Phiêu Miểu 8 - Quyển Già Lam

Chương 24



Bạch Cơ và Nguyên Diệu nghe xong thì vô cùng ngạc nhiên. Bạch Cơ cúi đầu suy tư, không biết đang nghĩ gì. Nguyên Diệu sau khi tiêu hóa lời A Châu nói trong đầu, không kìm được mà hỏi: “A Châu cô nương, tối qua khi tiểu sinh đang nghỉ ngơi trong phòng khách thì vô tình thấy ngươi vội vã đi qua bên cạnh hòn giả sơn trong vườn sau. Nhìn hướng đi có vẻ ngươi vừa từ viện của Thiểu Cát bước ra. Tại sao lúc đó ngươi lại vội vã và hoảng hốt như vậy?”

A Châu nghe xong, sắc mặt thay đổi đôi chút. Nàng mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng lại dường như có điều khó nói, cuối cùng nàng trả lời: “Nguyên công tử, chuyện này có ẩn tình không tiện để ta nói ra. Các vị có thể đi hỏi Nhị Lang Quân.”

Bạch Cơ nói: “A Châu, bây giờ tình hình đã như vậy, cũng chẳng còn gì gọi là ẩn tình hay không ẩn tình nữa. Ta muốn nghe từ ngươi trước đã, về phần A Khôi, một lát nữa ta sẽ hỏi hắn sau.”

A Châu do dự một lúc, cuối cùng quyết định nói ra toàn bộ sự việc.

Sau khi Ô Luân chết, động nhện bị huynh đệ Ngũ Độc chiếm đoạt, biến thành Ngũ Độc U Phủ. A Châu không phản đối, vì với nàng, động nhện đầy những ký ức kinh hoàng và đau khổ, nàng không lưu luyến cũng chẳng muốn sở hữu nơi đó.

Kim Hoàn đã nói riêng với A Châu rằng, nếu nàng muốn rời khỏi nơi ác mộng này thì bà sẽ giúp nàng rời đi. Sau khi A Châu suy nghĩ, thấy rằng tuy thế gian rộng lớn nhưng nàng không biết phải đi đâu, nên cam tâm tình nguyện ở lại làm quản gia cho Ngũ Độc U Phủ, cùng sống với Kim Hoàn và những người khác.

A Châu dung mạo xinh đẹp, tính tình dịu dàng, trong quá trình chung sống, A Khôi và Thiểu Cát đều đem lòng yêu mến nàng. Tính cách A Khôi hào phóng thẳng thắn, còn Thiểu Cát thì trầm lặng và nhút nhát. Cả hai đều bày tỏ tình cảm theo cách riêng, nhưng đều rất kiên trì, mong muốn giành được trái tim của A Châu.

Dù là A Khôi hay Thiểu Cát, A Châu đều không thích, nhưng vì muốn mãi mãi ở lại Ngũ Độc U Phủ, nàng đành phải ép mình chọn lấy một người, chấp nhận tình cảm của họ.

Trước mối quan hệ tay ba giữa A Khôi, Thiểu Cát và A Châu, Kim Hoàn có thể chấp nhận việc A Châu trở thành đệ muội của mình. Nàng không thiên vị A Khôi, cũng không thiên vị Thiểu Cát, để mọi thứ phát triển tự nhiên, để A Châu tự quyết định.

Vì không thích cả A Khôi lẫn Thiểu Cát, A Châu chẳng muốn chọn ai, cũng không dám từ chối cả hai, nên cứ lần lữa mãi không đưa ra quyết định, và cứ sống như vậy.

Năm nay thấy không thể trì hoãn thêm được nữa, A Châu cắn răng quyết định sẽ gả cho A Khôi. A Khôi vui mừng khôn xiết, vô cùng hạnh phúc. Thiểu Cát thì đau lòng tuyệt vọng, tinh thần sa sút.

Bỏ qua chuyện của A Châu, nhiều năm về trước khi huynh đệ Ngũ Độc chưa đến núi Mang, A Khôi và Thiểu Cát đã có một số mâu thuẫn, ghét nhau từ lâu. Kim Hoàn trấn áp nên A Khôi và Thiểu Cát mới có thể hòa thuận.

Vì chuyện của A Châu, lòng đố kỵ trỗi dậy, mối hận của Thiểu Cát bùng phát, khiến hắn càng thêm căm ghét A Khôi.

