Phim Trường Thoát Hiểm

Chương 1: Lời Mời Từ Địa Ngục





Dịch: Thương Khung Chi Chủ
***
Đêm tĩnh lặng, Tiền Thương Nhất ngồi bên chiếc bàn máy tính có màu nâu sẫm, tập trung nhìn vào màn hình.

Ngày mai là cuối tuần; với một nhân viên văn phòng bình thường, việc thức khuya cày game là điều hiển nhiên.

Nhưng trong 1 giây tiếp theo, chợt có những con chữ đẫm máu từ từ xuất hiện ở giữa màn hình.

Game Over!
Duỗi nhẹ lưng, Tiền Thương Nhất thoát khỏi trò chơi.

Giao diện chuyển trở lại với màn hình Desktop.

Đột nhiên, một cửa sổ pop-up xuất hiện ở góc dưới cùng bên tay phải.

Nội dung của cửa sổ pop-up cũng không phải là bài quảng cáo với nhiều hình ảnh khác nhau, mà là một dòng chữ mang nội dung rằng:
[Bạn có một email mới.]
Tiền Thương Nhất phớt lờ nó đi; và khi hắn định tắt máy tính, con trỏ chuột đột nhiên tự di chuyển!
Con trỏ chuột di chuyển rất nhanh, đi từ giữa màn hình đến cửa sổ pop-up nơi góc dưới bên phải, sau đó nhấp vào.

Tiếp theo, một trang web với phần nền có họa tiết là một vòng xoáy màu đỏ trông hệt như máu tươi xuất hiện, chiếm cứ toàn bộ màn hình.

Vòng xoáy màu đỏ kia từ từ chuyển động, điểm trung tâm màu đen ngòm trông như một cái lỗ đen, nuốt chửng lấy mọi thứ.

Tiền Thương Nhất cau mày, có chút khó hiểu:
“Chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra thế?
Máy tính bị nhiễm mã độc à?
Mà cũng vô lý...!Hôm qua mình vừa quét virus mà?”
Hắn duỗi tay phải ra, ấn vào nút nguồn, định cưỡng chế tắt máy.


Nhưng lạ thay, máy tính vẫn chạy.

Hắn bèn thử lại lần nữa, kết quả không khác gì lần đầu tiên.

Con trỏ trên màn hình cũng mặc kệ thao tác của Tiền Thương Nhất, bắt đầu tự di chuyển.

Nó lướt vào mục ‘Unread mail,’ tự nhấp chuột; và rồi, nội dung của bức email mới gửi đến đã hiển thị ngay trên màn hình.

Hình nền của trang web ấy bắt đầu thay đổi.

Vòng xoáy màu đỏ tươi ban đầu đã biến mất, lúc này lại biến thành diện mạo của một ngôi làng miền núi già cỗi.

Ở phần trên phông nền, ánh hoàng hôn chiếu đỏ cả một nửa bầu trời; và phần dưới của phông nền là một ngôi làng miền núi đang khuất bóng.

Tiền Thương Nhất nhận ra rằng, tình huống hiện tại đã vượt khỏi sự dự liệu của hắn.

Cửa sổ pop-up vừa xuất hiện kia cũng không phải để kiếm tiền quảng cáo, mà là vì những mục đích khác.

Chuyển đổi phần Background xong, bỗng có hai ký tự lớn màu đỏ như máu xuất hiện trên màn hình nền.

Sau đó, hai chữ ấy dần dà phóng đại ra, màu sắc cũng đậm dần, cho đến to bằng một nửa màn hình.

HIẾN TẾ.

Máu tươi từ từ chảy ra từ những con chữ, cuối cùng tụ lại ở đáy màn hình.

Trước cảnh tượng như vậy, Tiền Thương Nhất cũng không dám thở mạnh.

Hắn chậm rãi duỗi tay phải ra, chạm nhẹ vào vết máu đã tích tụ kia.

Một cảm giác ẩm ướt xuất hiện trên các đầu ngón tay.

Tiền Thương Nhất trợn to hai mắt; cảm giác buồn ngủ bị quét sạch sành sanh.

Hắn rụt tay lại, nhìn vào ngón trỏ của chính mình.

Vệt máu đỏ thẫm trên đó, trông mà đáng sợ.

Màn hình của mình bị chảy máu ư?
Một câu hỏi như vậy chợt hiện lên trong đầu Tiền Thương Nhất.

