Trần Nhược Khát lại thực hiện xét nghiệm nước tiểu lần nữa. Giờ cơm trưa, David đưa bản thảo của buổi họp báo với phóng viên chiều đó cho cậu. Trần Nhược Khát vừa ăn vừa đọc, cuối cùng mình ăn cái gì cũng không biết.
Cậu đứng trong phòng trang điểm, thợ trang điểm mang quần áo sang, Trần Nhược Khát thấy cũng được, đổi bộ khác cũng vẫn thấy được. Cái gì cũng được. Cậu cứ giống như một món đồ chơi cao cấp mà thợ trang điểm mua về, đổi một bộ quần áo vừa người, tạo kiểu tóc, đặt lên sân khấu phía trước vô số ống kính. Trần Nhược Khát bất giác nhắm mắt lại. Sau khi từ chỗ Hà Gia Hảo về đây, cậu chỉ ngồi trong nhà hết nửa buổi tối, trong đầu vẫn còn tiếng nhạc disco ong ong từng nhịp ở phòng khiêu vũ, trước mắt cũng như có ánh sáng xanh đỏ. Cậu đi bộ trong phòng khách lúc sáng sớm, cảm giác như bàn tay vẫn còn lại hơi ấm từ bàn tay Hà Gia Hảo. Cậu giơ hai tay lên, giả như vẫn còn đang ôm Hà Gia Hảo nhảy điệu nhạc tiếp theo. Hai người di chuyển, lùi về sau, tiến lên trước, rồi lại lùi bước.
Trần Nhược Khát cúi đầu nhìn bản thảo bên tay. David ở bên cạnh cậu, nhìn vào bản thảo của cậu, bỗng nhiên ngơ ra. Đó đâu phải bản thảo anh ta đưa cho Trần Nhược Khát.
Buổi họp báo chuẩn bị bắt đầu, Hà Gia Hảo đột nhiên gửi cho Trần Nhược Khát một tấm ảnh. Trần Nhược Khát mở ra, trên giấy viết một dòng nghiêm chỉnh "Phương án dự phòng cho những trường hợp khẩn cấp xảy ra trong sự nghiệp diễn xuất của Trần Nhược Khát".
Trần Nhược Khát hoàn toàn mờ mịt. Ngay sau đó, Hà Gia Hảo đã gửi một đoạn ghi âm rất dài sang để giải thích: "Ờm thì là, mỗi lần xảy ra chuyện, để đề phòng mình sẽ sụp đổ hay gì đó, tôi thường sẽ viết một bản 'phương án dự phòng khẩn cấp' cho mình. Vì sự việc lần này của cậu, tôi đã viết cho cậu một bản rồi đó, Hà Tiểu Mãn còn lấy rồi thêm vào một ít sáng tác nghệ thuật..."
Trần Nhược Khát nghiêm túc đọc một chút, Hà Gia Hảo cũng ghi chữ nhỏ dưới tiêu đề rằng: Bởi vì đã xảy ra chuyện rồi, thế nên có thể xem luôn mục bốn "quá trình xử lý". Trần Nhược Khát nhìn liếc qua quá trình xử lý: "Bước đầu tiên, nói với bản thân mình rằng chuyện đã xảy ra rồi, cơm vẫn phải ăn no." Trần Nhược Khát suýt thì cười thành tiếng.
"Bước thứ hai, liên lạc với Hà Gia Hảo thì phải kể bằng cách chửi ầm lên hoặc là rưng rưng lên án (chú ý là phải vượt quá 15 chữ). Bước thứ ba, quay ngược lại phân tích sự việc dưới góc độ khách quan, tìm kiếm cách giải quyết từ nhiều hướng, không nên cố gắng xử lí một mình."
Trần Nhược Khát lại quay lại xem mấy trang trước. Hà Tiểu Mãn vẽ đầy hình minh hoạ trên giấy, mặt trời và mặt trăng, còn có một ít hoa và một cái nhà. Hà Gia Hảo viết thêm một câu ps ở cuối: Có cái bị tranh che mất nên không rõ lắm, Hà Tiểu Mãn xin lỗi cậu nha.
Trần Nhược Khát dựa vào ghế trong phòng trang điểm, phóng to hình ảnh rồi lại thu nhỏ, xem mấy lần liền. Cậu vẫy tay bảo nhân viên trong hội trường in ra cho cậu một bản.
Thế nên trong cuộc họp báo hôm đó, trong tay Trần Nhược Khát đặt một tờ photo có đầy hình vẽ. Cậu cúi đầu nhìn những con chữ dày đặc trên đó.
Lúc phóng viên giơ tay lên hỏi, Trần Nhược Khát vẫn còn đang thất thần. Phóng viên lặp lại câu hỏi của mình một lần nữa: "Trần Nhược Khát, chuyện dùng chất cấm lần này, anh có thể đảm bảo mình một trăm phần trăm trong sạch không?"
Chửi ầm lên. Trần Nhược Khát bỗng nhiên nghĩ đến một từ trong quá trình xử lý kia. Trần Nhược Khát thật thà nói: "Kết quả xét nghiệm nước tiểu đã có rồi, tôi hoàn toàn không đụng vào thứ đó. Trước lúc cảnh sát vào phòng, tôi cũng không biết đó là thứ gì."
Phóng viên lại hỏi: "Vậy chuyện phim điện ảnh bị rút khỏi rạp, anh thấy thế nào?"
