Phố Cũ

Chương 23: Chẳng lẽ ông đây còn sợ bị biết ý?



Đặt lưng xuống, Trác Hạo mới để ý cái nệm đơn này hơi ngắn. Ngay cả anh còn phải co ro lại mới ngủ được chứ huống gì là Lục Vũ Thanh, mấy ngày rồi làm khó bắt y chịu khổ rồi.

Con người ấy mà, rất dễ cảm động bởi một chi tiết nhỏ nhặt. Trác Hạo đang sẵn lòng áy náy, chợt nghe thấy động tĩnh Lục Vũ Thanh trở mình, rồi trên giường có tiếng rầm rì nhỏ xíu: “Hơi lạnh…”

Tôi còn chẳng được nằm nệm ấm, Trác Hạo đứng dậy: “Chăn ở đâu?”

Ở nhà Lục Vũ Thanh lâu đến thế rồi, Trác Hạo tới đây làm ông lớn trừ ăn ngủ ra chưa từng nhúng mũi quan tâm chuyện gì khác, làm gì biết chăn cất ở đâu.

Mũi Lục Vũ Thanh tắc nghẹt, tiếng thở vô cùng nặng nề. Trong bóng tối, y nhúc nhích ngón tay, nghĩ một hồi mới nhớ Trác Hạo không thấy được, đành thu tay về: “Trong ngăn tủ trên đầu.”

Đầu tủ quần áo giơ tay lên là mở được, nhưng muốn lấy ra lại hơi khó khăn. Trác Hạo mở đèn, bước lên bàn cạnh giường, trúc trắc kéo chăn bông ra.

Nệm y chọn không được tốt, cái chăn bông nặng ba kí lô tay không đón được đổ ập lên đầu. Trác Hạo né ra chỉ nghe “choang” một tiếng, ly thủy tinh trên tủ đầu giường bị kéo xuống, nệm ướt nhẹp nước, ly vỡ tanh bành trên đất.

Tiếng thủy tinh vỡ làm Lục Vũ Thanh giật mình bật dậy, thấy đất đầy mảnh vỡ, y rất sợ Trác Hạo để chân trần đạp lung tung: “Anh đừng động đậy!”

Trác Hạo biết mình làm sai, giơ chăn đứng đó không dám cựa quậy. Anh nhìn mảnh vỡ và nước thấm trên sàn và nệm, không biết phải làm sao.

Mãi cho đến khi Lục Vũ Thanh uể oải lên tiếng: “Anh qua đây đi, để em lấy chổi quét sơ.”

Trác Hạo tỉnh táo, bước qua tủ đứng trên giường: “Để tôi, cậu nằm đó.”

Lục Vũ Thanh làm sao chịu yên tâm nằm được, mắt theo Trác Hạo ra ra vào vào, cẩn thận nhìn chằm chằm thủy tinh vỡ trên sàn nhà, cứ lo lắng anh sẽ đạp phải.

Dọn dẹp một chút, Trác Hạo ngẩn người nhìn bãi nước trên nệm.

Sự im lặng làm nảy sinh rất nhiều cảm giác lúng túng, Lục Vũ Thanh vỗ vào chỗ cạnh mình: “Anh Hạo, tối nay anh chen chung chỗ với em vậy.”

Để anh ra sofa ngủ thì không ổn chút nào, hai người đàn ông o ép trên cùng một cái giường chỉ bình thường khi Lục Vũ Thanh không phải đồng tính luyến ái. Lúc đề nghị, y còn sợ Trác Hạo khó chịu trở mặt.

May mà không.

Giường của Lục Vũ Thanh là loại một mét rưỡi cho hai người, nhỏ người một chút thêm hai cái mền hai người chen vào còn được. Nhưng Trác Hạo và y đều không phải dạng gầy còm gì, nhét người vào còn khó huống gì chất thêm mấy cái chăn lên.