Hắn lại nhìn vào màn hình, nhưng lần này thì ngoài sự tò mò ra, ánh mắt ấy còn bao hàm một nỗi sợ hãi, sợ hãi về những điều bất tường.

Sau một vài giây, dòng chữ “HIẾN TẾ” dần biến mất khỏi màn hình, nhưng lại có một hàng chữ mới màu đen xuất hiện ngay giữa trang web:
[Chào mừng bạn đến với chương trình Điện ảnh Địa ngục!]
Tiền Thương Nhất suy nghĩ một lúc, sau đó duỗi tay rút dây điện ra.

Màn hình PC vẫn sáng.

“Cái quái...!cái quái gì đang xảy ra vậy trời? Mình thậm chí đã rút cả phích cắm rồi kia mà, mình cũng đâu có xài thiết bị UPS trữ điện.

Chẳng lẽ...”
Ngay khi Tiền Thương Nhất dần chuyển sang trạng thái sốc nặng, màn hình cuối cùng chuyển sang màu đen.

Tuy nhiên, cảnh tượng vừa rồi vẫn in sâu trong tâm trí hắn, khiến hắn không thể tỉnh táo trở lại.

Sau vài phút, Tiền Thương Nhất nhìn xuống ngón tay của mình.

Ngón tay cũng không hề dính bất cứ vết máu nào cả, giống như mọi thứ mà hắn nhìn thấy vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.


Vì thế, hắn lại cắm điện vào.

Màn hình khởi động vẫn hiện lên, hắn có thể vào màn hình Desktop thành công.

Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường.

Tiền Thương Nhất bèn kiểm tra lịch sử duyệt web, để rồi ngạc nhiên khi thấy rằng, lượt duyệt web gần đây nhất lại chính là hộp thư của hắn.

“Tại sao lại là hộp thư của mình?”
Tiền Thương Nhất vừa đăng nhập vào hộp thư, vừa nghi hoặc.

Email lạ vừa xuất hiện kia vẫn đang nằm lặng lẽ tại dòng đầu tiên trong mục Inbox.

Không những thế, điều khiến hắn rùng mình ngay lập tức chính là email này không có tên người gửi.

Hắn nhíu chặt lông máy, khiến trán xoắn lại thành một chữ “Xuyên.” Hiện tại, hắn ước gì cái ô cửa sổ pop-up lúc nãy chỉ là hậu quả khi máy tính bị nhiễm virus mà thôi.

“Đọc trước rồi tính tiếp.”
Tiền Thương Nhất cố lấy lại bình tĩnh, hít vào một hơi thật sâu rồi nhấp xem email.

Cảnh tượng vừa rồi lại hiện ra.

Hai chữ [HIẾN TẾ] kỳ quái và đáng sợ lại xuất hiện trên màn hình, máu tươi cũng từ từ chảy xuống.

Tiền Thương Nhất duỗi ngón trỏ tay phải ra lau màn hình; cảm giác nhơm nhớp vừa rồi cũng không tái hiện.

Hắn liếc nhìn ngón tay mình, mọi thứ vẫn bình thường, không có máu.

“Có phải là ảo giác không? Nhưng tại sao email này lại xuất hiện trong hộp thư của mình?”
Tiền Thương Nhất do dự vài giây trước khi chọn xóa email này.

Mỗi khi xóa xong, hệ thống đều chuyển sang giao diện “Thư đã xóa”.

Nhưng khi nhấn refresh trang web lại lần nữa, email quỷ dị kia vẫn nằm ngay tại đó, chẳng hề khác biệt gì với khoảnh khắc vừa rồi.

“Không xóa được ư?”
Tiền Thương Nhất cảm thấy giọng mình run nhẹ.

Hắn muốn đi ngủ, nhưng bức email này trong hộp thư giống như một nhành gai, khiến bản thân không thể yên lòng.

Bằng mọi cách, hắn phải xử lý nó ngay lập tức.

Phần mềm Antivirus bắt đầu quét.

Công cụ quét vẫn ổn, nhanh chóng kiểm tra và tiêu diệt sạch mọi phần mềm gián điệp trong hệ thống.

Dùng công cụ tìm kiếm trên mạng để tra thông tin về chương trình Điện ảnh Địa ngục, hắn cũng không tìm thấy thứ gì có giá trị; tất cả đều là nội dung không liên quan.