Rưng rưng lên án. Trần Nhược Khát nói: "Những người từng xem phim đều đã quen biết Kỳ Tư trong cuộc đời mình rồi. Tôi nghĩ hắn đã có ý nghĩa tồn tại rồi." Cậu nhìn về phía đèn flash bên dưới mỉm cười.
_
Chị Hoa đưa kịch bản cho Hà Gia Hảo xem. Chị đi một vòng trong quán cơm Bách Hảo, đứng ở lan can tầng hai nhìn xuống dưới: "Tiểu Hà, quán này không tệ đâu."
Hà Gia Hảo vẫn đang cúi đầu đọc quyển kịch bản kia. Chị Hoa muốn quay một bộ phim điện ảnh do mình làm đạo diễn độc lập. Chị nói mình đã mua được câu chuyện này từ một sinh viên đại học, lúc đó đọc xong thấy rất thú vị. Chị Hoa đi từ trên tầng xuống, lại ngồi về chỗ.
Kịch bản này tên là "Bươm bướm không thể bay qua đường băng tuyết", nói về một người đàn ông Trung Quốc yêu cô gái bươm bướm trong truyền thuyết, thế nên đã đi khắp thế giới tìm kiếm cô gái bươm bướm. Hà Gia Hảo đọc xong cũng thấy rất thú vị.
"Nhưng mà," Chị Hoa nói: "Chị đã nghĩ rất lâu về việc ai có thể đóng nhân vật nam này."
Hạ Gia Hảo bỏ kịch bản xuống, vào phòng bếp dặn nhân viên mang mấy món đặc trưng ra. Chị Hoa quay phim ở gần đây nên đi qua gặp cậu ăn một bữa cơm. Hai người họ đã mấy năm không gặp nhau rồi. Chị Hoa nói Hà Gia Hảo cứ như chẳng già đi, mặt vẫn như đứa trẻ con. Hà Gia Hảo cười cười.
Buổi trưa, quán ăn trở nên náo nhiệt. Lúc hai người đi qua đại sảnh, chị Hoa nhìn thấy tấm ảnh đoàn "Con Hàu" treo trên tường, kêu một tiếng: "Trần Nhược Khát?"
Hà Gia Hảo ừ đáp, nói: "Đúng đó, cậu ấy đến đây quay phim."
Chị Hoa cảm thán: "Hai đứa có duyên thật đấy."
Chị lẩm nhẩm, theo sau Hà Gia Hảo vào phòng riêng, đột nhiên quay đầu đi ra ngoài. Hà Gia Hảo ngơ một lúc, lại đi theo chị ra sảnh. Chị Hoa chỉ vào Trần Nhược Khát trên tấm ảnh, nói: "Trần Nhược Khát!"
Hà Gia Hảo nghi ngờ. Chị Hoa nói: "Trần Nhược Khát đóng được. Chị muốn Trần Nhược Khát đóng bộ phim này."
Chị nhớ đến bộ "Con Hàu" mới xem nửa tháng trước, lúc ấy còn phải kinh ngạc, Trần Nhược Khát đã không còn là cậu nhóc năm xưa đóng A Tể nữa rồi. Sự nặng nề lắng đọng trên người Kỳ Tư rất chân thực. Trần Nhược Khát rất hợp diễn một kẻ điên tình.
Nhưng mà, chị Hoa đi vào phòng riêng, chống cằm nói: "Chị không mời được cậu ấy. Chị không có nhiều tiền đến thế. Bộ này cũng không kêu gọi được nhiều tài trợ."
Hôm đó chị Hoa uống khá nhiều rượu, cứ cười ha ha nói: "Gặp được Hà Gia Hảo là tâm trạng cũng tốt lên rồi."
Lúc chị ngồi trên xe gọi người lái thay, còn thò đầu ra, hướng về phía Hà Gia Hảo mà hét to: "Lần sau lại đến tìm em nha!"
Chị Hoa đi xe chạy sang thành phố bên cạnh chuẩn bị cho việc khởi quay ngày mai. Trên đường đã xuống xe nôn một trận, lại say khướt leo lên xe. Lúc xe chạy xuống cao tốc, có người gọi điện tới. Chị Hoa nghe máy, đầu choáng váng mờ mịt nói: "Ai vậy?"
Đầu bên kia nói: "Tôi là Trần Nhược Khát."
Chị Hoa lắc lư cái đầu đầy rượu của mình: "Trần Nhược Khát nào? Tôi đang rất khát đây."
Trần Nhược Khát cạn lời một lúc, không biết có nên gọi tiếp không. Chị Hoa bỗng mở to hai mắt, hỏi: "Trần Nhược Khát?"
Trần Nhược Khát giải thích: "Hà Gia Hảo nói với tôi, trong tay chị có một kịch bản muốn tìm tôi."
Chị Hoa a một tiếng. Trần Nhược Khát nói: "Tôi có hứng thú. Kịch bản cụ thể chi tiết chị có thể gửi qua email công việc của tôi. Lát nữa tôi gửi địa chỉ qua điện thoại cho chị. Được chứ?"
Chị Hoa lại a lên tiếng nữa. Trần Nhược Khát tiếp tục nói: "Thù lao thì nói sau, không vấn đề gì đâu."
Xe đi vào thành phố. Chị Hoa đột nhiên cảm thấy mắt mình nóng nóng, rượu cũng sắp chảy ra từ hốc mắt rồi. Chị sụt sịt một chút, nói: "Ôi, mấy đứa nhóc con này, hun chết tụi bây."