Trong phòng người đàn ông đã tiến hành giao hợp, Đường Cổ thì vẫn luôn khóc, cô bị làm đến mức giọng nói đều run lên.
Tuy chỉ là mượn góc, nhưng cây gậy th*t kia rất nhiều lần chọc vào giữa hai chân cô, khiến cô sinh ra một loại cảm giác rất chân thật rằng mình đang bị cường bạo cả thể xác lẫn tâm hồn.
Cô khóc vô cùng khổ sở và áp lực, không biết qua bao lâu, người đàn ông nhanh chóng cắm vài cái, một dòng tinh dịch nóng bỏng phun lên bụng cô.
Diệp Phù kinh ngạc ngẩng đầu, ảnh đế ở trước mặt cô đang thở hổn hển làm ra dáng vẻ sau khi cao trào, trên mặt anh toàn là mồ hôi, lông mày dính hơi nước, cơ ngực trần trụi toàn vết sẹo loang lổ.
Anh vừa bắn xong, lấy điếu thuốc ở bên cạnh đưa lên môi, nói với Đường Cổ đang nằm trên giường, "Lại đây, châm lửa cho tôi."
Trong nháy mắt, Diệp Phù không có cảm giác mình đang đóng phim, giống như cô thực sự bị người đàn ông trước mặt cường bạo, đối phương còn bảo cô châm lửa cho anh.
Cô run rẩy suy nghĩ mà chân mềm quá, khi nãy bị người đàn ông đè ra "làm" vài phút, giữa hai chân cô đều nhớp nháp.
Cô quay mặt đi vì xấu hổ, nước mắt trực trào ra.
"Tức giận sao?" Anh lẩm bẩm, tự châm lửa rồi nhả khói trên mặt cô, giọng nói khàn khàn, "Bắt đầu từ hôm nay, tôi chính là người đàn ông của em, hãy nhớ kỹ tên tôi."
"Tôi là Dư Trì Bắc."
"Cut!"
Khi đạo diễn kêu "cut", Sầm Loan vội tìm quần áo che lên người Diệp Phù, Diệp Phù thì vẫn còn khóc, cô điển hình cho kiểu người nhập vai chậm, thoát vai lại càng chậm.
Đạo diễn cảm thấy cảnh quay ở trong phòng kia vẫn chưa tốt nên yêu cầu diễn lại lần nữa.
Nhưng trạng thái của Diệp Phù không được ổn lắm.
Sầm Loan liền nói, "Chờ một chút, để cháu từ từ đã."
Đạo diễn nghe thấy vậy, nhớ đến vừa rồi trong ống kính anh bắn tinh thật, không nhịn được nói, "Quay như thế này thì không bao lâu nữa cháu sẽ kiệt sức đấy, không phải cháu nên kiềm chế lại à?"
Diệp Phù dường như muốn độn thổ.
Cô không ngờ, đạo diễn sẽ dạy bảo ảnh đế như vậy.
Bất ngờ hơn nữa, ảnh đế lại thực sự "bắn" trong lúc quay phim.
Mà cô cũng ướt.
Diệp Phù ôm chân, giống như con đà điểu không dám ngẩng đầu lên.
"Thôi được, cho hai người mười phút, quay thêm lần nữa, nếu qua chúng ta kết thúc công việc ngày hôm nay tại đây." Đạo diễn Từ nói xong, đóng cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài bầu trời đã tối đen, cảnh quay cướp bóc ở ngân hàng kia có không ít diễn viên quần chúng diễn NG, vì thế bọn họ phải quay thêm mấy lần nữa, mới xong được cảnh đó.
Trong phòng chỉ còn Diệp Phù và Sầm Loan, trên mặt đất vẫn còn tàn thuốc, trong không khí ngoài mùi thuốc lá, còn có mùi tanh ngọt - là mùi vị của tinh dịch.
Diệp Phù định ngẩng đầu, nhưng khi ngửi thấy mùi vị này, cô lại không dám.
"Xin lỗi, trước đó không bàn bạc với em, em không sao chứ?" Sầm Loan thấp giọng hỏi.
Diệp Phù nhẹ nhàng lắc đầu, cô không dám nhìn lên, bởi vì vừa mới khóc nên âm thanh mang theo chút giọng nghèn nghẹn của mũi, cực kỳ đáng thương, "Em biết, thỉnh thoảng đạo diễn sẽ theo đuổi phản ứng chân thật, cố ý không nói cho diễn viên cảnh tiếp theo như thế nào... Em hiểu mà, ảnh đế."
Sầm Loan dường như mỉm cười, một lúc lâu sau mới nói, "Đừng gọi tôi là ảnh đế."
Diệp Phù ngẩn ra, nước mắt còn đọng trên mi, vì khóc lâu rồi nên chóp mũi cô đỏ ửng, cái miệng nhỏ nhắn từ từ mở to, "A?"
Sầm Loan vẫn đang khỏa thân, trên người loang lổ những vết sẹo do chuyên viên trang điểm hóa trang, bên dưới quấn khăn tắm, bên trong lại không mặc quần lót, xuyên qua khăn tắm, Diệp Phù có thể phán đoán ra vật kia của anh đang như thế nào.
Lập tức, cô lại rúc đầu vào giữa hai chân.
"Chốc nữa khả năng sẽ không có chừng mực, em có thể tiếp thu được không?" Sầm Loan hỏi.