Phim Giả Tình Thật

Chương 43: Anh có phải là người không vậy?



Từ Đạo nói lại cho anh nghe một lần nữa về kịch bản, Sầm Loan nghe, gật đầu lia lịa, nhưng ánh mắt lại liếc về phía đám đông, nhìn Diệp Phù.

Diệp Phù ở trong đám đông, bị anh nhìn thì thấy ngại ngùng, cúi đầu nhìn xuống chân, rồi ngẩng đầu lên vẫn thấy anh đang nhìn cô, như đang đợi cô nhìn lại vậy.

Tai cô đỏ ửng lên.

Cô vung chân trong không trung, do dự một lúc sau mới nhìn anh một cái.

Người đàn ông chớp mắt nhìn về hướng cô.

Từ Đạo cầm kịch bản ném thẳng xuống bàn nói lớn , " Bắt đầu quay ".

Sầm Loan mỉm cười , " Lão Từ, ông sắp tới tháng hả ".



" Nếu như lần này mà cậu còn không quay được cho xong, tôi sẽ cho cậu thấy sự kinh khủng của việc tới tháng là như nào". Từ Đạo hét gọi thư ký trường quay đến, những người khác thì chuẩn bị ánh sáng cho cảnh quay.

Lúc đang căng thẳng như vậy rồi, Sầm Loan vẫn mỉm cười an ủi nhìn về hướng Diệp Phù.

Diệp Phù đang lo lắng thay cho anh, thấy vậy trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào.



Mọi người cầm thiết bị vào phòng, cái này gọi là " Phòng thẩm vấn "

" Stockholm cảnh thứ 70, lần 1! Action! " Thư ký trường quay hô lớn.

[Dư Trì Bắc ngồi trên ghế. Tư thế uể oải, anh ta nằm bẹp dí, nhìn hai viên cảnh sát bằng lỗ mũi].



"Tôi hỏi anh lần cuối, anh rốt cuộc có biết, anh em của anh chạy đi hướng nào rồi không?"

"Nếu như anh nói ra, chúng tôi sẽ giảm án cho anh".



Dư Trì Bắc cười lạnh lùng, " Đừng có hét lên, trong này thoải mái hơn nhiều, có ăn có uống, so với bên ngoài kia tốt gấp bao nhiêu".



"Anh thật sự không muốn ra ngoài?" Nam cảnh sát nhịn không nổi, nhắc đến Đường Cổ" Anh không phải đã hứa với mọi người, sẽ đưa mọi người đi du lịch? Sao vậy? Thật sự không muốn ra ngoài sao?"

Dư Trì Bắc mặt biến sắc, anh ta lạnh lùng nhìn nam cảnh sát, lưỡi đẩy vào phần má, ánh mắt lập tức hung dữ, nhưng chớp mắt, nó lại trở về với vẻ uể oải lười biếng, anh ta bình thản nói, "Phụ nữ mà, cơ thể đẹp, ngủ với tôi thấy rất thoải mái đấy".

Nữ cảnh sát đứng bên cạnh nghe thấy những lời nói thô tục của anh ta, tức giận đập bàn, " Dư Trì Bắc! Anh không phải là người! Đường Cổ bây giờ bị anh em của anh bắt cóc rồi, sống chết còn chưa biết, vậy mà anh vẫn còn nói mấy lời như vậy sao! "

Người đàn ông vậy mà đột ngột đứng dậy, túm lấy cổ áo nữ cảnh sát, "Cô nói cái gì?"

Nữ cảnh sát bị túm cổ áo, cô ta lần đầu tiên nhìn tên tù nhân này gần như vậy, giờ mới phát hiện ra anh ta cũng rất đẹp trai, cô ta đỏ mặt lên, hất tay người đàn ông ra, " Anh buông ra......"

Viên cảnh sát nam cũng lao đến định vặn tay anh ta lại, nhưng bị Dư Trì Bắc đẩy ra.

Người đàn ông kéo cổ áo nữ cảnh sát, giọng chói tai, " Lão tử đang hỏi con mẹ nhà cô đấy----! Chuyện đó xảy ra khi nào?!Cô ấy bị người ta bắt đi ở đâu?!Là ai làm?!"

Nữ cảnh sát bị khí chất của anh ta dọa cho một trận, lắp bắp nói, "...Hôm nay, tối, gần bệnh viện...cổng bệnh viện, anh ta...cái người đó, lái xe taxi...."

"Hầu tử". Dư Trì Bắc bình tĩnh lại nói ra một cái tên, " Biệt danh là Hầu Tử, tên là Hầu Cường ".

Nữ cảnh sát ngơ ra một lúc, rồi mới định thần lại, người đàn ông đang khai ra thông tin về những người anh em khác của anh ta.

Nam cảnh sát cũng vội vàng đứng dậy, lấy bút ra ghi chép lại.

"Mục tiêu của anh ta là tôi, thả tôi ra, tôi sẽ đưa Đường Cổ về an toàn". Dư Trì Bắc khi nói, vết sẹo ở đuôi mắt hằn xuống dưới, khiến cho gương mặt của anh ta trở nên u ám và đáng sợ.

Nữ cảnh sát từ chối, "Không được! Chúng tôi không thể thả anh ra!"

"Tôi sẽ không chạy mất đâu, chỉ cần cô thả tôi ra, tôi sẽ đưa cô ấy về an toàn". Dư Trì Bắc nhìn cô ta, "Tôi thề với trời".

----------------