Tối hôm qua, sau buổi yến tiệc, A Châu đi đưa mã tiền tử* đã phơi khô cho Thiểu Cát. Khi Thiểu Cát chế độc, hắn cần dùng đến dược liệu. Một số dược liệu phải được phơi khô, vì hầm tối ẩm ướt, lâu ngày không thấy ánh sáng mặt trời, không thích hợp để phơi dược liệu nên thường phơi bên ngoài do A Châu và một số gia nhân phụ trách. Khi thiếu loại dược liệu nào, Thiểu Cát sẽ bảo trước để A Châu hoặc gia nhân mang xuống hầm.

* Mã tiền tử: Một loại dược liệu có độc. Thành phần chính của mã tiền tử là strychnine và brucin. Thiên cơ chính là chiết xuất từ mã tiền tử. Ba loại độc dược lớn trong cung đình Trung Quốc cổ đại gồm: Thiên cơ, hạc đỉnh hồng, và đoạn trường thảo (tên thông tục: cỏ đoạn trường).

Lúc chạng vạng, Thiểu Cát nói rằng dược liệu trong dược thất gần cạn, A Châu sau khi xong việc ở yến tiệc lập tức tìm mã tiền tử đã phơi khô rồi mang xuống cho Thiểu Cát.

Gần đây, Thiểu Cát đang chế tạo một loại độc mới, đêm nào hắn cũng thức trắng, ngày đêm đảo lộn. A Châu đem mã tiền tử xuống hầm, gõ cửa bước vào. Thiểu Cát đang chăm chú vào công việc của mình. A Châu đặt mã tiền tử xuống, bổ sung vào hộp thuốc cần thiết, rồi chuẩn bị rời đi.

Bỗng nhiên, Thiểu Cát ngẩng đầu lên, nói với A Châu: "A Châu, ngươi thật sự không suy nghĩ lại lựa chọn của mình sao? Ta yêu ngươi hơn cả nhị ca, ta thích hợp làm phu quân của ngươi hơn."

A Châu lạnh lùng trả lời: "Ta đã chọn Nhị lang quân rồi và sẽ không thay đổi."

Thiểu Cát cười gằn, nói: "Sáng mai, dù ngươi không muốn thay đổi thì ngươi cũng phải thay đổi."

A Châu nghe thấy lời hắn, cảm thấy có điều gì không ổn, bèn hỏi: "Tứ lang quân, ta không hiểu ý ngươi."

Thiểu Cát cười nhạt: "Nếu nhị ca chết rồi chẳng phải ngươi sẽ phải thay đổi lựa chọn sao?"

A Châu sững sờ, nói: "Nhị lang quân đang khỏe mạnh thì làm sao chết được?"

Thiểu Cát trả lời: "Ai biết được? Ô Luân chết đột ngột, Ha Tang cũng chết bất ngờ, ngũ đệ cũng vậy. Trên đời này luôn có nhiều sự cố bất ngờ xảy ra..."

A Châu hỏi: "Dù có bất ngờ cũng phải có nguyên do chứ?"

Thiểu Cát cười nham hiểm: "Ta đã cho loại độc mới vào trong hương liệu của nhị ca. Nhị ca mỗi đêm trước khi ngủ đều thích đốt hương, chỉ cần hắn đốt hương, sẽ trúng độc mà chết. Nhị ca chết rồi ngươi sẽ phải thay đổi lựa chọn, đúng không?"

A Châu kinh hoàng. Dù nàng không thích A Khôi hay Thiểu Cát, nhưng nàng cũng không mong họ gặp chuyện và mất mạng. Nếu họ chết vì nàng, Kim Hoàn chắc chắn sẽ oán trách nàng và nàng cũng không thể ở lại Ngũ Độc U Phủ nữa.

A Châu vội vàng chạy ra khỏi hầm, hốt hoảng lao về viện của A Khôi, muốn ngăn cản hắn đốt hương. Nguyên Diệu thấy A Châu vội vã và lo lắng chạy qua hậu viên, cũng vì lý do này.

Khi A Châu đến phòng của A Khôi thì hắn vẫn chưa ngủ, cũng chưa đốt hương. A Châu lập tức thành thật kể lại mọi chuyện.