Lục Vũ Thanh vẫn cứ thấy lạnh, Trác Hạo đành nhân nhượng bệnh nhân. Anh vắt chăn mỏng sang một bên, trải cái chăn dày cộm lên giường, sau đó nằm xuống bên cạnh y, với tay tắt đèn đầu giường.

Trên chiếc giường đôi rộng một mét rưỡi, hai người nằm ngửa dù không tiếp xúc vẫn cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ cơ thể của người còn lại. Lục Vũ Thanh đang sốt, sức nóng kinh hồn cộng thêm cái chăn chỉ mùa đông mới phát huy được công dụng giữ ấm này mang lại hiệu quả chất lượng ngoài dự tính.

Chưa đặt lưng được bao lâu, Lục Vũ Thanh thò tay ra khỏi chăn: “Hơi nóng…”

Trác Hạo không chợp mắt, chút xíu buồn ngủ cũng bay biến mất. Một người to lớn sống sờ sờ đó đang nằm bên cạnh anh, một cọng tóc sợi lông trên cơ thể anh đều cảm giác thấy sự tồn tại của người kia.

“Mẹ nó cậu có thôi chưa?” Trác Hạo mắng thì mắng thế, anh cũng thấy nóng không chịu được.

Lục Vũ Thanh dài giọng: “Hay là đổi lại chăn cũ đi anh, hai người đắp chắc là không lạnh…”

Lục Vũ Thanh giở trò giày vò anh còn phải nhẫn nhịn đứng dậy đổi chăn. Làm cho đã xong cuối cùng y cũng đòi cái chăn đầu, toi cả một cái ly bể.

Thái độ không hề tránh hiềm nghi của Trác Hạo thực sự khiến Lục Vũ Thanh mơ hồ, y không dám thẳng thừng hỏi anh, hai người chung chăn gối thế này là sao?

Có phải Trác Hạo không từ chối đàn ông hay không?

Câu hỏi ấy chẳng ai có thể cho Lục Vũ Thanh một câu trả lời. Cả hai đều cố ý kiềm chế hô hấp của bản thân, tiếng thở nhỏ nhẹ đều đặn đến quá nửa đêm mới vang lên, giữa cơn mơ màng, cũng chẳng biết ai làm ai chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Lục Vũ Thanh mắc vệ sinh mà tỉnh dậy. Hôm qua uống thuốc nạp nhiều nước quá, vừa mở mắt y cũng không để ý gì khác, chui thẳng vào nhà vệ sinh, sau đó lại vội vã về phòng ngủ chui vào chăn ấm.

Lục Vũ Thanh cứ rục rịch động đậy, thêm tiếng hò hét ầm ĩ ở khu chợ trên phố làm Trác Hạo muốn ngủ thêm cũng không nổi. Anh sầm mặt dựa vào đầu giường, nhìn y co người trong chăn.

“Em đánh thức anh à?” Cái nhìn trên đầu chứa nguồn sức mạnh quá lớn, Lục Vũ Thanh hé mắt ra khỏi chăn.

Giây tiếp theo, Trác Hạo sờ tay lên trán y: “Hết sốt chưa?”

Nhiệt độ trong lòng bàn tay nọ ấm áp dễ chịu, công việc thường ngày để lại trên nhiều vết chai sần trên tay anh, hơi thô ráp chứ chẳng hề mịn màng.

Cảm giác hai người cùng thức giấc trên một chiếc giường khác xa mọi lần, đặc biệt là khi Trác Hạo áp tay lên trán Lục Vũ Thanh, có lẽ nhuốm đôi chút dịu dàng tình tứ khó lòng bắt được.

Trác Hạo không có thói quen ngủ nướng hay bám giường, anh dậy đun một ấm nước sôi, quét dọn chỗ ly bể hôm qua thêm lần nữa, cuối cùng nhét cái chăn vô tích sự vào ngăn kéo tủ. Làm xong hết việc, anh bưng ly nước tới nhắc Lục Vũ Thanh uống thuốc. Y cũng quên mất, mùi cam thảo xộc lên tới não đúng là tỉnh táo tinh thần, y lắc lắc đầu: “Hết sốt rồi, không cần uống nữa đâu.”

