Phiêu Miểu - Quyển Cầm Đèn

Chương 44: Ngoại truyện



Phiêu Miểu – Cầm đèn

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Ngoại truyện: Trùng Yến

Thịnh Đường, Trường An. Đêm hè, gió nhẹ.

Trong sân sau Phiêu Miểu Các, Nguyên Diệu, Bạch Cơ, Ly Nô đang hóng mát bên giàn hoa tử đằng. Nguyên Diệu ôm gối ngồi trên ghế hồ, ôm mặt nhìn bầu trời phát ngốc. Bạch Cơ dựa vào ghế hồ, tay cầm quạt vẽ hoa Mẫu Đơn, mắt nửa nhắm nửa mở. Ly Nô hóa thành hình dáng mèo đen, nhảy vào bụi cỏ đùa nghịch với đom đóm.

Gió nhẹ thổi qua, dế khẽ kêu.

“Đêm nay, là hạ chí à…” Nguyên Diệu tự lẩm bẩm.

“Đã đến hạ chí rồi à!” Bạch Cơ đột nhiên mở to mắt, nốt ruồi lệ ở khóe mắt đỏ như máu nhỏ.

“Sao vậy? Hạ chí có gì không đúng sao?” Tiểu thư sinh ngạc nhiên hỏi.

“Ta chợt nhớ ra, hình như cần đi lấy lại một căn nhà ngoài thành.” Bạch Cơ đứng dậy, áo khoác màu trắng trăng dài trên cỏ, như nước chảy.

“Nhà gì cơ?” Nguyên Diệu nghi ngờ. Bạch Cơ có một căn nhà ngoài thành sao? Lấy lại? Lẽ nào ai đó đang ở đó? Ai? Ai dám ở trong nhà ma?!! Tiểu thư sinh vốn sống trong nhà ma, suy nghĩ rối bời.

“Nhà cho một gia đình thuê. Cuối thu năm ngoái do lũ lụt, nhà của gia đình đó bị phá hủy, đến Phiêu Miểu Các mượn một căn nhà tạm trú. Lúc đó đã hẹn hè này sẽ trả lại.” Bạch Cơ cười nói: “Đi thôi, Hiên Chi, chúng ta đi lấy nhà.”

“Đã đến giờ giới nghiêm rồi, làm sao ra khỏi thành nữa? Hơn nữa, tiểu sinh còn đang đi chân trần, đêm nay e rằng không thể đi xa, hay đợi mai mua đôi giày mới rồi cùng nàng ra ngoài thành lấy nhà!” Sau bữa tối, giày của tiểu thư sinh bị Ly Nô ném xuống giếng nên hắn vẫn chân trần.

“À, vậy à!” Bạch Cơ cười quỷ dị: “Hiên Chi đi chân trần có đau không?”

“Tất nhiên là đau.” Tiểu thư sinh ngây ngô trả lời.

“Vậy thì… đi thôi!” Bạch Cơ vui vẻ nói. Tiểu thư sinh quên mất niềm vui của Bạch Cơ là tra tấn và nô dịch hắn.

“Được, được rồi…” Nguyên Diệu không dám nói không, nước mắt tuôn rơi.

“Ly Nô!” Bạch Cơ gọi mèo đen. Mèo đen đón gió biến lớn lên, khỏe mạnh như một con hổ. Đuôi cũng biến thành chín cái, bay lượn trong gió. Trong bóng đêm, mèo yêu chín đuôi phun lửa xanh, mắt xanh sáng rực.

Bạch Cơ cưỡi lên lưng miêu yêu, áo khoác màu trắng bay trong gió đêm giống như tiên nhân: “Hiên Chi, lên đi.”

Nguyên Diệu nhìn thân hình khổng lồ của Ly Nô và ngọn lửa xanh phun ra từ miệng, sợ hãi: “Đây, đây, Ly Nô huynh…”

“Đồ ngốc, chủ nhân bảo ngươi lên thì lên, còn chần chừ gì nữa?!” Ly Nô mắng.

Nguyên Diệu vội vàng nhảy lên.

Mèo yêu chín đuôi mang Bạch Cơ, Nguyên Diệu đi về phía cổng Kim Quang. Dưới ánh trăng, yêu thú bốn chân nhẹ nhàng nhảy trên mái nhà. Nguyên Diệu ngồi sau Bạch Cơ, kinh ngạc nhìn cảnh vật xung quanh lùi nhanh, gió rít bên tai. Bức tường thành Kim Quang gần ngay trước mắt, khi mèo yêu nhảy lên lần cuối, gần như cao bằng mặt trăng trên bầu trời, họ bay qua tường thành cao ngất. Trong khoảnh khắc đó Nguyên Diệu dường như nhìn thấy cung Quảng Hàn trên mặt trăng.

Mèo yêu đáp vững vàng xuống mặt đất, tường thành hùng vĩ đã ở sau Bạch Cơ và Nguyên Diệu. Mèo yêu dừng lại trong bụi cỏ cao ngang đầu gối, Bạch Cơ bước xuống, cười quái quỷ: “Đêm nay gió mát trăng sáng, tiếp theo đi bộ thì tốt hơn.”

Bạch Cơ đi vào con đường nhỏ trong bụi cỏ.

Nguyên Diệu đi chân trần không muốn xuống đất, cầu xin Ly Nô: “Tiểu sinh không mang giày, xin Ly Nô huynh đệ chơt tiểu sinh thêm đoạn nữa.”

Mèo yêu bốc lửa, ném Nguyên Diệu xuống đất, phun lửa vào hắn: “Mọc sách ngốc không biết ngượng, gia là ngựa của ngươi à?!”

Nguyên Diệu bị lửa yêu thiêu cháy tóc, lau nước mắt: “Huynh ném giày của tiểu sinh xuống giếng, khiến tiểu sinh đi chân trần, giờ chợt tiểu sinh thêm đoạn thì có gì không được?”