Nghe xong lời A Châu, A Khôi giận dữ, hắn lấy hộp hương thường dùng ra, cẩn thận kiểm tra các hương liệu bên trong và kết quả là không có độc. Điều này có nghĩa là Thiểu Cát đang lừa A Châu.

A Châu thở phào nhẹ nhõm. Nàng nghĩ lại, nhận ra trong cơn hoảng hốt, nàng đã mất đi lý trí. Thiểu Cát thường ngày không rời khỏi hầm, làm sao hắn có thể bỏ độc vào hộp hương của A Khôi được? Hơn nữa, Thiểu Cát sợ Kim Hoàn, nếu hắn giết A Khôi, huynh đệ tàn sát lẫn nhau, Kim Hoàn chắc chắn sẽ không tha cho hắn. Mất đi A Khôi, Ngũ Độc sẽ mất đi một cánh tay mạnh mẽ, và hắn cũng khó mà sống sót trong núi Mang. Có lẽ, Thiểu Cát chỉ muốn trút giận nên mới nói như vậy.

A Châu đã hiểu ra. Nhưng A Khôi thì vô cùng tức giận, lập tức muốn đi đánh Thiểu Cát. A Châu vội vàng ngăn cản hắn còn nhẹ nhàng khuyên giải. A Khôi thấy người trong lòng khuyên mình bèn nghe lời mà bỏ qua. Tuy nhiên, hắn dự định ngày mai sẽ tìm Thiểu Cát để hỏi tội, dù sao cũng phải đánh hắn một trận để xả giận.

Điều mà A Khôi không ngờ là, ngày hôm sau khi hắn chưa kịp tìm Thiểu Cát thì Thiểu Cát đã chết rồi.

Nghe xong câu chuyện của A Châu, Bạch Cơ và Nguyên Diệu đều nhìn nhau, không biết nói gì.

Bạch Cơ không nói vì đang suy nghĩ, nàng đang cố gắng sắp xếp những thông tin hỗn loạn này trong đầu, để suy xét tính chân thực và hợp lý của chúng.

Nguyên Diệu không nói vì đầu óc trống rỗng, những thông tin mờ mịt này khiến hắn cảm thấy choáng váng, không thể suy nghĩ được gì.

Đúng lúc đó Thanh Minh bước vào phòng. Hắn thấy Kim Hoàn nằm trên giường La Hán, nét mặt vẫn như còn sống, không kìm được mà tiến tới, lau nước mắt và tỏ lòng thương tiếc.

“Ôi, tình yêu của đời ta, chủ nhân của linh hồn ta, chúng ta còn chưa kịp cùng thưởng thức trà hoa rắn, sao nàng đã ra đi rồi?”

A Châu ngồi gối, ngẩn ngơ.

Nguyên Diệu không kìm được, an ủi Thanh Minh: “Sự đời vô thường, Thanh Minh huynh hãy nén đau thương.”

Nghe thấy Nguyên Diệu lên tiếng, Thanh Minh lại càng khóc thương hơn, nói: “Con thú cưng nhỏ, sao nàng lại nhẫn tâm bỏ ta đi, để ta một mình cô đơn lẻ loi, đơn côi chiếc bóng...” Nguyên Diệu lại vội vàng an ủi.

Sau khi Thanh Minh khóc một hồi, Bạch Cơ mới hỏi: “Thanh Minh, Vong Xuyên thế nào rồi?”

Thanh Minh nói: "May mà không bị thương nặng, chỉ là vết thương ngoài da. Ta giúp nàng xử lý vết thương xong thì A Khôi đến xin lỗi. Ta nghĩ hai huynh đệ họ cần nói chuyện với nhau, mà ta là người ngoài, ở lại cũng không tiện nên cáo từ trước. Ôi, người yêu của ta, người ta yêu nhất đã chết rồi..."

Thanh Minh tiếp tục gào khóc, trong khi người thực sự đau lòng chỉ lặng lẽ quỳ gối không nói gì. Bạch Cơ bị tiếng Thanh Minh khóc làm đau đầu, nói với Nguyên Diệu: "Hiên Chi, chúng ta ra ngoài thôi. Đi dạo một chút để tai được yên tĩnh hơn."

"Được." Nguyên Diệu trả lời.

Thấy Bạch Cơ và Nguyên Diệu rời đi, Thanh Minh cũng chán không muốn khóc nữa, vội vàng đứng dậy chạy theo nói: "Ta khóc xong rồi. Hai người đợi ta với, các người định đi đâu chơi? Đừng bỏ ta lại."

