Phố Hạnh Vũ

Chương 13: Chương 13




Đoàn Hủ Nghiên muốn hỏi thêm một chút, nhưng hắn đối với ông Bạch mà nói chỉ là người xa lạ lần đầu gặp mặt, những chuyện này lại là chuyện trong nhà của Mạc Tiểu Vũ, có thể nói là sự riêng tư của cậu, Đoàn Hủ Nghiên không tiện hỏi nhiều.
Ông Bạch nhìn Đoàn Hủ Nghiên một cái, bỗng nhiên nói với Mạc Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ a, ông hơi khát, cháu có thể rót cho ông một ly nước không? "
Mạc Tiểu Vũ dừng một chút, gật gật đầu, xoay người đi vào trong.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn ra ông đây là đang muốn cậu ra chỗ khác, vì thế vẻ mặt hắn khó hiểu nhìn về phía ông.
Ông Bạch nhìn về phía cửa, xác nhận Mạc Tiểu Vũ ở bên trong không nghe thấy, mới nói với Đoàn Hủ Nghiên: "Tôi thấy cậu là một người tốt nên mới nói cho cậu biết.

"
Đoàn Hủ Nghiên gật gật đầu, "Có liên quan gì đến Tiểu Vũ không? "
"Tiểu Vũ là do bà nội của nó nhặt về."
Đoàn Hủ Nghiên nghe được sửng sốt, "Bọn họ không có quan hệ huyết thống?! "
"Không có." Ông Bạch lắc đầu, "Đứa nhỏ Mạc Tiểu Vũ này, từ khi sinh ra đã có vấn đề về đầu óc rồi, nó sinh ra đã như vậy, chắc là khi nó mới hai tuổi, cha mẹ ruột của nó hẳn là đã phát hiện ra, có thể là xấu hổ khi sinh ra một kẻ ngốc, rất mất mặt.

Nên tìm một chỗ để ném đứa nhỏ này đi.

"
Đoàn Hủ Nghiên nghe được lông mày càng nhíu càng chặt, ngực đau đớn, suy sụp như có tảng đá lớn đè lên người.
"Bà nội của Tiểu Vũ khi còn trẻ cũng rất ngu ngốc, để cho người đàn ông khác lừa gạt, làm tiểu tam của người ta năm sáu năm cũng không biết, đến khi phát hiện có thai thì bị vợ của tên đó tìm đến cửa, thời đại đó bà nội nó như vậy chắc chắn là phải ngồi tù, bà ấy rất sợ nên đã chạy trốn, chạy một mạch đến chỗ chúng tôi, trên đường đi đứa nhỏ đã không còn nữa...."

Ông Bạch nói đến quá khứ của bà nội Mạc Tiểu Vũ trong lòng rất khó chịu, "Bà ấy là một phụ nữ lưu lạc đến đây, lang thang đến chỗ chúng tôi.

Bà ấy không có kinh nghiệm làm việc, càng không có học vấn cao, nên dựa vào nghề nhặt ve chai mà kiếm sống.

Tiểu Vũ chính là lúc bà ấy đang nhặt ve chai thì nhặt về, khi đó chính tuổi của bà ấy cũng không còn nhỏ.

"
Đây là một quá khứ buồn, mặc dù do người thứ ba kể nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy vô cùng nặng nề.
Ông Bạch nói đến đây, Mạc Tiểu Vũ liền bưng một cái chén thật cẩn thận đi ra, cậu đi cực kì cẩn thận, sợ nước trong chén đổ, đến khi đem tới chỗ ông Bạch mới thở phào nhẹ nhõm.
"Phù——"
Đoàn Hủ Nghiên nghe được muốn cười, nhưng lúc nãy vừa nghe xong quá khứ Mạc Tiểu Vũ bị cha mẹ ruột vứt bỏ thật sự là cười không nổi, hắn đem nửa quả táo trong tay đưa cho Mạc Tiểu Vũ.
Mạc Tiểu Vũ tuy rằng đã ăn xong nửa quả kia của mình, nhưng cậu không quên nửa quả này là của Hủ Nghiên, cậu lắc đầu, "Hủ Nghiên ăn đi.

