Đoàn Hủ Nghiên dẫn Mạc Tiểu Vũ đi qua cửa hàng bán hoành thánh ở bên ngoài Hạnh Vũ cổ trấn, cho nên sau khi đón được Mạc Tiểu Vũ còn phải trở về Hạnh Vũ cổ trấn, đi qua cầu đá, từ cửa chính cổ trấn đi ra ngoài.
Ở đây có không ít cửa hàng đồ ăn sáng, có quán hoành thánh của một đôi vợ chồng, nghe nói là kế thừa từ cha mẹ, mở rất nhiều năm, cũng quen biết Mạc Tiểu Vũ.
Tôm trong tiệm là món ăn đặc trưng, là món Mạc Tiểu Vũ thích nhất, Đoàn Hủ Nghiên gọi hai cái chén lớn nhất trước, sau đó cầm lấy ấm trà trên bàn rót cho Mạc Tiểu Vũ một ly nước trước, sau đó rót thêm một chén khác cho Ôn Bội một đường cũng không nói gì được.
"Ôn Bội, cậu muốn ăn gì?"
Ôn Bội nhìn Mạc Tiểu Vũ ngồi bên cạnh hắn, "Giống như các anh là được rồi.
"
Đoàn Hủ Nghiên gật đầu, nói với ông chủ: "Thêm một chén nữa.
"
Hoành thánh trong cửa hàng đều được làm từ đồ tươi tươi, trước khi ông chủ nấu xong hoành thánh, Đoàn Hủ Nghiên nhìn Tiểu Vũ chỉ uống hai ngụm nước liền không uống nữa, hỏi: "Tiểu Vũ muốn uống sữa đậu nành ngọt sao? "
Mạc Tiểu Vũ thích ăn ngọt hơn, mấy ngày nay có chút bị Đoàn Hủ Nghiên "chiều hư", không thích uống nước không có mùi vị.
Thấy Mạc Tiểu Vũ gật đầu, Đoàn Hủ Nghiên không nói gì đứng dậy đi ra ngoài quán, đối diện quán hoành thánh có người bán sữa đậu nành xay, vừa thơm vừa ngon.
Đoàn Hủ Nghiên vừa mới đi, Ôn Bội đầu tiên là nhìn Mạc Tiểu Vũ đang nhìn theo Đoàn Hủ Nghiên, y quay đầu thấy người đã băng qua đường, liền quay lại, ánh mắt cùng biểu tình đều nhạt đi rất nhiều so với vừa rồi, không nói một lời nhìn chằm chằm Mạc Tiểu Vũ.
Mạc Tiểu Vũ tâm tư tinh tế mẫn cảm, cậu trong nháy mắt liền nhận ra người ngồi đối diện đang không vui, tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng Mạc Tiểu Vũ cũng nghiêm mặc.
Ôn Bội cùng cậu nhìn thẳng một hồi, như không có việc gì cầm lấy ly nước trên bàn nhấp một ngụm nước, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy nói với Mạc Tiểu Vũ: "Cậu thật gian xảo.
"
Mạc Tiểu Vũ làm sao nghe được lời người này nói là có ý gì, nhưng trực giác của cậu đoán rằng đây không phải lời hay, cau mày phản bác, " Chân Tiểu Vũ không trơn*! "
猾 vừa có nghĩa là trơn mà cũng có nghĩa là gian xảo.
Tiểu Vũ hiểu theo nghĩa thứ 2 á.
Ôn Bội vừa nhìn bộ dáng ngây thơ mờ mịt khó hiểu của cậu liền tức giận, tức giận đến tim đau, quá gian xảo! Còn biết lợi dụng làm Đoàn Hủ Nghiên mềm lòng! Làm cho Đoàn Hủ Nghiên ôn nhu với mình như vậy! Làm cho Đoàn Hủ Nghiên bách y bách thuận*! Rõ ràng người đến trước là y!
百依百顺 (Bǎi yī bǎi shùn) – Bách Y Bách Thuận.
Ý nghĩa:ngoan ngoãn phục tùng; vâng lời răm rắp; bảo sao làm vậy; thiên lôi chỉ đâu đánh đó.
Ôn Bội thanh âm vừa lạnh vừa giữ, "Tôi nói cho cậu biết, Đoàn Hủ Nghiên cũng không phải một mình cậu.
"
Lời này Mạc Tiểu Vũ nghe hiểu, cũng không vui vẻ nữa, cậu há miệng gật đầu, "Ừ, ừ.
"
Sao lại không phải? Đoàn Hủ Nghiên mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với cậu, cùng cậu nhặt ve chai, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau tản bộ, bọn họ mỗi ngày đều dành rất nhiều thời gian để cùng nhau làm rất nhiều chuyện, tựa như trước kia khi bà nội còn ở bên cạnh cậu, cũng chỉ đối tốt với một mình cậu, bà nội là của một mình cậu, Đoàn Hủ Nghiên cũng là của một mình cậu.