Ly Nô hóa thành hình người. Một thiếu niên áo đen mắt rất nhỏ trừng mắt nhìn Nguyên Diệu, mắng: “Đáng đời, ai bảo ngươi để giày hôi bẩn gần cá khô của gia?!”

“Tiểu sinh chỉ để giày ướt dưới gốc cây, ai biết huynh giấu cá khô trong hốc cây…”

“Hừ!” Thiếu niên áo đen hừ một tiếng, vội theo Bạch Cơ, không để ý đến tiểu thư sinh.

“Đi dạo trong cánh đồng vào ban đêm đúng là thoải mái!” Một cơn gió đêm thổi qua, tay áo trắng như tuyết của Bạch Cơ khẽ tung bay, mái tóc hơi vờn nhẹ. nàng quay lại nhìn Nguyên Diệu, cười mỉm nói: “Hiên Chi thấy thế nào?”

Nguyên Diệu nhăn nhó mặt mày: “Tiểu sinh thấy rất không thoải mái. Khi nào mới tới nơi đây, chân tiểu sinh không chịu nổi nữa rồi…”

Trên con đường làng có nhiều đá vụn như dao cứa vào chân trần của Nguyên Diệu, chân hắn đã phồng rộp lên.

Bạch Cơ sờ cằm, vỗ tay: “À, ta nhớ nhầm đường rồi, đáng lẽ phải đi về hướng ngược lại. Hiên Chi, có lẽ chúng ta phải quay lại thôi.”

Bạch Cơ xoay người, nhẹ nhàng đi về đường cũ. Chàng trai áo đen lại biến thành một con mèo đen nhỏ, vui vẻ chạy trong cánh đồng.

“Meo~” Con mèo đen nhìn chàng thư sinh với ánh mắt đầy vẻ hả hê.

Nguyên Diệu muốn khóc mà không được, đành phải quay lại, cất bước theo sau. Đây là kết cục của việc bán mình làm nô lệ, trong lòng hắn chỉ muốn bóp ch ết Vi Ngạn.

“Hiên Chi đừng có mặt mày ủ rũ như vậy.” Bạch Cơ nói.

“Tiểu sinh đau chân không thể cười nổi!”

“Ly Nô cũng đâu có mang giày mà nó chạy rất vui vẻ đấy chứ!”

“Tiểu sinh sao có thể so với Ly Nô, nó là mèo, tiểu sinh là người.”

“Tại sao không thể so? Người và phi nhân đều là chúng sinh.”

“Tiểu sinh nghĩ rằng, người và phi nhân vẫn có sự khác biệt tinh tế.”

“Khác biệt tinh tế gì?”

“Ví dụ như, mang giày hay không mang giày.”

Trong lúc trò chuyện, Bạch Cơ và Nguyên Diệu đi vào một khu rừng. Dưới ánh trăng mờ ảo, một tòa nhà hoa lệ hiện ra trước mắt họ. Cổng sơn đỏ đóng chặt, hai con thú đá cúi thấp đầu, trước cổng treo hai chiếc đèn lồ ng đỏ lớn.

“Đến rồi, là nơi này.” Bạch Cơ cười nói.

Nguyên Diệu mượn ánh sáng từ đèn lồ ng nhìn lên, chỉ thấy trên tấm biển có mấy chữ lớn, nhưng đã rất mờ không thể nhận ra. Nguyên Diệu hỏi: “Người sống ở đây họ gì, tên gì? Là người như thế nào?”

“Người nhà này họ Mã.” Bạch Cơ đáp mơ hồ.

Con mèo đen biến thành chàng trai áo đen, hắn đi đến trước cổng, gõ cửa. Chẳng bao lâu, một thanh niên mặc trang phục người hầu mở cửa: “Tìm ai?”

Ly Nô lịch sự nói: “Xin báo với Mã lão thái quân rằng chủ nhân của ta theo đúng hẹn đến lấy lại căn nhà này.”

“Chủ nhân của ngài là…” Người hầu Mã gia hỏi với vẻ nghi ngờ.

Ly Nô cười: “Phiêu Miểu các, Bạch Cơ.”

“À!” Người hầu Mã gia có vẻ kinh ngạc, vội nói: “Xin chờ một chút, ta sẽ vào báo với thái quân ngay.”

Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô đứng đợi ngoài cửa, chẳng bao lâu sau, từ bên trong vang lên những tiếng bước chân gấp gáp. Hai cánh cửa gỗ được mở ra, người ra đón ngoài người hầu mở cửa lúc trước còn có năm nam nhân trung niên mặc áo màu nâu đỏ. Nhìn vào trang phục và phong thái của năm người này, có vẻ họ là chủ nhân Mã gia. Năm người trông rất giống nhau, có lẽ là huynh đệ.

Người lớn tuổi nhất khoảng năm mươi tuổi, mặt trắng có râu, hắn chắp tay với Bạch Cơ nói: “Không biết Bạch Cơ đại nhân đến đây, Mã đại hơi thất lễ, xin thứ lỗi.”

Bạch Cơ che miệng cười: “Ta đến thăm thái quân, sức khỏe của bà gần đây thế nào?”

“Mẫu thân ta khỏe mạnh, cảm ơn ngài đã quan tâm. Mẫu thân đang đợi ngài ở đại sảnh, xin mời vào, xin mời vào.” Mã đại mời Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô vào phủ.