Bạch Cơ và Nguyên Diệu đi dạo trong hoa viên, Thanh Minh cũng lẽo đẽo theo sau. Bạch Cơ không vui, nói: "Thanh Minh, ta và Hiên Chi đang đi dạo, ngươi đi theo làm gì?"

Thanh Minh trả lời: "Ta đi cùng với các ngươi."

Bạch Cơ nói: "Ta có Hiên Chi rồi, không cần ngươi nữa. Hiên Chi có ta, cũng không cần ngươi. Ngươi hoặc tự chơi một mình hoặc quay về vực U Minh của ngươi đi."

Thanh Minh tức giận nói: "Bạch Cơ quá đáng lắm. Trong nhân gian có câu gì nhỉ, gì mà gọi gì đó, xua gì đó..."

Nguyên Diệu nói: "Gọi là đến, xua là đi."

Thanh Minh nói: "Đúng rồi! Bạch Cơ đúng là gọi là đến, xua là đi với bạn bè sao?! Ta muốn cắt đứt quan hệ với ngươi!"

Bạch Cơ chỉ muốn tai được yên tĩnh một chút, nói: "Thì cứ tạm thời cắt đứt một thời gian đã."

Thanh Minh nói: "Ta muốn cắt đứt quan hệ mãi mãi!"

Bạch Cơ nói: "Cũng không phải không được."

Thanh Minh nói: "Dù ngươi có xin lỗi, ta cũng sẽ không hòa giải với ngươi đâu."

Bạch Cơ nói: "Không hòa giải thì thôi."

Thanh Minh nói: "Ta thực sự muốn cắt đứt quan hệ với ngươi đó."

Bạch Cơ nói: "Cắt đứt thì cắt đứt."

Bạch Cơ và Thanh Minh vừa đi vừa đối đáp, quyết định cắt đứt quan hệ. Nguyên Diệu không nhịn được nói: "Bạch Cơ, Thanh Minh huynh, hai người cộng lại cũng đã sống hơn ngàn năm, đều là đại yêu quái, sao lại giống như trẻ con tám tuổi thế này?"

Bạch Cơ nói: "Hiên Chi, ta rất trưởng thành, là Thanh Minh quá trẻ con."

Thanh Minh nói: "Thú cưng nhỏ, ta cũng rất trưởng thành, là Bạch Cơ quá trẻ con."

Nguyên Diệu khuyên: "Dù ai trẻ con ai trưởng thành thì các ngươi đừng nhắc đến chuyện cắt đứt quan hệ gây tổn thương tình cảm nữa. Mọi người được làm bạn bè, đó là duyên phận hiếm có, phải trân trọng tình bạn và yêu thương nhau."

Nguyên Diệu kiên nhẫn khuyên giải Bạch Cơ và Thanh Minh. Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi đến bên cạnh hòn giả sơn trong vườn hoa, từ bên trong giả sơn vang lên tiếng nói.

Một giọng là của A Khôi, một giọng là của Vong Xuyên. Bên trong hòn giả sơn có một kho bí mật, chứa bảo vật của Ngũ Độc U Phủ. Lúc nãy, A Khôi đã xin lỗi Vong Xuyên, Vong Xuyên tha thứ cho y rồi hai huynh muội bắt đầu suy nghĩ về tình cảnh hiện tại. Kim Hoàn đã chết, Thiểu Cát đã chết, Hoa Bảo cũng đã chết, Ngũ Độc chỉ còn lại hai người bọn họ, thế nàng lực đơn bạc, tương lai khó đoán. Ngũ Độc U Phủ còn có kẻ thù là Sơn Quân bên cạnh luôn rình rập, nguy hiểm từng giây. Trong núi Mang có nhiều yêu quái ác đã nhòm ngó địa bàn của Ngũ Độc từ lâu và đều rất khó đối phó, tương lai thật sự rất hiểm nguy.

A Khôi nhớ đến Càn Khôn Linh Cổ, Kim Hoàn đã chết rồi y muốn chiếm lấy Càn Khôn Linh Cổ để giúp ích cho tu luyện của mình. A Khôi lén đi đến kho bí mật sau hòn giả sơn để lấy Càn Khôn Linh Cổ. Vong Xuyên cảm thấy có gì đó không ổn bèn lén đi theo A Khôi đến kho, thấy y muốn độc chiếm Càn Khôn Linh Cổ thì trong lòng vô cùng thất vọng, không nhịn được bước ra đối chất với y.