"
Đoàn Hủ Nghiên nhẹ giọng nói: "Hủ Nghiên ăn không nổi, Tiểu Vũ ăn đi.

"

Mạc Tiểu Vũ nhìn hắn một cái, giống như đang suy nghĩ lời hắn nói có thật hay không.
Đoàn Hủ Nghiên cũng không nói gì, chỉ cười cười với cậu, Mạc Tiểu Vũ ừ một tiếng liền nhận lấy nửa quả táo kia.
Ông Bạch muốn làm việc, uống nước xong liền đem bát cùng táo đặt sang một bên, ông đến để lấy ve chai mà Mạc Tiểu Vũ chất đống trong sân.
Mạc Tiểu Vũ giúp ông kéo chiếc túi dệt lớn từ xe ba bánh, nhét tất cả những chiếc chai đã nghiền nát trong sân vào túi và buộc chặt chúng bằng dây thừng.
Ông Bạch lấy ra một cái cân, đại khái cân một chút, sau đó liền từ trong túi lấy ra một cái túi vải nặng trịch, bên trong tất cả đều là đồng xu, âm thanh đinh đinh vang lên.
Mạc Tiểu Vũ nhận lấy từ trong tay ông, cậu còn cố ý đưa cho Đoàn Hủ Nghiên, "Tiểu Vũ, kiếm tiền, mua trứng gà.

"
Đoàn Hủ Nghiên nhìn đồng xu đầy trong túi, tò mò hỏi: "Tại sao tất cả đều là tiền xu?" "
"Tiểu Vũ thích." Ông Bạch đang cố định bao tải đựng ve chai lên xe nói, "Nó không thích tiền giấy.

"
Tiểu Vũ gật đầu phụ họa, "Không thích, Tiểu Vũ không thích.

"
Ông Bạch sửa sang lại, ngồi lên xe ba bánh chuẩn bị về nhà, trước khi đi ông còn cố ý nói với Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ a, tin tức nói hai ngày nữa sẽ có bão, mưa to gió lớn thì con không cần ra ngoài nhặt ve chai, ông nghe nói cơn bão này rất lớn.


"
Mạc Tiểu Vũ nghe như hiểu không hiểu.
Ông Bạch đạp xe ba bánh rời đi.
Đoàn Hủ Nghiên quay đầu nhìn Mạc Tiểu Vũ, thấy vẻ mặt người này có chút mệt mỏi, đoán rằng cậu thấy mệt, "Tiểu Vũ mệt mỏi thì đi ngủ trưa đi.

"
Mạc Tiểu Vũ đúng là mệt mỏi, cúi đầu dụi dụi mắt_: "Hủ Nghiên..."
Đoàn Hủ Nghiên nghe hiểu ý tứ của cậu, giơ tay sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu, nhẹ giọng nói: "Tiểu Vũ ngủ trưa, Hủ Nghiên trở về.