Nguyên Diệu bước vào phủ họ Mã, trong lòng kinh ngạc. Phủ họ Mã rất lớn, dưới ánh trăng nhìn thấy lầu cao chồng chất, nếu không phải cung điện của vua chúa thì cũng là phủ đệ tiên cảnh. Đi tiếp một đoạn, Nguyên Diệu càng ngạc nhiên hơn khi thấy trong phủ đầy người. Bên cạnh núi giả, trong đình đài, trên lầu gác, bên hồ nước, đâu đâu cũng đầy người. Và tất cả đều là nam nhân. Những người này đều mặc trang phục màu nâu giống nhau, đang bận rộn vận chuyển đồ đạc. Nguyên Diệu để ý xem họ đang vận chuyển thứ gì nhưng không nhìn rõ, hắn cảm giác dường như là thức ăn, nhưng không thể nhận ra.

Bạch Cơ nhìn Mã đại và bốn người huynh đệ của ông, lạnh nhạt nói: “Ta nhớ lần trước gặp, các ngươi không chỉ có năm người đúng không?”

Mã đại thở dài, nước mắt tuôn rơi: “Đầu mùa hạ, để nhà mới có thể hoàn thành sớm, lão lục, lão thất, lão bát, lão cửu, lão thập mạo hiểm đi đến bờ sông vận chuyển bùn cát, không ngờ nước sông dâng cao, họ đều bị cuốn trôi, đến giờ sống không thấy người, chết không thấy xác, hu hu…”

“Hu hu…” Có lẽ nhắc đến chuyện đau lòng, bốn người huynh đệ của Mã đại cũng khóc theo.

Bạch Cơ an ủi: “Người tốt có số mệnh tốt. Vì không tìm thấy xác nên có lẽ họ vẫn còn sống ở đâu đó.”

Mã đại lau nước mắt: “Chúng ta cũng nghĩ vậy, nếu không nghĩ thế thì thật sự đau lòng không sống nổi.”

“Nhà mới đã hoàn thành chưa?” Bạch Cơ hỏi.

“Dự định hoàn thành vào lập hạ, nhưng vì lão lục, lão thất, lão bát, lão cửu, lão thập gặp chuyện nên trễ tiến độ. Tuy nhiên, cũng kịp hoàn thành vào mùa mang chủng. Ngài xem, mọi người đang chuyển đồ sang nhà mới, tối nay có thể trống căn nhà này rồi.”

“Ừ, vậy sáng mai ta sẽ mang căn nhà này về Phiêu Miểu các.” Bạch Cơ đáp lại một cách vô tình.

Nguyên Diệu ngỡ ngàng. Hóa ra, những người này đang bận rộn chuyển nhà. Nhưng Bạch Cơ lại quá gấp gáp, để họ ở thêm vài ngày có gì đâu, sao lại đuổi họ đi giữa đêm? Đợi đã, mang căn nhà này về Phiêu Miểu các? Căn nhà lớn thế này làm sao mang về được?

Mã đại dẫn Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô đến một đại sảnh lộng lẫy. Đại sảnh đèn đuốc sáng trưng trang trí cực kỳ sang trọng. Một bà lão rất mập mạp mặc áo dài màu đỏ thẫm thêu kim tuyến, ngồi cười mỉm trên ghế, xung quanh có rất nhiều người hầu vây quanh như các vì sao vây quanh mặt trăng. Nguyên Diệu thấy lạ, vì những người hầu bên cạnh bà lão đều là nam giới mặc áo nâu. Theo lý, ở nhà giàu, người hầu cận nữ chủ nhân thường là các nàng tỳ nữ mới đúng chứ?

Mã đại bước lên, quỳ xuống hành lễ: “Thưa mẫu thân, con đã đưa Bạch Cơ đại nhân tới.”

Mã lão thái quân khẽ gật đầu, quay sang nhìn Bạch Cơ, cười nói: “Lão thân không tiện đứng dậy chào đón, xin mời ngồi.”

Mã lão thái quân thực sự quá mập, thân hình to lớn như núi, lớp mỡ thừa gần như chiếm toàn bộ chiếc ghế. Nhìn dáng vẻ, bà không chỉ khó đứng dậy mà có lẽ cử động thôi cũng rất khó khăn.

“Lão thái quân không cần khách sáo.” Bạch Cơ cười nói. Người hầu mang đến một chiếc ghế, Bạch Cơ ngồi xuống. Nguyên Diệu và Ly Nô đứng sau lưng nàng.

Mã phu nhân nói với Bạch Cơ: “Mùa thu năm ngoái gia tộc gặp nạn, nhờ có Bạch Cơ cho mượn căn nhà này mà lão thân và các con cháu mới có chỗ trú thân, thật sự không biết cảm ơn thế nào cho đủ.”

Bạch Cơ cười đáp: “Thái quân quá lời rồi.”

Mã phu nhân cười nói: “Ân tình của Bạch Cơ, lão thân không cách nào báo đáp. Đêm nay là đêm cuối cùng trong căn nhà này, lại đúng dịp Bạch Cơ đến, chi bằng tổ chức một buổi tiệc tối để tiếp đãi Bạch Cơ?”

Sắc mặt Bạch Cơ hơi biến đổi, dường như muốn từ chối: “Chuyện này… không cần đâu…”

“Có mật hoa kính!” Mã phu nhân cười tươi nhìn Bạch Cơ.

“Vậy thì không bằng tuân lệnh.” Bạch Cơ cười đổi ý.

Nguyên Diệu ngạc nhiên. Nhìn sắc mặt của Bạch Cơ, rõ ràng là không muốn tham dự buổi tiệc này, nhưng vừa nghe nói có mật hoa kính thì lập tức đổi ý. Mật hoa kính là gì? Có thể khiến con rồng xảo trá bụng đen này động lòng?

Mã phu nhân nói với Mã Đại: “Hãy truyền lệnh tổ chức yến tiệc tại hoa sảnh để tiếp đãi khách.”

“Vâng thưa mẫu thân.” Mã Đại nhận lệnh rồi đi.