Mới sáng Trác Hạo không thừa kiên nhẫn, chẳng thèm nhắc lại lần thứ hai đã lên giường, bước một chân qua người, ngồi thẳng lên bụng y.

“Ừm?” Có cái chăn giảm bớt, Lục Vũ Thanh vẫn chịu được sức nặng trên bụng mình. Y cúi đầu muốn nhìn anh, cằm lại bị tay anh siết lấy, chỉ có thể gọi: “Anh Hạo…”

Trác Hạo bóp làm quai hàm Lục Vũ Thanh đau.

“Cậu tự đứng dậy uống hay tôi cho cậu uống?” Trác Hạo to giọng hỏi.

Nghĩa là không có lựa chọn nào khác, Lục Vũ Thanh bất đắc dĩ ngồi dậy, Trác Hạo ngồi trên người y mất cảnh giác một tay bưng ly một tay bóp mặt y, chúi về phía trước theo quán tính.

“Ấy!” Lục Vũ Thanh nhanh tay lẹ mắt đỡ được ly nước, đồng thời ghìm được eo Trác Hạo lại.

Ngón tay y vô thức vuốt ve hông anh, nuốt nước bọt liên tục làm yết hầu cũng không theo kịp. Y muốn buông tay nhưng lại sợ anh không ngồi vững, toàn bộ máu trong cơ thể như cuồn cuộn tràn về hai cánh tay. Ấm, nóng; thật lâu sau, cả cánh tay y cứng lại.

Trác Hạo nhận ra tư thế của mình hơi sai sai, muốn leo khỏi người Lục Vũ Thanh, thằng nhóc này vậy mà siết eo anh không chịu buông.

Anh cảm nhận được cơ thể sượng cứng của Lục Vũ Thanh, chính anh cũng chẳng khá hơn là bao, chỉ đành ngoài mạnh trong yếu làm bộ hung hãn: “Uống mẹ cậu đi, nhanh tôi còn phải xuống mở tiệm.”

“À…” Lục Vũ Thanh lần đầu tiên trong đời có kinh nghiệm, biết điều thả lỏng để Trác Hạo xuống đất. Y không nhíu mày lấy một cái nhét sạch thuốc vào miệng, động đậy hai chân vừa mất đi trọng lực đè lên, hạ nhỏ giọng: “Anh ăn sáng rồi đi.”

Phần da thịt động chạm với Lục Vũ Thanh nóng bừng lên, chân Trác Hạo hơi run rẩy, làm dữ lên: “Ăn cái rắm, tôi xuống lầu ăn, cậu lo mà ngủ.”

Bóng lưng Trác Hạo biến mất trong chớp mắt, Lục Vũ Thanh cầm cái ly, ngưng thở lắng nghe tiếng đóng cửa, sau đó bật khỏi giường.

Lục Vũ Thanh rất buồn. Chỉ cần Trác Hạo tỏ vẻ không ưa mình dù chỉ một chút xíu, y cũng sẽ không mặt dày làm tới. Y tiện tay cầm quần áo lên, vội vội vàng vàng chạy vào nhà vệ sinh. Sức lực cả đêm hôm qua nghỉ ngơi đổi thành sự hưng phấn sáng nay.

Trác Hạo đi một mạch xuống cầu thang, đến tầng trệt mới đứng lại thở phào.

Vừa tỉnh táo, anh đã buồn cười trước bộ dạng chạy mất dép của mình.

“**.” Trác Hạo chửi tục, chạy cái mẹ gì mà chạy, chẳng lẽ ông đây còn sợ Lục Vũ Thanh biết ý?