Ôn Bội có ý muốn khi dễ cậu, "Không phải! "
"Ừ!" Mạc Tiểu Vũ nhíu chặt mày.
"Có chuyện gì vậy?" Đoàn Hủ Nghiên mua sữa đậu nành xong trở về liền nghe thấy Mạc Tiểu Vũ nói chuyện, tò mò hỏi.
Mạc Tiểu Vũ vừa nhìn Đoàn Hủ Nghiên trở về tựa như tìm lại được cốt lõi, sốt ruột kéo cánh tay Đoàn Hủ Nghiên, giống như muốn xác nhận với y, "Hủ Nghiên là của Tiểu Vũ, bạn tốt, bạn tốt.
"
Từ bạn tốt cũng đặc biệt nhấn mạnh.
Đoàn Hủ Nghiên gật đầu, đem ống hút c ắm vào trong chén sữa đậu nành, đưa tới trong tay cậu, "Đúng, bạn tốt.
"
Thấy Đoàn Hủ Nghiên nói đúng, Mạc Tiểu Vũ nhất thời hơi nghếch mặt lên, quay đầu vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý nhìn Ôn Bội.
Ôn Bội chỉ cảm thấy mình đang "đàn gãy tai trâu", "ông nói gà bà nói vịt", Mạc Tiểu Vũ căn bản không hiểu ý của y, lúc này y cũng ý thức được chuyện mình và Mạc Tiểu Vũ so đo chuyện này có bao nhiêu hoang đường cùng ấu trĩ.
Đoàn Hủ Nghiên đối với Mạc Tiểu Vũ dù có tốt đến đâu cũng không phải ý tứ kia, bọn họ vĩnh viễn cũng không có khả năng ở cùng một chỗ, y ghen tị cái gì? Có gì để ghen tị? Mạc Tiểu Vũ cũng không thể xem như người bình thường, cậu vĩnh viễn không có cơ hội.
Nghĩ đến việc này trong lòng khó chịu cùng ngột ngạt cũng giảm xuống một chút, cười cười nói với Mạc Tiểu Vũ, "Ừm, bạn tốt.
"
Mạc Tiểu Vũ hừ một tiếng, nói là hừ cũng không đúng, bởi vì không có khí thế kia, cũng không giống như không vui cùng bất mãn, ngược lại càng giống như mũi hắn không thoải mái.
Lúc này ông chủ bưng tới ba bát hoành thánh, sự chú ý của Mạc Tiểu Vũ trực tiếp bị dời đi.
Đoàn Hủ Nghiên đem đũa và thìa cho cậu, nhẹ giọng nói: "Cẩn thận nóng, thổi thổi rồi hãy ăn.
"
Mạc Tiểu Vũ ừ ừ hai tiếng, chuyên tâm ăn chén hoành thánh lớn hơn mặt mình.
Ôn Bội đối với hoành thánh cũng không thích lắm, cậu không thích ăn, ăn mấy miếng liền nhớ tới hỏi Đoàn Hủ Nghiên, "Học trưởng, anh định khi nào trở về? "
Đoàn Hủ Nghiên đang cầm khăn giấy lau đi mồ hôi trên trán Mạc Tiểu Vũ, trong quán quá nóng, quạt đung đưa trái phải, gió thổi cũng là gió nóng.
Nghe được lời Ôn Bội, Đoạn Hủ Nghiên trả lời có chút không yên lòng, "Còn chưa quyết định xong, đại khái sẽ ở thêm vài ngày nữa.
"
Nói xong hắn quay đầu chú ý tới người ở bàn bên cạnh đã ăn xong rồi, trong quán tạm thời chỉ còn lại một bàn của bọn họ, Đoàn Hủ Nghiên sau khi được ông chủ đồng ý, quạt đóng đinh trên vách tường tạm thời nhắm vào bàn của bọn họ.
Đoàn Hủ Nghiên sợ mình chắn gió còn ngồi ra ngoài một chút, sau đó mới nói với Ôn Bội: "Công ty có Hành Tín, tôi có ở đây hay không đối với cậu ấy cũng sẽ không có vấn đề gì.
"
Ôn Bội nhìn Mạc Tiểu Vũ ngồi đối diện tự cho là không ai biết đem hai cây rau sống trong chén chôn dưới hoành thánh, cậu đang cảm thấy hành động như bịt tai trộm chuông của cậu rất buồn cười, Đoạn Hủ Nghiên ngồi ở một bên cũng nhìn thấy.
Nhưng hắn cái gì cũng không nói, chỉ cúi đầu hô một tiếng, "Tiểu Vũ.
"
Động tác chôn rau diếp của Mạc Tiểu Vũ dừng lại, vụng trộm nhìn hắn một cái, sau đó ngoan ngoãn gắp hai cây rau diếp mới chôn xuống kia ra, nhét vào miệng.
Ôn Bội nhìn mà nhíu mày, y cảm thấy Đoàn Hủ Nghiên không muốn trở về là bởi vì Mạc Tiểu Vũ.
Là Mạc Tiểu Vũ làm hắn muốn ở lại..