A Khôi ủ rũ nói: "Tam muội, hiện giờ tình cảnh như thế này, ta không có cách nào, cũng không đủ khả năng ở lại núi Mang nữa. Sau khi lo liệu xong tang lễ cho đại tỷ, tứ đệ, ngũ đệ, ta định mang theo A Châu rời khỏi núi Mang. Ta và muội là huynh muội nên ta sẽ không quá đáng, ta chỉ cần Càn Khôn Linh Cổ, còn Ngũ Độc U Phủ và tất cả tôi tớ, tài sản và bảo vật ở đây đều để lại cho muội."

Vong Xuyên nghẹn ngào, buồn bã nói: "Ta không quan tâm đến Càn Khôn Linh Cổ, nếu ta quan tâm thì năm xưa cũng đã không lấy nó ra để mọi người cùng dùng. Ta cũng không quan tâm đến tài sản và tôi tớ. Nhị ca để ta lại đây một mình, chẳng phải đẩy ta vào hố lửa sao? Sơn Quân sẽ bỏ qua cho ta ư? Những yêu quái ác độc ở xung quanh này biết ta cô đơn lẻ loi, liệu chúng có bỏ qua cho ta không? Một mình ta ở lại núi Mang này không thể sống nổi."

A Khôi do dự một lúc lâu mới nói: "Ngươi cũng có thể rời khỏi núi Mang."

Vong Xuyên nói: "Nhị ca có thể mang ta theo không?"

A Khôi không chút do dự, lắc đầu, nói: "Không được. Tam muội, ta... chúng ta nên mỗi người đi một ngả thì hơn."

Vong Xuyên đau lòng nói: "Tại sao?"

A Khôi im lặng một lúc, rồi nói: "Tam muội, chúng ta mỗi người một ngả thì tốt hơn. Ngươi biết ta nóng tính, đôi khi khó kiểm soát cơn giận, trút lên người xung quanh. Vừa nãy ta còn đánh ngươi, trước đây cũng thỉnh thoảng ra tay với ngươi và ngũ đệ... Đại tỷ không còn, ngươi không nên ở gần ta."

Vong Xuyên đau lòng nói: "Vậy A Châu thì sao? Tại sao A Châu có thể ở cùng ngươi?"

A Khôi nói: "A Châu không giống ngươi, ta sẽ không làm hại A Châu. Vì ta rất yêu nàng."

Vong Xuyên nói: “Nhị ca, có phải vì A Châu không thích ta nên huynh mới không muốn đưa ta đi cùng phải không?”

A Khôi lắc đầu, nói: “Không phải.”

Vong Xuyên cầu xin: “Nhị ca, cầu xin huynh hãy đưa ta đi cùng. Đừng bỏ lại ta một mình. Ta sẽ đi cầu xin A Châu, nếu A Châu đồng ý thì các người hãy đưa ta đi cùng được không?”

A Khôi trả lời: “Chuyện này không liên quan đến A Châu. Tam muội, ta sẽ không đưa muội đi cùng đâu.”

Vong Xuyên khẩn cầu mãi không được, bèn muốn có một câu trả lời: “Vì sao?”

A Khôi do dự một hồi lâu mới trả lời: “Vì muội...”

A Khôi vừa định nói thì Bạch Cơ, Thanh Minh và Nguyên Diệu bước tới gần giả sơn, tiếng nói của ba người cắt ngang lời A Khôi, khiến A Khôi chỉ có thể trả lời qua loa: “Tam muội, Ngũ Độc đã mất ba người, giờ chỉ còn lại hai, không cần phải sống chung nữa.”

A Khôi không muốn gặp mặt Bạch Cơ và những người khác, nói xong lập tức cầm Càn Khôn Linh Cổ rời đi bằng một lối khác, chỉ để lại Vong Xuyên ngẩn ngơ đứng đó.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Thanh Minh đi vòng qua giả sơn, tình cờ thấy Vong Xuyên đứng một mình trong bụi hoa.

Vong Xuyên giật mình, sau khi chào hỏi Bạch Cơ và những người khác, nàng thở dài: “Bạch Cơ đại nhân, đêm trước khi ta đến Phiêu Miểu các không ngờ tình huống lại trở nên như thế này.”