Đăng nhập vào hộp thư bằng điện thoại di động, nơi đó cũng có một email tương tự.

Chẳng có biện pháp nào hiệu quả cả.

Vòng xoáy đỏ như máu tươi kia cứ như là một bí ẩn không thể giải đáp được, khiến Tiền Thương Nhất vô cùng lo lắng.

Hắn ngồi trước máy tính, quay đầu nhìn ra cửa sổ; chân trời đã bắt đầu lấp ló những tia sáng trắng đầu tiên của một ngày mới.

“Quên đi, ngủ trước đã.”.

Truyện Hệ Thống

Tiền Thương Nhất lê tấm thân mệt mỏi lên giường.

Trước khi đi ngủ, trong đầu óc hắn lúc này chỉ toàn là những hình ảnh về bức email bí ẩn kia.

Đến khi thức dậy, mặt trời đã lên đến đỉnh.

Tiền Thương Nhất vừa mở mắt ra, trán đã lấm tấm mồ hôi.

Hắn liếc nhìn đồng hồ báo thức, 12 giờ trưa mất rồi.

Tình huống kỳ lạ tối hôm qua hiện lên trong đầu hắn ngay lập tức; nhưng bây giờ, hắn không có hứng thú đi xử lý chuyện này.

Đương nhiên, nguyên nhân thực sự chính là dù hắn có muốn giải quyết nó, vậy cũng không thể giải quyết được.

Lúc rửa mặt, Tiền Thương Nhất nhìn mình trong gương; đôi mắt của bản thân đang hằn lên từng tia máu đỏ ngầu.

“Hôm qua mình thức suốt đêm ư?”
Tiền Thương Nhất ngáp một cái, sau đó lắc đầu để giữ mình thanh tỉnh hơn một chút.

Sau khi rửa mặt, hắn chống hai tay xuống thành bệ rửa mặt màu trắng, cứ để nước từ trong vòi chảy lênh láng xuống bồn.

Ngẩng đầu nhìn mình trong gương, dưới mắt hắn có một quầng thâm rất đậm.

Đột nhiên, Tiền Thương Nhất trông thấy từng dòng chữ bằng máu tươi bắt đầu xuất hiện ngay trong tròng trắng mắt của bản thân.

Như thể, có thứ gì đó đang viết lên nhãn cầu của hắn bằng một cây bút màu đỏ vậy
[3:00 chiều; Bộ phim đầu tiên.]
Tiền Thương Nhất khẽ nhếch miệng, cứ hoảng sợ dần.

“Cái quái gì vậy? Tại sao lại như thế? Mà lại có thể viết xuôi trong hình ảnh phản chiếu thế này...!
Lại là ảo giác à? Mình có nên đi khám không?”
Ngày càng có nhiều hiện tượng kỳ lạ xảy ra, và Tiền Thương Nhất thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ là liệu bản thân có phải đang bị bệnh tâm thần hay không.

Nhằm nghiệm chứng, hắn quyết định chụp ảnh khoảnh khắc này lại.

Tách Tách...!
Âm thanh chụp ảnh vang lên từ điện thoại.

Tiền Thương Nhất nhìn vào bức hình selfie của mình, phóng to điểm ảnh đôi mắt, kết quả là vẫn thấy trong tròng mắt có chữ viết như hiện tại.

“Mình sẽ để người khác xem thử.”
Hắn gửi tấm hình cho bạn bè, hỏi rằng kẻ đó có thấy được nét chữ viết trong tròng mắt của hắn hay không? Và nếu có, chữ viết đó ghi cái gì?
Để ổn thỏa mọi bề, hắn còn gửi tấm hình và nhắn tin với nội dung tương tự cho vài tên bạn thân khác nữa.

Bằng cách này, ngay cả khi có đứa bạn nào đó trêu đùa lung tung, buông lời bịa đặt, hắn vẫn có thể suy đoán ra kết quả.

Nếu đám bạn thân cũng có thể nhìn thấy dòng chữ trong tròng mắt của hắn, điều đó có nghĩa rằng: Đây không phải là ảo ảnh, và ngược lại cũng thế.

Ngay sau đó, mấy tên bạn thân của hắn đều trả lời với nội dung gần như là giống nhau: Không thấy gì hết..


— QUẢNG CÁO —