Trong lúc chờ yến tiệc, Mã phu nhân và Bạch Cơ bắt đầu trò chuyện. Có những lời Nguyên Diệu hiểu, có những lời Nguyên Diệu nghe mà không hiểu gì. Bạch Cơ hỏi Mã phu nhân: “Không biết, thái quân đã xây nhà mới ở đâu rồi?”

Mã phu nhân cười nói: “Ngay gần căn nhà này, có một cây hòe già.”

Nguyên Diệu thầm ngạc nhiên. Lúc nãy đi đến đây, hắn thấy một cây hòe già trong rừng, nhưng làm gì có ngôi nhà nào?!

Bạch Cơ cười: “Vậy thì tốt quá, dọn đồ cũng tiện lợi.”

“Phải đấy. Nhưng chủ yếu là vì phong thủy ở đây tốt, lão thân không nỡ dời đi.”

Bạch Cơ cười nói: “Thái quân vốn đã có phúc, cộng thêm phong thủy nơi này, chắc chắn con cháu sẽ hưng thịnh, gia tộc phát đạt.”

“Haha, cảm ơn lời chúc của nàng.” Mã phu nhân rất vui, bà nhìn Nguyên Diệu phía sau Bạch Cơ một cái, chợt sững sờ: “Vị công tử trẻ này là ai?”

Bạch Cơ cười nói: “Đây là gia nhân mới đến của Phiêu Miểu các. Hiên Chi, còn không mau đến chào Mã phu nhân.”

Nguyên Diệu nghe vậy, bước tới trước mặt Mã phu nhân, cúi chào: “Tiểu sinh Nguyên Diệu, tự Hiên Chi, xin chào thái quân.”

Mã phu nhân bất ngờ nắm lấy tay Nguyên Diệu, nhìn hắn, nước mắt lưng tròng: “Chàng thanh niên này thật giống với cửu nhi đã mất của lão thân. Cửu nhi mệnh khổ của ta, từ khi bị dòng nước cuốn trôi bên sông, đến nay không rõ tung tích, sống chết chưa rõ…”

Mã phu nhân khóc đến đau lòng, nghẹn ngào rồi ngất xỉu. Các nam hầu hốt hoảng, vội vã vây quanh, người bưng nước, người đấm lưng, người bấm huyệt nhân trung, tất cả nhốn nháo cả lên.

“Thái quân, tỉnh lại đi!”

“Thái quân, xin đừng đau lòng nữa!”

“Thái quân, người phải giữ gìn sức khỏe…”

Nguyên Diệu hoảng hốt, không biết chuyện gì đang xảy ra. Mã Đại vừa lau nước mắt, vừa giải thích: “Trong mười huynh đệ chúng ta, nương ta thương nhất là cửu đệ. Sau khi Cửu nhi bị nước cuốn trôi, bà cụ không ăn không uống, cả ngày rơi lệ. Nhìn kỹ, Nguyên công tử thật sự rất giống cửu đệ, nương ta tuổi đã cao, đôi lúc hơi lẫn lộn, chắc chắn là nhận nhầm hắn thành cửu đệ rồi…”

Không lâu sau, Mã phu nhân từ từ tỉnh lại, đưa tay gọi Nguyên Diệu, mắt đẫm lệ: “Cửu nhi, con cuối cùng đã về! Mau lại đây, để nương nhìn con kỹ hơn…”

Nguyên Diệu do dự. Bạch Cơ khẽ nói: “Thái quân đã nhận nhầm ngươi là Cửu nhi, ngươi cứ giả làm Cửu nhi để an ủi bà cụ đi. Chữa lành trái tim người khác cũng là một cách tích đức.”

Mã Đại dùng ánh mắt van xin nhìn Nguyên Diệu: “Nguyên công tử xin hãy làm phúc, giả làm Cửu để để an ủi nương ta một chút.”

Nguyên Diệu vốn lương thiện, lại dễ mềm lòng, không bao giờ từ chối ai. Hơn nữa, bà cụ hiền từ trước mắt này khiến hắn nhớ đến nương đã khuất, lập tức bước tới gần Mã phu nhân.

Mã phu nhân ôm chặt Nguyên Diệu vào lòng, vừa khóc vừa gọi: “Cửu nhi khổ mệnh của nương…” Nguyên Diệu bị Mã phu nhân ôm chặt, chỉ cảm thấy bị bao bọc bởi một lớp thịt mềm mại, không thể thở nổi, cũng không thể thoát ra.

Đúng lúc Nguyên Diệu sắp ngạt thở, Mã phu nhân mới buông hắn ra, giơ tay nắm lấy mặt hắn, nước mắt lưng tròng: “Cửu nhi, con gầy quá, nhìn bộ xương này không giống Cửu nhi béo trắng trước đây… Chắc con đã chịu nhiều khổ cực bên ngoài, Cửu nhi khổ mệnh của nương…”

Mã phu nhân vừa kêu đau lòng vừa khóc to, lại ôm chặt Nguyên Diệu vào lòng mà xoa. Nguyên Diệu bị Mã phu nhân xoa đến mức không còn sức lực, yếu ớt nói với Bạch Cơ: “Cứu… cứu ta…”

Bạch Cơ che miệng cười.

Mọi người đang ồn ào, một người hầu bước vào bẩm báo: “Thái quân, hoa sảnh đã chuẩn bị xong yến tiệc.”

Mã phu nhân nghe vậy, nói với Bạch Cơ: “Vậy thì đi hoa sảnh nhé?”

“Khách nghe theo chủ.” Bạch Cơ cười đáp.

Mã phu nhân không nỡ buông Nguyên Diệu, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh: “Cửu nhi ngồi với nương.”