Bạch Cơ an ủi Vong Xuyên, nói: “Thế sự vô thường, biến đổi trong chớp mắt, nhiều khi con người không thể kiểm soát nên cũng đành bất lực mà thôi.”

Vong Xuyên hoang mang hỏi: “Ngũ đệ chết một cách kỳ lạ, Tứ đệ và đại tỷ cũng chết bất ngờ, rốt cuộc chuyện này là thế nào đây?”

Bạch Cơ thành thật trả lời: “Hiện tại ta cũng không có manh mối nào.”

Thanh Minh suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Thường thì trong những vụ giết người, ai có lợi nhất sẽ là hung thủ. Trong tình huống này ai là người có lợi nhất?”

Nguyên Diệu trả lời: “Sơn Quân.”

Thanh Minh bị nghẹn lời, trả lời: “Ờm, không giống như là Sơn Quân làm.”

Thanh Minh không nói gì thêm nữa.

Nguyên Diệu hỏi: “Vong Xuyên cô nương, có thể hỏi một chút, năm người các ngươi vì sao lại trở thành huynh muội không?”

Vong Xuyên hồi tưởng một hồi rồi trả lời: “Thực ra ta cũng không rõ lắm. Ta là người cuối cùng trong năm huynh muội gia nhập. Trước ta, đại tỷ, nhị ca, tứ đệ và ngũ đệ đã quen biết nhau rồi. Cũng là duyên phận, nói ra cũng dài dòng. Chúng ta thuộc tộc Thủ Cung Hà Đông, có một bảo vật gọi là Càn Khôn Linh Cổ. Để tranh đoạt Càn Khôn Linh Cổ, các bộ tộc Thủ Cung chém giết lẫn nhau nhiều năm, không được yên bình. Khi đó kẻ thù lại tấn công thôn làng của chúng ta để cướp Linh Cổ, chúng giết chóc, cướp bóc, tàn sát cả thôn. Phụ mẫu và người thân của ta đều bị kẻ thù giết chết, chỉ còn trưởng lão và ta cùng một vài hộ vệ sống sót, mang theo Càn Khôn Linh Cổ chạy thoát. Trên đường chạy trốn, kẻ thù vẫn không ngừng truy đuổi, muốn diệt sạch trưởng lão và ta. Trong quá trình trốn chạy, các hộ vệ cũng lần lượt hy sinh...”

Ta và Trưởng lão đều bị thương nặng. Khi cả hai sắp bị địch giết hại, may mà gặp được Đại tỷ, Nhị ca và ba người còn lại. Họ đã tiêu diệt kẻ thù cứu lấy ta và Trưởng lão. Nhưng Trưởng lão không qua khỏi chỉ còn lại ta. Đại tỷ an ủi ta, giúp ta trị thương, và bốn người họ còn hộ tống ta trở về làng để tìm đồng tộc. Nhưng làng đã bị lửa thiêu rụi, chẳng còn ai sống sót. Ta vô cùng đau khổ, cảm thấy trời đất quay cuồng, trong lòng trống trải cô đơn, không biết phải tiếp tục sống như thế nào. May mà Đại tỷ lại động viên ta tiếp thêm sức mạnh. Trong thời gian ta dưỡng thương, họ đã chăm sóc bảo vệ ta. Từ đó chúng ta gắn bó, quyết định kết nghĩa huynh đệ. Để bày tỏ lòng biết ơn với Đại tỷ và thể hiện tình nghĩa, ta mang Càn Khôn Linh Cổ ra chia sẻ cùng mọi người. Sau đó, chúng ta tới núi Mang, nơi linh lực dồi dào hơn. Đây chính là câu chuyện kết nghĩa của chúng ta. Còn về quá trình kết nghĩa của Đại tỷ và Nhị ca thì ta không rõ lắm."

Bạch Cơ ngạc nhiên: "Thì ra Càn Khôn Linh Cổ là của ngươi."

Vong Xuyên đáp: "Đó là bảo vật của dòng tộc Hà Đông Thủ Cung chúng ta, nhưng giờ không còn đồng tộc, Trưởng lão cũng qua đời nên nó thuộc về ta. Mà của ta cũng là của huynh đệ chúng ta, không cần phân biệt.”

