Phiêu Miểu 9 - Quyển Ta Bà

Chương 1: Khởi đầu



Tác giả: Bạch Cơ Oản

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển 1: Diệu Âm Vũ

Chương 1: Khởi đầu

Thần Đô, Lạc Dương. Cung Thái Sơ, Ty Thiên Thự.

Vào ngày mồng một, màn đêm thăm thẳm phủ xuống. Vị Lão Ty Thiên Giám chống cây gậy làm từ gỗ câu bước lên đài Quan Tinh. Tóc bạc điểm rối, từng bước đi đã có phần loạng choạng. Bên cạnh ông là niiht tiểu đồ đệ, tay nâng sách, cầm bút và nghiên.

Khi đứng yên trên đài Quan Tinh, Lão Ty Thiên Giám và tiểu đồ đệ bắt đầu buổi quan sát sao trời đầu tháng như thường lệ.

Một cơn gió đêm lành lạnh thổi qua cuốn trôi những đám mây, để lộ trên bầu trời đêm một vầng trăng tròn rực rỡ. Ánh trăng tỏa sáng khắp đêm, trong vắt như làn nước.

"Đồ nhi, hôm nay có phải là ngày rằm không vậy?"

Lão Ty Thiên Giám đâm ra ngờ vực. Gần đây trí nhớ ông có phần kém đi, nhiều lần quên mất ngày tháng và lẫn lộn những chuyện vụn vặt hằng ngày. Ông tự hỏi không biết có phải mình nhớ nhầm ngày rồi chăng.

Tiểu đồ đệ thoáng ngẩn ra, rồi đáp: "Thưa sư phụ, hôm nay là ngày mồng một ạ."

Lão Ty Thiên Giám giơ bàn tay gầy guộc chỉ lên vầng trăng tròn trên trời, cất giọng: "Đây là trăng đầu tháng sao?"

Tiểu đồ đệ bối rối ngước nhìn trăng, khẽ nói: "Thật kỳ lạ, hôm nay rõ ràng là ngày mồng một, đâu thể có trăng tròn được."

Lão Ty Thiên Giám mở to đôi mắt, nhìn chăm chú vầng trăng, lẩm bẩm: "Quả là chuyện lạ. Cả đời ta làm Ty Thiên Giám, quan sát trăng sao, chưa bao giờ thấy điều gì như thế này."

Tiểu đồ đệ hơi hoảng hốt, hỏi: "Sư phụ, hiện tượng kỳ dị như vậy quá bất thường, liệu có phải yêu quái quấy phá không?"

Gương mặt Lão Ty Thiên Giám hiện lên nét trầm ngâm, trả lời: "Yêu quái quấy phá ư? Dù là yêu ma ghê gớm cách mấy thì chúng cũng chỉ có thể làm rối loạn những thứ trên mặt đất, không thể thay đổi thiên tượng được. Có thể khiến nhật nguyệt sao trời rối loạn như thế, e rằng chỉ có thần linh mà thôi. Thiên tượng biến đổi... Sợ rằng không chỉ riêng Thần Đô... mà cả nhân gian sẽ phải trải qua một trận đại họa rồi!"

Tiểu đồ đệ lập tức run rẩy cả người.

*

Ngoại ô Thần Đô.

Giữa mùa hạ, đồng cỏ xanh mướt bao phủ khắp cánh đồng. Bên hồ sen, những tấm lá sen xanh ngắt trải rộng, vài chú ếch ngồi lùm lùm trên lá, phồng căng đôi má cất tiếng kêu oang oang.

Buổi chiều nhàn rỗi, vài đứa trẻ không có gì làm, bèn kéo nhau ra bờ hồ bắt ếch để giải trí.

Trẻ nhỏ vô tư nhưng lại có phần tàn nhẫn, bắt được ếch xong lập tức bẻ chân chúng, ngắm nhìn những con ếch giãy giụa trong đau đớn. Một đứa thấy bụng con ếch phập phồng rất thú vị, bèn nhặt hòn đá lên, đập con ếch dẹt dí.