Nguyên Diệu bị xoa đến mức không còn sức, dựa vào Mã phu nhân ngồi, nhìn cái gì cũng mơ màng. Tám nam hầu lực lưỡng đến bên giường gỗ, cúi người nâng cả giường lẫn người, khiêng Mã phu nhân và Nguyên Diệu đi về hướng hoa sảnh.

Bạch Cơ, Ly Nô, và năm huynh đệ họ Mã theo sau.

Nguyên Diệu để chân trần đung đưa bên cạnh giường gỗ, Mã phu nhân thấy vậy, cười hiền từ nói: “Cửu nhi, con vẫn không bỏ được thói quen thích đi chân trần. Không mang giày dép cẩn thận đá nhọn trên đường làm đau chân!”

Chỉ một câu quan tâm đơn giản mà làm lòng Nguyên Diệu chua xót, ấm áp. Hắn nhớ đến nương của mình.

“Con sẽ nhớ mang giày dép, nương không cần lo lắng.” Nguyên Diệu cười đáp lời Mã phu nhân.

Mã phu nhân nghe vậy thì mắt đỏ hoe, lại ôm chặt Nguyên Diệu mà x0a nắn: “Cửu nhi, Cửu nhi, đứa con khổ mệnh của nương…”

Mọi người đến hoa sảnh, hoa sảnh đèn đuốc sáng trưng, hoa trong bình tươi tắn. Một chiếc bàn gỗ hoa lê dài khoảng bảy mét, rộng khoảng hai mét được đặt ở trung tâm hoa sảnh, trên bàn bày đầy sơn hào hải vị. Các nam hầu đặt giường La Hán của Mã phu nhân ở vị trí cao nhất. Mã phu nhân cười nói với Bạch Cơ và Ly Nô: “Mời Bạch Cơ ngồi, mời Ly Nô cũng ngồi.”

Bạch Cơ và Ly Nô ngồi vào ghế khách. Năm huynh đệ họ Mã ngồi phía dưới.

Nguyên Diệu ngồi bên cạnh Mã phu nhân, nhìn những món ăn trước mắt, trong lòng hơi kỳ lạ. Những món ăn này bày trong các đ ĩa đẹp mắt, tỏa ra mùi thơm quyến rũ, nhưng không phải là rau tươi hay hải sản, cũng không phải là những món thịt quen thuộc, hoàn toàn không thể nhận ra nguyên liệu gì được dùng để nấu nướng.

Sau rèm ngọc, vài nhạc công mặc áo nâu cầm nhạc cụ tấu lên khúc nhạc, nhẹ nhàng và du dương.

Mã phu nhân nói với Bạch Cơ: “Món ăn thô sơ, mong đừng chê bai.”

“Thái quân khách sáo rồi. Món ăn phong phú thế này, sao có thể thô lậu?” Bạch Cơ cười nói. Nhưng nàng hầu như không động đũa, chỉ uống mật hoa kính trong ly hổ phách.

Ly Nô thì ăn uống rất vui vẻ.

Mã phu nhân cười hỏi: “Mật hoa kính năm nay có hương vị thế nào?”

“Rất ngon.” Bạch Cơ cười nói: “Đêm xuân phân, ta cũng định đến hồ Nguyệt lấy ít mật hoa, nhưng tiếc là có việc bận. Đêm thứ hai đến hồ Nguyệt thì mật hoa đã hết rồi.”

“Mật hoa kính là thứ tốt. Thành Trường An có biết bao yêu ma quỷ quái hàng năm đều chờ đến đêm xuân phân, khi hoa kính nở rộ để đến hồ Nguyệt lấy mật. Người đông ít của, đi muộn thì tất nhiên không còn. Lão thân năm nay đi sớm nên lấy được không ít, ngày mai sẽ tặng nàng một ít mang về Phiêu Miểu các.”

Bạch Cơ cười nói: “Vậy xin đa tạ thái quân.”

Nguyên Diệu tò mò uống một ngụm mật hoa kính, mật có màu vàng trong, khi uống vào miệng thì mát như nước, nhưng lại mang vị ngọt khó tả, khiến người ta tinh thần sảng khoái. Nguyên Diệu vừa định uống ngụm thứ hai, Mã phu nhân thương yêu nhìn hắn: “Con trai của nương, con gầy như thế này, sao lại cứ uống nước? Nào, mở miệng ra, ăn thêm thịt đi…”

Mã phu nhân gắp một ít thịt, cứ thế nhét vào miệng Nguyên Diệu. Nguyên Diệu không từ chối được lòng nhiệt tình của bà lão, nuốt hết vào bụng, một vị tanh, béo ngậy tràn ngập trong miệng hắn.

Nguyên Diệu thắc mắc: “Những món này là gì mà sao tanh thế?”

Mã phu nhân cười tươi nói: “Con ơi, đây là những món con thích ăn mà!”

Mã phu nhân bưng một đ ĩa bạc hoa sen, bên trong là thịt trắng, lấp lánh như tuyết. Bà dùng thìa bạc múc một miếng thịt, đút vào miệng Nguyên Diệu: “Món thịt hấp này không tanh, nào con trai của nương ăn thêm vài miếng nữa đi…”

Thịt trắng tan trong miệng, mềm mại, quả thật không tanh, còn hơi ngọt thanh. Nguyên Diệu ăn thêm vài miếng, rất thích thú.

Mã phu nhân lại bưng một đ ĩa bạc hoa sáu cánh, bên trong là những thứ chiên vàng giòn. Bà dùng đũa ngà gắp một miếng, đút vào miệng Nguyên Diệu: “Con trai của nương, con gầy đến chỉ còn da bọc xương, thật tội nghiệp, lần này về, chắc chắn phải ăn nhiều một chút…”

Nói rồi, bà lại rơi nước mắt.