Khi nhắc đến huynh đệ, Vong Xuyên không kìm được mà rơi nước mắt, nghĩ về Kim Hoàn, Thiếu Cát, Hoa Bảo.

“Bạch Cơ đại nhân, không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng trước mắt, chúng ta cần lo hậu sự cho Đại tỷ, Tứ đệ và Ngũ đệ. Trời nóng thế này, e rằng thi thể họ sẽ nhanh chóng phân hủy, để ta đi dặn dò người hầu đưa thi thể vào băng thất bảo quản trước.”

Bạch Cơ gật đầu.

Vong Xuyên cúi chào mọi người rồi rời đi. Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Thanh Minh đứng đó, mỗi người chìm trong dòng suy nghĩ riêng.

Thanh Minh lẩm bẩm: “Thật không ngờ Càn Khôn Linh Cổ lại là của loài thằn lằn."

Nguyên Diệu thở dài: “Vong Xuyên cô nương cũng thật khổ, may mà gặp được bốn người kia. Nhưng giờ huynh đệ của họ đã sinh ly tử biệt, mỗi người một phương trời.”

Thanh Minh nói: “Chuyện này càng lúc càng rối rắm. Bạch Cơ nghĩ sao?”

Bạch Cơ không trả lời mà hỏi lại: “Thế ngươi nghĩ thế nào, Thanh Minh?”

Thanh Minh đáp: “Từ lúc nghe chuyện, ta chưa từng nghi ngờ kẻ ngoài cuộc. Ta có linh cảm rằng kẻ gây ra chuyện này là một trong số huynh đệ Ngũ Độc. Ban đầu, ta nghi Kim Hoàn nên tiếp cận nàng ta, thăm dò, nhưng rồi nàng ấy chết. Sau đó, ta nghi ngờ A Khôi nhưng dường như không phải. Rồi ta nghi ngờ Vong Xuyên nhưng cảm giác vẫn không đúng. Nàng ấy không giống như đang nói dối. Ta rất nhạy với người nói dối, chỉ cần hơi chột dạ là ta nhận ra ngay. Nhưng Vong Xuyên không nói dối. Nỗi đau, sự bối rối, hoang mang của nàng ấy đều là cảm xúc thật.”

Bạch Cơ mỉm cười tự hào: “Thanh Minh, ta lừa ngươi không biết bao nhiêu lần, ngươi vẫn không nhận ra lời nói dối của ta mà.”

Thanh Minh tức tối: “Ta cố ý để ngươi lừa đấy. Biết rõ là lời không thật nhưng ta vẫn sẵn sàng bị ngươi lừa.”

Bạch Cơ nhẹ nhàng: “Thanh Minh, sau này ta sẽ không lừa ngươi nữa.”

Thanh Minh càu nhàu: “Lại lừa ta rồi.”

Nguyên Diệu cảm thấy bối rối: “Tiểu sinh thật không biết phải nghĩ gì nữa. Nhưng Bạch Cơ, tiểu sinh đồng tình với Thanh Minh, Vong Xuyên rất chân thành, lời nói và cảm xúc của nàng ấy không có dấu hiệu giả dối.”

Bạch Cơ thở dài: “Trong lòng người và cả phi nhân đều có một bức màn ngăn cách giữa mặt thiện và ác, trong phần tối đó chứa đựng những bí mật sâu kín nhất. Để cuộc sống yên ổn, không ai muốn chạm đến bức màn ấy của kẻ khác. Để sống bình thường, con người cũng không muốn phá vỡ màn chắn trong lòng mình. Nếu bức màn ấy không được kéo xuống thì ngay cả bản thân cũng sẽ bị lừa, tin vào điều mình cho là thật.”

Nguyên Diệu và Thanh Minh nghe xong đều lặng người.

Bạch Cơ giơ cổ tay để lộ sợi dây trường mệnh ngũ sắc: “Sợi dây này được đan từ năm sợi tơ. Khi đan dây trường mệnh, có lúc ta sơ ý đan sai. Lúc ấy phải tháo ra, đan lại. Để gỡ rối một sợi dây, có hai cách: hoặc mất thời gian mà cẩn thận gỡ từng sợi tơ, hoặc đơn giản hơn, cắt ngay đoạn tơ bị rối. Chỉ cần một sợi bị cắt đứt thì cả dây sẽ tuột, và chỗ sai lệch cũng dễ gỡ hơn nhiều.”