Lúc mở cửa, bà bác Trịnh chờ đã lâu, thấy Trác Hạo đến không nhịn được lầm rầm mấy câu: “Trác Hạo này, sao gần đây mở tiệm càng ngày càng trễ thế.”

Gần đây mở theo tâm trạng, Trác Hạo vặn vặn chìa khóa: “Không phải… hồi trước nằm viện mà, quen thói ngủ nướng.”

Cửa cuốn từ từ mở ra, mèo mẹ mèo con tranh nhau quấn quýt lấy chân Trác Hạo. Anh đẩy tụi nó qua một bên: “Đừng có cản đường tao coi.”

Anh quay đầu hỏi bà Trịnh: “Cô mua gì?”

Bà nói mấy thứ xong, Trác Hạo mới bắt đầu tìm: “Ống nước, đinh xi măng,…”

Trác Hạo đi tới đâu bà Trịnh cũng theo tới đó, vẫn chưa thôi lải nhải sau lưng: “Trác Hạo, ba mươi rồi phải không? Còn chưa tính chuyện kết hôn à?”

Mấy ông bà già đó mà, ai cũng nhiệt tình, cứ thích hỏi han chuyện chung thân đại sự của bọn trẻ.

“À… ba mươi hai.” Trác Hạo qua loa lấy lệ. Anh cũng muốn kết hôn, khổ nỗi có một mình ai mà cho kết.

“Ba mươi hai cũng không còn nhỏ rồi, càng già càng khó đó.” Bà Trịnh than ngắn thở dài, đề tài cuộc trò chuyện bắt đầu thay đổi, “À này, nhà lão Triệu có đứa con gái vừa từ Chiết Giang về, ba mươi lăm rồi, giục gấp lắm, thế có muốn thử gặp nhau không.”

Trác Hạo bỏ món đồ cuối cùng vào bịch, thuận miệng tìm lý do: “Cháu không thích người hơn tuổi.”

Bà Trịnh thần thần bí bí: “Nữ hơn ba tay ôm cục vàng, xấu hổ đấy à? Có gì mà xấu hổ, đàn ông đàn ang mặt phải dày, để về cô giới thiệu cho.”

Chẳng biết bà Trịnh đến mua đồ hay đến để giới thiệu đối tượng cho anh nữa, lúc đi còn thoải mái ra mặt.

Vốn Trác Hạo không để chuyện này trong lòng. Đến gần trưa, anh nghĩ bụng Lục Vũ Thanh phải đến gọi mình ăn cơm rồi chứ, trông ngóng một hồi chẳng thấy người đâu, bà Trịnh ở đâu ra lại xuất hiện, còn có một người đàn bà theo sau lưng.

“Trác Hạo, dẫn người đến rồi đây. Con gái lão Triệu, tên là Triệu Viện.” Bà bác là đã quá rành chuyện dắt mối làm mai, giới thiệu xong tên hai người vẫn chưa cho Trác Hạo cơ hội mở miệng, thoắt cái đi mất chừa lại “thế giới hai người”.

Trác Hạo rên rỉ trong lòng, nghĩ cái cớ lấp liếm cho qua, ngờ đâu Triệu Viện lên tiếng trước.

“Tình trạng của tôi chắc mẹ Trịnh đã nói rồi nhỉ?”

“…” Trác Hạo lầm bầm trong lòng, nói là nói cái gì? Nói chuyện chị ba mươi lăm tuổi đấy hả?

Triệu Viện không hề tỏ ra khách sáo: “Nhưng phải dẫn đứa bé theo cùng, còn phải mua nhà mới.”

“Hả?” Trác Hạo tưởng mình nghe nhầm, đứa bé gì, ở đâu ra?

Mèo con nhảy tới lộn lui trên quầy, Triệu Viện liếc mắt nhìn, nói tiếp: “Còn nữa, đừng nuôi mèo, người ngợm toàn là vi khuẩn.”