Nguyên Diệu thấy chua xót, không muốn làm bà buồn, lập tức mở miệng ăn. Món này không biết là gì, lớp vỏ vàng giòn bọc bên trong là thịt đen, ăn rất tanh. Nguyên Diệu ăn ba miếng, thực sự không thể ăn thêm, nhưng bà lão vẫn muốn gắp thêm cho hắn. Nguyên Diệu vội vàng cầm một bát canh từ bàn lên, nói: “Con vẫn thích uống canh hơn.”

Lo sợ bà lão lại đút cho mình món chiên vàng kia, Nguyên Diệu vội uống một ngụm canh, làm đầy miệng. Canh có vị rất ngon. Hắn còn ăn vài viên tròn đen trong canh, cảm giác giống như trứng cút, nhưng lòng trắng màu đen, lòng đỏ màu đen.

Mã phu nhân nhìn, lại lau nước mắt: “Con trai của nương, con vẫn không bỏ được thói quen ăn canh trân châu, món đó ăn nhiều sẽ đầy bụng, phải ăn ít thôi…”

Trong buổi yến tiệc, Mã phu nhân coi Nguyên Diệu như đứa con mất tích nay đã tìm lại được, liên tục đút cho hắn ăn. Nguyên Diệu tốt bụng, sợ bà lão buồn nên cứ ăn liên tục. Nhìn bà lão vui vẻ cười, Nguyên Diệu dù bụng no căng khó chịu nhưng trong lòng lại rất vui. Có thể làm một bà lão mất con cười rạng rỡ, hắn ăn thêm chút cũng có sao đâu?

Bạch Cơ vừa uống mật hoa kính vừa nghe nhạc công tấu nhạc. Ly Nô và các huynh đệ họ Mã vừa uống rượu vừa chơi trò đoán số, tiếng cười không ngớt. Ánh trăng trong trẻo, hoa trong bình tươi tắn, không khí yến tiệc thật hòa hợp và vui vẻ.

Yến tiệc đến lúc kết thúc, Nguyên Diệu đã no căng đến mức không còn tỉnh táo, hắn lờ mờ nghe thấy Mã phu nhân nói với Bạch Cơ: “Đêm đã khuya, sợ rằng trở về thành không tiện, chi bằng nghỉ lại đây?”

Bạch Cơ cười đáp: “Cũng được.”

Nguyên Diệu lại nghe thấy có người báo: “Bẩm thái quân, thư sinh nghèo ở bên cạnh nói phủ chúng ta ồn ào quá, khiến hắn không ngủ được, xin thái quân khi mở yến tiệc bớt làm ồn lại.”

Mã phu nhân thở dài: “Đứa trẻ đáng thương, lão thân quên mất mắt hắn chưa khỏi, làm ồn giấc ngủ của hắn… Ngươi đi nói với hắn, yến tiệc đã xong, bảo hắn yên tâm nghỉ ngơi. Ngoài ra, hãy mang ít thảo dược và thức ăn cho hắn…”

Mã Đại nói: “Tên mọt sách nghèo đó vừa hôi vừa chua lại lắm mồm, chi bằng con dẫn người đến đánh hắn đi, sao phải mang thảo dược và thức ăn cho hắn?”

Mã phu nhân quát lớn: “Im miệng! Chúng ta là gia đình có địa vị, làm sao có thể làm những việc cậy thế ức hiếp người khác như vậy?! Dù gì chúng ta cũng đã làm hàng xóm với đứa trẻ ấy nửa năm rồi, sau này cũng sẽ tiếp tục làm hàng xóm, không thể đắc tội với người ta. Hàng xóm láng giềng, bất kể địa vị thế nào đều nên sống hòa thuận, giúp đỡ lẫn nhau thì mới có thể mọi người đều yên ổn, hạnh phúc. Người xưa nói rất đúng, giúp người là giúp mình. Các con còn trẻ, khí thế bức người, sau này chắc chắn sẽ vì thế mà chịu thiệt…”

Giọng mắng mỏ của Mã phu nhân dần dần mờ đi, Nguyên Diệu đã bị đưa vào phòng khách để nghỉ ngơi.

Nguyên Diệu ngủ say, trong mơ hắn đi trong một khu rừng. Phía trước không xa là một gò đất nhỏ, trên gò đất có một thư sinh trẻ tuổi đang r3n rỉ “Ai da ai da”. Nguyên Diệu thấy lạ, bước tới hỏi: “Huynh đài, huynh sao vậy?”

Thư sinh nhắm mắt lại, nghe thấy có người hỏi mình, thở dài một hơi: “Ai da! Mắt của ta đau quá. Huynh đệ, huynh có thể giúp ta không?”

Nguyên Diệu hơi khó xử: “Tiểu sinh không biết y thuật, không biết làm thế nào để chữa bệnh về mắt…”

“Không biết y thuật cũng không sao. Huynh đệ, hắn giúp ta xem trong mắt ta có gì không, đau không chịu nổi nữa rồi!”

Nguyên Diệu sinh lòng thương hại: “Nửa đêm tiểu sinh đi chân trần trên đường núi nên chân rất đau, còn chảy máu. Đau chân còn không chịu nổi huống chi là mắt? Huynh đài, tiểu sinh không chắc có thể giúp được, nhưng có thể nhìn xem trong mắt huynh có gì.”

“Cảm ơn huynh đệ.” Thư sinh vui mừng nói: “Huynh đệ, nếu huynh chữa khỏi mắt cho ta, ta sẽ tặng huynh một đôi giày.”

Nguyên Diệu ngồi bên cạnh thư sinh, bảo hắn mở mắt. Dưới ánh trăng, thư sinh từ từ mở mắt, trong mắt hắn không có con ngươi, mấy nhánh cỏ dại mọc từ hốc mắt ra, còn có một con châu chấu nhảy ra ngoài, nhìn rất kỳ quái và đáng sợ.