"
Vừa nghe nói mình đi ngủ trưa thì Đoạn Hủ Nghiên muốn rời đi, Mạc Tiểu Vũ mở to hai mắt, cố gắng làm ra bộ dáng cũng không buồn ngủ, ừm hai tiếng lắc đầu.
Đoàn Hủ Nghiên nghiên đầu nhìn đôi mắt hạnh nhân to lớn của cậu, "Vậy Hủ Nghiên ở lại chơi với cậu một lát? "
Mạc Tiểu Vũ gật đầu.
Hai người trở lại trong phòng, Mạc Tiểu Vũ lên lầu hai ôm một cái lon đựng tiền tiết kiệm xuống, vật liệu của lon tiền là nhựa rất kém chất lượng, hình dạng là một con heo nhỏ màu xanh đậm, làm cho người ta có cảm giác rất thô ráp, giống như cái loại đồ trong cửa hàng dùng 2 tệ là có thể mua được.
Nhưng Mạc Tiểu Vũ hiển nhiên coi nó như bảo bối, cậu đem con heo tiết kiệm kia đặt lên bàn, sau đó lại lấy ra cái túi đựng đầy tiền xu ông Bạch vừa cho cậu, bắt đầu ném từng đồng tiền vào trong bình tiết kiệm.
Khuỷu tay Đoàn Hủ Nghiên chống lên bàn, bàn tay nâng má, ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn Mạc Tiểu Vũ.
Đối với chuyện Mạc Tiểu Vũ khi còn nhỏ bị cha mẹ ruột vứt bỏ, Đoàn Hủ Nghiên ngay từ đầu đã khiếp sợ, đến bây giờ vẫn còn rất đau lòng, hắn nghĩ đến cha mẹ luôn luôn tín nhiệm mình và ủng hộ tất cả quyết định của mình, cũng có chút không thể tin được trên đời này lại thật sự có người nhẫn tâm vứt bỏ con mình.
Mạc Tiểu Vũ đúng là một người rất đặc biệt, cậu phản ứng chậm, có đôi khi cũng không thể hiểu được người khác nói là có ý gì.
Muốn hù dọa cậu hay khi dễ cậu đều rất dễ dàng, chỉ cần đối với cậu hơi hung dữ một chút thì cậu sẽ sợ hãi, cậu còn sợ bóng tối, nếu không nhìn thấy đường sẽ gấp đến độ đảo quanh tại chỗ.

Ở chung với nhau hai ngày, Đoàn Hủ Nghiên phát hiện ưu điểm trên người Mạc Tiểu Vũ nhất định là so với phần khuyết điểm thì ưu điểm lại nhiều hơn, cậu rất có quy củ, sẽ không tùy tiện đụng vào đồ đạc của người khác, không thích lãng phí thức ăn, sẽ cùng người khác chia sẻ, sẽ nhớ rõ người khác đối tốt với mình như thế nào sau đó sẽ đối tốt lại với người đó.
Cậu không thích người khác thương hại mình, hàng xóm cho cậu đồ ăn ngon cậu sẽ không cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, cậu sẽ trả tiền cho người ta, mặc dù không nhiều lắm, nhưng cậu nhất định sẽ trả.
Tuy cậu không đủ thông minh, nhưng cậu rất siêng năng, cậu sử dụng chính đôi tay của mình để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống.

Tuy cậu chỉ là một thiếu niên nhặt ve chai, nhưng cậu cũng đang làm việc chăm chỉ từng ngày để kiếm sống.
Cậu còn rất hiếu thảo, vẫn nhớ đến bà nội ân trọng như núi* đối với mình.
Ân trọng như núi: Sự kính trọng người có công lao với mình
Trên người cậu có hai loại đặc tính tốt đẹp nhưng có chút mâu thuẫn, tuy mềm mại nhưng lại kiên cường, điều này rất quý giá, quý giá đến mức Đoàn Hủ Nghiên muốn bảo vệ cậu.
Không biết qua bao lâu, cái lọ tiền tiết kiệm heo nhỏ kia đã bị nhồi nhét đầy, còn có một ít không nhét được thì nhét vào trong túi.
Mạc Tiểu Vũ ôm bình tiền tiết kiệm heo nhỏ đang trở nên nặng trịch trong tay, trên mặt lộ ra một nụ cười rất trong sáng, không có bất kỳ cảm xúc đặc biệt nổi bật nào.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn thấy bất tri bất giác cũng cười theo, hắn hỏi Mạc Tiểu Vũ, "Có nặng hay không? "
Mạc Tiểu Vũ gật đầu, "Nặng.

"
"Tiểu Vũ nặng hơn hay là heo con nặng hơn?"
Mạc Tiểu Vũ suy nghĩ một chút, cúi đầu sờ sờ eo và bụng mình, cảm nhận một chút sau đó quay đầu nói với Đoàn Hủ Nghiên: "Heo con nặng hơn.

".