Diệp Phù lắc đầu, cắn môi, hơi thẹn thùng, "À, không phải, em... Em giữ lại."
Sầm Loan không nói gì nữa, ý cười trên khoé môi anh càng thêm sâu.
Vì ngày mai khai máy nên mọi người ăn xong rồi tan cuộc, Diệp Phù không có xe bảo mẫu, cô đang định gọi một chiếc xe để trở về thì đạo diễn nhìn thấy, kêu cô lên xe.
Vào xe rồi cô mới phát hiện, ảnh đế cũng ngồi ở ghế sau.
Gương mặt anh hơi say, có lẽ uống không ít rượu, trông có vẻ không được thoải mái.
"Anh có ổn không?" Diệp Phù quan tâm hỏi.
Đạo diễn Từ quay đầu lại nhìn, "Không sao, mỗi lần uống rượu xong hắn toàn vậy, ngủ một giấc là được."
Diệp Phù gật đầu.
Sầm Loan nhấn nhấn vào giữa hai hàng lông mày, thấy cô ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, không nhịn được bật cười.
Diệp Phù quay lại nhìn, thấy anh vẫn đang cười, không khỏi rướn người về phía trước hỏi đạo diễn Từ, "Anh ấy hình như cười say... Thực sự không sao ạ?"
"Cười say?" Đạo diễn Từ nhìn qua một cách kỳ quái, "Tôi chỉ nghe đến tôm say* thôi."
*Tôm say: Tôm say rượu (tiếng Anh: Drunken shrimp) hay còn gọi là tôm túy quyền là một trong những cách ăn sống tôm phổ biến nhất của ẩm thực Trung Quốc. Tôm túy quyền xuất phát từ Trung Quốc chứ không phải Nhật Bản và người thưởng thức luôn phải ăn sống. Chúng được cho là có vị ngọt từ tôm còn sống.
Diệp Phù: "..."
Sầm Loan mở miệng, vì uống rượu nên giọng anh hơi khàn khàn, "Lão Từ, ngài trở nên phá hỏng câu chuyện từ bao giờ vậy?"
"Tôi không thiên vị cho người quen, ngày mai cháu phải cho tôi một trạng thái tốt nhất, nếu không tôi sẽ không hài lòng." Đạo diễn Từ nói xong, xe cũng ngừng lại.
Sầm Loan gật đầu.
Đạo diễn Từ đi rồi.
Diệp Phù nhìn ông rồi lại nhìn Sầm Loan, cẩn thận hỏi, "Ảnh đế, anh... Trợ lý của anh đâu?"
"Đi mua thuốc, em về trước đi." Tay anh vẫn đè lại chân mày, lộ ra sống mũi và đôi môi, càng tăng thêm nét nam tính ở trong không gian xe tối tăm.
Đầu anh hơi ngửa ra, lưng dựa vào ghế, hai cúc áo trên cùng cởi bỏ, hiện ra yết hầu trượt lên trượt xuống, vô cùng gợi cảm.
"Vâng, anh ngủ ngon." Diệp Phù không dám nhìn anh nữa, vội vàng xuống xe chạy vào khách sạn.
Thực ra cô rất muốn hỏi, anh mua thuốc gì?
Thuốc đau đầu?
Thuốc giải rượu?
Nhưng... hình như quan hệ của bọn họ chưa đến mức đó, có lẽ quay xong bộ phim này quan hệ của hai người sẽ thân thiết hơn?
Có lẽ là vậy đi?
Cô cũng không chắc.
Tuy nhiên cô hy vọng mình sẽ gần hơn với ảnh đế.
Diệp Phù không có trợ lý nên mọi việc phải tự làm nấy, cô thu xếp xong hành lý thì cũng đã 11h, cô cho rằng đêm hôm ấy sẽ nhận được kịch bản, kết quả, đến tận 12h đêm cũng không nhận được tin tức gì từ đạo diễn.
Hôm sau khai máy, cô mới nhận được tờ kịch bản.
Phong cách của đạo diễn Từ hoàn toàn không giống với đạo diễn khác, kịch bản mà Diệp Phù nhận được cũng là cảnh quay của ngày hôm đó, đối với nội dung của ngày hôm sau, cô hoàn toàn không biết gì cả.
Diệp Phù lo lắng mình nhập vai quá chậm nên cô cẩn thận, khéo léo hỏi đạo diễn Từ về kịch bản ngày mai.
Tuy nhiên đạo diễn Từ lại từ chối cô.
"Ngày mai rồi nói."
Diệp Phù không còn cách nào khác chỉ đành thay quần áo chuẩn bị lát nữa diễn.
Ảnh đế đã thay xong quần áo, anh đeo một chiếc mặt nạ hình con hổ, trên tay đùa nghịch một khẩu súng lục trông có vẻ rất thật.
Thấy Diệp Phù nhìn sang, anh rút súng ra chĩa về phía cô.
Diệp Phù phản xạ có điều kiện giơ tay lên.
Sầm Loan dường như mỉm cười, bả vai giật giật.
Diệp Phù nghĩ thầm, ảnh đế thật ấu trĩ.
Còn mình thì quá xấu hổ.
Diễn viên quần chúng đã vào chỗ.
Đạo diễn Từ nhìn xung quanh, dặn dò diễn viên quần chúng vài câu, " Đừng nhìn chằm chằm vào ống kính, phải biểu hiện ra sự sợ hãi, run rẩy. Có thể không cần ngẩng đầu hoặc khi ngẩng đầu lên thì phải thật cẩn thận, nếu muốn lộ mặt thì cần phải tỏ ra sợ hãi, mọi người hiểu chưa?"
"Đã hiểu!"
Tất cả mọi người vào chỗ, Diệp Phù hít sâu một hơi, từ từ thở ra.
Trợ lý trường quay bắt đầu đánh claper - board, "Phân cảnh đầu tiên của Stockholm, action!"