“Trong mắt ta có gì?” Thư sinh nôn nóng hỏi Nguyên Diệu.

Nguyên Diệu sợ đến mức trợn trắng mắt, ngất đi.

Khi Nguyên Diệu tỉnh dậy đã là buổi sáng. Ánh nắng rực rỡ, chim hót núi yên, hắn đang nằm trong một bụi cỏ hoang, trên đầu là một tán cây như cái ô, không có Mã phủ hoa lệ như cung điện, cũng không có thư sinh có cỏ mọc trong mắt, thậm chí cả Bạch Cơ và Ly Nô cũng không thấy đâu.

Nguyên Diệu giật mình: “Bạch Cơ, Ly Nô lão đệ, các người đâu rồi?! Bạch Cơ, Bạch Cơ ngươi ở đâu?!”

“Hiên Chi đừng làm ồn, để ta ngủ thêm chút nữa…” Giọng lười biếng của Bạch Cơ vang lên từ trên đầu.

Nguyên Diệu ngẩng đầu theo tiếng gọi. Một con rồng trắng to bằng cánh tay đang cuộn mình trên cành cây ngủ. Mắt rồng trắng khẽ nhắm, cánh mũi nhẹ nhàng phập phồng, toàn thân trắng như tuyết, sừng xoắn lại như san hô, thân mềm mại như mây. Một con mèo đen nhỏ cũng lười biếng ngủ bên cạnh rồng trắng.

“Bạch Cơ, Mã phủ và Mã phu nhân đâu rồi?! Còn nữa, đêm qua ta mơ thấy một thư sinh có cỏ mọc trong mắt, đáng sợ quá!!” Nguyên Diệu kích động múa tay múa chân.

“Ồn chết đi được!” Mèo đen không kiên nhẫn nói: “Mọt sách có cỏ mọc trong mắt nằm ở chỗ kia phải không?”

Nguyên Diệu nhìn theo ánh mắt của Ly Nô, thấy cách đó chừng mười bước có một ngôi mộ hoang phế. Một bộ xương trắng toát lộ ra dưới ánh nắng, trong hốc mắt đầy cỏ dại.

“Nương ơi!” Nguyên Diệu sợ ngã lăn ra đất.

“Ôi! Ly Nô, Hiên Chi nhát gan, ngươi lại dọa hắn rồi.” Rồng trắng trách móc mèo đen, nhưng giọng điệu lại rất vui vẻ.

Nguyên Diệu trấn tĩnh lại, bước chân về phía ngôi mộ hoang. Hắn nhớ lại dáng vẻ đau mắt của thư sinh đêm qua, trong lòng lại thấy thương bèn nhổ hết cỏ trong mắt bộ xương ra. Nguyên Diệu vẫn đi chân trần, mỗi bước đi trên mặt đất, chân lại bị đá nhọn đâm đau nhức. Nguyên Diệu đến trước bộ xương, bắt đầu nhổ cỏ trong mắt bộ xương. Dù sao cũng là người đọc sách, hy vọng hắn không còn đau mắt nữa.

Sau khi nhổ sạch cỏ trong mắt bộ xương, Nguyên Diệu cúi chào: “Hy vọng huynh đài từ nay mắt sẽ không còn đau nữa. Tiểu sinh xin cáo từ.”

Bộ xương với hốc mắt trống rỗng nhìn Nguyên Diệu, đường nét hàm trên và hàm dưới trông như đang mỉm cười.

Khi Nguyên Diệu quay lại dưới gốc cây, rồng trắng và mèo đen đã biến thành hình người.

Một thiếu nữ áo trắng yêu kiều và một thiếu niên áo đen thanh tú. Bạch Cơ lấy một chiếc lá chuối làm quạt, quạt nhẹ: “Mặt trời đã lên, trời cũng nóng rồi, hay là về Phiêu Miểu Các thôi.”

“Bạch Cơ, Mã phủ đâu rồi? Không phải ngươi đến thu nhà sao?” Nguyên Diệu không nhịn được hỏi.

“Mã phủ ngay dưới chân ngươi đấy.” Bạch Cơ cười nói.

Nguyên Diệu cúi đầu. Một ngôi nhà gỗ chạm khắc tinh xảo được đặt tĩnh lặng giữa đám cỏ dại. Ngôi nhà gỗ này có kích thước bằng một bàn cờ, với ba lớp trong, ba lớp ngoài, điêu khắc cực kỳ tinh tế, từ núi giả, vườn hoa, đình đài, lầu các đều có đủ, sống động như thật.

Nguyên Diệu ngồi xuống nhìn kỹ, nhận ra đây là Mã phủ mà tối qua hắn và Bạch Cơ, Ly Nô đến. Ánh mắt của Nguyên Diệu dời đến hoa sảnh, thấy ở giữa hoa sảnh có đặt một bàn gỗ lê rất lớn, trên bàn dường như còn thừa lại những món ăn thừa của tiệc tối.

Trước cửa viện, một con kiến màu nâu chậm rãi bò xuống bậc thềm, đi vào đám cỏ.

Kiến? Mã phủ? Trong đầu Nguyên Diệu sáng lên ý nghĩ, mặt đen lại hỏi: “Bạch Cơ, chúng ta tối qua không phải là ở trong tổ kiến chứ?”

*Âm hán việt của kiến là Mã Nghị 螞蟻 ạ

“Có hay không thì liên quan gì? Dù sao, bữa tiệc tối qua cũng rất vui mà.” Bạch Cơ che miệng cười.

Nhắc đến tiệc tối, Nguyên Diệu mới nhận ra bụng mình vẫn còn no căng, chắc đến mai cũng không thấy đói. Tối qua, hắn đã ăn quá no rồi.