Đang say sưa trêu đùa với đám ếch nên bọn trẻ không hề để ý trên trời đã bắt đầu tụ lại một đám mây kỳ lạ.

Buổi trưa hè rực rỡ, nhưng bỗng từ đâu có "mưa" rơi xuống.

Nhìn kỹ lại, thì "mưa" này không phải mưa thật mà là ếch.

Hàng ngàn hàng vạn con ếch như mưa trút xuống từ trời, rơi đầy mặt đất.

Đám trẻ chơi ếch không kịp né tránh, cả người bị "cơn mưa ếch" tắm đẫm. Những con ếch trườn qua cổ áo, tay áo, thậm chí còn luồn vào búi tóc của bọn chúng.

Từng đám từng đám ếch đập thẳng vào đầu và cơ thể bọn trẻ, rồi trơn trượt chui vào quần áo. Chúng sợ đến mức hồn bay phách lạc. Có đứa hét toáng lên rồi bỏ chạy, nhưng lại giẫm phải đám ếch nhơn nhớt dưới chân, trượt dài vào bùn. Có đứa sợ tới mức chân tay bủn rủn, không chạy nổi, chỉ biết ngồi bệt giữa đống ếch run lẩy bẩy. Đứa nhát gan hơn còn ngất xỉu ngay tại chỗ.

Cơn "mưa ếch" này đã để lại sự ám ảnh không thể phai mờ, khiến bọn trẻ có lẽ suốt đời chẳng dám đụng đến ếch nữa.

*

Thần Đô, núi Mang.

Một ngọn núi khổng lồ bỗng dưng xuất hiện trên tầng mây.

Người lẫn phi nhân đều chẳng ai nói rõ được ngọn núi khổng lồ trên mây này đã hiện ra từ lúc nào, chỉ biết rằng khi mọi người để ý đến, nó đã đứng sừng sững phía trên núi Mang rồi.

Ngọn núi lơ lửng ấy không có gốc rễ, phiêu bạt giữa không trung, tuy ai cũng nhìn thấy nó nhưng không ai nhìn rõ được. Bởi ngọn núi ấy được bao bọc trong làn sương trắng dày đặc, chỉ thấp thoáng thấy một bóng dáng mờ ảo, như thật lại như ảo, lại tựa như mộng cảnh.

Hiện tượng núi ảo xuất hiện đột ngột phía trên núi Mang khiến bá tánh Thần Đô kinh hãi, quan phủ vội vàng phái người đi điều tra. Đội điều tra lục tung núi Mang, vất vả rất lâu cũng chẳng tìm ra được gì. Họ không thể đến gần ngọn núi ảo kia, chẳng rõ sự thể là thế nào nên đành bó tay trước ngọn núi lơ lửng trên mây này.

Triều đình bèn lập đàn tế bên bờ sông Lạc, cầu khấn Hoàng Thiên Hậu Thổ, mong thần linh che chở.

Phi nhân vốn linh thông hơn con người một chút, chúng bay lên trời, thử tiến vào đám sương trắng để tìm hiểu, nhưng cũng chỉ là công cốc. Bởi sau lớp sương trắng ấy, chỉ còn là hư không.

Ngọn núi khổng lồ trên mây này chỉ có thể thấy từ mặt đất, không phải thực thể, giống như ảo ảnh ở nơi biển xa.

Phi nhân cũng đành chịu bó tay trước ngọn núi ảo, chẳng rõ nó là gì, chỉ biết bất an mà chờ đợi.

Ngọn núi lơ lửng trên tầng mây ấy, sương trắng bao phủ, mờ mờ ảo ảo, như có như không.

***

Quyển mới ra lò rồi ạ, quyển này em sẽ đăng sát raw lun. Còn một điều nữa là về tên tác giả ấy, nọ em hỏi thì bả kêu phiên âm là Oản, chứ không phải Quán, nên từ giờ em sẽ đổi. Còn trước đó thì đợi nào rảnh em đổi lại sau haha