thứ gì mà Vi công tử thích. Những bảo vật hắc ám kỳ quái trong kho thì không có duyên với Vi công tử, nếu ta bán cho ngài thì cũng chỉ hại ngài thôi. Tuy nhiên, ta vừa làm xong một đợt đồ chơi nhỏ, tuy không nói là hắc ám kỳ quái, nhưng cũng rất thú vị, có thể nhượng lại cho Vi công tử một cái."

Vi Ngạn bị khơi dậy sự tò mò, hỏi: "Là món đồ chơi thú vị gì vậy?"

Bạch Cơ dẫn Vi Ngạn đến trước tủ đa bảo, chỉ vào những chiếc bình nhỏ chứa mọt sách ăn vàng, và kể cho Vi Ngạn nghe truyền thuyết về "đố ngư hóa mạch vọng" cùng câu chuyện mọt sách ăn vàng: "Ta bán cho ngươi một bình vàng này, giá mười lượng vàng." Bạch Cơ cười nói.

Vi Ngạn trả lời: "Bạch Cơ đừng coi ta là kẻ ngốc! Chỉ là một cái bình rách, làm sao mà đáng giá mười lượng vàng? Sao ngươi không đi cướp đi!"

Bạch Cơ cười nói: "Vi công tử nói đùa rồi. Những chiếc bình vàng này vô cùng quý hiếm, mười lượng vàng một cái, chắc chắn không lỗ. Mọt sách của ta sau khi ăn vàng ba lần sẽ hóa thành vàng thật. Số vàng hóa ra nhiều hay ít là do may mắn, có thể là rất nhiều đến trăm lượng, có khi ít, chỉ có mười lượng. Mua bình vàng này là một vụ cá cược chắc chắn không lỗ."

Nguyên Diệu thầm đảo mắt.

Bạch Cơ, để bán được chiếc bình, đã phóng đại tình huống tốt nhất, mà không hề nói về tình huống tệ nhất, rằng mọt sách sau khi ăn vàng ba lần, có thể hóa thành một chút bụi. Vi Ngạn do dự không biết có nên mua hay không.

Bạch Cơ với miệng lưỡi ngọt như mật, lại nói: "Không giấu gì Vi công tử, ta từng có lần may mắn đến mức đã mở ra cả một bình đầy vàng. Khi mọt sách ăn vàng ba lần, tình huống tốt nhất không chỉ là một bình đầy vàng, biết đâu còn hóa ra một ngôi nhà vàng khổng lồ nữa! lúc đó Vi công tử có thể cất giữ những mỹ nhân mà ngài thích và những bảo vật kỳ lạ của ngài trong ngôi nhà vàng đó..."

Vi Ngạn có hơi động lòng, nói: "Nếu ta có một ngôi nhà vàng, ta sẽ cùng Hiên Chi sống trong đó." Nguyên Diệu nghe vậy vừa bất ngờ vừa cảm động.

Bạch Cơ cười nói: "Vậy Vi công tử còn chờ gì nữa, không bằng mua đi."

Vi Ngạn nói: "Ta mua ba cái được không? Một cái bình có thể không mở ra được ngôi nhà vàng, ba lần thì cơ hội lớn hơn."

Bạch Cơ không đồng ý bán ba cái, nói: "Chỉ bán một cái thôi. Đây là vì Vi công tử là khách quen nên ta mới sẵn lòng nhượng lại một cái. Phần còn lại, ta giữ để tự mở lấy vàng!"

Thế là, Vi Ngạn bỏ ra mười lượng vàng, chọn một chiếc bình vàng, hài lòng rời khỏi Phiêu Miểu các.

Sau khi Vi Ngạn rời đi, Bạch Cơ rất vui vẻ, nàng tiện tay ném mười lượng vàng mà Vi Ngạn để lại vào chiếc bình gốm đựng tiền lẻ trên quầy.

Nguyên Diệu nói: "Bạch Cơ, phải chăng Đan Dương lại bị lừa rồi? Trong chiếc bình vàng có thể chẳng có gì cả."

Bạch Cơ cười nói: "Hiên Chi, Vi công tử không bị lừa, ngài ấy đã mua được một thứ quý giá nhất trên đời, một thứ quý giá đến mức không thể dùng tiền bạc để đo lường."

Nguyên Diệu tò mò hỏi: "Thứ gì vậy?"

Bạch Cơ cười nói: "Hy vọng. Ngài ấy đã mua được hy vọng có được ngôi nhà vàng."

Nguyên Diệu không nói nên lời.

Con rồng yêu xảo quyệt này thật khéo miệng, giỏi ngụy biện, Nguyên Diệu không thể cãi lại nàng, đành đổi chủ đề.

"Bạch Cơ, chuyện giấc mơ đẹp bị ăn mất thì sao?"

"Ta sẽ đến hoàng cung một chuyến tối nay, xem có thể gặp được Thực Mộng Mạc không." Bạch Cơ nói.

Đêm khuya, Bạch Cơ đi một vòng nhưng không thu được gì cả.