“Hiên Chi cầm lấy ngôi nhà gỗ này, có thể hơi nặng, cẩn thận đừng làm hỏng.” Bạch Cơ nói với Nguyên Diệu.

Nguyên Diệu nâng ngôi nhà gỗ lên, hắn cuối cùng cũng hiểu ra căn nhà mà Bạch Cơ đến thu hồi là căn nhà gỗ cho kiến ở. Nguyên Diệu nghĩ đến gương mặt hiền từ phúc hậu của Mã phu nhân thì lòng hơi buồn bã.

“Bạch Cơ, nhà mới của kiến ở đâu?”

“Tối qua, Mã phu nhân nói ở dưới một cây hòe già. Nhìn kia, chắc là chỗ đó.” Bạch Cơ chỉ vào một cây hòe già không xa.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Ly Nô đi đến dưới cây hòe già, thấy dưới gốc cây có một cái hố lớn, một đàn kiến đỏ nâu đang bận rộn ra vào. Nguyên Diệu cúi xuống nhìn vào trong hố cây, thấy một con kiến cái lớn, có màu đen pha vàng, được đàn kiến bao quanh, nằm sâu trong tổ kiến. Đó là Mã phu nhân thân thiện ôm hắn, gắp thức ăn cho hắn tối qua.

Không biết tại sao, lòng Nguyên Diệu chua xót, nước mắt rơi xuống. Mã phu nhân từ ái, làm hắn nhớ đến nương mình, hóa ra lại là một con kiến.

Trên cành cây hòe ngoài tổ kiến treo ba thứ giống như những chiếc đèn lồ ng nhỏ, có vẻ như là hoa của một loại cây nào đó, trong hoa chứa mật vàng óng.

“À! Đây là mật hoa kính mà Mã phu nhân tặng!” Bạch Cơ vui mừng nói.

Nguyên Diệu lau khô nước mắt, trong lòng vẫn không thể diễn tả hết nỗi buồn.

Trên đường trở về Trường An, Bạch Cơ và Ly Nô bước đi nhẹ nhàng phía trước, Nguyên Diệu ôm ngôi nhà gỗ lững thững theo sau, chân đầy những vết phồng rộp, rất đau. Bất chợt, Nguyên Diệu bị một cành cây vướng vào chân. Hắn cúi xuống nhìn, thấy một đôi giày cỏ dệt nằm trong đám cỏ.

“Ủa? Sao ở đây lại có đôi giày cỏ?” Nguyên Diệu mừng rỡ.

Bạch Cơ nhìn đôi giày, che miệng cười: “Hiên Chi, đây là có người đặc biệt làm cho ngươi đấy. Còn không mau mang vào?”

“Nếu ngươi chữa được bệnh mắt cho ta, ta sẽ tặng ngươi một đôi giày.” Nguyên Diệu nhớ lại lời của thư sinh tối qua, lòng chợt kinh ngạc, chẳng lẽ là bộ xương làm cho hắn?!

Bạch Cơ giục Nguyên Diệu mang vào, Nguyên Diệu cũng không muốn đi chân trần nữa, bèn cắn răng mang vào. Giày cỏ rất vừa chân, rất thoải mái, tiểu thư sinh bước đi thoăn thoắt, mặt đầy vẻ vui tươi. Bạch Cơ thấy vậy, lại bắt đầu tính toán niềm vui mới: “Hiên Chi à, bữa tiệc tối qua, ngươi thấy các món ăn có ngon không?”

Tiểu thư sinh vui vẻ nói: “Dù có một số món hơi tanh và ngậy, nhưng rất ngon.”

“Ngươi muốn biết những món ăn đó làm từ gì không?” Bạch Cơ cười gian.

Tiểu thư sinh xoa cái bụng no căng, tò mò: “Làm từ gì?”

“Hiên Chi thích món nào nhất?”

“Thịt hầm, béo mà không ngấy, rất ngon miệng…” Tiểu thư sinh nhớ lại.

“Đó là giòi.”

“Thịt chiên vàng giòn thơm…”

“Đó là chân nhện.”

“Món canh viên trân châu…”

“Đó là trứng muỗi.”

Trước khi Nguyên Diệu cúi xuống nôn mửa, Ly Nô vội chộp lấy ngôi nhà gỗ. Trên đường về Phiêu Miểu Các ở thành Trường An, chân Nguyên Diệu không còn đau nữa, nhưng lại nôn thốc nôn tháo, gần như nôn cả mật đắng ra.

Bạch Cơ chớp mắt, cười nói: “Hiên Chi, Mã phu nhân rất thích ngươi, biết đâu còn mời người đến dự bữa tiệc trăm côn trùng… Cửu nhi à, ngươi phải quen ăn côn trùng đi, nếu không mẫu thân sẽ buồn…”

“Tiểu sinh… có chết cũng không đi nữa…” Nguyên Diệu mặt mếu máo nói.

“Hiên Chi đừng mếu máo vậy mà.” Bạch Cơ nói.

“Tiểu sinh đau bụng quá không cười nổi!”

“Ly Nô cũng ăn rất nhiều côn trùng mà? Nó đâu có nôn?”

“Tiểu sinh sao có thể so với Ly Nô, nó là mèo, tiểu sinh là người.”

“Sao lại không thể so? Người và không phải người, đều là chúng sinh.”

“Tiểu sinh nghĩ, người và không phải người vẫn có sự khác biệt tinh tế.”

“Khác biệt tinh tế gì?”

“Ví dụ, có ăn côn trùng hay không.”

Ánh nắng rực rỡ, gió trong lành, Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Ly Nô đi về Phiêu Miểu Các trong thành Trường An. Hôm nay, có ai lại đến mua d ục vọng không nhỉ?

Hoàn quyển 1

Ngày nào đẹp trời sẽ lại mở quyển 2, hi hi